Chương 11: Kế trộm tâm vương gia phúc hắc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mèo lười

Theo động tác gõ đầu nàng của Phong Húc, không khí ám muội dần dần dâng lên. Hạ Lưu hai mắt khẽ chớp, có mất tự nhiên tránh ánh mắt của Phong Húc.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, hình như có người muốn đẩy cửa bước vào. Vừa rồi Phong Húc đi vào theo lối cửa sổ, nhưng bây giờ không hiểu sao tất cả thị nữ trong Lưu Vân các đột nhiên tiến lại gần, lối cửa sổ bên kia khẳng định không thể thoát ra được.

Hạ Lưu theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Phong húc. Hắn trên mặt không có thần sắc hốt hoảng nào, động tác nhanh chóng bước tới giải huyệt ngủ cho Họa Ảnh, sau đó lắc mình lui về phía sau bình phong.

Hạ Lưu cắn móng tay, không hề chớp mắt nhìn bóng người đung đưa ngoài cửa sổ, người đêm khuya đến cửa bái phỏng chính là Liễu Mộc Lâm.

Trong nguyên văn thì người đỡ kiếm cho Phong Yến là Liễu Mộc Lâm, Người Phong Húc nửa đêm đến thăm cũng là Liễu Mộc Lâm, mà cố ý đến khiêu khích nữ chính lại chính là Hạ Lưu. Kết quả rất bi đát, Hạ Lưu chính là ở lúc đó đã tạo nên ấn tượng không mấy tốt đẹp trong mắt Phong Húc.

Họa Ảnh đã được giải huyệt ngủ liền nhanh chóng tỉnh lại, Hạ Lưu nhẹ nhàng 'ưm' một tiếng hấp dẫn sự chú ý của nàng. Hạ Lưu làm ra một bộ dáng vừa mới tỉnh, chống đầu muốn đứng dậy, Họa Ảnh liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.

"Nương nương tỉnh rồi, nô tỳ sẽ nhanh chóng gọi Thái y đến xem cho người"

"Đêm đã khuya, hiện tại Thái y ở Thái y viện chỉ sợ chỉ còn vài người..."lời còn chưa nói hết, Hạ Lưu đã che miệng ho khan. Sau khi bình tĩnh lại mới đối với Họa Ảnh nói tiếp: "Ta hiện tại đã tốt hơn nhiều, chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi một lát. Ngươi chớ nên mời thái y đến để ta lại phải chịu tội"

"Nhưng là... nô tỳ thật sự rất lo lắng"

"Họa Ảnh, đã làm ngươi lo lắng rồi" Hạ Lưu suy yếu cười, hình như là vừa cảm nhận được động tĩnh ngoài cửa, đầu hướng về phía cửa hỏi: "Xem ra đã rất khuya rồi, sao bên ngoài lại vẫn ồn ào như vậy?"

"Để nô tỳ ra xem"

Họa Ảnh cẩn thận nâng eo giúp nàng nằm xuống.

"Thái Tử phi nương nương, hiện tại Lương Viện nương nương còn chưa tỉnh, hiện tại cũng đã là đêm khuya, người xem..."

Những nội thị canh gác bên ngoài liên tục giải thích. Thế nhưng Liễu Mộc Lâm đứng ở trước mặt vẫn không có bộ dáng muốn rời đi, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua những nội thị, mở miệng nói: "Vậy thì đánh thức nàng dậy"

"Này..." nội thị càng cảm thấy bất đắc dĩ, người đã hôn mê, nếu có thể tỉnh thì đã sớm tỉnh.

Họa Ảnh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Liễu Mộc Lâm bộ dáng lạnh lùng băng lãnh, cẩn thận hành lễ nói: "Nô tỳ gặp qua Thái Tử phi nương nương"

"Hạ Lương viện đã tỉnh?" Liễu Mộc Lâm không quanh co, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Hồi bẩm Thái Tử phi, Hạ Lương viện vừa tỉnh lại, hiện tại..."

"Tỉnh là được rồi" Liễu Mộc Lâm không đợi cho Họa Ảnh nói hết, trực tiếp vào phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hạ Lưu đang nằm trên giường. Trong nháy mắt, không khí bỗng chốc đông lạnh.

"Xin Thái Tử phi thứ lỗi, thần thiếp thân thể không thích hợp, không thể đứng dậy thỉnh an người" Hạ Lưu cụp mắt, ngữ khí lại có chút lãnh đạm.

Phong Húc sau tấm bình phong khẽ nhíu mày, giọng điệu này hắn rất quen thuộc. Chính là khi Hạ Lưu cực kỳ không thích một người nào đó mới có thể nói chuyện kiểu dễ gây bất hòa như vậy.

Nàng cùng Liễu Mộc Lâm... rốt cuộc có mâu thuẫn gì?

"Ngươi không cần thỉnh an ta" Liễu Mộc Lâm từ trên cao nhìn xuống Hạ Lưu, dột nhiên mở miệng để Họa Ảnh lui xuống.

"Thái Tử phi nương nương, hay để nô tỷ ở bên cạnh hầu hạ, đến lúc ngài cần gì cũng còn có nô tỳ..."

Lời còn chưa nói xong, Liễu Mộc Lâm cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: "Lui xuống!"

Ánh mắt cầu sự giúp đỡ của Họa Ảnh hướng về phía Hạ Lưu, thế nhưng nàng lại cười cười ra vẻ không có việc gì, phất phất tay để Họa Ảnh lui xuống. Trong nguyên văn không có đề cập, vậy nên Hạ Lưu cũng không biết vị nữ chủ này đến đây để làm gì.

"Chỉ vì muốn chiếm lấy sự sủng hạnh của Thái Tử, ngươi không tiếc thân mình cùng thích khách trình diễn một màn khổ nhục kế, ngươi quả thật một chút sợ hãi cũng không có"

Sự cao cao tại thượng trong mắt Liễu Mộc Lâm đã sớm biến mất, chỉ còn lại biểu tình chán ghét đến cực điểm.

Suy nghĩ trong lòng Hạ Lưu xoay chuyển, vị nữ chính này thì ra cũng giống tiểu bạch trong thế giới kia, ngoại trừ việc dễ dàng bị những lời nói của người khác ảnh hưởng ra còn có...

Dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời nói và suy nghĩ của người khác!

Giờ phút này hệ thống quân bỗng ở tên tai Hạ Lưu nói một tràng: "Lần này cho cô hết oán giận người khác có hệ thống quân có đủ dụng cụ bàn tay vàng gì đó, bản quân đã tự thân xuất mã giúp cô, đãi ngộ như vậy chỉ dành cho nhiệm vụ cấp S thôi đấy!"

Thì ra hệ thống quân đã tung ra lời đồn đãi trong cung của Liễu Mộc Lâm, rằng thích khách kia là do Hạ Lưu phái tới, mục đích là vì muốn tranh sủng. Nếu không khi đó làm sao nàng có thể phản ứng nhanh như vậy? Nếu không nàng vì sao trùng hợp bị thương mà không chết? Nếu không vì sao Thái Tử điện hạ lại đột nhiên đối tốt với nàng ta như vậy?

Hệ thống quân rốt cuộc cũng làm nên được một chuyện tốt.

Lập tức hiểu ra chân tướng, cánh tay Hạ Lưu dùng sức đỡ chính mìn ngồi dậy. Bởi vì do miệng vết thương phát đau, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.

"Thái Tử phi trông có vẻ là người thông mình, sao lần này lại có thể làm ra suy đoán âm hiểm này?" Hạ Lưu cúi đầu cười, ánh mắt nhìn lướt qua Liễu Mộc Lâm, "Thần thiếp còn nghĩ ngài là một đóa hoa cao lãnh, không bị thế tục hồng trần làm vấy bẩn nữa chứ"

"Ngươi đắm mình trong trụy lạc, không biết liêm sỉ đến thanh lâu bán rẻ tiếng cười" Liễu Mộc Lâm cúi đầu nhìn Hạ Lưu, từng câu từng chữ nói ra đều khiến người khác cảm thấy khó chịu.

"Chỉ vì ham muốn vinh hoa phú quý lại đi câu dẫn Thái Tử để được nhập cung"

Liễu Mộc Lâm vốn không phải người khắc nghiệt như vậy. Nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt khinh thường người khác kia Hạ Lưu, lòng kiêu ngạo của nàng bị kích thích. Hơn nữa lại biết được những tin tức từ lời nói của thị nữ trong cung...

Hạ Lưu đơn giản cố ý bày ra một bộ dáng yêu mị nhìn nàng, quả thật khiến cho người luôn cho là thanh cao như Liễu Mộc Lâm cảm thấy ghê tởm. Sau đó nàng lại tiếp tục tỉ mỉ kể ra 'tội trạng' của Hạ Lưu, hoàn toàn không biết ánh mắt sau tấm bình phong của Phong Húc đã hoàn toàn trở nên băng lãnh.

Khi Phong Húc quen biết với Liễu Mộc Lâm, chỉ cảm thấy cô gái này cùng những người bên cạnh không giống nhau. Trên người nàng hắn không nhìn thấy sự tính kế cùng âm mưu mà từ nhỏ hắn đã nhìn quen đến chán. Liễu Mộc Lâm tâm tính thuần lương thanh cao, hơn nữa nàng tựa hồ cũng không thích Phong Yến. Vì vậy nên Phong Húc đối với nàng không khỏi dâng lên vài phần hảo cảm.

Nói nhiều như vậy, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì lực hấp dẫn sinh ra đã có của nam chính và nữ chính mà thôi.

Nay bộ dáng này của Liễu Mộc Lâm, thật đúng là tát một bạt tai vào suy nghĩ cho rằng nàng 'tâm tính thuần lương thanh cao' của hắn.

"Nay ngươi lại mướn thích khách đến để tranh sủng, đẩy Thái Tử vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cũng làm cho những cựu thần trong triều hiểu lầm việc này do Nhiếp chính vương làm, vu hãm Nhiếp chính vương bất nghĩa. Hạ Lương viện, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Liễu Mộc Lâm nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt, Hạ Lưu lại ở trong lòng thở dài. Qủa nhiên nữ chính trong tiểu bạch văn, thật không thể hy vọng nàng sẽ đi theo lộ tuyến như nữ chính trong cung đấu văn được.

Hạ Lưu che miệng ho khan một tiếng, ngẩng đầu giương ánh mắt sáng ngời nhìn Liễu Mộc Lâm, chậm rãi hỏi lại:

"Thứ nhất, ngài nói thần thiếp là tiện nữ thanh lâu, thần thiếp không có gì để phản bác. Ngài là công chúa cao cao tại thượng, tự nhiên sẽ không thể hiểu cuộc sống của những dân thường ti tiện"

Cúi đầu thở hổn hển mấy cái, nàng lại tiếp tục nói: "Trước khi thần thiếp nhập cung cũng không hề biết thân phận của Thái Tử, nếu nói hai chữ câu dẫn..." nàng buồn bã cười, "Từ ngày vào thanh lâu, ta đã biết việc bản thân phải làm duy nhất chính là câu dẫn nam nhân"

Lời của Hạ Lưu vừa dứt, Phong Húc dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi híp lại.

"Thứ ba, người thân là Thái Tử phi, nếu là người lo lắng cho Thái Tử thì tất nhiên là hợp lý hợp tình. Nhưng ta nghĩ người cũng sớm biết Thái Tử cùng Nhiếp chính vương có ân oán, người lại cố ý tiếp cận Nhiếp chính vương..."

Hạ Lưu mỉm cười, môi không có chút huyết sắc lúc này lại xinh đẹp đến độ kinh tâm động phách.

"Thái Tử phi nương nương, người là thật sự thích Nhiếp chính vương, hay là... có dụng tâm kín đáo gì đây?"

Quang minh chính đại dồn ép Liễu Mộc Lâm như vậy, Hạ Lưu một chút cũng không lo lắng nàng ta sẽ chọn đáp án phía trước. Bởi vì Liễu Mộc Lâm luôn cao ngạo, tuyệt không có khả năng bản thân đã phạm phải sai lầm lớn là thích Nhiếp chính vương.

Hơn nữa nếu hiện tại Liễu Mộc Lâm thừa nhận nàng thích Phong Húc, chẳng khác nào phô bày ngược điểm ra cho Hạ Lưu nắm lấy. Còn có khả năng khiến Phong Húc đang bị chỉ trích sẽ gặp phải những phiền toái lớn hơn nữa.

Hạ Lưu đánh cược, cược Liễu Mộc Lâm không phải là một người ngu xuẩn.

Qủa nhiên, trên mặt Liễu Mộc Lâm chỉ thoáng qua chút bối rối, sau đó lập tức trở lại thanh lãnh như thường, không chút do dự trả lời: "Nhiếp chính vương theo bối phận thì chính là tam thúc của ta, trừ nó ra, không còn quan hệ gì khác"

Nếu Liễu Mộc Lâm có thể nhìn thấy độ hảo cảm thì sẽ thấy độ hảo cảm của Phong Húc với nàng từ hôm qua đến nay đã giảm từ 60 xuống 10.

Tốt lắm! Sau khi dẫn dụ được Liễu Mộc Lâm nói ra những lời này, trong lòng Hạ Lưu rất vừa ý.

Nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ ra bộ dáng như chịu phải kích động lớn, bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt ho khan. Kéo theo là miệng vết thương bị nứt, khiến áo gấm bằng ngủ rất nhanh bị máu nhiễm đỏ.

"Khụ khụ..."

Hạ Lưu che miệng, sắc mặt thống khổ ghé vào bên giường, từ giữa kẽ tay đã chảy ra máu tươi.

"Ngươi..." Liễu Mộc Lâm cũng bị nàng làm cho hoảng sợ, cau mày lùi về sau một bước. Đang lúc muốn hỏi nàng có cần truyền thái y không thì lại bị câu nói của Hạ Lưu chặn lại.

"Vẫn là mời người về cho, Thái Tử phi nương nương cao quý như thế, chớ... Khụ khụ... Chớ để tiện nhân như thần thiếp làm bẩn mắt của người" Hạ Lưu thở hỗn hển, ngữ khí bất thiện hạ lệnh đuổi khách.

Không nói gì thêm, Liễu Mộc Lâm phất tay áo rời đi.

Họa Ảnh đứng ngoài cửa rất kích động, sau khi nhìn thấy Liễu Mộc Lâm sắc mặt không tốt đi ra, liền vội vàng muốn đẩy cửa vào vào xem Hạ Lưu.

"Họa Ảnh, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi" Hạ Lưu lau vết máu bên miệng, nhét áo ngủ bằng gấm đã nhuộm máu xuống phía dưới, gắng gượng nói chuyện bằng giọng điệu bình thản nhất có thể.

"Nương nương, hay là để nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ người đi?" Nhìn Hạ Lưu không có chuyện gì, Họa Ảnh cũng an tâm, nhưng là nàng lại muốn mình đi ra ngoài...

"Không cần, ta muốn nghỉ ngơi một mình. Ngươi cũng đi truyền lệnh cho các nội thị canh gác bên ngoài đi hết đi, hiện tại canh giờ cũng không còn sớm"

Thật vất vả mới đuổi Họa Ảnh ra ngoài, trong phòng hiện tại chỉ còn lại Hạ Lưu cùng Phong Húc.

Bỗng nàng nghiêng người trực tiếp ngã xuống giường, trong miệng phun ra một ngụm máu, vẻ mặt uể oải.

Phong Húc không nói một lời gì, ngồi xuống mép giường lấy khăn gấm màu trắng, khom lưng động tác nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng Hạ Lưu.

"Vương gia..." nàng suy yếu mở miệng.

Phong Húc vẻ mặt không đổi nhìn Hạ Lưu, một lát sau bỗng nhiên lại nở một nụ cười sáng lạn như đóa hoa Lê sau cơn mưa.

"Là ai cho ngươi lá gan? Hửm?" Ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, chỉ là mạc danh kỳ diệu mang theo tia hàn ý.

Thế nhưng trước mặt hắn lại dám hỏi những câu như vậy, đứa nhỏ này càng ngày càng lớn mật.

"Người, là người cho lá gan!" Ánh mắt Hạ Lưu rũ xuống, nhìn hoa văn tinh xảo trên đai lưng màu xanh nhạt của Phong Húc, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì A Lưu nghĩ vì người hỏi một chút, xem những gì tốt đẹp mà vương gia dành cho nàng ta có đáng hay không"

Nàng cười khẽ, cười như đứa trẻ chiếm được kẹo đường: "Người xem, người đối xử tốt với nàng như vậy, kết quả nàng vẫn không xứng với tâm ý của người"

"A Lưu ghen tỵ, vương gia cùng nàng trong đình vui vẻ cười nói, ngài còn từng vì nàng ấy vẽ tranh, còn có ngày ấy trời đột nhiên mưa to, người vì nàng ta đưa ô dù, tất cả A Lưu... đều biết"

"A Lưu, ngươi đến cuối cùng là muốn làm gì?" Phong Húc nắm lấy cằm của nàng, trên ngón tay dần dần dùng sức, "Nói cho bản vương biết, ngươi muốn cái gì?"

Ánh mắt của Hạ Lưu và của hắn chạm vào nhau, bàn tay thon dài của nàng từ trong áo ngủ bằng gấm cầm thật chặt cổ tay của Phong Húc

"A Lưu mong muốn..."

"Là người"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net