Thế giới VII: Thủ , thỉnh cầu đụng ngã 1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Edit+beta: Linhlady




"Kịch bản."

Nghỉ ngơi rất lâu Tô Mộc cảm giác mình có thể bắt đầu làm việc, quay sang nói với hệ thống đang mãi mê nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, xem phim hoạt hình của trẻ em.

"Ở trong phòng của ngươi, ngươi tự mình đi lấy mà xem. " Lúc nói chuyện, moit cái liếc mắt hệ thống cũng không thèm cho Tô Mộc, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình xem nhân vật hoạt hình nhảy tới nhảy lui làm cho người ta hoa cả mắt kia, theo động tác của nhân vật cũng lắc lắc cái đầu nhỏ.

Tô Mộc mặt đầy hắc tuyến liếc mắt, thật sự là đủ.

Sau đó, đi vào phòng của mình, thong thả ung dung, cầm kịch bản lên từ từ đọc.

Lần này kịch bản vốn là thế giới thú nhân.

Nữ chủ Chu Tử Tình là từ thế kỷ 21 xuyên việt đến thế kỷ 33, đúng vậy, thế kỷ 33, thế kỷ này trái đất vẫn tồn tại, chỉ là phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chính là từ khi đó, nữ chủ không biết từ đâu biết được, thì ra bắt đầu từ thế kỷ 24, một nhà khoa học điên khùng đã bí mật làm một nghiên cứu khoa học, ông ta gạt thế giới không để ý thường luân đạo đức làm một thí nghiệm chuyển gien về động vật, chuyện này vốn đã bị cấm trên thế giới, giống như kĩ thuật khắc long, đều không được cho phép , nhưng là những người kia vì bản thân riêng tư, làm trái với quy tắc, ở trong bóng tối làm thí nghiệm, thật không ngờ kết quả lại thành công, vì tâm cao khí ngạo bọn họ đem chuyện này công bố cho thế giới, khoe khoang thành quả, nhận được rất nhiều lời nhận xét có khen có chê, nhưng cuối cùng vẫn là bị lệnh cưỡng chế dừng lại.

Bởi vì bọn họ đem tất cả động vật mặc kệ có được hay không đều chuyển hoá thành người, tựa như vượn người vậy, đương nhiên kết quả đạt được sơ bộ là thành công. Mặc dù bị lệnh cưỡng chế dừng lại , nhưng một số nhà khoa học không cam lòng buông tha, tiếp tục lén lút tiến hành thí nghiệm,  mượn danh nghĩa tập đoàn để che giấu.

Cùng lúc đó là, hoàn cảnh trên trái đất biến hoá rất lớn,  làm cho nhân loại không chịu nổi gánh nặng, nhân loại bắt đầu không thích ứng được điều kiện sinh sống ở trái đất, nhân khẩu bắt đầu giảm bớt trên phạm vi lớn, cuối cùng các quốc gia chính phủ vạn bất đắc dĩ mở ra kế hoạch ban đầu, chính là dời khỏi tinh cầu đang cư trú.

Kết quả cuối cùng chính là một nhóm người không muốn rời khỏi trái đất lưu lại, một nhóm người đi khỏi trái đất nơi họ sinh sống đã lâu.

Tô Mộc nghĩ, đây là nơi sinh ra con người, nơi họ đời đời sinh sống, xây dựng nên một nền văn hoá uyên thâm, đối với một số người làm sao nói đi là đi được.

Mà về động vật chuyển gien ở trên trái đất lặng lẽ không tiếng động phát sinh biến hóa.

Địa cầu không phát triển thêm, những người ở lại có nền văn hoá khác nhau,  ngôn ngữ thì bất đồng, dần dần không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây mà chậm rãi chết đi, thiếu con người trái đất lai từ từ khôi phục dáng vẻ ban đầu, từ từ điều tiết lại.

Ngược lại có một giống loài mới lại xuất hiện - - thú nhân.

Tác giả có lời muốn nói: nếu như là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn lưu lại, vẫn là rời đi?

- -

Ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, con người lợi dụng động vật làm thí nghiệm chuyển gien, nhưng bởi vì phá hư hoàn cảnh ở trái đất, con người lại không thích ứng được hoàn cảnh ở đay thay đổi, dần dần đi hướng diệt vong, một số người đi khỏi trái đất, mà nhóm đột vật tiếp nhận chuyển gien vì ưu thế chủng tộc, mà sống sót, không ngừng tiến hóa, đột biến gien, thành bá chủ trái đất, chỉ có một số động vật chỉ số thông minh thấp không có cách nào tiến hoá.

Nhưng là thú nhân tiến hóa thành người họ còn nhớ được tát cả những việt mà con người đã làm, những kí ức đó khi bọn họ hoá thân thành người lại vàng rõ ràng hơn. Có chơi theo chủ nghĩ cực đoan lập ra chủ trương săn giết con người, làm cho số lượng con người càng sụt giảm gần như thuộ giống loài sắp diệt vong, một mặt là bởi vì cho hả giận, một mặt khác là sợ hãi.

Đương nhiên, cũng có một số thú nhân theo chủ nghĩa lý tính, bày tỏ con người có chỗ có lợi có chỗ hại,  lợi nhiều hơn hại, nếu như biest cách ăn nói xử lý thích đáng, con người sẽ có trợ giúp rất lớn đối với bọn họ.

Bởi vì diễn biến đã qua mấy trăm năm, văn minh nhân loại đã sớm bị hủy diệt, các gì mà di động các loại sản phẩm khoa học kĩ thuật tất nhiên là không có, còn sót lại một số tòa nhà, hoặc là bị hủy diệt, hoặc là rách mướp, không thích hợp làm nơi cư trú, mà nhóm động vật hoàn toàn tiến hóa tốt, có thể tùy ý hoán đổi giữa hình người và thú bất cứ lúc nào, tất cả nền văn minh nhân loại đã không còn, bỗng chốc trái đất lại quay về xã hội nguyên thủy.

Sau khi thú nhân biết được chuyện này, cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của con người, so với trước kia săn giết con người, hiện tại thú nhân chú trọng việc bảo vệ con người hơn, địa vị nhân loại bổng chốc tăng lên nhanh chóng, nhưng nói là bảo vệ chi bằng nói là khống chế.

Mà nữ chủ chính là người xuyên không đến thời đại này.

Khi xuyên đến thế giới này, nữ chủ cũng gặp rất nhiều chuyện, nhưng mà cuối cùng bị nam chủ Tây Lạc, là một hổ sư cứu, hắn mang dòng máu hỗn huyết giữa sư tử và hổ, hội tụ tất cả ưu điểm vua hai loài này.

Mà khi con người xuất hiện, đối với Tây Lạc mà nói là chuyện ngặc nhiên vui mừng ngoài ý muốn, hắn từ nhỏ đã không có mẹ, cha hắn là một thủ lĩnh bộ lạc, là một lão hổ, thế giới có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ, cho nếu như bộ lạc nào mà có con người chứng tỏ rất quyền thế, bộ lạc có thực lực hùng hậu, bộ lạc của hắn chỉ là một bộ lạc nhỏ, vì vậy hắn liền đem nữ chủ dẫn theo trở về.

Hai người lâu ngày sinh tình, quả nhiên nữ chủ không có cô kỳ vọng phụ nam chủ, ở trong thế giới như vậy, đem bộ lạc nhỏ phát triển càng ngày càng tốt, càng lớn mạnh, cuối cùng hạnh phúc sinh sống cùng nam chủ.

Lại nói đến Tô Mộc một chút đi.

Thân phận ở thế giới lần này của Tô Mộc là thầy thuốc Lang Tộc. Gia tộc của cô đời đời đều là thầy thuốc, cho nên Tô Mộc tự nhiên cũng là thừa kế kỳ vọng cha mẹ, thành thầy thuốc, cô từ nhỏ lớn lên ở Lang Tộc, cha mẹ cô vì không cho cô bị dã hóa, thường xuyên đem tất cả tập tính của con người dạy cho Tô Mộc, cô cũng không phụ kì vọng của cha mẹ, nhưng cũng vì vậy tính tình lại trở nên vô cùng nhạt nhẽo, đối với người nào cũng không có bất kỳ nhiệt tình gì.

 Theo thời gian trôi qua, con người cũng không mảnh mai như trước. Tuổi thọ cũng thay đổi kéo dài hơn, chiều cao cũng thay đổi, nhưng so với thú nhân có thân hình hơn hai mét thì con người vẫn không sánh bằng.

Bởi vậy, còn dư lại không nhiều người tự lập thành một nhóm, toàn bộ đều là con người lập nên, mà Tô Mộc cũng là một thành viên rất trọng yếu trong đó, vậy mới thấy năng lực của Tô Mộc không thấp.

Mà khi cô hai mươi tuổi, Lang Tộc cùng xà tộc đại chiến, cha bị giết, mẹ luôn buồn bực không vui, không lâu cũng buông tay nhân gian, chỉ còn lại mình Tô Mộc.

Mà Tô Mộc ở trong nội dung truyện thích nam chủ Tây Lạc nhân, nhưng là vì nam chủ thích nữ chủ, mà nguyên chủ không có vách nào biểu đạt tam tình, đành  đem thích yêu say đắm chôn vùi ở đáy lòng, sau đó lại bị sự trí tuệ của nữ chủ làm tâm phục khẩu phục, hai người cuối cùng trở thành bạn tốt, với bọn họ cũng là chúc phúc tự đáy lòng.

Nhưng mà nguyên chủ lại vì cứu nữ chủ mà chết. Lúc nữ chủ ở cùng nam chủ chinh chiến bốn phương, bị một con ngũ xà (??)chưa tiến hoá cắn, khi Tô Mộc chế thuốc giải không cẩn thận bị cắn, nhưng huyết thanh của con rắn kia chỉ có một phần, cho nên nguyên chủ đem cho nữ chủ.

Động vật tiến hóa hậu quả chính là một số lợi thế khi làm động vật sẽ suy giảm, tỷ như nọc độc. Xà nọc độc cái bảo vệ trời cho của loài rắn,  nhưng là một khi tiến hóa thành hình người, nọc độc lập tức bị thân thể trung hoà, chỉ cin lại một ít nọc độc không nguy hiểm đến tính mạng, mà nọc độc của rắn chưa tiến hoá là vũ khí tốt nhất của bọn họ, nhưng là số lượng cực ít, cực kỳ trân quý.

Mà lần này đối tượng tiến công chiếm đóng chính là một con sói con trong lang tộc bị vứt bỏ, đem nâng đỡ thành thủ lĩnh Lang Tộc, cái này là nguyện vọng của nguyên chủ, nghĩ đến đây, Tô Mộc có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng nguyên chủ sẽ yêu cầu tiến công chiếm đóng nam chủ đâu! Không nghĩ tới là cái sói con ở Lang Tộc kia.

Biết chuyện này, Tô Mộc nhíu lông mày, mặt mũi tràn đầy hứng thú, thú nhân? Thật sự là thú vị a.

Đôi chân Tô Mộc trắng muốt như ngọc chân dẫm ở trên nệm êm, muốn đi lấy cho mình một chén nước lại đột ngột chuyển hướng.

Bất quá trong thoáng chốc, cô đi tới một nơi xa lạ, vẻ mặt Tô Mộc không thay đổi, lạnh nhạt cúi đầu nhìn nhìn qua tay màu lúa mạch, thầm nghĩ quả nhiên đây cũng không phải là thân thể của mình.

"Tô Tô, surprise!"

Trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống, có ngạc nhiên mừng rỡ lại còn có vẻ hả hê, Tô Mộc hiển nhiên liếc mắt, hừ lạnh lên tiếng, cũng may đây là gian phòng nguyên chủ, bên trong cũng chỉ có mình cô.

"Mang surprise của ngươi, cút đi." Tô Mộc không khách khí nói với hệ thống, ở chung với hệ thống lâu ngày, hai người tự nhiên cái gì cũng mang ra cười giỡn được.

 "Được rồi, ta sẽ lấy một loại phương thức êm dịu rời khỏi đầu ngươi, không cần quá nghĩ tới ta a ~" nói xong, hệ thống còn mang theo ý tứ không rõ khiến Tô Mộc không tự giác run rẩy.

Hệ thống vô ảnh vô tung biến mất, lúc này Tô Mộc mới hoàn toàn an tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía, thấy diện tích căn phòng này so với ở hiện đại không khác nhau lắm, nhưng nơi này được chết tác bằng gỗ, bởi vì kỹ thuật thiếu thốn, ở thời điểm này còn không có đồ dệt bằng bông vải, quần áo của Tô Mộc với một ít đồ dùng hàng ngày đều là da thú.

Cái này khiến trong lòng Tô Mộc có một cảm giác thất lạc nhỏ, có lẽ sinh hoạt ở hiện đại đã quen thuộc, cho dù ở cổ đại, cô cũng là có giường có bị có quần áo có điểm tâm, nhưng mà bây giờ, tất cả đều là một giấc mộng.

Tô Mộc bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải tiếp nhận hiện thực trước mắt này, nghĩ nhiều vô ích, nhưng không có mặc áo ngực cô bày tỏ thoải mái rất nhiều, cả người giống như được giải thoát.

Nhưnh mà thân thể này là thân hình con gái cao nhất mà Tô Mộc từng xuyên qua tính tới bây giờ, cao 1m80 đy là chiều cao phù hợp của con cái, không có bệnh tật gì.

Trước mắt điều duy nhất của thân thể này khiến Tô Mộc hài lòng chính là nghề nghiệp của nguyên chủ, mà  cái nghề nghiệp này cũng là nghề cô quen thuộc nhất, về kiến thức hai người không hơn kén nhau bao nhiêu,  đối với Tô Mộc cái nghề này cô là một người nhiệt tình yêu thương học tập thật là hạnh phúc.

Tô Mộc: Ta yêu học tập, học tập yêu ta.

Ánh mắt chạm đến đến trên bàn cuốn sách được làm bằng trúc, Tô Mộc bỗng chốc vui mừng nhướng mày, cả người sáng rỡ không ít, khoé miệng cười nhẹ, lập tức chạy lại cầm lên xem, vui vẻ tới mất ăn mất ngủ.

Cho đến khi có người gọi cô, lúc này cô mới từ trong sách ngước lên, sách này ghi chép cực ít, mà cô nhìn không hiểu, đành phải chủ động nói chuyện với hệ thống, muốn biết nội dung trên quyển trúc.

"Đến ngay." Tô Mộc vừa nói ra khỏi miệng liền ý thức được lời nói của mình hình như thay đổi, hơn nữa khi thú nhân kia nói với cô, nghe vừa quen thuộc lại xa lạ, cô nghĩ thầm, này phỏng đoán đây chính là ngôn ngữ của thú nhân đi.

Hơn nữa còn là ngôn ngữ mà toàn bộ thế giới thú nhân  thông dụng, hiện tại được rồi, cô cũng không cần lo lắng nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, cái này bàn tay vàng thật tốt mà, Tô Mộc bày tỏ rất hài lòng.

Cất kỹ cuốn trúc, Tô Mộc lập tức mở cửa, cách cửa này dùng một tấm ván gỗ đơn giản ghép lại, nhìn qua cao gần hai mét, đến gần An Lệ nói: "An lệ, hôm nay là ai?"

An lệ, sói cái, cũng là một trong số ít bạn tốt của Tô Mộc. Chỉ là này thân hình quá cao khiến Tô Mộc ngẩng đầu đều cảm thấy mệt mỏi, còn có thân thể của cô, Tô Mộc cho rằng ở cái thế giới này cô chính là người lùn đi.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc lại nghĩ tới nữ chủ, nói như vậy thì nữ chủ kia thật sự là...

Mà tại sao Tô Mộc lại hỏi câu như vậy, đó là bởi vì trong lang tộc thường xuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau ẩu đả, chuyện này làm cho cô rất đau đầu, bình yên sống thật tốt không tốt sao?

Làm một thầy thuốc, dĩ nhiên cô thường xuyên phải đi chữa trị cho bọn họ, gần như là ngày nào cô cũng phải đi chữa trị ít nhất một lần, nhất là Tây Tu cùng với Thẻ Tư hai tên hỗn tiểu tử , vừa mới hóa thành hình người không lâu, lúc nào cũng dùng hình người để đánh nhau.

"Là Tây Tu bị thương." Nói xong, An Lệ cẩn thận liếc vẻ mặt Tô Mộc một cái, thấy Tô Mộc vẫn bình thường không chút thay đổi, nhay cả thần sắc đều như cũ, lúc này mới yên lòng lại.

An lệ: Giống như bình thường: ) vậy là tốt rồi.

"A." Tô Mộc nghĩ thầm liền biết, xoay người trở về bên trong phòng cầm hòm thuốc, a, không, là rổ nhỏ. Liền đi theo phía sau An Lệ.

Tô Mộc một bên tinh tế quan sát này hoàn cảnh Lang Tộc, một bên ở trong lòng suy nghĩ cô nên nhanh chóng  thích ứng hoàn cảnh nơi này.

Dọc theo đường đi, rất nhiều hướng thú nhân nhiệt tình lên tiếng chào Tô Mộc, Tô Mộc cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức mắt nhìn về phía trước.

Tộc nhân cũng sớm liền thích ứng bộ dáng này của Tô Mộc, nội tâm thật cũng không cái gì không ổn định, chỉ là Tô Mộc cảm thấy vì sao khi cô ở trong thân thể này, cô giống như có chút mặt than rồi sao! Khi cười lên tư thế lại vô cùng cứng nhắc, a, cũng phải tính cách của nguyên chủ là một người nhạt nhẽo, ngay cả vẻ mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm a.

Cũng khó trách thích nam chủ còn sẽ bị người ta cho rằng cô chán ghét nam chủ, thật sự là oan uổng a!

Trị liệu hết Tô Mộc, cứ theo lẽ thường đi một chuyến đến chỗ thủ lĩnh, hắn báo cáo với hắn một số dược liệu cô đang cần.

Sau đó, Tô Mộc liền một thân một mình trở về, ở trên đường, Tô Mộc nghe thấy ở trong một cái bụi cỏ có một âm thanh vô cùng yếu ớt,  không cẩn thận lắng nghe căn bản là không nghe được.

Theo lương tâm của một người thầy thuốc cô không thể bỏ mặc được, Tô Mộc tăng nhanh bước chân đi lại chỗ đó, rẽ bụi cỏ ra vừa nhìn.

Hiện ra trước mắt cô là một con sói con đang hấp hối.

Tô Mộc: Hệ thống, ngươi cũng không nói cho ta biết ta bước lên con đường nuôi dưỡng sói a: )

Tác giả có lời muốn nói: kế hoạch dưỡng thành thủ lĩnh  ~ ( ̄▽ ̄~ )~
- - - -

Edit: mấy hôm nay ta chìm đắm trong mĩ thực ngôn tình, chợt nhận ra ta quên k edit  ⊙﹏⊙, thế là có chương mới.
P/s: ta mới hợp tác với nhà dieudieutieucuu  bộ Ca ca thật tốt quá phải làm sao bây giờ?  Các nàng ghé qua xem nhoa
Moaz moaz
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net