Chương 16: Sau khi bị bắt trở thành đỉnh lưu (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ cảm thấy cái hệ thống này của mình thật sự giống như chết rồi.

Dù sao thì hệ thống tân thủ của nhà người ta, tốt xấu gì cũng sẽ báo một chút tiến trình và động thái mới của kẻ địch.

Xác định người phe mình không có hành động nào vi phạm quy tắc, tránh xảy ra những thay đổi không lường trước được và kịp thời đưa ra cách giải quyết.

Nhưng nó thì hay rồi.

Hầu hết thời gian, cô không gọi nó thì nó đều tàng hình.

Hoa Vụ rất tò mò không biết nó làm gì trong thời gian lười biếng.

"Có phải mi nhận vài đơn khác ở sau lưng ta không?" Nghe nói có một vài hệ thống xuất sắc có thể dẫn nhiều người.

【Không có】

"Vậy mi đang làm cái gì đấy? Mi lười làm như vậy, liệu kiểm tra thành tích của mi có đạt không?"

【......】

Diệt Mông trực tiếp im lặng.

"..."

Vì có một hệ thống nổi loạn lười biếng như vậy Hoa Vụ cảm thấy cực kỳ cạn lời.

Nhưng nghĩ lại dường như cũng chả sao.

Không có tiếng cằn nhằn phiền toái, cô muốn làm gì thì làm, hơn cả một chữ sảng khoái đấy chứ.

Hoa Vụ tự mình nghe ngóng được tình hình hiện tại của Quý Uyển Vi, nghe nói chồng cũ của cô ta đã thành công tìm được cô ta, cô cũng yên tâm xuống, chuyên chú đóng phim.

Người lao động phải làm hai phần công việc rất khổ tâm đấy.

...

...

Tháng bảy, bóng tối không che đậy được sự náo nhiệt và xa hoa của cả thành phố. Vào mùa hè, con côn trùng không biết tên nào đó đang nằm trong một góc, không biết mệt mỏi mà hát vang.

Hôm nay là tiệc đóng máy của《Phong Hành Ký》

Bộ phim này có thể nói là tập hợp toàn các diễn viên lớn, phần lớn người trong trường quay đều vây quanh diễn viên chính và đạo diễn, những người khác chỉ là để làm nền.

"Cô Tống, sao lại một mình ở chỗ này?"

Hoa Vụ đang chuẩn bị lẻn về trước, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Người đàn ông ngồi xuống ước chừng khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tóc vuốt khá tầm thường, nhưng dưới gương mặt của anh ta thì không hề lộ ra vẻ tầm thường.

Áo sơ mi hoa nổi bật dưới áo khoác tây trang màu đỏ, cổ áo thậm chí còn có nửa dấu son môi, không biết là từ chỗ của người đẹp nào.

Ánh mắt Hoa Vụ không chút che giấu quan sát anh ta một lượt, giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói: "Sếp Lằn, màu sắc trang phục của anh được phối rất đặc biệt."

"Thật sao?" Lăng Du nhướng mày cười tủm tỉm, "Quả nhiên cô Tống là bạn tâm giao của tôi."

"Sếp Lăng quá khen."

Hai người anh tới tôi đi, sau khi chào hỏi khách khí, Hoa Vụ hỏi vấn đề chính: "Sao sếp Lăng lại có thời gian rảnh tới đây vậy?"

Cô có thể tham gia diễn trong bộ phim đóng máy ngày hôm nay, đều là nhờ công lao của anh chàng sếp Lăng này.

Nhưng mà Hoa Vụ không cảm thấy mình nợ anh ta.

Dù sao cũng là cô lấy thông tin của nam chính trao đổi bình đẳng với tài nguyên của anh ta.

"Đến xem cô Tống." Lăng Du không hề che giấu mục đích của mình một chút nào.

Hoa Vụ: "Hẳn là anh tới tìm người đẹp để vui vẻ nhỉ."

Lăng Du: "So với những thứ son phấn thô tục này, thì tôi cảm thấy cô Tống thú vị hơn."

Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Đừng thích tôi, không có kết quả đâu."

Lăng Du ha ha cười ra tiếng, "Sở Giang Thu coi cô là một thế thân, chỉ sợ cậu ta cũng không nghĩ tới bản thân lại lật thuyền."

Người khác không biết quan hệ giữa Tống Di và Sở Giang Thu, nhưng anh ta hỏi thăm được một chút, biết Sở Giang Thu từng dẫn cô tham gia một vài dịp đặc biệt.

Quan hệ của hai người chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Sau đó chính là Quý Uyển Vi...

Lăng Du đã sớm nghe nói Sở Giang Thu có người trong lòng, rất yêu cô ta.

Cho nên thời điểm Quý Uyển Vi xuất hiện, khuôn mặt đó tương tự với Tống Di, anh ta cũng lờ mờ đoán ra được sao lại như thế.

"Không bằng cô Tống đi theo tôi đi." Lăng Du đưa ra lời mời: "Tôi có thể cho cô nhiều tài nguyên tốt hơn."

"Tốt bao nhiêu?"

Lăng Du nhìn về phía nữ diễn viên số một được mọi người vây quanh, "Tôi có thể khiến cho cô nổi tiếng giống như cô ấy, thậm chí còn nổi tiếng hơn."

Hoa Vụ thuận theo nhìn sang, một hồi lâu, cô nói: "Tôi vẫn thích tự mình cố gắng hơn."

Lăng Du: "Cô từ chối tôi, không sợ tôi đối với cô như Sở Giang Thu sao?"

Hoa Vụ có thâm ý khác nhìn anh ta một chút, "Sở Giang Thu cũng uy hiếp tôi như thế."

Lăng Du nghe ra ẩn ý trong lời của cô.

Sở Giang Thu uy hiếp cô, cho nên cô mới bán anh ta để tìm chỗ đứng của riêng mình.

Nhưng...

"Cô còn có thể tìm được người thứ hai như tôi?"

Hoa Vụ không chút do dự nói: "Tôi còn có thể quay lại với anh ta."

"..."

Lăng Du nghẹn một lúc lâu, học theo bộ dáng trước đó của cô, giơ ngón tay cái lên, "Cô Tống co được giãn được, lợi hại."

Hoa Vụ gật đầu, thừa nhận lời khen của anh ta: "Người làm việc lớn, không thể để ý những chuyện nhỏ nhặt."

Lăng Du cười một chút, cũng không thấy tức giận.

Vừa rồi anh ta chỉ đùa giỡn thăm dò, nếu cô đồng ý, vậy thì nâng đỡ cô, thỉnh thoảng dẫn cô đến lắc lư trước mặt Sở Giang Thu.

Nếu cô không đồng ý, vậy thì quên đi, anh ta còn không đến mức nhất quyết phải có gì đó với cô.

Lăng Du nhanh chóng bỏ qua đề tài này: "Tôi rất tò mò, chuyện của Quý Uyển Vi, có phải là bút tích của cô Tống không."

Việc này của Quý Uyển Vi bị lộ ra ngoài thật sự rất kỳ lạ.

Anh ta đã tìm người nghe ngóng qua, mặc dù Quý Uyển Vi là thiên kim của tập đoàn Ngân Phong, nhưng lúc trước vì cô ta ra nước ngoài với họa sĩ kia, chia tay với Sở Giang Thu, khiến hai nhà Sở, Quý sinh ra hiềm khích, quan hệ của cô ta và nhà họ Quý rất cẳng thẳng.

Ngoài ra, bản thân nhà họ Quý cũng đã trọng nam khinh nữ, để ý đến người thừa kế là em trai của cô ta hơn, cho nên hoàn cảnh của Quý Uyển Vi cũng không có tốt đẹp như mọi người nghĩ.

Không có hoàn cảnh tốt đẹp như vậy thì ai lại đi đối phó cô ta.

Ai lại có thù với Quý Uyển Vi sâu đậm như vậy.

Đứng ở góc độ hiểu biết của Lăng Du, Tống Di có hiềm nghi rất lớn...

"Đúng thì sao, mà không đúng thì lại như thế nào?"

Lời này dừng ở trong tai của Lăng Du không khác gì với thừa nhận.

"Cô Tống còn thích Sở Giang Thu?"

Hoa Vụ bày ra một cái biểu cảm khó hiểu: "Trong đầu tổng tài các anh, có phải chỉ có chút chuyện tình yêu nhỏ bé này? Quan tâm đến sự nghiệp một chút không được sao?"

"..."

Đối phó với Quý Uyển Vi, đó chẳng phải là vì tranh giành tình cảm của đàn ông sao?

Chẳng lẽ vì sự nghiệp của cô?

Lăng Du thật đúng là hỏi một ra ba: "Vậy cô Tống là vì cái gì?"

Hoa Vụ đứng dậy, tay phải vỗ lên vai Lăng Du, thần bí nói: "Tôi chính là ánh sáng của chính nghĩa."

Lăng Du: "..."

Lăng Du cho rằng Hoa Vụ là muốn đi chào hỏi với người khác, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ câu cuối cùng của cô nghe có vẻ hơi ngốc nghếch, lại thấy cô vốn dĩ không có đi chào hỏi với ai, cô ngó trái ngó phải, xác định không có ai chú ý tới mình, chuồn đi luôn!

Trường hợp này, mọi người hy vọng có thể tiếp cận thêm nhiều người, kéo thêm nhiều mối quan hệ.

Cô thế mà lại đi thẳng...

Còn muốn nổi tiếng không?

Lăng Du hơi vui vẻ, hứng thú càng lớn hơn, đứng dậy đi theo cô ra ngoài.

"Cô Tống." Lăng Du gọi cô: "Cô đã đi rồi sao?"

Lăng Du rõ ràng nhìn thấy được biểu cảm 'gặp quỷ' trên mặt cô, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy nữa: "Tôi đi hít thở không khí."

Lăng Du hiểu rõ nhưng không nói hẳn ra: "Bên trong đúng thật quá nhàm chán, không bằng để tôi đưa cô Tống trở về?"

Hoa Vụ có chút cảnh giác: "Anh còn chưa hết hi vọng hả?"

Không biết vì sao, Lăng Du thoáng cái đã hiểu được ý của Hoa Vụ, anh ta không muốn tán tỉnh cô...

"Cô Tống, chúng ta có thể làm bạn." Lăng Du nói.

Hoa Vụ nhìn kỹ anh ta từ trên xuống dưới, dường như là đang xác định anh ta có đủ tư cách để làm bạn với mình hay không.

Lăng Du rất ít khi bị người ta nhìn kỹ như vậy, cảm thấy có chút mới lạ, cô đúng thật là không sợ mình...

Một hồi lâu, anh ta nghe thấy người đối diện nói: "Tôi không quá thích kết giao bạn bè."

====

Chương này có khá nhiều câu tui thấy hơi khó hiểu nên hiểu như nào thì edit như thế, mọi người nếu biết hay thấy khó hiểu thì có thể góp ý nhé, xia xìa!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net