Chương 193: Không phải người cũng phải làm thêm (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ ăn xong bánh ngọt, lúc này mới bắt đầu truyền âm khí cho búp bê.

Thịnh Ý cũng không rời đi mà ngồi ở bên cạnh nhìn.

"Gần đây công ty của cô phát triển không tệ, nhưng mà...... cứ tiếp tục như vậy thì sẽ khiến cho huyền môn chú ý."

Chuyện du lịch kia cô làm rất tốt, giờ đã đi được rất nhiều chỗ, người tìm kiếm kích thích trên thế giới này đúng là không ít.

Tiêu tiền để chịu tội.

Công ty kinh doanh càng ngày càng phát triển, tin tức truyền ra cũng càng ngày càng nhiều.

Một khi phía huyền môn phát hiện nhiều linh hồn tụ tập ở một chỗ thế thì nhất định sẽ phái người tới kiểm tra thanh lý.

"Chuyện này tôi sẽ giải quyết."

"Cô muốn giải quyết như thế nào?"

Hoa Vụ nhếch môi cười: "Người của hiệp hội huyền môn cũng không phải rất đoàn kết."

Tất cả môn phái đăng ký chính quy đều sẽ thuộc sở hữu của hiệp hội huyền môn.

Mấy năm nay hiệp hội không còn giúp huyền môn nữa mà càng ngày càng dị dạng.

Đã sớm có người không hài lòng, âm thầm chia làm hai phái.

Nhóm người do Chung đại sư cầm đầu chính là người phụ trách chủ chốt thiết lập các đệ tử Huyền môn phải hoàn thành KPI 'siêu độ' mỗi tháng.

Để làm xong thành tích, đệ tử huyền môn bắt được linh hồn thì cũng mặc kệ linh hồn kia có làm chuyện ác hay không.

Còn một nhóm người khác, không tán thành quy tắc này.

Nhưng họ cũng hết cách, nếu không, rất nhiều tài nguyên và công việc của môn phái sẽ bị phong tỏa.

Họ cũng bị buộc phải làm điều đó.

Thịnh Ý hiểu được sơ sơ ý của Hoa Vụ "Cô muốn hợp tác với họ?"

"Có gì không được chứ, nhân viên công ty của tôi tuân thủ kỷ luật, không làm chuyện vi phạm pháp luật, đây cũng là giúp bọn họ giảm bớt công việc, hợp tác là đôi bên cùng có lợi, có lẽ còn có thể mở ra một thời đại mới."

Thịnh Ý: "......"

Cô cũng chém giỏi ghê.

Gần đây nhà ma không mở cửa ăn bên ngoài nữa, bọn họ mở chi nhánh ở nơi khác, nơi này lại càng giống tổng bộ của linh hồn hơn.

Đến giờ thì những linh hồn này sẽ đi làm.

Đi làm về.

Sẽ không tụ tập, đương nhiên có thể giảm bớt sự chú ý của huyền môn.

"Cô chuẩn bị nói như thế nào?"

"Để công ty lớn mạnh trước đi. Chỉ khi công ty đủ lớn, mới có thể được tôn trọng."

"......"

Cô như này là không định nói chuyện, mà định trực tiếp uy hiếp đúng không?

Khó trách cô đi phát danh thiếp khắp nơi, mời linh hồn gia nhập công ty.

Thật ra hắn cũng không phát hiện ra nhà ma này có rất nhiều linh hồn, nhưng thời gian lâu như vậy, nhất định quy mô không nhỏ.

Không biết bị bọn họ sắp xếp ở nơi nào......

......

......

Hoa Vụ truyền âm khí xong thì ném con búp bê lên bàn.

"Cho sữa búp bê hôm nay kết thúc, anh còn chưa đi sao?"

Hoa Vụ cũng đuổi người rồi nên Thịnh Ý đành phải đặt búp bê trở lại ghế đã thu dọn, sau đó cầm hộp thức ăn lên, hỏi: "Ngày mai cô muốn ăn cái gì?"

Hoa Vụ đứng dậy: "Tôi......"

Thịnh Ý nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, khi nắm lấy cổ tay trắng nõn kia, hắn liền nhận ra có gì đó không đúng: "La bàn Chu Tước không có tác dụng với cô sao?"

Sao thân thể cô ấy lại suy yếu như vậy?

Rõ ràng trông......

Hoa Vụ cũng không ngờ hôm nay lại nghiêm trọng như vậy, tuy rằng hai ngày trước hơi mệt mỏi, nhưng nghỉ ngơi một đêm là khỏe rồi.

Thịnh Ý ôm lấy eo cô, để cô dựa vào mình, giọng điệu hơi trầm xuống: "Tại sao cô không dùng được?"

Có la bàn Chu Tước ở đây, đủ để triệt tiêu mỗi lần hao tổn của cô, cô không nên xuất hiện tình huống như vậy.

Bên cạnh cô còn có không ít người của huyền môn, không có khả năng xuất hiện tình huống không sử dụng.

Cho nên chỉ có thể là cô không dùng được.

"......"

Hoa Vụ cảm giác cả người rét run, lại cảm thấy trên người Thịnh Ý cực kỳ ấm áp, cô hoàn toàn không có ý giãy dụa, thậm chí còn chủ động dựa vào người hắn.

La bàn Chu Tước có thể tụ tập âm khí, nhưng không biết vì sao mà lại vô dụng với cô.

Kim Bất Thị nói, có thể là bởi vì cô là sinh hồn.

Nhưng trong cốt truyện gốc, rõ ràng nữ chính có thể......

Cho nên Hoa Vụ nghĩ đến lá bùa bị Thịnh Ý lấy đi.

"Lá bùa mà anh lấy đi, rốt cuộc là cái gì?"

"Lúc này mà cô còn hỏi......" Thịnh Ý dừng lại, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào hắn, "Là...... tro cốt."

"La bàn Chu Tước không có tác dụng với cô đúng không?"

"Là tôi suy nghĩ không chu đáo." Quên mất cô là sinh hồn.

Thịnh Ý kéo ghế dựa qua ngồi xuống, ôm người vào lòng: "Dương khí trên người tôi sẽ làm cô thoải mái hơn một chút, cô ở với tôi một lát đi."

Bây giờ Hoa Vụ cảm giác giống như trời băng đất tuyết, đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa.

Hoa Vụ không hề ngượng ngùng, ôm quả cầu lửa này để cho mình thoải mái hơn một chút.

Bây giờ cô thành như vậy, đều là vì đút sữa cho búp bê của hắn!

Hút chút dương khí thì làm sao?

Hoa Vụ hợp tình hợp lý ôm lấy Thịnh Ý.

......

......

"Quản lý Kim, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Từ xa Lư Từ đã nhìn thấy Kim Bất Thị chổng mông nhòm vào văn phòng từ khe cửa, cậu ta dắt Song Linh tới, thấy lạ nên gọi anh ta.

Kim Bất Thị giật mình, đè thấp giọng mắng: "Hai người đi đường không có tiếng động à!"

Song Linh đáp nhẹ tênh: "Bọn tôi không đi đường nha."

Kim Bất Thị: "......"

Biết bay thì giỏi lắm chắc!

Song Linh nghiêng đầu, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ tò mò, "Chú Kim, chú đang nhìn cái gì vậy?"

Cô bé không ôm cái đầu chạy khắp nơi còn đáng yêu lạ kỳ.

Kim Bất Thị sờ mũi: "Sếp và anh Thịnh......"

"Có cái gì hay?" Lư Từ không rõ, cũng nhìn vào trong theo khe cửa.

Ánh sáng trong phòng làm việc lờ mờ, Lư Từ nhìn thấy anh Thịnh kia ôm sếp nhà mình, hai người trông cực kỳ thân mật.

Cái Kim Bất Thị nhìn thấy là tư thế thân mật của hai người.

Nhưng cái Lư Từ nhìn thấy lại là ——

Dương khí gần như có thể hóa thành vật chất thật sự, đang cuồn cuộn đi vào trong cơ thể của Hoa Vụ không ngừng.

Lư Từ hơi thèm, "Sao dương khí trên người anh Thịnh lại đậm thế, lúc trước cũng không phát hiện ra."

Trong khoảng thời gian này hầu như ngày nào anh Thịnh cũng đến, nhưng dương khí trên người không khác những người khác lắm......

Vừa rồi Kim Bất Thị chỉ khiếp sợ hành vi của sếp và anh Thịnh, nghe Lư Từ nói như vậy thì anh ta mới phản ứng lại.

Lần trước sếp người đầy dương khí trở về, hình như rất giống với trên người anh Thịnh.

Sếp còn không thừa nhận mình ăn người!

Song Linh muốn chen vào, "Em phải nhìn xem sao......"

Lư Từ che mắt Song Linh, "Trẻ con không được nhìn."

"Quản lý Kim, sếp làm thế...... liệu có xảy ra chuyện gì không?" Tuy rằng Lư Từ thèm thuồng dương khí bên trong, nhưng vẫn lo lắng một chuyện khác hơn.

Sếp là một sinh hồn đó!

"Trông anh Thịnh...... không giống như bị ép buộc." Kim Bất Thị do dự nói: "Chỉ cần sếp đừng hút cạn anh Thịnh, chắc là không có vấn đề gì lớn."

Lư Từ: "Vậy sếp có muốn hút cạn anh Thịnh không?"

Kim Bất Thị: "......"

......

......

Hoa Vụ nằm sấp trong ngực Thịnh Ý, cả người đều ấm áp. Lần gần nhất cô có cảm giác như vậy, vẫn là lúc ở buổi đấu giá.

Lúc trước nữ chính ở cùng nam chính, chắc cũng có loại cảm giác này.

Thịnh Ý: "Đỡ hơn chút nào chưa."

Hoa Vụ lười biếng đáp một tiếng, cũng không có ý đi xuống.

Thịnh Ý cũng không thúc giục cô, vòng tay quanh vòng eo mềm mại của cô, nói: "Ngày mai cô đợi tôi tới rồi bắt đầu."

"Dương khí trên người anh đủ cho tôi dùng vài ngày."

"Cô Bạch yên tâm, mặc dù là giao dịch, nhưng tôi cũng sẽ không để cho cô chịu tổn thương." Giọng của Thịnh Ý hơi thấp: "Còn vài ngày nữa."

Ánh mắt Hoa Vụ rơi vào trên người con búp bê ở ghế dựa đằng xa.

Trải qua khoảng thời gian nuôi dưỡng, dường như búp bê đã giống người thật hơn.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Sắp cuối tháng rồi, ném một cái vé tháng nha ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net