Chương 53: Rap-xô-đi thời mạt thế (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ đưa mắt nhìn về phía Giang Dịch.

Giang Dịch lạnh lùng nói: "Không biết, đừng nhìn tôi."

Khi hắn tới nơi này, khu vực có thể hoạt động cũng có hạn.

Lại nói... hắn không có việc gì thì quan tâm phòng giám sát của người ta làm gì, lúc đó hắn cũng không muốn làm gì cả.

Công cụ làm việc không mạnh gì cả, Hoa Vụ uể oải nói: "Vậy thì chúng ta chỉ có thể tự tìm."

"Không tìm thấy thì sao?"

"Vậy thì không tìm nữa."

"..." Lão Tam cảm thấy không đúng: "Cô từ bỏ dễ dàng như vậy à?"

Hoa Vụ giống như cao nhân lánh đời, hai tay chắp ở phía sau, nói như đúng rồi: "Học cách từ bỏ cũng là một loại tu hành."

......

......

Sau khi Hoa Vụ tiếp xúc thân mật với ba đợt zombie, không tìm thấy phòng giám sát... mà tìm thấy phòng điều khiển trung tâm.

Các loại thiết bị bên trong đều đã khởi động lại, camera trên màn hình lớn cũng đang chạy. Chỉ có một vài ô trên màn hình bị đen, chắc là đã hỏng rồi.

Hoa Vụ nhìn lướt qua, không ít ô trên màn hình đều có zombie lảng vảng ở đó.

Trong một ô trên màn hình, còn có mấy người sống sót trốn trong phòng, bên ngoài phòng là zombie đang cào cửa.

"Có thấy Mạch ca không?" Lão Tam hỏi.

Hoa Vụ còn đang tìm, một lúc lâu sau lắc đầu: "Không có..."

Lão Tam: "Tìm tiếp đi, nếu Mạch ca xảy ra chuyện gì..."

Hoa Vụ hưng phấn tiếp lời: "Vậy thì coi anh là đại ca nha!"

Lão Tam thiếu chút nữa là bổ một rìu tới, "Mạch ca và tao là anh em, cùng sống cùng chết, con mẹ mày đừng có nói bậy, tranh thủ thời gian tìm đi!"

"Tam ca, làm người phải có..." Hoa Vụ nuốt hai chữ 'lý tưởng' trở về, đẩy rìu gần trong gang tấc ra, "... lương tâm. Tôi rất bội phục, thích kiểu người nhà như anh, trung can nghĩa đảm, không rời không bỏ!"

Lão Tam đưa tay ấn cô một cái, Hoa Vụ mỉm cười lau tay lên người Giang Dịch, tiếp tục xem camera.

Giang Dịch: "..."

Hoa Vụ không tìm được tung tích của Mạch ca, nhưng mà... nhìn thấy Vu Ngôn Ngôn!

Ở một ô khác trên màn hình, Vu Ngôn Ngôn đang ở cùng với đám người sống sót, đang bị zombie đuổi theo.

Hoa Vụ nhìn Vu Ngôn Ngôn dẫn đường ở phía trước để cho những người sống sót tiến vào một cánh cửa, nhưng cô ta lại không đi vào mà ngược lại đứng ở bên ngoài, đóng cửa, khóa lại.

Hoa Vụ nhướng mày, đang nghĩ sao Vu Ngôn Ngôn lại có tinh thần cống hiến lớn như vậy thì màn hình chuyển một cái liền nhìn thấy phía sau cánh cửa kia, ở trong một góc tối có zombie.

Vu Ngôn Ngôn ở trên màn hình, nghe động tĩnh phía sau cửa thì khóe môi kéo ra một độ cong trào phúng, sau đó nhanh chóng chạy về một hướng khác.

Cô ta cố tình dẫn những người kia vào căn phòng đó...

Hoa Vụ chuyển về phía bên kia, phát hiện trong số những người sống sót kia có tóc vàng lúc trước ở trong nhà máy cướp vật tư của Vu Ngôn Ngôn. Cô đại khái cũng biết vì sao Vu Ngôn Ngôn lại làm như vậy.

Đây là có thù tất báo nha!

Lão Tam lại tìm một vòng ở trong màn hình, vẫn không tìm được Mạch ca, quay đầu lại thì thấy Hoa Vụ nhìn màn hình cười, "Cô cười biến thái như vậy làm gì?"

"Tôi đã tìm được món quà của định mệnh."

"???"

Lão Tam không hiểu nhìn về phía Giang Dịch, im lặng hỏi hắn, nó đang nói nhảm cái gì thế?

Giang Dịch mặt không chút thay đổi, "Vừa nãy cô ấy nhìn Vu Ngôn Ngôn."

"Tao bảo mày tìm Mạch ca, mày nhìn Vu Ngôn Ngôn làm cái gì." Lão Tam giận dữ nói: "Mày tránh ra cho tao!"

"Này..."

Hoa Vụ bị lão Tam xách ra, đụng phải Giang Dịch bên cạnh.

Hoa Vụ tức giận, giẫm một phát lên chân Giang Dịch, "Anh là người của ai đấy!!"

Giang Dịch chịu đựng đau đớn, học theo khẩu khí của cô, "Tôi giúp chính nghĩa."

"Tôi chính là chính nghĩa!"

"......"

Giang Dịch tặng cho cô một nụ cười trào phúng.

Cô chính nghĩa cái quỷ!

Hoa Vụ hít sâu một hơi, thân là nữ chính khoan dung độ lượng, phải chịu được những thứ người thường không chịu được... không so đo với hắn!

......

......

Lúc này, đám người tóc vàng đang bị zombie bao vây tấn công ở trong hành lang.

Zombie xông đến, cánh cửa kia vốn dĩ không thể đi qua, những cánh cửa khác trên hành lang lại không mở được, ngay khi tóc vàng sắp tuyệt vong, cánh cửa phía sau hắn ta đột nhiên mở ra.

Tóc vàng không biết tại sao cánh cửa đột nhiên mở ra.

Nhưng ham muốn sống sót khiến gã ta không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức chạy vào trong.

Những người sống sót phía sau thấy vậy cũng chạy theo.

"Đừng đóng cửa!"

"Tôi còn chưa đi vào..."

"Cứu tôi... a..."

Có mấy người chạy chậm, bị zombie bắt được, không thể chạy vào phòng.

Những người khác cũng không dám chờ, zombie tiến vào thì bọn họ đều phải chết.

Cửa phòng đóng lại, ngăn cách tiếng kêu thảm thiết.

Mà cửa phòng truyền đến âm thanh khóa lại rất nhỏ làm cho đám người sống sót đều sợ hãi, theo bản năng rời xa cửa phòng.

Nhưng mà zombie bên ngoài càng đáng sợ hơn, căn phòng sạch sẽ không có zombie này, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy an toàn, không có tâm tình suy nghĩ những cái khác.

(Truyn được đăng ti wattpad Thi Lam Yên)

Trong hoàn cảnh an toàn, những người sống sót trấn tĩnh lại.

"Vu Ngôn Ngôn kia, cố ý dẫn chúng ta đến nơi này là muốn hại chết chúng ta đấy!"

"Lúc trước sao lại không nhìn ra cô ta ác độc như vậy chứ!"

"Con đĩ đó.... đừng để ông đây bắt được nó."

"Lúc trước cô ta còn muốn xúi ông đi cướp vật tư của đám người Mạch ca kia, cũng may ông đây thông minh, không bị lừa, không thì kết cục cũng sẽ giống như những người ngày đó..."

Tóc vàng mặt âm trầm nghe những người này mắng chửi Vu Ngôn Ngôn, không lên tiếng.

Nhưng suy nghĩ của gã ta giống với đám người sống sót kia... đừng để gã ta bắt được Vu Ngôn Ngôn.

Đám người này kéo tổ tông mười tám đời Vu Ngôn Ngôn ra hỏi thăm một lần.

Chờ bọn họ phát hiện cửa đã bị khóa lại, không mở được thì đã là nửa giờ sau.

"Đập... không mở được, bị khóa rồi."

"Là khóa điện tử, chúng ta không mở được." Khóa cửa này cùng loại với khóa ở khu vực quét thẻ, ánh sáng đỏ lóe lên một chút, "Độ dày của cửa cũng không phải bình thường, chúng ta không có công cụ gì, dùng bạo lực để phá cửa là rất khó."

Tóc vàng cùng những người sống sót chạy qua chạy lại một vòng, bọn họ giày vò đến sức cùng lực kiệt, cửa vẫn không nhúc nhích tí nào.

"Xong rồi... liệu chúng ta có bị mắc kẹt ở chỗ này đến chết không?"

"Không chết trong miệng zombie, chết ở chỗ này..."

"Tôi còn chưa muốn chết, hu hu..."

"Mẹ nó đừng có khóc, ai muốn chết chứ?"

Trên người bọn họ không có bất kỳ đồ ăn gì, bị nhốt ở chỗ này thì không bao lâu nữa cũng sẽ bị chết đói...

Sau khi tất cả mọi người nghĩ hết mọi cách cũng không thể mở cửa, có người đã tuyệt vọng, ngồi trong góc không động đậy.

Tiết kiệm thể lực một chút, nói không chừng còn có thể sống lâu thêm một lúc.

Trong cơn đói, tất cả mọi người không có nhiều sức lực, tìm một nơi để ngồi.

Tinh —

Không biết qua bao lâu, một người sống sót ở gần cửa nhất nghe thấy âm thanh trên cánh cửa.

Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh sáng đỏ trên khóa cửa biến thành ánh sáng xanh.

Anh ta chưa kịp gọi cho những người khác thì cánh cửa đã bị đẩy ra.

Xuất hiện trong tầm mắt của anh ta là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, cô quan sát căn phòng, giọng nói trong trẻo hỏi: "Mọi người đều không sao chứ?"

"Là... cô?"

Tóc vàng đứng dậy, nhìn thấy lão Tam cao to vạm vỡ đứng phía sau với khuôn mặt giận dữ thì không dám tới gần.

Tóc vàng: "Sao cô.... biết chúng tôi ở đây?"

"À, trong màn hình thấy các anh bị zombie đuổi theo nên tôi đã mở cửa cho các anh, không cần cảm ơn."

Dường như tóc vàng đã nắm bắt được trọng điểm, "... Cũng là cô khóa cửa à?"

"Không phải nha, tôi khóa cửa làm gì, zombie lại không biết mở cửa." Hoa Vụ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: "Tôi tưởng các anh đi rồi, ai biết được các anh lại vẫn ở nơi này, may mà tôi đến xem, không thì các anh sẽ bị nhốt ở chỗ này."

____

— Ngắm hoa trong sương —

Vé ~

Ah ~

Ném nha ~

====

Tự nhiên hôm nay bị out tài khoản wattpad, hú hồn!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net