Chương 31: Rap-xô-đi thời mạt thế* (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

*Rap-xô-đi thi mt thế (末日狂想曲): Rap-xô-đi (rhapsody) có nguồn gốc từ: ῥαψῳδός, rhapsōidos, một người ngâm (a), và được sử dụng ở châu Âu vào thế kỷ 16 như một định nghĩa cho các hình thức văn học, không chỉ là các bài thơ sử thi mà còn cho các bộ sưu tập của các bài viết khác và sau đó là bất kỳ biểu hiện tình cảm hoặc cảm giác ngông cuồng nào đó.
Mọi người có thể nghe thử bài "Bài ca chim ưng" nhé.

"Tí tách ——"

"Tí tách ——"

Mặt đất ẩm ướt trộn lẫn nước và máu, một mùi khiến người ta buồn nôn tràn ngập trong không khí.

Trong nhà tắm to lớn sớm đã không còn nước, bên trong rải rác những đoạn chân tay.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông to khỏe đá văng cửa lớn tiến vào, giọng nói rất to, "Nếu không tìm được thức ăn, chúng ta sẽ phải gặm những thứ kinh tởm đó!!"

Trong tay hắn ta mang theo một cái rìu dính máu, dường như bởi vì không tìm được thức ăn mà tức giận, sau khi tiến vào thì chém loạn một trận.

"Lão Tam, mày nhỏ giọng một chút!" Những người đi vào phía sau quát lớn một tiếng và nói với những người còn lại: "Tối nay nghỉ ngơi ở đây."

Hiển nhiên là địa vị của người này tương đối cao, gã vừa lên tiếng, lão Tam đang vung rìu chém loạn để phát tiết kia, lập tức dừng lại.

Phía sau lục tục tiến vào bốn năm người đàn ông, đều là người có cơ bắp lớn, còn trang bị súng ống và các loại vũ khí nóng khác.

"Mạch ca, em sắp chết đói rồi."

"Chỉ có mày biết đói chắc." Mạch ca tức giận: "Nhịn một chút, ngày mai lại nghĩ cách."

"Trói hết bọn nó vào rồi."

Ngoài cửa, ba người bị trói tay bị đẩy vào, một nam hai nữ.

Lão Tam xách rìu, hung tợn nói: "Tất cả ngoan ngoãn một chút cho ông, dám có tâm tư nhỏ, lập tức đẩy bọn mày ra ra cho zombie ăn."

Một người đàn ông trong đó nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống ngay tại chỗ: "Các anh à, các anh thả tôi đi đi, hu hu hu......"

"Mẹ mày." Lão Tam mắng: "Mày là một thằng đàn ông, khóc cái gì? Mày xem cô gái nhỏ người ta cũng không khóc!"

Người đàn ông rơi nước mắt: "Tôi không muốn chết!" 

Lão Tam dùng rìu nhuộm máu vỗ vỗ mặt người đàn ông, cười âm trầm: "Vậy mày cứ ngoan ngoãn, nghe lời có thể sống lâu, hiểu chưa?"

"Các anh thả tôi đi đi......" Người đàn ông cầu xin, anh ta đột nhiên chỉ vào một người phụ nữ bên cạnh: "Đây là bạn gái tôi, các anh làm gì cô ấy cũng được, cầu xin các anh thả tôi đi."

"Lý Hợp!" Cô gái kêu lên một tiếng sợ hãi, nhấc chân đá anh ta: "Anh có lương tâm không! Sao lúc trước tôi lại mắt mù nhìn trúng loại người như anh chứ."

Lý Hợp bị đá vài phát, đau đớn kích thích anh ta dũng cảm, đột nhiên cất cao giọng, cãi nhau với cô gái: "Nếu không phải tại cô, hiện tại tôi đã sớm đi cùng với cứu viện rồi, đều là đám đàn bà ngốc chúng mày, hại tao giờ còn ở chỗ này."

Lý Hợp cãi nhau với bạn gái.

Thậm chí cuối cùng còn ra tay.

Chẳng qua tay hai người đều bị trói, đánh nhau giống như phụ nữ giật tóc nhau.

Mấy tên đàn ông cơ bắp kia cũng không có ý ngăn cản, ngược lại nhìn rất say sưa.

Lúc đầu Mạch ca cũng xem hai người đánh nhau, một lát sau ánh mắt hắn lại rơi vào trên người cô gái tiến vào cùng hai người kia.

Cô gái đó nhìn hăng hái hơn hai người kia, hai tay bị trói cùng một chỗ còn đang yên lặng vỗ tay, bày ra bộ dạng được 'mở mang hiểu biết'.

Mạch ca đứng dậy, đi đến bên cạnh cô gái.

Cô gái dừng tay đang vỗ, nghiêng đầu nhìn hắn ta.

Cô gái mặc đồng phục màu đỏ xen lẫn trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra được ngũ quan xinh đẹp của thiếu nữ.

Đôi mắt hạnh trong suốt sáng ngời, ẩn ẩn gợn sóng mờ nhạt.

Đó là hứng thú vừa rồi của cô khi xem kịch còn chưa tiêu tan.

Nếu như không phải tay cô cũng bị trói, nói cô ở cùng bọn họ cũng không ai hoài nghi.

Người này không phải ai khác, chính là Hoa Vụ.

Vừa bắt đầu đã trở thành chiến lợi phẩm của người khác, cô cũng không còn cách nào khác.

Mạch ca chỉ đôi tình nhân bên kia hỏi: "Xem vui không?"

"Vui chứ." Hoa Vụ gật đầu, một giây sau lại đưa ra chủ ý: "Không bằng cởi bỏ trói ở tay cho bọn họ, đánh nhau càng vui hơn."

"......" Con ngươi Mạch ca híp lại: "Cô không sợ sao?"

Hiện tại cô đang bị trói, đối mặt với nhiều người như vậy, thế mà còn có tâm trạng xem kịch, điều này làm cho tên đại ca như hắn ta rất mất mặt!

Hoa Vụ lui về nửa bước, có chút cảnh giác.

Ngay khi Mạch ca nghĩ rằng cuối cùng cô cũng biết 'sợ hãi', cô đột nhiên lên tiếng: "Anh sẽ không để tôi đi lôi kéo cùng họ đấy chứ?"

"......"

Các cơ trên mặt Mạch ca cứng đờ một lúc.

Giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên cười ha ha một tiếng, phân phó bọn đàn em còn đang xem diễn: "Kéo hai người bọn họ ra!"

Sau đó ra hiệu cho Hoa Vụ: "Cô đi, đánh với cô ta, ai đánh thắng, người đó có thể sống sót."

Hoa Vụ trợn mắt, "Thua thì phải chết à?"

Mạch ca: "Đúng. Thế nào, nó thậm chí còn thú vị hơn phải không?"

Hoa Vụ 'hí' một tiếng, "Anh.... Anh không có ý gì khác với tôi sao?"

Mạch ca đại khái hiểu được ý của cô, nhưng lúc này hắn ta càng cảm thấy hứng thú với hai người phụ nữ lôi kéo nhau hơn, "Không có."

Hoa Vụ chưa từ bỏ ý định: "Thật sự không có sao?"

Mạch ca tỏ vẻ không có.

Ánh mắt Hoa Vụ từ lồng ngực hắn trượt xuống dưới thắt lưng, tiếc hận nói: "Thật không ngờ, tuổi còn trẻ, đã có bệnh kín như vậy."

"......"

Ý cô ta là sao?

Ai có bệnh kín!!

Mạch ca cười lạnh một tiếng: "Trong vòng mười phút, hai người, ai thắng, tôi sẽ để cho người đó sống sót."

"Anh trói tôi thì tôi phát huy như thế nào?" Hoa Vụ ý bảo dây trói trên tay mình, "Muốn đánh cũng phải đánh cho tới mới thật sự đặc sắc, không phải sao?"

Mạch ca suy nghĩ một chút, "Cởi trói cho họ."

Hai người phụ nữ, Mạch ca cũng không cảm thấy họ có thể tạo ra sóng gió gì.

Đàn em cởi trói cho Hoa Vụ, lúc buông cô ra còn chưa lui về thì cậu ta đột nhiên bị người ta bắt lấy, xoay nửa vòng về phía sau.

Cậu ta theo bản năng sờ vũ khí, kết quả sờ vào một khoảng không.

Bùm ——

Tiếng súng vang lên.

Đàn em khiếp sợ quay đầu, lại thấy súng của cậu ta đã đến tay Hoa Vụ từ lúc nào không hay.

Đàn em cứng ngắc quay đầu nhìn về phía đối diện.

Cô gái đối diện trong sự không thể tin được, chậm rãi ngã xuống đất.

Súng trong tay thiếu nữ buông lỏng, treo trên đầu ngón tay trắng nõn của cô, "Xong rồi, tôi thắng."

"......"

"......"

Đệt!

Đây là 'đánh cho tới' mà cô nói?

Đàn em phản ứng lại, lập tức lấy súng của mình trở về, lui ra vài bước, nhắm thẳng họng súng vào cô.

Hoa Vụ phối hợp giơ tay lên.

Mạch ca phục hồi tinh thần, giơ tay lên chào hỏi đầu của đàn em bên cạnh: "Mày có phải là heo không? Vũ khí của mình cũng không giữ tốt!"

Đàn em rất tủi thân: "Mạch ca...... cô ta quá nhanh!!"

Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, cô đã làm xong!

Mạch ca tức giận đến cắn răng, nhìn về phía cô gái nhàn nhã giơ tay lên, "Tôi để cô đánh với cô ta, không phải để cô cầm súng bắn cô ta."

Hoa Vụ đúng lý hợp tình nói: "Dù sao cuối cùng cũng phải chết, chết như thế nào cũng là chết, không phải sao? Như vậy còn có thể chịu ít khổ, mắt nhắm lại là xong, là chuyện tốt."

Mạch ca: "......"

Nói như vậy, hẳn là cô ta nên cảm ơn cô đúng không?

......

......

"Mạch ca, cô ta bắn quá chính xác......"

Trong bồn tắm, lão Tam chỉ vào trán.

Hoa Vụ lúc này lại bị trói, nhưng mà hai bên đều có người cầm vũ khí hướng về phía cô, hiển nhiên là cô có cái gì không thích hợp sẽ nổ súng ngay lập tức.

Mạch ca và lão Tam ngồi xổm nhìn về phía bạn gái của Lý Hợp, kiểm tra vết thương.

Lão Tam: "Cô ta không phải là tay súng thiện xạ chứ?"

Mạch ca: "Trên tay cô ta ngay cả vết chai cũng không có, da mịn thịt mềm, làm sao có thể là thiện xạ. Cô ta cũng mặc đồng phục học sinh, vừa nhìn là biết học sinh."

Lão Tam: "Vậy tại sao cô ta lại bắn chuẩn như vậy?"

Mạch ca nhăn mặt nói: "Chắc là trùng hợp."

Lão Tam hung ác cũng thổn thức một tiếng, "Con nhóc này cũng quá tàn nhẫn, nói giết người là giết người...... còn biến thái hơn cả chúng ta."

====

Bốn chương, thuaaaa!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net