Thế giới VI: Sư huynh, thỉnh cầu đụng ngã 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+beta: Linhlady




Ngày kế tiếp, không ngoài dự đoán của Tô Mộc, Vân Chỉ Hề trên nửa tràng biểu hiện có thể nói là tỏa sáng thật mạnh, cũng giống như ngày hôm qua lại là ngoài dự đoán mọi người.

Nàng vốn dự định đi thăm Vân Chỉ Hề, không biết làm sao Huyền Dạ luôn quấn lấy nàng, cơ hồ ngày ngày đến chỗ đó tìm nàng, mà nàng cũng biết điều không nhắc tới Vân Chỉ Hề, nếu không khuôn mặt hắn sẽ đen thui,  đành phải nhân cơ hội trốn đi được mấy lần.

Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là nàng không biết đối mặt với người kia như thế nào, dù sao hiện giờ Vân Chỉ Hề không phải là Vân Chỉ Hề kia.

Nhưng có một điều nàng rất tò mò là nữ chủ làm như thế nào trong vài tháng ngắn ngủi, có thể trấn tĩnh cùng lợi hại như thế.

Nếu không phải là Tô Mộc xem qua kịch bản mà hệ thống cung cấp, biết dược trước khi xuyên qua nữ chủ chỉ là một thành phần tri thức bình thường ở một công ty nhỏ, bằng không nàng còn tưởng rằng nữ chủ đời trước là đệ nhất sát thủ hay là dặc công các loại.

Xem ra, nữ chủ hẳn là đã biết đến sự tồn tại của cuốn bí tịch kia.

Theo nội dung vở kịch mà nói, bên trong cuố tịch của nữ chủ có một vị thiên tài ngàn năm - - Trịnh Vũ, hắn rơi xuống hậu sở lưu lại một tia hồn phách, lúc trước vị thiên tài kia cũng là một phế vật ngũ linh căn, chỉ là về sau hắn tự nghĩ ra một phương Pháp học tập tu luyện mới có thể nâng cao tu vi, chỉ là một lần đại chiến người-ma lần đó, thêm việc bị kẻ gian làm hại mà rơi xuống, không rõ tung tích, khả năng không có người nghĩ đến hắn sẽ đem một tia hồn phách để vào một cuốn sách.

Mà phụ thân Vân Chỉ Hề ngoài ý muốn có được cuốn sách này, bởi vì thấy không thích hợp cho mình tu luyện,  liền đem để đặt một bên. Lại không nghĩ tới rước lấy họa sát thân, huyền bí trong đó không người biết được, cái này lại tiện nghi cho nữ chủ.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ người kia ở trong thần thức của nữ chủ, cách nữ chủ sử dụng giáo lưu loát thông thuận, sang sảng mạnh mẽ kiếm pháp cũng không giống như lúc trước của nàng ấy, kiếm kiếm mang gió, giống như xu thế người muốn đi gây sự,, chuyện này cũng làm cho Tô Mộc đối với nàng ấy lau mắt mà nhìn.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc khẽ cúi đầu, rũ mắt, hai mắt vốn dĩ dáng chói như ánh sao  giờ phút này cũng ảm đạm không ánh sáng, khẽ thở dài một tiếng, hai tay nhu thuận chồng lên nhau, để trên bắp đùi.

Nàng nghĩ, bản thân vẫ không thể nào ngăn lại chuyện xảy ra, có lúc cảm thấy mình rất bất lực, chẳng ai hoàn mỹ, nhưng là có một số việc ép tới khiến nàng không thở nổi.

"Mộc nhi?" Giọng nói Huyền Dạ mang theo một tia đau buồn.

Hắn rõ ràng được cảm giác được cảm xúc biến hoá của người bên cạnh, vừa quay đầu liền trông thấy người ấy khẽ cúi đầu, một dáng vẻ thất lạc, trong lòng cảm thấy đau đớn.

 "Muội có sao không?"

Tô Mộc nghe thấy người bên cạnh gọi, ngẩng đầu nhìn lên, chạm vào đôi mắt đen lấy như bảo thạch màu đen, bên trong đó là nồng đậm lo lắng rõ ràng, trong nội tâm Tô Mộc ấm áp, mỉm cười mở miệng nói:"Không có việc gì."

Dù sao bọn họ hiện tại cũng không có chuyện gì, như vậy mọi chuyện còn chưa xảy ra, cho dù là phải trả giá bằng cả sinh mệnh của nàng.

Huyền Dạ đưa tay sờ sờ đầu Tô Mộc, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì liền tốt, có chuyện gì nhất định phải cùng sư huynh nói." Nếu nàng đã không muốn nói, hắn cũng không tiếp qua hỏi.

Tô Mộc liên tục đáp, tiếp theo đưa mắt nhìn sang sân bãi.

Hôm nay, sư phụ nàng vẫn như cũ không ở đây, chủ yếu đang làm gì, Tô Mộc tự nhiên là không biết được, nàng vốn định đi qua hỏi thăm một chút, nhưng lại cảm thấy làm như thế quá đường đột liền thôi. Nàng lo lắng là Minh Uyên vạn nhất vì nữ chủ luyện cái loại linh căn đan dược, đó mới là mục đích của nàng.

Bên trong sân

Cả người Vân Chỉ Hề hết sức chăm chú, toàn tâm đi vào trận, không thèm để ý người bên ngoài đang nghị luận về nàng ấy, bởi vì trong đầu nàng ấy có người ồn ào khiến nó muốn nổ tung.

"Tiểu cô nương, uy uy, ngươi đá sai chỗ !"

"Uy, tiểu cô nương, bên trong này phải dùng bí quyết huyễn vân."

"Tiểu cô nương..."

Còn chưa nói hết, liền bị Vân Chỉ Hề lạnh lùng nói: "Câm miệng."

Vừa nói liền đem thần thức của mình cấm quan, thế giới bỗng chốc liền an tĩnh lại, bắt đầu tập trung tinh thần an tâm vào trận đấu, nàng ấy vốn cho là ở trong trường thi đấu, người kia có thể giúp giúp nàng, giúp là giúp được đấy, chỉ là quá om sòm.

Chọc cho đệ tử đối diện nàng vẻ mặt khó hiểu, không lí giải được, hắn rõ ràng không có nói chuyện a.

Khi hắn ngây người một cái, liền bị Vân Chỉ Hề dùng bí quyết thanh mưa làm cho bắn ra ngoài.

Vân Chỉ Hề thấy hắn khẽ cúi mình vái chào, kết thúc trận đấu. Giương mắt nhìn hướng trên khán đài, liền thoáng nhìn Tô Mộc hướng về mình cười dịu dàng phất phất tay, tiếp theo lại cảm nhận được địch ý đến từ bốn phương tám hướng.

Nàng ấy không khỏi cười một tiếng, tâm tình của thân thể này còn ở đây, hảo cảm đối với Tô Mộc là còn ở đây, thế cho nên nàng ấy bây giờ đối với Tô Mộc cũng là tương đối có cảm tình, mà sư huynh nhà mình không phải là người lương thiện, mặc dù khí chất như ngọc, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nàng ấy lúc nào cũng lạnh lùng, dường như nghĩ nàng ấy muốn cướp vật gì đó của hắn vậy.

Nghĩ đến đây, nàng ấy cũng nhìn lại Tô Mộc phất phất tay. Thành công trông thấy  sư huynh nhà mình đen mặt, nàng ấy nghĩ, sư huynh nhà mình a, để ý nhất chính là sư tỷ của mình.

Mỹ nhân cười một tiếng, kinh động người người.

Ánh mắt khác nhau nhìn về phía nàng ấy, trong đó có ánh mắt của nữ tử thanh y làm cho nàng ấy vô cùng chán ghét, đáy mắt lóe qua một tia tối tăm, nàng ấy sớm muộn sẽ vì chủ nhân thân thể này mà báo thù, nàng ấy còn muốn bảo vệ người kia,  nàng ấy cũng tất nhiên dốc sức.

- - - -

Trận đấu mấy ngày nay cũng trôi qua được một thời gia, danh tiếng của Vân Chỉ Hề chính thức vang xa độ nóng còn chưa giảm, về chuyện của Vân Chỉ Hề, mọi người nói đến bản thân có mắt như mù, hơn thế nữa mới thấy Văn Điện vô cùng thần bí, bí hiểm.

Tô Mộc đem tin tức của Vân Chỉ Hề báo cho sư phụ nhà mình, trong mơ hồ đem chuyện cuốn tịch của Vân Chỉ Hề lấy một loại phương Pháp cực kỳ mờ mịt tiết lộ cho Minh Uyên, hy vọng hắn không cần làm chuyện điên rồ.

Thấy Minh Uyên không có phản ứng, Tô Mộc nghĩ thầm, cái này là biết rồi hay vẫn là không biết a? Thật sự là gấp chết người, không nên a, sư phụ nhà mình cũng không đến trình độ ngu ngốc kia a!

"Ta biết rồi, con đi về trước đi."

Minh Uyên lúc này mới mở miệng hồi đáp, đôi môi yếu ớt không có chút máu, làm nổi bật lên màu da càng thêm trắng nõn.

"Vâng, đệ tử lui trước."

Nói xong, Tô Mộc liền định lui ra, nhấc chân trong chớp mắt thấy dáng vẻ kia, bên trong đầu óc chợt lóe qua một cái ý nghĩ, đợi chút, yếu ớt không có chút máu? Lập tức khiến chân Tô Mộc bỏ xuống, lẽ nào?

Một cái ý nghĩ hình thành ở trong lòng Tô Mộc, trong lúc nhất thời lan tràn đến toàn thân, tứ chi.

Hắn vẫn là làm như thế nào  sao?

"Sư phụ, thân thể ngài có chỗ không khỏe?" Tô Mộc giương mắt kiên định nhìn qua Minh Uyên, rõ ràng là câu hỏi lại bị Tô Mộc nói thành câu khẳng định.

"..." Minh Uyên nhẹ giọng thở dài nói, chính mình vẫn là không thể gạt được đồ đệ nhà mình, nhưng cũng chỉ có thể liều chống đỡ.

"Vi sư không có việc gì, Mộc nhi, cái bình thuốc này, con liền chuyển giao cho sư muội của con đi."

Tô Mộc tiến lên tiếp nhận bình thuốc, vừa nhìn, liền ngẩng đầu. Nàng kinh ngạc nhìn qua Minh Uyên, rất lâu mới tìm lấy lại thanh âm, gian nan mở miệng nói: "Sư phụ người..."

Có một số việc, ở đầu óc ngươi nghĩ tới một vạn loại kết quả, nhưng là một khi chuyện thật phát sin, ngươi vẫn sẽ cảm thấy khiếp sợ, khó có thể tiếp nhận.

"Mộc nhi, chuyện này là vi sư thiếu nàng ."

Chỉ là không biết thiếu nàng cái gì?

Hơi thở Minh Uyên mong manh nói ra, lập tức liền khoát tay áo, ý bảo Tô Mộc lui ra.

Tô Mộc âm thầm thở dài, cáo từ trở về đi.

 Tất cả vẫn xảy ra, trong dự liệu, tình lý bên ngoài. Xem ra chuyện Minh Uyên để cho Vân Chỉ Hề có nơi nương thân hẳn là còn có ẩn tình, thật sự là bỏ không xong còn thêm loạn.

Tô Mộc ngồi ở tiên hạc, vuốt vuốt huyệt Thái dương muốn giảm đau đớn một chút, chuyên theo nhau mà đến tất cả dường như đã thoát ly khỏi khống chế của nàng, xem ra nàng đã an nhàn quá lâu.

Bên trong túi gấm là bình thuốc của Minh Uyên đưa cho, khiến Tô Mộc hơi khát nước, cảm thấy vật này cầm vào phỏng tay.

Rất tốt, bộ dáng hiện tại này của Minh Uyên, như vậy cũng có thể nói rằng thời gian đại chiến với Ma tộc cũng không xa.

Nhưng là vì cái gì a?

Là ai?

Cái ý niệm này liên tục quanh quẩn ở trong lòng Tô Mộc, nhưng nàng cũng không có thời gian mè nheo, chỉ có thể đi chỗ thư các xem một chút có phương pháp gì để Minh Uyên khôi phục  khôi.

Nghĩ đến đây, tăng nhanh tốc độ tiên hạc trở lại trong ngọn núi.

- - - -

Đem bình thuốc đưa cho Vân Chỉ Hề, sau đó Tô Mộc liền vội vã rời đi, chạy tới thư các, hiện tại cấp bách, một chút thời gian cũng muốn lợi dụng, trước nàng quá mức tự tin, cảm thấy nhất định có thể ngăn cản nữ chủ xuyên  đến, bây giờ nhìn lại người tính không bằng trời tính. Không phải là mọi chuyện cũng như ý, hiện tại muốn bắt đầu thật tốt chuẩn bị một phen, thừa dịp những thời gian này.

Minh Uyên xem như một vị trưởng lão phái Thương Dương tu vi, đến nay đến không có ai biết tu vi hắn, thấy máu của người có tu vi này trân quý cỡ nào.

Mà nếu như Minh Uyên không ở suy yếu kỳ mà nói, cũng sẽ không khiến người ta có cơ hội có thể lợi dụng, mà các trường lão khác cũng không lọt vào trận pháp mà bị cắn trả, bây giờ nhìn lại, Minh Uyên có thể nói là người trọng yếu nhất, một cái nhân tố mấu chốt nhất.

"Mộc nhi, muội như thế này là muốn đi đâu?"

Huyền Dạ thấy cảnh tượng Tô Mộc vội vã đi qua mình,  còn không chào hỏi, sinh lòng bất mãn, liền kéo tay Tô Mộc, dò hỏi.

"Thư các."

"Vừa hay trùng hợp, sư huynh cũng muốn đi qua đó." Huyền Dạ nói xạo thật sự là hạ bút thành văn, mặt không đỏ tim không đập.

Tô Mộc: Gạt người, rõ ràng huynh đang đi ngược đường với muội : )

Tô Mộc là một vẻ tin ngươi ta mới là kẻ đần độn mà nhìn Huyền Dạ, nhưng Huyền Dạ kia chẳng biết lúc nào luyện thành da mặt dày, một chút cũng không quan tâm ánh mắt Tô Mộc, trực tiếp đi qua kéo tay Tô Mộc, mang nàng đi thư các.

Thư các không phải là ai cũng có thể vào, Tô Mộc với Huyền Dạ có đặc quyền, ai bảo bọn họ có sư phụ thích sủng đồ đệ đâu!

Trong thư các

Tô Mộc lập tức đi lật sách, mà Huyền Dạ hiếm khi thấy sự nghiêm túc của Tô Mộc, cũng không đi phiền nàng, bản thân cũng đi tìm cuốn bí tịch kiếm pháp tùy ý lật lên.

Lúc này Tô Mộc hoàn toàn tập trung đọc sách, không biết sao có một ánh mắt nóng rực luôn nhìn nàng, nàng nhăn lên đôi mi thanh tú, bất đắc dĩ nâng trán, ngẩng đầu chuẩn bị nói Huyền Dạ.

Kết quả vừa ngẩng đầu mới thấy khoảng cách hai người chỉ cách một cánh tay, ánh mắt kia chăm chú nhìn nàng, Tô Mộc đành phải nhìn bốn phía, trong miệng ấp úng nói: "Sư huynh, huynh có thể hay không..."

Tô Mộc còn chưa nói hết, liền bị Huyền Dạ dùng miệng chặn lại.

Một tay Huyền Dạ xoa đầu Tô Mộc, năm ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, sít sao đè lại đầu Tô Mộc, làm cho nàng không có cách nào nhúc nhích.

Đầu lưỡi khẽ liếm môi anh đào của Tô Mộc, thật giống như ở nhấm nháp mỹ vị thạch hoa quả trơn mịn nhẵn nhụi, một góc cũng không buông tha, giống như dụ hoặc lấy Tô Mộc, tiếp theo, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng Tô Mộc ra, duỗi , dẫn dụ cái lưỡi Tô Mộc tới cùng múa, quét nhẹ mỗi một chỗ trong miệng Tô Mộc hút lấy mật ngọt ngào, khiến cho nàng khẽ ngẩng đầu lên.

Cho đến Tô Mộc không thở nổi, Huyền Dạ mới buông tha nàng, hai người trong lúc đó còn kéo ra tơ bạc ái muội, Tô Mộc tựa đầu ở ngực Huyền Dạ một chút một chút được thở phì phò, bởi vì kỹ thuật của Huyền Dạ quá tốt, hiện tại toàn thân Tô Mộc mềm mại vô lực, như vậy cũng tiện nghi cho Huyền Dạ, cúi đầu, đầu tựa vào trong gáy Tô Mộc cúi đầu nở nụ cười.

Giọng cười kia trầm thấp từ tính, vô cùng dễ nghe, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt Tô Mộc, chọc cho nàng khẽ sợ run, nơi cổ chuyển sang màu đỏ mê người.

Tô Mộc còn ảo não, mà Huyền Dạ lại sung sướng cực kỳ.

Chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nữ: "Diệp sư tỷ."

Tác giả có lời muốn nói: đến muộn _ (:з" ∠ )_

Còn có hai chương nữa sẽ kết thúc
- -
Thỉnh cầu xen văn án mới ( xin ngươi nói cho hắn biết )

Văn án:

"Xin ngươi nói cho hắn biết "

"Ta yêu hắn "

Chu diễn không phải nghĩ, thật tốt, quanh đi quẩn lại một vòng, nàng còn ở đây.

Lâm Thanh Vu: Ha ha! Ngươi thế nào không ở núi đi!

Một chuyện xưa thầm mến, hy vọng các nàng thích.

Lăn lộn, thỉnh cầu cất giữ ~ a a a

Đồng đồng là văn án  _ (:з" ∠ )_

 Edit: :→_→ đoạn trên chắc là của truyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net