Thế giới V: Đại thần, thỉnh cầu đụng ngã 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+beta: Linhlady

Tô Mộc bị lời nói của Hứa Ngọc hù dọa vẻ mặt mộng bức, thầm nghĩ, có chuyện gì xảy ra sao? Mình có gây ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ do hôm nay chuyện mình gặp Tống Tử Diễn?

Hiện tại trong lòng Tô Mộc vừa nghĩ tới đại khái chính là chuyện mình cùng Tống Tử Diễn quan, dù sao trước đây không lâu, bọn họ còn cùng nhau nghênh ngang ở trong sân trường đi đi lại lại.

Ấn theo nội dung vở kịch mà nói, ở trong trường học Tống Tử Diễn được xưng là nam thần cấm dục, chưa từng thấy hắn qua lại với bất cứ nữ sinh nào. Khi đó nguyên chủ muốn đi cùng hắn nhưng đều bị Tống Tử Diễn cự tuyệt. Bởi vì khi đó hai người cãi nhau, chuyện duy nhất không giống chính là lần này Tô Mộc là ngã bệnh, còn ở trạm xe nhìn thấy Tống Tử Diễn.

Vốn khi đó nguyên chủ giống Tô Mộc cũng ở trạm xe chuẩn bị chờ xe, nhưng ông trời không tốt, đổ mưa xối xả như trút nước, cho nên khi đó tâm tình nguyên chủ càng không tốt, quả thực là đem lái xe đang nghỉ phép gọi lại đây, bỏ qua cơ hội gặp mặt Tống Tử Diễn, tự nhiên cũng không có chuyện sinh bệnh.

"Chuyện gì a?" Tô Mộc suy tư một lúc lâu, không xác định mở miệng dò hỏi: "... Chuyện tớ cùng Tống Tử Diễn sao?"

"Ồ? Cậu biết sao?" vẻ mặt Hứa Ngọc hồ nghi nhìn Tô Mộc, động tác không ngừng lại hai tay ôm thân thể Tô Mộc.

Chẳng lẽ mình vẫn bị muộn? Không thể nào a, mình chính là tiểu công chúa tình báo a. Trong lòng Hứa Ngọc nghĩ như vậy.

Tô Mộc: Báo ân, tiểu công chúa tình báo? Chẳng lẽ không phải là tiểu bát quái sao : )

"Tớ không biết mà . ." Tô Mộc bình tĩnh nhìn Hứa Ngọc, đợi đến khi trông thấy bộ mặt Hứa Ngọc là một biểu tình "Vậy vì sao cậu biết rõ", cánh môi mật đào kia mới nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, "Tớ là đoán ."

"Đợi chút, chẳng lẽ chuyện này là thật?" Đầu óc Tô Mộc bây giờ mới phản ứng kịp, thoáng kinh ngạc nói, cho dù cô sớm suy đoán mọi chuyện có thể xảy ra, nhưng khi nghe Hứa Ngọc nhắc đến, cô vẫn không biết làm sao.

"Đúng vậy, chính là chuyện này a." Hứa Ngọc buông tay ôm Tô Mộc ra, liếc qua Tô Mộc một cái.

Lập tức ho khan vài tiếng, bóp cổ họng, vểnh tat lên, giọng điệu kì quái nhìn Tô Mộc nói ra, "A, Mộc Mộc nhà ta từ nay về sau cũng là người có thân phận ."

Sau đó làm làm ra một bộ thương tâm, dùng tay kia cầm một chiếc Áo của Tô Mộc xoa xoa nước mắt vốn không hề tồn tại, nói ra, "Tớ không xứng cùng người có thân phận nói chuyện."

Tô Mộc liếc qua Hứa Ngọc, mặt đầy hắc tuyến, rất tốt, thật sự là một người có thể ngay lập tức lật mặt diễn kịch cung đấu.

Tô Mộc một bộ "Ngươi rất tuyệt", vỗ vỗ tay khinh Bỉ "Nói tiếng người."

 Lúc này Hứa Ngọc mới ngồi nghiêm chỉnh nói, "Trên diễn đàn điên cuồng truyền chuyện cậu và nam thần, cũng chính là Tống Tử Diễn nodi quan hệ hai người chỉ là bạn bè." Nói đến đây liền ngưng một cái, sau đó ánh mắt ý bảo Tô Mộc im lặng, tiếp tục nói, "Có vài người không tin tin tức trên web nói, lại nói cậu mặt dày mày dạn dựa vào gần Tống Tử Diễn, sau đó nói Tống Tử Diễn cùng với bạn thân của hắn tới gặp cậu..."

"Tớ nhìn thấy chuyện này đã thấy tức giận rồi, nhưng vẫn muốn bảo trì mỉm cười. Tớ đành cầm đồ mang một bụng tức trở về, sau đó trên diễn đàn chia làm hai phe cánh, một cái nói hai người bọn cậu là bạn bè, một cái chính là chửi bới cậu ." Hứa Ngọc nói đến đây, cũng có chút căm giận bất bình, giọng nói vì Tô Mộc mà bất bình.

Trong lòng Tô Mộc ấm áp, đối Hứa Ngọc nhẹ nhàng cười một cái, cái cô nương ngốc này. Ở trong kịch bản ban đầu, kể từ khi Hứa Ngọc  biết chuyện nguyên chủ sự tình, sau đó liên tục khuyên nguyên chủ tỏ tình với Tống Tử Diễn một lần, dù sao là nam thần trong lòng cô nàng nhưng trong tình yêu lại rất  ngu ngốc.

Nhưng là nghĩ đến đây, Tô Mộc cũng có chút cay mũi, lòng tràn đầy chua xót oán giận. Hắn là thật ngu ngốc trong tình yêu sao? Là thật ngốc sao? Tô Mộc cho rằng không phải là như vậy, chuyện này giống như ngươi vĩnh viễn cũng gọi không dậy một người bất tỉnh một người giả bộ ngủ, vĩnh viễn cũng khồn làm hắn cảm động được hắn yêu, thế cho nên sau khi nguyên chủ đi nước ngoài trừ ra Tạ Liễm cùng Hứa Ngọc cũng không có người hỏi đến, mọi chuyện trong nguyên bản cũng không nói rõ, hệ thống nói một câu "Cái này cần nội dung vở kịch phát triển đến một thời điểm nhất định có thể xarydo ra chủ yếu thời gian ."

Khi nghe đến đó, Tô Mộc: Ngươi thật đúng là lão heo mẹ mang nịt vú hết bộ mặt này lại bộ mặt kia : )

Trở lại việc chính.

"Mộc Mộc, bọn họ thật sự quá phận ." Hứa Ngọc thấy ánh mắt Tô Mộc còn là một bộ hoà thuận vui vẻ, bộ dáng vui vẻ tràn trề, trong nháy mắt cảm thấy Tô Mộc quá không không chịu thua kém, nhưng lại vừa không có cách nào khác, không tài nào tức giận nổi.

"Ai." Hứa Ngọc nhìn thoáng qua Tô Mộc thở dài một tiếng, "Nhìn bộ dáng thiếu não của cậu kìa, tớ thật lo lắng trên đường cậu sẽ bị người ta lừa mất."

Tô Mộc hắc tuyến, mở miệng phản bác, "Tớ biết mà, chẳng qua là cảm thấy không có bằng chứng phản bác lời nói của bọn họ." Cô mới không thừa nhận chính mình ngốc đâu.

Hứa Ngọc xoay người thu dọn đồ đạc mua ở siêu thị, nhẹ nhàng phun ra một câu nói, "A? Là vậy sao?" Trong giọng nói tràn đầy lấy lệ, hiển nhiên là không tin Tô Mộc một cái người lười biếng có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Tô Mộc bị thái độ Hứa Ngọc chọc tức, có chút nóng nảy, nhất thời không kịp suy nghĩ mang chuyện mình thích Tống Tử Diễn nói ra, Tô Mộc nói xong có hơi kích động, gò má nhiễm lên sắc đỏ hồng.

  Sau khi nói xong, thấy Hứa Ngọc làm một bộ "Quả nhiên cậu có ý nghĩ này " nhìn mình, thế này Tô Mộc mới ý thức được mình vừa nói gì đó, bỗng chốc che chính  miệng lại.

Xoay người, đưa lưng về phía này Hứa Ngọc, vẻ mặt ánh mắt đều là ảo não. Ông trời ơi, trước hết để cho cô điều chỉnh tâm tình một cái, lúc này Tô Mộc mới cảm giác được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, nguyên chủ a, ngươi thật sự là ở hố cô a.

Tô Mộc không nghĩ tới một chút tính cách nguyên chủ, một chút tâm tình cũng sẽ ảnh hưởng đến cô. Tựa như nguyên chủ thích Tống Tử Diễn loại tâm tình này cũng có thể truyền lại cho Tô Mộc, cho nên làm cho Tô Mộc cũng như nguyên chủ đồng thời thích Tống Tử Diễn, chỉ là không giống nguyên chủ mãnh liệt như vậy mà thôi. Tựa như khi đó Tô Mộc thích Tô Cảnh Niên. Đối với loại chuyện này Tô Mộc không có cách khống chế nổi, cũng may là thế giới sau loại di chứng này liền sẽ biến mất, hơn nữa hệ thống trợ giúp liền hoàn toàn tiêu trừ .

Tô Mộc nghĩ thầm, chi bằng  mình dứt khoát bình nứt không sợ vỡ đi.

Vì vậy, liền xoay người lại đối mặt với Hứa Ngọc nói ra, "Không có sai, tớ thật là thích anh ấy." Con mắt nhìn chằm chằm Hứa Ngọc, kết quả phát hiện đối phương là một bộ tớ đã sớm biết.

Tô Mộc cảm giác dường như mình đang bị đùa bỡn, gian nan mở miệng hỏi lại, "Cậu biết?"

"Đúng vậy, thật ra là tớ đoán được ." Hứa Ngọc này mới êm tai nói tới lí do tại sao cô nàng lại biết chuyện này, "Trước kia vừa mới nhập học không lâu, sau đó tớ đoán được có khả năng cậu thích Tống Tử Diễn, khi đó chỉ nghĩ cậu thích vì vẻ bề ngoài Tống Tử Diễn đẹp mắt mới có thể bị hắn hấp dẫn, nhưng là về sau, trước đó không lâu khi cậu nói quan hệ giữa hai người, lúc này tớ mới xác định cậu thực sự thích hắn. "

Hứa Ngọc dừng lại sau đó nói tiếp, "Lẽ nào cậu không phát hiện cậu biểu hiện kỳ thật rất rõ ràng sao? Chỉ là không biết lí do gì gần đây cậu giống như thay đổi, đối với hắn thu liễm không ít, nhưng vẫn nhìn ra được rõ ràng cậu rất thích hắn."

"Mộc Mộc, ánh mắt một người không biết nói dối ."

"Tớ biểu hiện rất rõ ràng sao?" Tô Mộc nghiêng đầu nhìn Hứa Ngọc, cảm giác mình đã rất thu liễm cảm giác thích hắn rất nhiều rồi?

Nhưng sau đó, Tô Mộc liền rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm, nếu ngay cả Hứa Ngọc tiếp xúc không lâu cũng thấy được mình thích Tống Tử Diễn, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác duy chỉ có mình hắn nhìn không ra đây.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mộc cũng có chút chua xót, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói ra, "Ha ha, đúng vậy. Tớ rất thích anh ấy, từ nhỏ tớ đã rất thích anh ấy."

Lúc này Hứa Ngọc cũng dừng động tác thu dọn đồ đạc lại, lẳng lặng kéo Tô Mộc ngồi trở lại vị trí, nghe Tô Mộc nói, cô nàng biết lúc này Tô Mộc cần nhất là một người nghe cô ấy nói.

  "Trước đó tớ cũng nói với cậu hai gia đình tớ có quan hệ với nhau, cho nên từ nhỏ tớ đã ở cùng với anh ấy, cùng nhau lớn lên. Lúc tớ còn nhỏ cơ thể yếu nhiều bệnh, không giống những bạn nhỏ khác ngày ngày chơi đùa, nhìn bọn họ tớ rất hâm mộ những đưa trẻ có thân thể khoẻ mạnh bởi vì bọn họ có thể tự do tung tăng chạy nhảy đươi ánh mặt trời.  Cũng bởi như thế ở trong đám trẻ con kia ít nhiều gì cũng sẽ cố kỵ thân thể tớ, thường xuyên không mang theo tớ đi chơi cùng. Khi đó một người tự chơi thật rất khó chịu."

"Về sau, về sau nhận biết Tống Tử Diễn, tớ về sau mới dời đến bên cạnh anh ấy, bởi vì cha mẹ là bạn bè, tớ liền thường thường chạy đến chỗ của anh ấy đi chơi, hắn trước đây cũng giống hệt bây giờ lúc nào cũng là bộ dạng nghiêm túc. Cũng bởi vì khuôn mặt đó đưa trẻ nào cũng sợ. Cùng khi đó rất hợp với tính cách của tớ, tớ cũng ngày ngày chạy đến nhà anh ấy chơi, anh ấy đọc sách, tớ ở bên cạnh anh ấy nháo, anh ấy cũng không đáp trả."

Tô Mộc dừng lại một chút, "Đại khái chính là dạng mặt lạnh tim nóng đi."

"Về sau, tớ phát hiện ở cạnh Tống Tử Diễn sau đó tớ có thêm rất nhiều bạn bè, biết Tạ Liễm, Tống Thời với một số người nữa."

"Khi đó tớ đã cảm thấy Tống Tử Diễn chính là thần may nắm của tớ, khi có hắn ở bên cạnh tớ, vận may đều đến. Khi đó cảm thấy có thể quen biết Tống Tử Diễn là vận khí tớ tích mấy đời."

"Cứ như vậy, ngày ngày từng ngày đi qua. Sự yêu thích với anh ấy ngày càng sâu, nhưng anh ấy lại không biết điều đó, vĩnh viễn sẽ không biết tớ
thích anh ấy."

"Tớ là vì anh ấy mới thi vào trường đại học này."

Nói đến đây, Tô Mộc này mới phát hiện không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Nhưng gần đây tớ đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi quá."

Hứa Ngọc thấy thế, vội vàng lấy giấy lau nước mắt cho Tô Mộc, nhưng lại không biết nên dùng nói gì để an ủi Tô Mộc, tình cảm luôn là thứ làm người ta bị tổn thương.  Người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, người trong cuộc u mê. Hứa Ngọc không phải người trong cuộc cũng không cách nào có thể cảm giác được nội tâm của cô đang thống khổ giãy giụa.

"Tớ không sao." Giọng nói Tô Mộc nghẹn ngào, thật ra Tô Mộc cũng là bị tình cảm của nguyên chủ cảm động đến mới có phản ứng như thế.
Cô có thể cảm giác được rõ ràng nội tâm nguyên chủ rung động, cùng tình yêu say đắm đối với Tống Tử Diễn.

"Ai." Tô Mộc không khỏi than nhẹ một tiếng , "Ngọc Ngọc, tớ không sao. Nói ra được, trong lòng dễ chịu hơn không ít."

"Tớ đi rửa mặt, sau đó chúng ta đi đánh boss được không ?" Tô Mộc lau sạch sẽ nước mắt, nhìn Hứa Ngọc cười tươi như hoa.

Ừ." Hứa Ngọc nhẹ gật đầu, có hơi đau lòng nhìn cái người đang cố làm ra vẻ kiên cường kia. Nhưng vẫn nghe lời Tô Mộc,  ngồi lại bàn mở máy tính ra, ngược lại thích Tô Mộc có thể quên phiền não.

Hứa Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng gầy yếu của Tô Mộc, không khỏi nghĩ đến, ai, nam thần, hắn là thật không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?

Lập tức quay đầu nhìn vào máy tính, có một số việc vẫn là để người trong cuộc tự mình giải quyết sẽ tốt hơn, người khác coi như là lo lắng suông cũng không còn hữu dụng, nhiều lắm là chính là nhắc nhở bọn họ một cái.

Tô Mộc nhanh chóng rửa mặt liền lập tức đi ra, cùng Hứa Ngọc chơi đùa.

Thật ra Tô Mộc không nói cho Hứa Ngọc còn có một chuyện khác.

Đó chính là khi cãi nhau vơi Tống Tử Diễn, nguyên chủ từng hỏi qua Tống Tử Diễn có bao giờ hắn thích cô hay không, nhưng khi đó hắn không trả lời mà trầm mặc, cho nên trong lòng nguyên chủ thật sự có ý niệm buông tha cho tình cảm này.

Về sau, Tô Mộc xuyên vào. Trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được chuyện này, lần nữa lúc gặp Tống Tử Diễn ai cũng không nhắc lại chuyện đó. Tô Mộc khi đó quên, mà Tống Tử Diễn thì sao?

Tô Mộc nghĩ, không nhớ rõ cũng tốt. Đỡ phải đến khi mình ở chỗ đó lúng túng, ra vẻ mình tự mình đa tình .

Tô Mộc đối với nhiệm vụ lần này thật sự không đủ lòng tin.

Nhưng mà tương lai ai ai có thể nói trước được đâu?

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net