Chương 9: Sau khi bị bắt trở thành đỉnh lưu (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Sở Giang Thu: "Công việc của cậu rất nhàn rỗi?"

Lương đặc trợ: "..."

Không phải ngài kêu tôi vào sao?!

Lương đặc trợ cũng không dám nói, yên lặng lui ra ngoài.

Giám đốc Sở nhìn màn hình di động, nghĩ thầm, chỉ cần cô chủ động gọi điện thoại thì mình sẽ giúp cô.

....

....

Toàn bộ sự việc ở trên mạng vẫn đang lên men, người trong cuộc cùng cả công ty của người trong cuộc đều chưa có trả lời, tin tức trên mạng tùy tiện phát tán khắp nơi.

Đoàn làm phim bên kia cũng không ai xuất hiện nói cái gì.

Cả chuyện xảy ra ở nước ngoài, có người muốn làm chứng đều không có chỗ.

Cuối cùng những tin tức kia càng truyền càng quá đáng, dưa mà quần chúng không rõ chân tướng ăn đều biến thành #Tống Di giết người# #Dùng đồng nghiệp chặn súng# Nội dung này cực kỳ quá đáng.

Nhưng mà phần lớn người dường như còn có thể tin.

Hoa Vụ nhìn mà cũng tấm tắc khen ngợi, hỏi người quản lí hoang dã nhà mình: "Chị nói, những người này có trí thông minh không?"

Chuyện này vẫn chưa có giải quyết, thì Phùng Lệ cũng chưa thể rời đi.

Nhưng mà điện thoại của cô vẫn không ngừng hoạt động, rõ ràng cùng ngồi trên ghế sô pha, nhưng khi so sánh cùng nghệ sĩ nuôi thả, ăn không ngồi rồi, chỉ có thể dùng điện thoại lướt xem hotseach, liền lộ ra vẻ bận rộn đến cực điểm.

Phùng Lệ cúp điện thoại, nói: "Nhiệt độ bên nào cao thì IQ sẽ theo bên đấy, bọn họ cũng sẽ không quản chân tướng sự việc, sự thật là cái gì."

Cho dù thật sư có thể xoay chuyển.

Những người này cũng sẽ chỉ vỗ vỗ mông, để lại mặt đất đầy lông gà, rồi tiếp tục chiến đấu ở nơi có nhiệt tiếp theo.

"May mắn cô đủ mờ nhạt, không ai biết cô ở đâu." Phùng Lệ nhìn từ cửa sổ xuống, không nhìn thấy chó săn nằm vùng.

Hoa Vụ trầm mặc một hồi lâu, thình lình tung ra một câu: "Mặc dù cô nói là sự thật, nhưng vẫn nên suy nghĩ đến cảm nhận của tôi đi."

"..."

Chuyện lớn như vậy, cô cũng không có cảm giác gì, bây giờ nói cô vô hình còn phải xem cảm nhận?

Dính đến chuyện công việc, Hoa Vụ đương nhiên có cảm nhận, cô còn muốn muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí.

Mờ nhạt thì làm sao có thể đứng đầu... đứng đầu nhóm mờ nhạt cũng được, phải không?

"Cười cái gì vậy?" Phùng Lệ thấy Hoa Vụ cười rộ lên như thần kinh, chỉ cảm thấy trên cánh tay nổi một lớp da gà.

Cô sẽ không thật sự điên rồi chứ?

Hoa Vụ lướt lên điện thoại, không hề thu lại nụ cười thần kinh kia, "Chắc là những người được ăn cơm nhà nước sẽ rất vui vẻ."

Phùng Lệ: "..."

Đây là mạch suy nghĩ gì thế?

Vừa rồi bọn họ nói cái này hả?

Phùng Lệ đợi đến khi thời gian gần đến rồi, cảm thấy đã có thể đi báo cảnh sát, bảo Hoa Vụ chuẩn bị đi ra ngoài

"Chờ một chút."

"Được rồi." Phùng Lệ nói: "Bây giờ nhiệt độ đã đủ rồi."

Hoa Vụ co quắp bất động, lướt điện thật sự rất hăng say. "Chờ tôi tập hợp đủ ba mươi ba người, thêm nhiều người nói không chừng bọn họ có thể vui vẻ hơn một chút."

"???"

Cô sưu tập tem à!

....

....

Mười phút sau, Hoa Vụ ủ rũ ngồi phía sau, một bộ dáng bị đả kích.

Những cái tài khoản marketing đó phần lớn đều là của công ty, nói không chừng đằng sau đều là một người, cho nên có khả năng cô không tập hợp đủ ba mươi ba người.

Công ty bên kia trực tiếp phái luật sư tới.

Hoa Vụ không nghĩ tới mình còn có cả đãi ngộ này, "Các người chuẩn bị nâng tôi lên một lần nữa à?"

Phùng Lệ: "..."

Chuyện này xử lý không tốt, sẽ cháy tới trên người công ty, đương nhiên công ty phải coi trọng.

Phùng Lệ cảm thấy chờ sau lần này, phải tìm một bác sĩ tâm lý đến xem cho nghệ sĩ nhà mình.

Trước khi đi vào, Phùng Lệ không ngừng căn dặn.

Ai biết sau khi đi vào, Hoa Vụ vẫn hát cho cô nghe một vở kịch lớn, phải gọi là thê thảm, phảng phất như những lời đồn trên mạng kia, thật thật sự muốn bức chết cô.

Luật sư mà công ty phái tới đẩy mắt kính, hỏi cô: "Diễn xuất của cô ấy tốt như vậy sao?"

Phùng Lệ: "..."

Người ngoài không dễ điều tra được chân tướng nhưng đối với các bộ phận chuyên nghiệp mà nói cũng không phải là rất khó.

Nghệ sĩ tuyến mười tám cũng là người của công chúng, bọn họ không dám khinh thường, cho nên bọn họ xin được làm đơn báo cáo cụ thể về vụ án đó.

Xác định giống lời Hoa Vụ nói, những lời trên mạng kia đều là lời nhảm nhí, đã lập tức hành động.

Làm xong quá trình thì bảo Hoa Vụ về nhà chờ tin tức.

Còn rất nhiều thứ cần đi xác minh, điều tra, cho nên không thể bắt người ngay lập tức.

Hoa Vụ bên này vừa báo án xong, bên kia đã có chó săn tới bên ngoài cục cảnh sát chụp ảnh cô, bịa đặt thêm lần nữa, trực tiếp trở thành cô bị bắt.

Sau khi Hoa Vụ cầm điện thoại mới mà Phùng Lệ mua cho cô, tin tức đầu tiên tìm thấy chính là cái này.

Cô đều cảm thán đây chính là người tốt nha!

Sợ mình không vào được, còn muốn thêm cây đuốc.

Quá chuyên nghiệp!

....

....

Ở bên khác, Sở Giang Thu cũng thấy cái tin tức này, anh ta cau mày nhìn nửa ngày, đến bây giờ người phụ nữ kia cũng chưa gọi điện cho anh ta.

Sở Giang Thu cầm điện thoại lên lại buông xuống.

Nội tâm sau khi chuyến biến nhiều lần, cuối cùng bấm số trong danh bạ điện thoại.

Nhưng mà cái giọng nói quen thuộc lạnh như băng kia lại vô tình nhắc nhở số điện thoại anh ta gọi không tồn tại.

Bụp —

Sở Giang Thu đen mặt vứt điện thoại xuống.

"Giang Thu, sao vậy?" Quý Uyển Vi ngồi ở đối diện, lo lắng hỏi thăm.

Quý Uyển Vi đúng là xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, khí chất tài trí ưu nhã, ở trong đám đông liếc mắt một chút là có thể trông thấy cô ta.

Sắc mặt Sở Giang Thu hòa hoãn lại: "Chuyện làm ăn."

Quý Uyển Vi cười nói: "Bây giờ không phải là thời gian làm việc, anh cũng đừng vì chuyên công việc mà tức giận đến mức hại thân thể."

Sở Giang Thu: "Ừ."

Quý Uyển Vi nhanh chóng nói sang chuyện khác, hai người vừa nói vừa cười ăn xong bữa tối.

Lúc Sở Giang Thu đi lấy xe, Quý Uyển Vi lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số hỏi thăm tình hình.

Đối phương trả lời tiến triển không tệ, Quý Uyển Vi cũng không lên mạng xem tin tức nữa.

Nam chính tốt như vậy, thân thể này lại không biết trân quý, đuổi theo họa sĩ kia làm cái gì.

Muốn tài hoa không có tài hoa, muốn tiền không có tiền, vì gã trở mặt với người trong nhà, cuối cùng còn làm bàn đạp cho tình cảm của Sở Giang Thu và Tống Di, đúng thật là ngu xuẩn!

Vẫn may thời gian cô đến còn sớm, nam chính giờ chưa có hoàn toàn thích thế thân Tống Di kia.

Môi đỏ của Quý Uyển Vi khẽ nhếch, cô là nữ chính thì sao, chỉ cần nam chính không thích cô, thì tính là nữ chính gì...

Quý Uyển Vi nhìn xem những tiếng mắng kia, tâm trạng vui vẻ, chờ đợi thời cơ để một kích cuối cùng, để cô triệt để ngã xuống.

Nhưng mà Quý Uyển Vi không nghĩ tới, ngày thứ hai cô ta đã thấy thông báo chính thức được đăng trên trang đầu.

[Trước đó tôi đã nói những tin tức đó thái quá, nhìn xem, hiện tại thông báo chính thức đã được đưa ra, mấy người bịa đặt kia chuẩn bị được mời đi uống trà đi.]

[Phòng vệ chính đáng cũng bị đồn thành giết người??]

[Internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật, bịa đặt thì nên được mời đi uống trà, hy vọng các tài khoản marketing kia bắt kịp thời đại, chú ý những quy định mới, không nên kéo bản thân vào.]

[Nhóm anh hùng bàn phím trước đó mắng rất hăng say, sao giờ lại không lên tiếng?]

[Người chết cũng không buông tha, còn bịa đặt thành nạn nhân lấy người ta ra chặn súng, thật quá đáng.]

Quý Uyển Vi nhanh chóng gọi điện thoại, những bình luận phía dưới đó làm sao thấy được sự náo nhiệt của ngày hôm qua.

Đây chính là tiến triển không tệ mà họ nói?

Quý Uyển Vi tìm một hồi lâu, mới nhìn rõ tấm hình ngày hôm qua, gương mặt xinh đẹp từ xanh biến thành đen.

Chuyện lớn như vậy, thế mà không báo cáo lại cho cô ta!!

____

— Ngắm hoa trong sương —

Nhớ bỏ phiếu nha các tiểu khả ái~

Hoa Vụ vẫn là một mầm non, cần các bạn che chở~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net