Chương 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Linhlady

Beta: Cánh cụt bé nhỏ

(* Chú ý Sâm mình sẽ đổi thành Lưu Sâm, cảm ơn các nàng đã nhiệt tình góp ý nhé.)

Ngày hôm nay cô cùng bạn trai Lưu Sâm chia tay.

Lưu Sâm là học trưởng của cô, khi cô mới bước chân vào đại học hắn là người đón tiếp cô. Về sau qua mấy lần tiếp xúc, Lưu Sâm bắt đầu bắt đầu theo đuổi cô. Một lần hắn thổ lộ,Tô Mộc nhận lời tỏ tình của hắn. Mặc dù bạn cùng phòng cô không hề coi trọng đoạn tình cảm này, sau đó hai người cứ thế bên nhau 2 năm, thỉnh thoảng có chút va chạm nhưng cũng bình thản trôi qua.

Cho đến ngày hôm qua hắn nhắn tin tới: "Chia tay đi, anh mệt mỏi ."

"Được" trong lòng Tô Mộc không quá bất ngờ, bởi chính cô biết nguyên nhân là gì. Bởi gần như thời gian một ngày của cô đều ở trong phòng thí nghiệm, đôi khi quên mất thời gian hẹn cùng hắn. Sau đó, cô cảm thấy rất áy náy, hắn lại tỏ vẻ không sao cả, nên cô cũng không để ý.  Bạn cùng phòng nói, Tô Mộc rất ngu ngốc trong tình yêu.

Huống hồ tính cách hai người cũng khác biệt, Lưu Sâm tính tình cởi mở, hướng ngoại, còn cô lại trầm tĩnh, quy củ. Vì vậy bên nhau cũng có lúc xảy ra mâu thuẫn.

Bây giờ hai người chia tay trong hòa bình, cô cũng không cần tự mình phiền não. Như vậy sẽ tốt cho cả hai.

Nhưng hiện tại, nói cô không khó chịu là giả, dù sao cũng đã bên nhau hai năm.

Cô cho rằng mọi chuyện như ngày hôm nay cũng có một phần lỗi do cô, cho nên Tô Mộc không hề nghi ngờ Lưu Sâm. Nhưng bạn cùng phòng cô lại không nghĩ như vậy.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Tô Mộc cầm lấy di động nhìn nhìn, là một cái tên mình quen biết, "Mộc Mộc, nghe nói cậu cùng hắn chia tay. Cậu không sao chứ? Tớ cùng lão đại, lão nhị rất lo lắng cho cậu. Tớ đã nói với cậu rồi cóc ba chân mới khó tìm, đàn ông hai chân còn phải lo sao, không cần vì loại đàn ông này mà thương tâm"cô chưa kịp nói lời nào,chỉ nghe bạn cùng phòng từ năm nhất Khương Tinh Duyệt bala bala nói không ngừng nghỉ.

" Mẹ nó, lão nương đi đánh hắn"  lão đại, Bối Ngọc tính cách nóng nảy chen ngang

"Cậu ở đâu, chúng tớ đi tìm cậu."  lão Nhị, Hạ Như Tĩnh. Người cũng như tên rất yên tĩnh, lại tốt tính.

"Không có việc gì, thật ra chuyện này cũng không thể toàn bộ trách hắn. Dù sao chuyện chia tay cũng phần lớn do tớ. Các cậu cũng không phải không biết tình huống tớ hiện giờ. Tớ không trách hắn, các cậu cũng thoải mái, buông lỏng tinh thần đi..." Nói tới đây, ánh mắt Tô Mộc không có mục đích nhìn về phía trước, vô tình thấy giữa đường có một cô gái nhặt dây cài tóc. Phía sau cô gái có một chiếc xe đang đi tới.

Đợi chút, chiếc xe kia giống như không có ý định đi chậm lại.

Mặc dù cô là pháp y chuyên nghiệp, nhưng vẫn là bác sĩ. Không thể đứng yên nhìn một mạng người mất đi ngay trước mặt mình, cô không suy nghĩ chạy ra, đẩy cô gái sang bên cạnh, xe lao nhanh đụng vào thân thể cô, Tô Mộc không có thời gian phản ứng liền ngã trên mặt đất.  

Trong đầu Tô Mộc chỉ có một suy nghĩ đau quá, nằm trên mặt đất toàn thân vô lực, thân thể tựa như bị nghiền nát không thể nhúc nhích, máu từ dưới thân chảy ra, điện thoại đã sớm vỡ nát, trước mắt cô là một mảng mơ hồ. Trong đầu hiện ra hình ảnh cuộc sống trước giờ của cô, tua qua như một đoạn phim ngắn.

Có phải khi con người gần chết đi sẽ nhìn thấy hình ảnh cả cuộc đời của mình. Cho nên là cô sẽ chết phải không?

Đám người vây quanh ngày càng đông, tiếng còi xe cứu thương, tiếng than thở của tài xế, có tiếng bàn luận của mọi người.

Rất ồn ào, nhưng mà cô buồn ngủ quá, buồn ngủ quá. Sau đó, cô liền sa vào bóng tối.

--

Ở trong một không gian khác.

Tô Mộc mở choàng mắt , nhìn bốn phía, phát hiện mình nằm trên giường, không giống như ở bệnh viện, cũng không phải là căn phòng của con gái, chỉ duy nhất một màu trắng. Trên người lại không có cảm giác đau đớn nào, toàn bộ thân thể không bị thương gì, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ.

"Chào mừng cô đã tới với bản hệ thống, tôi là 250"

Trong lúc Tô Mộc đang mơ màng, đột nhiên đột nhiên không biết từ chỗ nào vang lên âm thanh lạnh băng như máy móc.

"Ai, ai đang nói chuyện?"Tô Mộc lập tức ngồi dậy, kinh hoảng nhìn xung quanh, muốn tìm ra chỗ phát âm thanh. Dù sao đây cũng là hoàn cảnh xa lạ, đột nhiên như vậy cô cũng không thể lập tức trấn tĩnh được.

"Là bản hệ thống đang nói chuyện" Lúc này, trước mặt cô xuất hiện một vật thể màu trắng không rõ.

Bổn đại nhân " Bây giờ chỉ là tạm thời thôi, không bao lâu nữa, bổn hệ thống sẽ thăng chức, lên làm giám đốc, là CEO, cưới vợ bạch phú mĩ, đứng trên đỉnh cuộc sống. Nghĩ lại có chút kích thích... khụ khụ. nói hơi xa rồi".

"..." Tô Mộc mặt đầy hắc tuyến nhìn mặt ngu ngốc của nó.

Chính nhờ bộ dáng vừa rồi của nó, cô cũng bớt bất an, bởi vì cô biết bản thân mình hiện tại an toàn.

"Đây là chuyện gì, vì sao tôi lại lại ở đây?" Tô mộc quay lại vấn đề nghi ngờ hỏi. 

"Bởi vì cô bị tai nạn, thân thể cùng từ trường xung quanh bài xích, mở ra vết nứt thời không nên cô tiến vào hệ thống này, chính là như vậy" hệ thống suy tư, sờ sờ cằm. ( Haha, ngươi  có cái cằm sao?)

" Bây giờ chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, tôi sẽ giúp cô hoàn thành một nguyện vọng bất kể là nguyện vọng gì".

Nói xong, trước mặt cô hiện ra một màn hình, bên trong bàn tán cô đang nằm trên giường bệnh, trên người cẩm đủ loại dụng cụ.Nhìn vẻ mặt mệt mỏi, thoáng chốc như già nua của cha mẹ, con mắt Tô Mộc hơi nhòe đi, đáy lòng chua sót.

 Nén lại cảm xúc bi thương ngước mắt lên " Nếu tôi thất bại thì sao?"

"Thất bại? vậy thì cô sẽ bị xóa vĩnh viễn".giọng nói hệ thống lạnh băng vang lên.

Tô Mộc ngẫm nghĩ, nhưng nếu không đồng ý thì không có hi vọng.

Chỉ chốc lát Tò Mò ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

"Được, tôi đồng ý."

----

Tô Mộc đứng ở trung tâm không gian, dù sao ở đây cũng chỉ có một căn nhà, còn lại là không gian mênh mông, có thể thay đổi cảnh tượng, có ngày đêm, nhưng chung quy chỉ có mình cô.

Trong phòng đầy đủ mọi thứ, chỉ cần cô nói với hệ thống sẽ lường được đáp ứng. Mặc dù cuộc sống này rất tốt, nhưng ở nơi có người đã lâu, ở nơi như thế này sớm muộn cũng phát điên mất.

Nhưng hệ thống đã nói, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ. Bản thân cô có thể di chuyển đến một thế giới khác. Giống như người di chuyển một tòa thành, dĩ nhiên ở thế giới kia có người, giống như một chuyến du lịch, cho nên Tô Mộc rất hưng phấn.

Mà ở thực tại, có thể cô đang duy trì ở mức ổn định, cho nên Tô Mộc rất yên tâm, chỉ là lo lắng cha mẹ.

----

"250, nhiệm vụ của tôi là gì?" Tô Mộc ngồi trên sofa trong phòng khách nhàm chán đổi kênh.

Ở đây có thể xem các kênh giống ngoài thực tế, cũng có trò chơi thực tế.Nhưng lại không thể gọi ra bên ngoài , Tô Mộc thử mấy lần nhưng đều không được , đành bỏ qua.

"250?!" tại sao cô lại nghe được âm thanh cái gì nứt nhỉ?

"Haha,hệ thống!" Tô Mộc gượng cười thay đổi xưng hô.

Nghe cái xưng hô này, hệ thống dường như rất hài lòng. Hệ thống quân quả nhiên rất kiêu ngạo ==.

" Nhiệm vụ của cô là tiến vào các thế giới làm nữ phụ, để hoàn thành các nguyện vọng. Đương nhiên, ta sẽ trợ giúp cô. Nhưng chủ yếu là cô phải dựa vào chính mình".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net