Chương 172: Không phải người cũng phải làm thêm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

Rất nhiều linh hồn ở lại dương gian, đều là do có tâm nguyện chưa thực hiện được, không muốn bị đưa đi, hiển nhiên là muốn trốn bọn họ rồi.

Tóm lại bị bọn họ bắt được thì là xui xẻo.

"Bọn họ làm từ thiện?" Không có tiền mà cũng làm?

"Có công đức chứ." Suy cho cùng, bọn họ cũng là lưu trú bất hợp pháp thế gian này, đối với người của Huyền môn mà nói, siêu độ cho bọn họ thì sẽ có công đức.

......

......

Hoa Vụ biết được không ít tin tức về Huyền môn và ác linh từ Lư Từ.

Nếu bọn họ không làm chuyện ác, hai mươi lăm ngày đầu tiên của tháng đều rất an toàn, năm ngày cuối cùng, không có chút thực lực và bản lĩnh thì tốt nhất không nên đi lang thang bên ngoài.

Tuy nhiên nếu biết có người của Huyền môn ở đó, tốt nhất vẫn là không nên tới gần.

Dù sao nếu bọn họ đột nhiên hứng lên, nửa đường muốn tích góp công trạng cho bản thân thì cũng rất bình thường.

Về phần những ác linh đó......

Chúng nó còn siêng năng hơn so với đám người Huyền môn.

Ngày ngày đều đang tận tâm phấn đấu để đạt được hiệu suất.

"Hôm nay cô may mắn gặp được tôi, nếu gặp phải những con ác linh đó thì cô xong rồi." Linh hồn lẩm bẩm vài câu, lại hỏi: "Tôi là Lư Từ. Cô tên gì?"

"Bạch Ngu."

Lư Từ là một cậu nhóc rất trẻ, vừa nhìn đã nhìn đã thấy là tuổi xuân chết sớm.

Hoa Vụ nhìn lại, gạch bỏ từ 'tuổi xuân chết sớm' đi, đổi thành chết non.

Lư Từ có lẽ mới chỉ có 15 - 16 tuổi, vẫn còn là vị thành niên, thanh niên cũng chưa đủ trình để làm.

"Hẳn là cô không có nơi nào để đi nhỉ?" Lư Từ chỉ về phía trước, mời Hoa Vụ: "Chúng tôi có một chỗ an toàn ở đằng kia, nếu cô không có nơi nào để đi thì trước tiên cứ cùng tôi tới đó lánh nạn đã."

Hoa Vụ nhìn chằm chằm cậu ta.

Dường như Lư Từ sợ cô hiểu lầm, lập tức giải thích: "Chỉ là tôi lo cô ở bên ngoài không an toàn, nhìn cô có lẽ là mới chết vài ngày phải không?"

Hoa Vụ mím môi cười một chút, "Vậy phiền cậu rồi."

"Không có gì, mọi người đến đây đều như vậy, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm." Vẻ ngưng trọng giữa lông mày của Lư Từ khẽ giãn ra, sau đó cười rộ lên, đi trước dẫn đường.

Nơi mà Lư Từ nói tới là một ngôi nhà cổ sừng sững ở giữa rất nhiều tòa nhà cũ đang chờ phá bỏ.

Ngôi nhà cổ trông vô cùng cổ kính, có ba tầng, chiếm diện tích rất lớn, dây leo phủ đầy tường phía ngoài, dưới màn đêm hiện ra vẻ ghê rợn.

Có một tấm biển ghi 'Nhà ma thật sự có ma' được treo ngoài cửa.

"......"

Có ma · thật.

Lư Từ đi vào từ cánh cửa sắt không khoá, một cái đầu người lăn lông lốc đến bên chân, há miệng nói chuyện: "Anh Lư Từ, anh về rồi à, ồ...... Có người mới......"

Lư Từ không để nó nói xong, đá văng đầu người ra, "Đừng chắn đường."

Đầu người được một bé gái nhặt lên, trên cổ đứa bé có cái đầu, nhưng rõ ràng cái đầu đó không quá phù hợp với tuổi của cơ thể đứa bé.

Trái lại thì cái thứ trong tay bé càng giống như của chính bé nó hơn.

"Đừng để tâm đến nó." Lư Từ quay sang phía Hoa Vụ nói: "Mời vào trong."

Hoa Vụ liếc nhìn đứa bé gái rồi nâng bước đi vào.

Hoàn cảnh bên trong u ám, mặt đất có hơi ẩm ướt, sau khi Hoa Vụ tiến vào cũng không nhìn thấy có những linh hồn khác.

"Chị gái, chị có muốn tới đây làm việc không?" Bé gái cũng vào theo, đứa bé thay đầu cho mình, trông ngoan ngoãn lanh lợi, cười lên còn có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, "Chỗ này của bọn em có đãi ngộ cực tốt nha."

"Làm việc?"

"Đúng vậy, chỗ này của bọn em có kinh doanh với bên ngoài, sẽ có khách hàng đến." Bé gái giải thích.

Khách hàng?

Người sống?

Hoa Vụ rũ mắt nhìn đứa bé, có vẻ như là cảm thấy hứng thú: "Đãi ngộ rất tốt?"

Bé gái giơ hai ngón tay lên.

"Hai ngàn?"

Hai ngàn Minh tệ thì có thể mua được thứ gì?

Bé gái: "Hai trăm."

Hoa Vụ cạn lời: "Chỉ cần làm chạy việc vặt bên ngoài cũng kiếm được nhiều hơn cái này."

Bé gái: "......"

Hoa Vụ nói chuyện với bé gái, dường như không chú ý tới Lư Từ phía sau.

Lúc này, Lư Từ đâu còn dáng vẻ thân thiện như vừa rồi, u ám nhìn chằm chằm Hoa Vụ, nháy mắt với đứa bé gái đang thu hút sự chú ý của Hoa Vụ.

Bé gái lập tức hiểu ý, vừa nói vừa tiến tới gần Hoa Vụ: "Chị gái, nơi này của bọn em rất tốt nha, nếu chị ở lại đây thì nhất định sẽ cực kỳ sung sướng."

Trong hoàn cảnh tăm tối, thiếu nữ nhẹ nhàng nói: "Thật không?"

Vù ——

Gió lạnh không biết thổi tới từ đâu, những đồ trang trí bên trong căn phòng đung đưa, va chạm với nhau tạo ra một vài âm thanh.

Hình bóng mơ hồ dữ tợn hiện ra dưới ánh trăng chiếu rọi, nó phình to rồi đột nhiên nhào tới hướng nào đó.

......

......

Mười phút sau.

Hoa Vụ ngồi trên chiếc ghế đẩu sạch sẽ, Lư Từ ôm đứa bé gái, run bần bật ngồi quỳ ở trước mặt Hoa Vụ.

Ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ kéo cái bóng mảnh mai của thiếu nữ dài ra, chiếu lên nền đất ẩm ướt.

Ngôi nhà cổ vốn đã âm u, nay càng lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Lư Từ không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cậu ta ôm đứa bé gái, "Là chủ ý của một mình tôi, cô muốn cái gì thì cứ hướng tới tôi, thả Song Linh đi."

Vốn tưởng rằng là một linh hồn mới chết, ai ngờ đến lại là tên giả làm ma mới......

Lư Từ nghĩ đến bản thân đã bị lừa, lửa giận lại nhịn không được mà tiếp tục cháy lên.

"Việc kia là hai người làm cùng nhau, đương nhiên phải cùng nhau gánh vác rồi." Khoé môi Hoa Vụ cong lên, tạo thành một nụ cười: "Tôi không phân biệt đối xử."

"......"

Song Linh co rúm lại trong lồng ngực Lư Từ, không dám ngẩng đầu.

"Bây giờ tôi hỏi, hai người trả lời, trả lời tốt, tôi sẽ cân nhắc mà không so đo chuyện các người mạo phạm tôi, thấy sao?"

"......" Lư Từ ngập ngừng, cẩn thận hỏi: "Cô muốn biết cái gì?"

......

......

"Nơi này chỉ có hai người các người?"

"...... Còn có chú câm."

"Ồ? Ông ấy ở đâu?"

"Chắc đang ngủ dưới tầng hầm......" Lư Từ nói: "Chú ấy là người, sẽ phải đi ngủ vào buổi tối. Buổi tối nơi này do chúng tôi sử dụng."

"Người?"

"...... Ừ."

Trong loài người, có vài người có mắt âm, có thể thấy bọn họ.

Tuy nhiên phần lớn đều là trẻ con, lớn dần theo tuổi tác, sẽ từ từ không nhìn thấy nữa.

Nhưng cũng có một ít người, có thể nhìn thấy cả đời.

Chú câm chính là một người như vậy.

Một mình chú câm sống trong ngôi nhà cổ này, khi bọn họ tránh ở nơi này thì bị chú ấy phát hiện.

Nhưng chú ấy không đuổi đi bọn họ, cũng không tìm người tới để bắt bọn họ.

Sau một đoạn thời gian bọn họ bình an vô sự sống chung với nhau, cũng dần dần hiểu rõ hơn.

Ngôi nhà cũ mà bọn họ đang ở này, chính là của chú câm, thường ngày cũng là chú câm thúc giúp bọn họ xử lý những việc mà bọn họ không thể xử lý được.

Cậu ta dạy chú câm đăng ngôi nhà ma quái này lên mạng, thỉnh thoảng sẽ có người tới.

Bọn họ nâng cao sức mạnh bằng cách hút dương khí của những người đó......

Bọn họ cũng không hút nhiều, chỉ hút một ít, khi những ngườ đó về thì cũng chỉ cảm thấy cơ thể mệt một chút, không may mắn lắm, đợi qua một khoảng thời gian thì sẽ tốt lên.

Tuy nhiên mấy ngày gần đây lại không có khách tới.

Gặp được linh hồn mới tới mà không biết cái gì hết, nếu có thể thì Lư Từ sẽ nghĩ cách lừa về.

Lư Từ nói: "Chúng tôi cũng hết cách rồi, nếu không làm bản thân trở nên mạnh mẽ thì sẽ bị những ác linh khác cắn nuốt, chúng tôi chỉ vì tự bảo vệ mình......"

Phần lớn linh hồn đều là những linh hồn bình thường.

Loại linh hồn này không gây nguy hại gì, đa số chỉ có thể lang thang trong địa bàn cố định.

Sau đó sẽ có một ít thực lực, rồi lại duy trì được lý trí, linh hồn chưa thật sự từng hại chết con người, giống như Lư Từ.

Tuy rằng hắn đã hút dương khí người, nhưng những người đó đều còn sống.

Xa hơn nữa chính là ác linh.

Đa số các ác linh đều không có lý trí, chỉ là dựa vào một số chấp niệm nào đó mà hại người.

Thế giới này của bọn họ, có lẽ tàn nhẫn hơn nhiều so với thế giới loài người.

Không có pháp luật nào bảo vệ bọn họ.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net