Chương 3. Tổng tài đại nhân yêu tôi (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mèo lười

Đúng vào giờ cao điểm, nên cho dù Lê Phong có đang đi chiếc xe thương hiệu nổi tiếng cũng không tránh khỏi tình trạng tắc đường.

Sắc trời ngày càng tối, sắc mặt Lê Phong cũng ngày càng đen. Môi mím thật chặt, đường cong đẹp mắt của cằm ngày càng rõ ràng.

Nhờ ánh đèn mờ nhạt trong xe, Hạ Lưu hứng thú ngắm nhìn khuôn mặt của Lê Phong từ kính chiếu hậu.

Bình tĩnh mà xem xét, bỏ qua tính cách là loại mà cô không thích ra thì quả thật bề ngoài của Lê Phong không có gì để bắt bẻ.

Nhất là đôi môi của anh ta, mặc dù khuôn mặt lạnh như băng, thế nhưng đôi môi lại cực kỳ hấp dẫn, sắc môi mềm mại càng tăng thêm nét quyến rũ.

Dẫn dụ người nhìn muốn mạnh mẽ hôn lên.

Bên này Hạ Lưu đang mượn thời cơ ngắm mỹ nam, tâm tình hiển nhiên rất tốt. Nhưng bên Lê Phong tâm trạng cực kỳ kém. Kẹt xe đã ba giờ đồng hồ, từ lúc tan tầm là 5 giờ đến bây giờ trời cũng đã tối đen. Huống chi mưa càng ngày càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại.

"Muốn ăn không?"

Bên cạnh bỗng xuất hiện một hộp bánh quy, Lê Phong quay đầu nhìn về phía sau, nhìn chủ nhân của gói bánh, Hạ Lưu.

Cô nghiêng người về phía tước, nhìn thấy vẻ mặt của Lê Phong ngáy nháy mắt liền hiểu rõ, mỉm cười đem bánh quy lần lượt bỏ vào tay anh: "Là bánh quy thủ công, không có cho thêm những thứ linh tinh"

Lê Phong do dự một chút, sau đó cầm lấy bánh quy, cắn nhẹ một miếng.

Hương vị rất tốt, mùi vị bánh quy tinh khiết, quả nhiên không có các loại tinh dầu gì đó.

Sau khi ăn hai khối, Lê Phong đột nhiên nhớ đến Hạ Lưu cũng giống mình vẫn chưa ăn gì.

Anh không nói gì, chỉ là đem những khối bánh trả lại.

"Tôi không đói, Lê tổng ăn luôn đi" vừa dứt lời, bụng Hạ Lưu liền phát ra những tiếng kêu bất nhã.

Lúng túng nhìn vẻ mặt như cười như không của Lê Phong, cô ngượng ngùng dời ánh mắt.

Lê Phong cũng làm giống hàng động của cô lúc nãy, lần lượt mang những khối bánh đưa về phía cô.

Hạ Lưu mấp máy môi, cầm lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.

[Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cả, hiện tại độ hảo cảm là 39]

Không khí trong xe thoải mái hơn, mà đoàn xe phía ngoài cũng bắt đầu chầm chậm tiến về phía trước.

Lúc đến phía dưới khu nhà của Hạ Lưu, mưa vẫn liên tục xối xả không ngừng nghỉ.

Lê Phong mở ô, ga lăng mở cửa xe cho cô.

Cô đối với Lê Phong nở nụ cười cảm kích, dè dặt xuống xe. Nhưng dường như bởi vì mưa nên mặt đất có hơi trơn, Hạ Lưu bỗng chốc không đứng vững, không cân thận mà bị trẹo chân. Chân vốn bị thương giờ phút này dường như càng thêm nghiêm trọng.

Nhìn thấy Hạ Lưu khẽ hút một ngụm khí lạnh, Lê Phong cúi đầu nhìn chân cô.

Anh đột nhiên nhét ô vào tay cô, bản thân thì ngồi xổm trước chân cô, giọng nõi thanh lãnh cũng vang lên: "Lên đây đi"

Đúng như ý cô muốn tất nhiên Hạ Lưu sẽ không từ chối. Thoải mái nằm úp sấp trên lưng Lê Phong, chính thức cưỡi bạch mã.

Thế nhưng khi nhìn bảng thông báo thang máy đang sửa chữa, vẻ mặt Lê Phong thoáng cái còn lạnh hơn.

"Cô vừa mới nói, cô ở lầu mấy?"

Hạ Lưu vô tội nhìn Lê Phong, thế nhưng lời nói trong miệng lại không chút lưu tình xé nát hy vọng của anh.

"Lầu mười hai"

Đối mặt với nhân viên chân đang bị thương, hơn nữa vừa rồi chính anh cũng đã quyết định đưa cô về nhà, chuyện đem cô vứt bỏ giữa đường Lê Phong không làm được.

Không có cách nào khác, anh chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi lên.

Thân là tổng giám đốc anh tuấn lãnh khốc sao có thể thua những bậc cầu thang này chứ?

Hạ Lưu ngược lại rất nhàn nhã, vừa nghe hệ thống quân ở bên tai nói cô âm hiểm, vừa như Bạch Liên Hoa chăm sóc khuyên can Lê Phong để mình tự đi.

Theo số cấp cầu thang gia tăng, Lê Phong vốn bước đi như bay mà bây giờ cũng cảm thấy cố hết sức mới có thể đứng lên, hô hấp bắt đầu dồn dập. Hạ Lưu nằm trên lưng anh cũng có thể cảm nhận áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.

"Lê tổng, thả tôi xuống đi"

"Im miệng"

Khó được nhìn thấy cảnh chật vật như vậy của tổng giám dốc, Hạ Lưu nhịn không được thở dài, nằm sấp ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Lê tổng, cảm ơn anh"

Bước chân của Lê Phong dừng lại một chút, sau đó lập tức tiếp tục xuất phát tiến đến lầu mười hai.

[Chúc mừng bạn đạt được 1 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 40]

Cuối cùng cũng tới, Lê Phong cẩn thân bỏ Hạ Lưu xuống, không nói một lời liền quay người chuẩn bị xuống lầu rời đi.

Nhưng Hạ Lưu lại bắt được tay áo của anh, cô rất kiên quyết không cho anh rời đi, lần nữa mời anh vào nhà nghỉ ngơi một chút.

"Lê tổng, chỉ cần hai tiếng đồng hồ thôi, không, một tiếng cũng được"

Lê Phong không nói gì, cũng không có ý tứ muốn rời đi.

Hạ Lưu vui vẻ lấy chìa khóa mở cửa, mở đèn lên sau đó xoay người, đối với Lê Phong cười híp mắt cúi người chào.

"Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra!"

Lê Phong chân dài bước một bước liền bước vào nhà Hạ Lưu.

Đây là một nhà trọ đơn bình thường, cũng không lớn, bất quá cũng rất sạch sẽ, cùng với...

Nồng đậm hơi thở của gia đình.

Ánh mắt của anh quét qua hoa văn trên rèm cửa sổ, lại nhanh chóng liếc nhìn những vật dụng trang trí đáng yêu cùng bồn hoa, tất cả đều thật phù hợp.

Hạ Lưu thuận tay mở tivi rồi đưa điều khiển từ xa cho Lê Phong, sau đó đỡ vách tường từ từ đi vào phòng bếp nấu nước. Đợi cho nước sôi thì lấy lá trà từ trong hộp ra, ngâm thật tốt một ly hồng trà nóng hổi.

"Mặc dù thói quen của anh là uống cà phê, nhưng dù sao cà phê đối với dạ dày cũng không tốt, cho tôi nên rót hồng trà cho anh" Hạ Lưu có chút ngượng ngùng cười cười "Chỉ là trà bình thường, hy vọng anh sẽ không chán ghét"

Lê Phong nâng cốc trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, cũng không phát biểu ý kiến gì.

"Lê tổng có thể xem tivi một chút được chứ? Tôi đi nấu mỳ sợi" thấy Lê Phong không có ý từ chối, Hạ Lưu cười đứng dậy, khó khăn dùng những bước nhỏ đi đến phòng bếp, thuần thục mang vào tạp dề, bật bếp.

Nhạc trong một bộ phim nhàm chán trên ti vi vang lên, giai điệu cũng không đến nỗi tệ. Trên bàn cắm một bó kim cương bách hợp, hồng trà nóng hổi mang theo hơi nước lượn lờ bốc lên giữa ánh đèn màu, một phòng hương trà mờ mịt. Trong phòng bếp thỉnh thoang truyền đến tiếng va chạm của nồi chén, lúc thì thanh thúy lúc thì âm trầm, có lúc là tiếng dầu sôi ùng ục trong nồi. Không lâu sau thì có mùi thơm của trứng chiên cực kỳ hấp dẫn truyền ra.

"Rửa tay đi, có thể ăn tối rồi"

Cô gái đeo tạp dề hoa, tươi cười mang ra một chén lớn, mái tóc dài trải xuống mặt bàn.

Lê Phong nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, ngay trong nháy mắt này, thậm chí có...

Lần nữa tìm được cảm giác của gia đình.

Anh kinh ngạc nhìn Hạ Lưu, một hồi lâu mới có phản ứng, giúp Hạ Lưu đi đứng không thuận tiện bưng đến cái chén, lại vì cô mà kéo ghế ra.

Mặc dù trước kia chưa từng làm những việc này, thế nhưng giờ phúphutayf lại làm rất thuần thục, giống như đã luyện tập qua vạn lần.

"Không rửa tay thì không được ăn" Hạ Lưu chỉ chỉ vòi nước, ra hiệu cho Lê Phong đi rửa tay.

Anh thuận tay liền đi rửa tay, nước rửa tay hương cam kích thích khướu giác, sâu trong nội tâm, thứ cảm xúc không tên nào đó vốn bị che lấp nay lại bởi vì những việc nhỏ này mà bùng lên cảm giác thõa mãn đã lâu chưa có.

"Nếm thử xem?"

Hạ Lưu đặt bát mỳ lớn tới trước mặt Lê Phong, bên trên có quả trứng chiên tỏa ra ánh vàng rực rỡ, còn có mấy cọng rau xanh biếc. Anh vốn không phải rất thích nhưng nhìn thấy cũng muốn ăn.

Anh nghiê túc ăn bát mỳ, hương vị mặc dù không thể so sánh với đồ ăn thường ngày, nhưng lại không cảm thấy có chỗ nào không tốt.

Mãi cho đến khi ăn hết sợi mỳ cuối cùng, anh mới phát hiện Hạ Lưu ngồi đối diện đang nhìn mình, nở nụ cười.

"Ăn ngon không?"

Ánh mắt của cô gái ẩn chứa sự chờ mong, Lê Phong cũng hiếm có lúc không nói những lời nói cay nghiệt à thực nể tình gật đầu, nét mặt vẫn luôn lạnh lùng nay có phần dịu xuống.

"Có muốn ăn thêm một bát nữa không? Tôi đi nấu cho anh"

"Không cần" Lê Phong lắc đầu, tỏ ý mình đã ăn no, không cần ăn thêm nữa.

Sức ăn của anh vốn không lớn, hơn nữa bởi vì có bệnh đau dạ dày, hằng ngày ăn nhiều hay ít cũng khiến dạ dày đau. Bởi vậy nên không có hứng thú lắm với việc ăn uống.

Hạ Lưu thu dọn bát đũa trên bàn xong, bước chân khập khiễng chuẩn bị đi rửa bát.

Nhưng khi vừa mới quẹo vào phóng bếp, cô "rất không cẩn thận" làm vỡ chén. Lúc ngồi xuống lượm mảnh vỡ cũng "rất không cẩn thận" mà bị cắt vào tay.

Sau khi nghe tiếng đỗ vỡ thanh thúy vang lên, Lê Phong ngay lập tức chạy vào phòng bếp xem xét. Đúng ngay lúc nhìn thấy Hạ Lưu bộ dáng cau mày chuẩn bị lấy mảnh vụn trong lòng bàn tay ra.

Trên mặt đất đã có một chút máu.

Anh kéo lấy bàn tay của Hạ Lưu, quan sát miệng vết thương, sau đó nhanh chóng quyết định đưa cô đến bệnh viện.

"Đây chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải đến bệnh viện" Hạ Lưu vì muốn trấn an anh mà cười cười, nói: "Lê tổng, có thể giúp tôi băng bó một chút chứ?"

Dựa theo sự chỉ dẫn của Hạ Lưu tìm hòm thuốc, từ bên trong lấy ra cái nhíp.

Hạ Lưu yên lặng ngồi trên ghế sofa, Lê Phong nửa ngồi ở trên sàn nhà, cấ lấy nhíp quan sát vết thương của cô.

"Gắp ra thì tốt rồi!" cô duỗi thẳng tay đến trước mặt Lê Phong. Anh sít sao mím môi, cầm tay cô để sát lại gần hơn một chút.

Bởi vì ở tư thế đó, Hạ Lưu lúc này có thể hoàn toàn không có chương ngại thương thức hai hàng lông mi cong dài rậm rạp của Lê Phong, đang khẽ rung động tựa như cánh bướm đen nhánh đang giương nhẹ.

Lê Phong chưa bao giờ làm những việc này, trong quá trình băng bó không tránh được va chạm vào vết thương. Cô liên tục chịu đựng không rên ra tiếng, trái lại khiến Lê Phong rất áy náy.

"Cảm ơn anh" Hạ Lưu mỉm cười nói cảm ơn, giơ lên cánh tay đã bị băng bó thành một đoàn.

Nhìn tay Hạ Lưu bị băng bó xấu như vậy, Lê Phong mất tự nhiên quay đầu sang một bên ho nhẹ một tiếng, trên mặt cũng nổi lên một mảnh hồng đáng nghi.

"Tôi đi quét dọn sạch sẽ" Anh chật vật rời khỏi phòng khách, đi đến phòng bếp chuẩn bị thu dọn mảnh vụn. Nhưng đối mặt với đống bừa bộn đầy đất này, anh quả thật không biết phải bắt đầu như thế nào.

Mà ngay cả quét dọn là như thế nào, phải cầm chổi làm sao, anh cũng không biết.

Lê Phong lúng túng cầm lấy chổi, vốn muốn quét thế nhưng cuối cùng lại khiến những thứ trên mặt đất càng bừa bộn hơn.

Hạ Lưu từ từ đi đến bên cạnh anh, từ từ ngồi xổm người xuống, dùng tay không bị thương cẩn thận lượm mảnh vụn trên gạch men.

"Đem những mảnh vụn vào một túi rác, ghi rõ là đồ vật sắc bén, tránh làm bị thương cho những người thu rác"

"Xin lỗi" bất ngờ nhất chính là, Lê Phong rõ ràng mở miệng nói xin lỗi.

Hạ Lưu quay đầu nhìn tia thất bại trong ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không, Lê tổng không cần chú ý. Trách nhiệm cùng công việc của anh không phải là quét dọn. Anh còn việc khác, như dẫn dắt công ty phát triển, như sáng tạo ra những thứ có giá trị cho xã hội. Vị trí của mỗi người khác nhau, trách nhiệ cũng khác nhau, chỉ cần ở vị trí của mình hoàn thành công việc một cách tốt nhất là được rồi"

Cho nên thiếu gia, anh không cần thiết phải lên núi dạy học cùng nữ chính đâu a!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net