Chương 177: Không phải người cũng phải làm thêm (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

Thời gian xuất phát là 9 giờ, Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh đến sớm nửa tiếng.

Bãi đỗ xe đã có vài người trẻ tuổi, nhìn qua là đi cùng nhau, tiếng cười nói rất lớn.

Còn có một cặp tình nhân, quấn quýt lấy nhau đứng ở phía xa.

Một chiếc xe buýt bình thường đậu ở bên cạnh, có một người đàn ông trông có vẻ giống hướng dẫn viên du lịch, dựa ở cạnh cửa xe chơi trò chơi.

Trong bãi đỗ xe đầy đủ ánh sáng, một cái bàn được dựng bên cạnh, có nhân viên công tác đang đăng ký.

Tiết Thải Tĩnh kéo Chu Nhân Nhân đi qua đăng ký.

"Vui lòng xuất trình mã QR đặt chỗ." Giọng nói của nhân viên công tác ngọt ngào.

"Chà......" Tiết Thải Tĩnh đưa mã QR qua, cô ta nhìn xung quanh: "Hôm nay chỉ có lượng người như vậy thôi sao?"

"Vẫn còn có khách chưa tới nữa." Nhân viên công tác quét mã, nhìn cái tên được hiển thị ra mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đối diện với tầm mắt của Chu Nhân Nhân, cô ấy lập tức nở một nụ cười khéo léo.

"Mời ký tên ở chỗ này."

Tiết Thải Tĩnh hẹn trước giúp Chu Nhân Nhân, cho nên cũng trực tiếp ký tên giúp cô ta.

Nhân viên công tác phát cho họ một cái túi, bên trong là mũ và sổ tay.

"Hai vị có thể lên xe chờ, cũng có thể hoạt động ở bên dưới, nhưng đừng rời khỏi đây. Đợi đến 9 giờ, chúng ta sẽ xuất phát đúng giờ nhé."

Nhân viên công tác nhìn hai người rời đi, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Kim Bất Thị.

"Giám đốc, hai vị khách mà anh nói đã tới rồi."

"Đã biết."

......

......

Kim Bất Thị lái xe đưa Hoa Vụ đến, còn kém năm phút nữa là đến 9 giờ.

Hướng dẫn viên du lịch dựa ở cạnh cửa xe chơi trò chơi, lập tức đi qua đón, "Sếp, sao cô lại tự mình tới rồi?"

Những người xung quanh cho rằng cậu ta đang nói chuyện với Kim Bất Thị, nên tò mò quan sát anh ta.

Sếp trẻ tuổi thế à?

Lúc Kim Bất Thị không dán râu cá trê thì đúng là một tên công tử bột.

Hướng dẫn viên du lịch là đồng nghiệp của Kim Bất Thị, cũng gần giống như Kim Bất Thị, có một chút nền tảng nhìn thấy được linh hồn, nhưng nếu để cậu ta đánh nhau với linh hồn...... Cậu ta chỉ biết chạy là thượng sách.

"Hôm nay sếp cũng tới." Kim Bất Thị thêm một câu: "Khảo sát."

"Được được." Hướng dẫn viên du lịch nịnh nọt: "Tôi sẽ sắp xếp cho sếp một chỗ ngồi hạng sang!"

Làm hướng dẫn viên du lịch kiếm được nhiều hơn so với việc cậu ta làm thường ngày.

Đối xử với kim chủ, đương nhiên là phải nhiệt tình.

"Không cần, cậu đừng nói chuyện với tôi." Hoa Vụ nói.

Hướng dẫn viên du lịch như lĩnh ngộ được, "Cải trang vi hành!"

Hoa Vụ nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Kim Bất Thị: "......"

Hai người đúng là một đứa dám nói, một đứa dám đáp đấy!

Linh hồn của thế giới này, chỉ cần có một ít thực lực thì sẽ có thể lựa chọn xuất hiện ở trước mặt con người.

Chỉ cần Hoa Vụ không muốn xuất hiện ở trước mặt người thường, sẽ không ai thấy cô.

Cho nên nếu hướng viên dẫn du lịch nói chuyện với cô thì sẽ trông rất kỳ lạ.

Giọng của nhân viên công tác vang lên từ bên cạnh, "Đã đến giờ rồi, mời các hành khách lần lượt lên xe, chúng ta sắp phải xuất phát rồi."

Kim Bất Thị nhìn về phía xe buýt bên kia, giữa lông mày hơi hiện vẻ lo lắng: "Sếp à, cô đừng có hại người đấy."

Sau khi linh hồn hại người thì sẽ là phát triển theo hướng đi của ác linh......

Đối với linh hồn bình thường, huyền môn sẽ chỉ không khoan nhượng vào thời điểm tăng thành tích cuối tháng, tránh bọn họ đi là được.

Nhưng đối với ác linh...... Đó là không khoan dung mọi lúc mọi nơi!

Hoa Vụ vỗ ngực, "Yên tâm, lòng tôi hiểu rõ."

"......"

Hướng dẫn viên du lịch ghi nhớ những gì Hoa Vụ nói, không nói chuyện với cô nữa, chờ sau khi cô đi lên thì bắt đầu điểm danh.

"Sao lại thiếu mất một người rồi?"

Hành khách đêm nay nên có mười lăm người.

Hiện tại chỉ mới có mười bốn người.

Đúng ngay lúc hướng dẫn viên du lịch đang đối chiếu danh sách thì có một người đàn ông đi lên từ chỗ cửa xe.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, xách một chiếc túi đeo vai màu xám, một con thỏ con có hơi cũ được treo trên khóa kéo.

Hắn vừa lên đến nơi, trong xe lập tức im bặt lại.

Ánh đèn bên trong xe chiếu dọc theo sườn mặt của người đàn ông, phác họa ra một đường nét hoàn mỹ, thanh lịch tao nhã.

Còn đẹp hơn cả những ngôi sao photoshop đến 10 lần kia......

Cách một hồi lâu sau, có một giọng nữ đè nén sự kích động: "Đẹp trai quá......"

Hướng dẫn viên du lịch: "Sao anh tới muộn vậy?"

Người đàn ông đưa tay lên nhìn đồng hồ, giọng điệu hơi hờ hững, nhưng rất lễ phép: "Còn chưa tới 9 giờ."

Hướng dẫn viên du lịch: "......"

"Đi lên đi." Hướng dẫn viên du lịch tuân thủ nguyên tắc khách hàng là trên hết của công ty: "Tự tìm chỗ ngồi, đóng cửa cẩn thận, bây giờ xuất phát."

Người đàn ông lên xe rồi đi về phía sau.

"Anh trai nhỏ à, ngồi ở đây này!" Khi hắn đi tới, có một cô gái đã mở lời mời hắn.

"Không cần, cảm ơn."

Người đàn ông lễ phép từ chối cô gái, sau đó tiếp tục đi về phía sau.

Mặc dù cô gái thất vọng, nhưng lại cảm thấy đối phương cũng đã nói cảm ơn với mình, tâm trạng không nhịn được mà rộn ràng, quay đầu nhìn hắn.

Người đàn ông đi thẳng đến cuối xe, ngồi xuống hàng xe thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Xe buýt có 33 hàng ghế, phần lớn hành khách đều ở phía trước, phía sau trống rỗng.

Hoa Vụ liếc mắt quan sát người đàn ông.

Sau khi hắn ngồi xuống thì cúi đầu, ngón tay nhéo lấy con thỏ con được treo trên ba lô kia.

Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, đúng vào lúc cô nhìn về phía trước thì người đàn ông đang cúi đầu chậm rãi ngước mắt lên, nhìn sang vị trí nơi cô đang ngồi.

Ở trong mắt người khác thì hành động này của hắn càng như là nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên cạnh hơn.

......

......

Tiết Thải Tĩnh dùng tay kéo Chu Nhân Nhân còn đang nhìn phía sau, cười hỏi: "Tiểu Ngu, có phải rất tuấn tú không?"

"Là rất đẹp trai." Chu Nhân Nhân gật đầu.

"So với Tề Cảnh thì thế nào?"

"Phong cách không giống nhau, không thể so sánh." Chu Nhân Nhân nói.

"Xem đi, tớ đã nói lần đi này đáng giá lắm mà." Tiết Thải Tĩnh làm mặt quỷ, "Ngày thường tìm đâu ra được một anh đẹp trai cực phẩm như vậy chứ."

Chu Nhân Nhân đang muốn thu hồi tầm mắt, thời điểm khoé mắt lướt qua hàng ghế thứ ba, đột nhiên ả cảm thấy cả người ớn lạnh.

Nhưng mà chỗ đó không có gì cả.

"Tiểu Ngu, cậu lạnh không?"

"Không......" Chu Nhân Nhân thu hồi tầm mắt, lại nhịn không được nhìn về phía hàng ghế thứ ba, nhưng vẫn không có gì cả, kỳ lạ......

Ả nhìn vào mắt của Tiết Thải Tĩnh, lắc đầu, "Không có gì."

Khuỷu tay của Hoa Vụ chống lên tay vịn, cơ thể trượt xuống không ít, trầm ngâm nhìn chằm chằm Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh bên đó.

Tiết Thải Tĩnh này......

Ở cốt truyện gốc cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Châm ngòi nam chính và nữ chính, mơ tưởng rằng bản thân có thể thượng vị.

Nhưng nữ chính lại không thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, cứ một mực tin tưởng cô ta, cảm thấy cô ta là bạn thân duy nhất của mình, giúp cô ta rất nhiều.

Chu Nhân Nhân lại còn chẳng có ký ức, hiển nhiên là đoạn thời gian này cũng không phát hiện ra tình cảm giả dối của Tiết Thải Tĩnh.

Tuy nhiên Chu Nhân Nhân lại tàn nhẫn hơn nữ chính nhiều, cũng phát hiện ra sớm hơn nữ chính.

Kết cục cuối cùng của Tiết Thải Tĩnh cực kỳ thê thảm.

Kẻ thù của kẻ thù chính là công cụ lợi dụng.

Tiết Thải Tĩnh vẫn luôn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những sự kiện siêu nhiên, Hoa Vụ cố ý loan tin về đoàn du lịch cho cô ta.

Chỉ cần cô ta đến, thì Chu Nhân Nhân sẽ có khả năng đến.

......

......

Địa điểm tham quan thứ nhất cách nửa giờ chạy xe, sau khi hướng dẫn viên du lịch nói một vài những điều cần lưu ý, bên trong xe đã yên tĩnh lại.

Có một cặp tình nhân nhỏ ngồi phía trên, đột nhiên xuống phía sau.

Nếu không phải Hoa Vụ kịp thời đứng lên, e là cũng bị bọn họ ngồi lên người rồi.

Cặp tình nhân nhỏ ngồi xuống thì lại bắt đầu quấn quýt lấy nhau, Hoa Vụ đứng trên lối đi nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn một hơi xoay người lại.

Cô vừa quay người thì thấy người đàn ông ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên đang nhìn bên này.

Hoa Vụ cũng không chắc chắn được hắn đang nhìn đôi tình nhân kia, hay là đang nhìn cô......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net