Chương 2: Tổng tài đại nhân yêu tôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mèo lười

Mấy ngày nay Hạ Lưu đều ngây ngốc ở trong bệnh viện tu dưỡng. Đương nhiên là một thư ký hoàn mỹ tận hết chức trách, dù ở trên giường bệnh cô vẫn muốn kiên trì làm việc.

Hạ Lưu cảm thấy, ở bệnh viện vừa thanh tịnh lại có người chăm sóc, còn có thể nằm ở trên giường xem văn kiện, ngoại trừ đi đứng không tiện, còn lại tất cả đều thật thoái mái.

Ngoại trừ nữ chính vẫn luôn dính lấy cô- tiểu thư Mạnh Lộ.

Vốn là trong nguyên văn, Mạnh Lộ bị xe của Lê Phong đụng bị thương phải nhập viện, ánh mắt kỳ lạ của nữ chính trong nháy mắt giết Lê Phong. Vì vậy hai người trong lúc ánh mắt chạm nhau, tựa như con rùa nhìn thấy đậu xanh thật vừa ý.

Mà lần này bởi vì Hạ Lưu làm rối, trực tiếp phá hư cảnh tượng gặp nhau của hai người. Ánh mắt 'trong suốt không có một tia tạp chất' của Mạnh Lộ cũng không được Lê Phong thành công đón nhận.

Bởi vì trong nguyên văn không có những thứ như khoa học, Hạ Lưu cũng không xác định Lê Phong lần sau gặp lại Mạnh Lộ có hay không trực tiếp nhất kiến chung tình, cuối cùng bỏ lại nhân viên của mình mà lên núi sâu tìm chết.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Hệ thống quân lừa cô.

Hạ Lưu thăm dò thời tiết ở Frankfurt, thuận tiện soạn vài dòng tin nhắn gửi cho Lê Phong.

"Lê tổng, chú ý hạ nhiệt độ" dòng chữ ngắn gọn, đơn giản thế nhưng lại cất giấu hàm nghĩa trong đó.

Lê Phong rất ít khi nhận được tin này, không giống như báo cáo trong công việc, càng giống lời quan tâm nhắc nhở của một người bạn hơn.

Tin nhắn gửi đi sau đó liền biệt tích, Lê Phong vẫn không có trả lời, cũng may Hạ Lưu không trông đợi anh ta có thể hồi âm một chữ.

Bất quá, lúc nghe đến bên tai thanh âm nhắc nhỡ độ hảo cảm đã lên 25, Hạ Lưu nhìn những đám mây đang bay bên ngoài cửa sổ, liền mỉn cười.

Kiểu ngoài ngoài lạnh trong nóng, phúc hắc ngầm không phải nói Lê Phong sao?

Thời gian năm ngày thoáng một cái trôi qua. Mạnh Lộ hằng ngày vẫn đến tìm Hạ Lưu, dần dần hai người cũng thân quen.

Lê Phong chính là loại giám đốc lãnh khốc điển hình. Tài xế của mình lái xe đụng người khác, mà người đó lại chính là thư ký của mình, vậy mà đến một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có.

Mạnh Lộ không ngừng vừa oán vừa hận cái người tài xế gây ra tai nạn này, Hạ Lưu mỉm cười vỗ vỗ vai của cô, đưa cho cô một ly nước.

"Nói mệt không? Có muốn uống chút nước không?"

Nhìn thấy Mạnh Lộ vẫn tiếp tục oán hận, Hạ Lưu làm như vô tình nói ra một câu: "Lê tổng quả thật rất bận rộn, Phùng Viễn kia vẫn luôn tìm cách đối đầu với anh ta"

Nghe đến tên Phùng Viễn, Mạnh Lộ bỗng giật mình, hỏi lại Hạ Lưu Phùng Viễn là ai.

"Chính là ông chủ của Phùng thị nha" Hạ Lưu thuận miệng nói ra, sau đó cầm lấy ly trà từ từ uống, thản nhiên như không.

Nghe được câu trả lời của Hạ Lưu, khuôn mặt của Mạnh Lộ bỗng hiện ra một nụ cười thật tươi: "Phùng Viễn nha? Hắn là bạn thân từ bé của tôi đấy"

Quan hệ của hai người họ, Hạ Lưu tất nhiên hiểu rõ tường tận. Bởi vì trong nội dung nguyên văn, Phùng Viễn chính là nam chính số hai luôn yên lặng chờ đợi nữ chính.

Phùng Viễn và Mạnh Lộ từ ba tuổi đã quen biết nhau, từ đó cùng nhau lớn lên. Phùng Viễn vẫn luôn một lòng muốn cưới Mạnh Lộ, nhưng làm người khác khó chịu là, hắn lại không dám chủ động theo đuổi cô. Cuối cùng chỉ có thể nhìn Mạnh Lộ nằm trong ngực Lê Phong- đối thủ một mất một còn, hơn nữa trong lúc đau khổ đã hoàn toàn bị hắc hóa.

Hậu quả của hắc hóa chính là công ty của Lê Phong bị thu mua, vô số người thất nghiệp dẫn đến tự sát. Mà Hạ Lưu cũng là dưới áp lực thất nghiệp cùng với đả kích khi nghe tin Lê Phong chết cũng trực tiếp nhảy từ lầu 32 xuống, chết vô cùng thê thảm.

Thân là nữ phụ, thì việc tác hợp cho nữ chính và nam phụ chính là thiên chức.

"Thanh mai trúc mã? Vậy tình cảm của hai người chắc hẳn là rất tốt?" Hạ Lưu lộ ra vẻ mặt hâm mộ một cách rất tự nhiên. Hiển nhiên nhìn thấy tâm tình của Mạnh Lộ rất là khoái trá, cô gật nhẹ đầu trực tiếp nói: "Phùng Viễn quả thật so với anh trai ruột của tôi còn thân hơn"

Hạ Lưu khẽ mỉm cười, nghe Mạnh Lộ bắt đầu kể chuyện hồi bé của cô và Phùng Viễn, thỉnh thoảng mở miệng hỏi đôi câu, không khí giữa hai người rất hòa hợp.

Ai có thể đoán được hai người này vốn nên là tình địch đây?

Đúng ngày Lê Phong về nước, cũng là ngày Hạ Lưu xuất viện.

Đem bó hoa kim cương bách hợp đã được cắm trong bình thủy tinh trong suốt đặt trên bàn làm việc của Lê Phong, dưới ánh nắng đầu hạđóa hoa trở nên tràn trề sức sống. Ánh sáng thuần trắng của kim cương bách hợp chiếu lên gò má của cô gái đang cúi đầu, mỗi một tấc của cánh hoa đều nhuộm màu vàng ấm áp.

*Kim cương bách hợp:

Lê Phong không có lê tiếng, chỉ là yên lặng xem cô loay hoay xong.

Nhưng làm anh kinh ngạc chính là, khi Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn thấy anh gương mặt chỉ thoáng qua một chút ngạc nhiên, sau đó liền ôn hòa mỉm cười cùng một câu nói: "Lê tổng, hoan nghênh anh trở về"

"Hoa này, ai bảo cô đem vào?" Lê Phong mặt không thay đổi quan sát Hạ Lưu, hoàn toàn nhìn không ra anh đang suy nghĩ điều gì.

Hạ Lưu có chút ngượng ngùng nhìn Lê Phong, giọng nói cũng dần nhỏ xuống: "Đây là những món tôi chọn, hai hôm nay đúng lúc vào mùa hoa, bởi vì trông rất đẹp, cho nên tôi..."

Lê Phong không nhanh không chậm lấy ghế ra và ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, thân hình hơi nghiêng về phía trước hỏi: "Thư ký Hạ, cô là mới lên làm thư ký cho tôi sao?"

Hạ Lưu trầm mặc một chút, tia vui mừng trên mặt đã sớm biến mất, thay vào đó là sự luống cuống và mờ mịt.

Lê Phong vẫn từng bước ép sát, không hề có ý tứ sẽ bỏ qua cho Hạ Lưu, giọng nói đầy bất mãn: "Đã hai tháng, cô chẳng lẽ không biết không được tùy tiện mang đồ vật linh tinh vào phòng làm việc sao?"

"Lê tổng, đây không phải là đồ vật linh tinh"

Cô gái trước mặt này, lại một lần nữa khiêu chiến quyền uy của anh.

Hạ Lưu hít vào một hơi, nghiêm túc nhìn anh: "Đây là lễ vật"

Anh chú ý đến tay của cô vẫn luôn dày vò vạt áo, xem ra những biểu hiện bình tĩnh trước mặt này chỉ là ngụy trang, có lẽ cô cũng đang rất sợ anh đi?

Hạ Lưu tiến lên một bước, khoảng cách gần với Lê Phong hơn chút ít, cô nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen như mực kia, không chút sợ hãi tiếp tục nói: "Đây là món quà tôi tặng anh vì muốn cảm ơn anh mấy tháng qua đã chiếu cố tôi, cũng là.... Qùa chào mừng anh trở về"

"Đi ra ngoài" trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Lê Phong chỉ liếc nhanh Hạ Lưu một cái, sau đó hạ lệnh đuổi khách.

"Vâng"

Trước khi đi Hạ Lưu len lén liếc nhìn bó hoa kia, nhìn thấy Lê Phong không yêu cầu cô đem hoa cùng mang ra ngoài, nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của cô, trong lòng Lê Phong đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc không rõ ràng.

Nhìn về phía đóa hoa màu trắng trên bàn kia.

Kim cương bách hợp...

Anh duỗi ngón tay thon dài, cực kỳ cẩn thân sờ vào một cánh hoa. Theo động tác kia của anh, cành hoa kia nhẹ nhàng lúc lắc một chút, cái bóng phản chiếu trên bàn là việc cũng khẽ giật giật.

Lê Phong hiện lên sự hứng thú, càng không ngừng khuấy động cánh hoa, hoa ảnh dưới ngón tay của hắn như một đứa tẻ đang chơi trò trốn tìm.

Tựa hồ như đang khơi gợi lên kỷ niệm vui vẻ nào, khuôn mặt ngày thường lạnh như băng của Lê Phong cũng dịu hẳn đi.

[Chúc mừng bạn đạt được 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 30]

Làm như không có nghe được tiếng của hệ thống quân khen kỹ năng biểu diễn của mình tốt, Hạ Lưu nhấp một ngụm hồng trà, híp mắt tận hưởng ánh mặt trời chiều tà, lười biếng hệt như một con mèo lười buồn ngủ.

"Tiến độ nhiệm vụ có chút chậm a"

Hạ Lưu 'ừ' một tiếng, cũng không mở mắt, chỉ hỏi ngược lại một câu ở trong đầu: "Hệ thống quân đang chê tôi làm không tốt?"

Hệ thống quân cũng rất thành thực mà trả lời: "Đúng vậy, khinh thường cô"

"You can you up, no can no bb" (Nếu làm được thì hãy làm đi, không làm được thì đừng có chê)

Hạ Lưu thuận miệng nói một câu thành ngữ nửa Anh nửa Trung Quốc, thành công ngăn chặn hệ thống quân tiếp tục lải nhải.

Lười biếng một hồi lâu, Hạ Lưu mới thoản mái nhàn nhã mở mắt ra nhìn đồng hồ, động tác thuần thục rót ly cà phê tiến đến phòng làm việc của Lê Phong.

Gõ cửa, từ từ đi đến.

"Đã bỏ thêm đường gấp đôi"

Đặt ly cà phê lên bàn làm việc của Lê Phong, Hạ Lưu chỉ để lại một câu liền quay người chuẩn bị ra ngoài, nhưng lần này Lê Phong lại gọi cô lại.

"Chờ một chút"

Hạ Lưu quay đầu nhìn, chờ anh mở miệng.

Lê Phong mím chặt môi, qua một hồi lâu mới mở miệng, thế nhưng một chữ không thốt ra tiếng.

Hạ Lưu vẻ mặt không hiểu nhìn hắn, nghi hoặc hô: "Lê tổng?"

Đối với sự nghi hoặc của cô gái trước mặt, trong lòng Lê Phong cũng không rõ là cảm giác gì. Chẳng lẽ anh phải nói "Cảm ơn về món quà của cô, tôi rất thích"?

Hay là nói, vào lúc nhìn thấy cô đi đứng khập khiễng, bỗng nhiên cảm thấy... áy náy?

"Tài xế lái xe đụng phải cô, đã sa thải!" Lê Phong yên lặng chờ đợi cô gái đối diện nước mắt đầm đìa cảm tạ anh vì cô trả thù.

Thế nhưng đáp lại hắn lại là một câu: "Vì cái gì?"

Mặc dù trong lòng rất bất mãn đối với câu trả lời của Hạ Lưu, nhưng biểu tình trên mặt Lê Phong vẫn như trước.

Anh nheo mắt, làm như không nghe thấy câu hỏi của cô, cầm lấy muỗng quấy ly cà phê.

"Kỳ thật, tôi cả thấy không nhất thiết phải đuổi việc anh ta. Dù sao tôi cũng không bị thương gì nghiêm trọng, hơn nữa anh ta..."

Lê Phong ngắt lời cô, trong giọng nói không rõ là trào phúng hay bất mãn, bình tĩnh hỏi cô: "Thư ký Hạ, cô cho rằng mình là người của bộ phận nhân sự sao?"

"Thật xin lỗi, Lê tổng" Hạ Lưu sợ hãi cúi đầu, lo lắng giữ chặt vạt áo.

Trên mặt Lê Phong không hề có biểu cảm dư thừa, anh ta vĩnh viễn đều là vẻ mặt lạnh lùng cùng lời nói cay nghiệt nói với cô: "Cô nên làm tốt công việc của mình đi, cô nghĩ tôi vì cô mới đuổi anh ta sao?"

Nói rồi anh phất tay, ý bảo Hạ Lưu ra ngoài.

Hạ Lưu không nói thêm gì, từ từ đi ra cửa.

"Ngày mai cô không cần đến làm" sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Lê Phong lại vang lên.

Hạ Lưu bóng lưng cứng đờ, lập tức cúi đầu đáp một tiếng.

Thế nhưng động tác cơ thể cùng biểu cảm lại không phối hợp với nhau. Hạ Lưu đưa lưng về phía Lê Phong, trên môi là nụ cười xán lạn.

Bởi vì cô nghe thấy thanh âm thông báo của hệ thống quân, những khó chịu dường như đều tan biến.

[Chúc mừng bạn đạt được 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 34]

Ngoài cửa sổ mây đen che trời, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sấm vang rền. Không lâu sau, những giọt mưa lớn như hạt đậu tầm tã rơi xuống. Màn mưa hoàn toàn bao phủ toàn bộ thế giới, mang theo mùi bùn theo gió xông vào mũi.

Lê Phong xoa thái dương, đứng dậy chuẩn bị về nhà. Lúc đi ngang qua trước cổng công ty, anh đột nhiên dừng bước.

Hạ Lưu mỉm cười đưa ô cho một người đồng nghiệp "Cô còn phải đi đón con, trước cửa công ty rất khó đón xe, chẳng lẽ cô muốn dầm mưa chờ xe? Được rồi, cô mau đi đi"

Người đồng nghiệp kia vui mừng cảm ơn, cầm lấy ô của cô rời đi.

Hạ Lưu nhìn cơn mưa to ngoài kia, do dự một chút, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống cởi giày. Ngay lúc cô chuẩn bị chạy trong màn mưa thì cánh tay đột nhiên bị bắt lấy.

Đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như khối băng của Lê Phong đang nhìn cô.

Hạ Lưu tay xách đôi giày, lúng túng nhìn anh "Lê tổng..."

"Đi theo tôi" Lê Phong buông lỏng tay của Hạ Lưu, đưa ô cho cô cầm.

"Vâng!" Hạ Lưu cuống quít mang lại giày, rất chân chó mở ô, nhón chân che ô cho Lê Phong.

"..." Lê Phong cúi đầu nhìn chiều cao của Hạ Lưu, bất đắc dĩ mở miệng: "Chê ô cho tôi?"

"Vâng!"

Trong màn mưa, hai người che cùng một cái dù sóng vai tiến về phía trước.

[Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 37]

Xem ra, kế hoạch sắm vai thư ký ngây thơ tiến triển rất thuận lợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net