Chương 4. Tổng tài đại nhân yêu tôi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Mèo lười

Thời gian dần trôi qua, thanh âm mưa rơi vào khung cửa sổ thủy tinh càng lúc càng lớn, xem ra cũng không có ý sẽ dừng lại.

Lê Phong ngồi trên ghế sofa xem ti vi, chỉ là tâm trí không đặt trên màn hình ti vi, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Lưu ngồi bên cạnh anh, ôm gối tự nhiên xem ti vi, cũng không hỏi anh ta vì sao còn chưa rời đi.

Anh cũng không biết bản thân vì cái gì vẫn còn ở nơi này, dựa theo đạo lý thì anh nên đi từ sớm rồi mới đúng.

Chỉ là, trong lòng vẫn luôn có cảm giác rất khó hiểu, loại cảm giác này khiến anh an tâm, cùng loại với không khí gia đình.

Cho đến khi chú ý đến Hạ Lưu đã mệt mỏi ngáp một cái, anh mới phản ứng được đây là nhà của người ta, liền đứng dậy chào tạm biệt.

Mặc dù chân đau, nhưng Hạ Lưu vẫn cố chấp tiễn Lê Phong đến tận cửa. Trong khi nói lời hẹn gặp lại, bên tai liền vang lên giọng nói nhắc nhở điểm hảo cảm tăng.

[Chúc mừng bạn đạt được 20 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 60]

Khuya hôm nay thoáng cái xoát đến hơn hai mươi độ hảo cảm, quả nhiên yếu điểm của tổng giám đốc thiếu tình thương chính là những thứ "Nhà" này.

Đột nhiên, Lê Phong dừng chân tại trước cửa, mặt không thay đổi giải thích: "Trước tôi nói cô ngày mai không đến làm, cũng không phải là muốn sa thải cô"

"Hả" Hạ Lưu giật mình, luống cuống nhìn anh.

"Tôi nói là, ngày mai cô có thể đến bệnh viện để kiểm tra lại vết thương một chút" Khó có lúc có thể nói ra những lời quan tâm như vậy, ánh mắt của Lê Phong rất mất tự nhiên dời đi, tiếp tục bổ sung: "Đến lúc đó cô tìm phòng tài vụ chi trả"

Hạ Lưu cũng không trả lời, chỉ cười khanh khách nhìn anh. Thời điểm không khí ngày càng mập mờ, cuối cùng vẫn là Lê Phong đầu hàng trước, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.

Cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi Hạ Lưu liền biến mất. Cô tháo tạp dề, nằm sấp trên ghế sofa không chịu cử động.

"Mau cảm ơn bản quân lần này đã sắp xếp cho cô một đối tượng dễ dàng chiếm đóng như vậy đi"

"Im miệng"

"Chậc chậc, động tác giả bộ làm người què của cô vừa rồi không đạt tiêu chuẩn, có muốn tôi dạy cho cô không?"

"Ông có thể tự biến mình thành người què rồi làm mẫu cho tôi" Hoàn toàn không có ý tứ chừa lại mặt mũi cho hệ thống quân, Hạ Lưu tiếp tục độc miệng ngăn chặn lời nói của lão.

Trở mình, cô rút ra điện thoại gửi tin nhắn cho Mạnh Lộ: "Để cảm ơn cô đã chiếu cố tôi trong thời gian tôi ở bệnh viện, hẹn cô tối mai bảy giờ đến nhà tôi dùng bữa, có được không?"

Có thể nào cứ như vậy nguyên bản cốt truyện bị đảo ngược, nữ chính cùng nữ phụ trở thành chị em tốt, sau đó hai người bắt đầu mối tính bách hợp, cuối cùng là kết happy end?

Sự thật chứng minh, thực tế vẫn lặp lại như cũ.

Bởi vì trong hai tin nhắn sau, Hạ Lưu không cẩn thận nhắc đến Phùng Viễn, Mạnh Lộ thậm chí nói muốn đem bạn mới là Hạ Lưu giới thiệu với thanh mai trúc mã của mình.

Nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Lộ mới hài lòng bỏ điện thoại xuống, Hạ Lưu tâm trạng khoái trá chuẩn bị chào đón cuộc sống hạnh phúc ngày mai.

Thay một bó hoa bách hợp khác, Hạ Lưu mua đủ nguyện liệu nấu ăn cùng bia. Cô cũng không lo lắng hai vị tổng tài đại nhân sẽ ghét bỏ những món thức ăn này, dù sao biểu hiện ngày hôm qua của Lê Phong đã giải thích rõ anh ta không thèm để ý những thứ này, còn Phùng Viễn có Mạnh Lộ ở đây, hắn xem cũng no rồi.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Hạ Lưu gọi điện thoại cho Lê Phong.

"Lê tổng"

"Nói"

Thái độ này, thật sự có đủ lạnh lùng.

Hạ Lưu ngược lại không để ý, khẽ khiêu mi, lười biếng cúi đầu nhìn lầu cao ngoài cửa sổ, giọng nói lại có chút mềm nhũn.

"Ngày hôm qua đã làm phiền anh đưa tôi về nhà, nếu không chê, vào lúc 8h tối nay tại nhà tôi, có thể mời anh một bữa cơm rau không?"

Lê Phong đang xem báo cáo tay bỗng dừng lại, dường như suy nghĩ một lát, sau đó không để cho Hạ Lưu chờ lâu liền nói ra đáp án: "Tốt"

"Một người bạn của tôi cũng đến, đúng rồi... còn có bạn trai của cô ấy" Nếu vừa rồi Lê Phong đã đồng ý, như vậy bây giờ cũng không sợ anh ta sẽ đổi ý. Hạ Lưu lúc này mới không nhanh không chậm nói ra trọng điểm, thuận tiện khách sao hỏi một câu: "Lê tổng, không ngại chứ?"

Có muốn nói có ngại cũng đã không kịp nữa rồi.

Lê Phong chỉ có thể giống như vừa rồi như mọi chuyện đều tốt, không quan hệ.

Bảy giờ tối.

Chuông cửa vang lên, Hạ Lưu liếc qua chân của mình, chậm chạp đứng dậy, trên đường từ phòng khách ra đến cửa còn cố ý đụng ngã một cái ghế.

Đứng ở cửa hồi lâu cô mới mở cửa ra.

Mạnh Lộ chờ ở trước cửa, bên cạnh là một người đàn ông khí chất ôn nhuận.

Tướng mạo cùng khí chất đều nghịch thiên, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn nữ chính, loại phối hợp này vừa nhìn liền biết là nam phụ.

"Sao lại chậm như vậy? Hạ Lưu cô là con rùa đen sao?" Mạnh Lộ quen thuộc bước vào nhà, đưa mắt đánh giá phòng khách "Ơ, cái ghế này làm sao vậy?"

Hạ Lưu cười cười xin lỗi: "Mạnh Lộ, thực xin lỗi. Vì chân của tôi không tiện, cho nên đi chậm một chút... Cái ghế này cũng là vì vừa rồi đi ra thì đụng phải, để tôi đem nó đi cất"

Không đợi cô đi đến, Phùng Viễn vốn luôn yên lặng đi theo sau lưng Manh Lộ chăm sóc cô bỗng tiến lên nâng cái ghế dậy, nở nụ cười với Hạ Lưu: "Xin chào, tôi là Phùng Viễn, là bạn của tiểu Lộ"

"Xin chào, tôi tên là Hạ Lưu" Hạ Lưu cảm kích cười cười "Thường nghe Mạnh Lộ nhắc tới anh, cô ấy còn nói anh là một người rất quan trọng"

Cô ấy nói... người rất quan trọng.

Ánh mắt Phùng Viễn sáng lên, lập tức chuyển đến trên người Mạnh Lộ đang ở trên sân thượng ngắm bồn hoa.

"Mặc dù quen biết không lâu, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được Mạnh Lộ cô ấy... đúng là tương đối trì độn a" Hạ Lưu cũng nhìn về phía Mạnh Lộ, cười khẽ, "Tôi nghĩ bình thường Phùng tiên sinh cũng rất đau đầu a?"

Trong nguyên văn thì Phùng Viễn cùng Hạ Lưu giống nhau như đúc, đều là điển hình cho đại biểu "trong lòng có tình nhưng không dám nói", lặng yên bảo hộ hơn mười năm, đến chết cũng không dám thổ lộ.

Đều chỉ vì quá yêu, cho nên sợ hãi, sợ sau khi bị từ chối đến cả làm bạn cũng không thể.

Gặp những chuyện liên qua đến Mạnh Lộ, dù là người bình thường ở công ty khôn khéo như hồ ly Phùng Viễn cũng thay đổi đến vô cùng ngây thơ. Nhớ đến Mạnh Lộ ngày thường ngay thẳng đáng yêu, nụ cười của hắn cũng càng rõ ràng.

Đáng tiếc...

Cô ấy dường như vẫn luôn luôn không hiểu.

Nghĩ đến sự trì độn của Mạnh Lộ, Phùng Viễn trong lòng nhịn không được chua sót.

"Mạnh Lộ thật sự là một cô gái tốt" Hạ Lưu cảm khái nói, lại như lơ đãng đùa giỡn nói: "Phùng tiên sinh phải biết quý trọng, đừng để cô ấy bị người khác cướp mất"

Nghe những lời nói này, Phùng Viễn nhìn thoáng qua Hạ Lưu. Nhìn thấy cô vẻ mặt thản nhiên, cũng không có bộ dáng tận lực.

"Đa tạ Hạ tiểu thư nhắc nhở" Phùng Viễn cũng trở về bộ dáng ôn hòa mỉm cười, so với sự lạnh nhạt lúc vừa bước vào, đã có nhiều hơn chút ít chân thành.

"Hạ Lưu, cô chuẩn bị thức ăn nhiều thật a!" Mạnh Lộ có chút hưng phấn nhìn thức ăn trên bàn, còn đối với Hạ Lưu giơ ngón tay cái: "Xem ra tay nghe của cô rất giỏi, chúng ta bắt đầu ăn đi!"

Hạ Lưu cười híp mắt nhìn cô, lắc đầu: "Không được đâu, đêm nay tôi còn có mời một người khác nữa, muốn đem anh ta giới thiệu cho cô biết"

Mạnh Lộ hứng thú, vội truy hỏi: "Là bạn trai của Hạ Lưu sao? Lui tới bao lâu rồi?"

Hạ Lưu cười không đáp, chỉ nhìn Mạnh Lộ. Cô ấy nhìn phản ứng của cô, dù không lấy được đáp án, nhưng trong lòng suy đoán lại cảng cảm thấy chắc chắn.

Chỉ là, khi kim đồng hồ từ bảy giờ đến bảy giờ rưỡi, Mạnh Lộ từ hứng thú đã chuyển sang bực mình. Phùng Viễn cùng Hạ Lưu ôn tồn trấn an một hồi lâu mới làm nguôi cơn giận của cô.

Lại qua hơn mười phút, sắc mặt Mạnh Lộ đã trở nên rất khó coi. Hạ Lưu vỗ vỗ phía sau lưng của cô, lại nhìn đồng hồ, đứng lên nói: "Tôi đi hâm nóng lại đồ ăn, có lẽ anh ta cũng sắp đến rồi"

Nhìn bộ dáng Hạ Lưu khó khăn lui tới bưng chén đĩa, Mạnh Lộ cũng không nói gì, cắn cắn môi chuẩn bị đứng lên cùng Hạ Lưu bưng thức ăn vào phòng bếp hâm nóng.

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Mạnh Lộ ngăn cản Hạ Lưu lại, tự mình đi mở cửa.

Bốn mắt chạm vào nhau.

Giống như vận mệnh dẫn dắt, hai người đều nhìn đối phương, không nói gì, cũng không có động tác dư thừa nào.

Tác dụng của từ trường giữa nam chính và nữ chính... rốt cục cũng đã xuất hiện.

Hạ Lưu lặng yên nhìn họ, không chút lưu tình phá vỡ trạng thái trao đổi ánh mắt của hai người này.

"Anh vất vả rồi" cô vẫy vẫy tay chào hỏi Lê Phong, nở nụ cười xán lạn "Chờ một chút, tôi đi hâm nóng thức ăn"

Vốn chỉ là hai câu nói bình thường, nhưng rơi vào tai của Phùng Viễn cùng Mạnh Lộ, lại như một biểu hiện tự nhiên đối với quan hệ thân mật của hai người kia.

Phùng Viễn cùng nhìn sang, sau khi thấy rõ bộ dáng của anh, đột nhiên lộ ra một nụ cười không rõ ý: "Lê tổng, không thể ngờ được lại được gặp anh ở chỗ này"

Thật đúng là âm hồn bất tán.

Sau khi nghe giọng nói kia, Lê Phong mới dời ánh mắt từ trên người Mạnh Lộ, cũng nhìn thấy đối thủ một mất một còn của mình- Phùng Viễn. Sau một lát trầm tĩnh, Lê Phong đẩy cửa bước vào, dựa vào chiều cao chiếm ưu thế của bản thân dùng tư thế kẻ bề trên nhìn xuống Phùng Viễn.

"Phùng tổng nên tự trọng, chúng ta không quen nhau"

Khí chất cao ngạo lãnh khốc bày ra không bỏ sót.

Không hổ là đối thủ một mất một còn trên thương trường và cả trên tình trường, vừa chạm mặt nhau phút chốc liền khai chiến.

Vừa nghe tên mà Phùng Viễn gọi, Mạnh Lộ lập tức hiểu người này là "Đối thủ một mất một còn của A Viễn", "Lão tổng đụng phải Hạ Lưu không chịu trách nhiệm", "Người bạn trai của Hạ Lưu khiến mọi người chờ lâu", "Người đàn ông thái độ ngạo mạn không có trách nhiệm".

Trong nháy mắt, vô số tích lũy hình tượng xấu đều đổ lên đầu người đàn ông trước mắt này, sự rung động trong nháy mắt vừa rồi toàn bộ đều bị cuốn đi.

Mạnh Lộ không khách khí hừ lạnh, tính tình của cô vốn thẳng thắn, cất tiếng bất thiện châm chọc: "Ơ, tôi còn tưởng là ai có mặt mũi lớn như vậy, thì ra là Lê tổng. Cũng khó trách a, người ta là tổng giám đốc xí nghiệp Lê thị, đương nhiên không giống với những người bình thường như chúng ta"

Lê Phong nhíu mày, một ít hảo cảm nháy mắt tan thành mây khói, tất cả đều hóa thành phiền chán.

Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạnh Lộ, cũng không nói gì.

"Hừ, bởi vì xe của anh khiến cho chân Hạ Lưu đến giờ vẫn còn đau, đi đường đều bất tiện. Anh thì tốt rồi, còn ra vẻ tự cao tự đại để cô ấy xem đúng không?"

Nhắc đến vết thương của Hạ Lưu, Lê Phong đột nhiên nhớ tới, hôm đó cô gái tự nhiên nhảy ra ngoài, dường như chính là cô gái này?

Nghĩ vậy, Lê Phong đối với Mạnh Lộ chán ghét càng sâu, đôi môi cực kỳ tinh xảo khẽ cong—

"Câm miệng"

Trong nháy mắt phát ra hai chữ này, không khí trong chốc lát liền đông lạnh.

Phùng Viễn kéo Mạnh Lộ che chở ở phía sau, ánh mắt bất thiện nhìn Lê Phong, hừ lạnh: "Lê tổng lợi hại, uy phong ở công ty cũng muốn tại đây đem ra đùa giỡn?"

Lê Phong không đáp lời, xem Phùng Viễn như không tồn tại đi vòng qua hắn, tự mình ngồi xuống sofa, thảnh thơi bắt chéo chân, cầm lấy điều khiển từ xa xem tivi.

Mạnh Lộ từ nhỏ đã được nuông chiều tất nhiên không chịu nổi sự ủy khuất này, tư thái cao cao tại thượng của Lê Phong càng kích thích cô. Lúc Mạnh Lộ đang chuẩn bị xông tới cùng anh ta lý luận, giọng nói ôn hòa của Hạ Lưu từ phòng bếp truyền ra.

"Thức ăn đã được hâm nóng, ăn cơm thôi"

Hạ Lưu đặc biệt ôn nhu nhìn về phía Lê Phong, sau đó trừng mắt nhìn: "Hôm nay cũng quên rửa tay nữa sao?"

Nhớ đến ký ức vui vẻ của ngày hôm qua, vẻ mặt của Lê Phong cũng nhu hòa xuống, ngoan ngoãn đi vào rửa tay.

Lúc bốn người ăn cơm, không khí đặc biệt quái dị. Hạ Lưu tất nhiên hiểu rõ, thỉnh thoảng nói chuyện giúp không khí được nhẹ nhàng.

Cũng may tay nghề của Hạ Lưu rất tốt, ba người kia dù quen ăn mỹ vị cũng cảm thấy không ngon bằng thức ăn cô nấu. Cuối cùng cũng không vì quan hệ của hai người kia mà xuất hiện trò đập mâm chén khôi hài.

Lúc tiễn Phùng Viễn và Mạnh Lộ ra cửa, Mạnh Lộ nhìn Lê Phong đang ngồi trên sofa đưa lưng về phía họ xem ti vi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?"

"Anh ta là người không tốt, hay là cô suy nghĩ lại đi"

Nhìn vẻ mặt chán ghét của Mạnh Lộ, Hạ Lưu đưa ánh mắt về phía Phùng Viễn, cười ám chỉ nói: "Cô a, cũng phải cân nhắc thật kỹ lưỡng đấy, gần ngay trước mắt cũng nhìn không thấy"

"Cô nói cái gì vậy, tôi cùng A Viễn là bạn thân! Bạn thân!"

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt của Phùng Viễn rõ ràng có chút ảm đạm.

Hạ Lưu cũng không vạch trần, chỉ là cười cười chào tạm biệt hai người Mạnh Lộ.

"Lê tổng, có muốn ăn táo hay không?" trở về ngồi trên ghế sofa, Hạ Lưu quơ quơ quả táo đỏ rực trên tay nhìn về phía Lê Phong. Nhìn thấy anh không có ý phản đối, cô liền bắt đầu gọt vỏ.

Âm lượng của ti vi cực kỳ nhỏ, hai người đều không nói lời nào, lúc này trong phòng bỗng yên lặng dị thường.

"Thực xin lỗi" cô đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

"Tôi cũng không biết Phùng Viễn là bạn trai của Mạnh Lộ, tôi chỉ là... chỉ là muốn đem bạn bè của tôi giới thiệu cho anh biết thôi" giọng nói của cô ngày càng nhỏ, ngẩng đầu, trong mắt ẩn chứa sự áy náy.

"Không sao" Lê Phong mấp máy môi, nhìn thoáng qua cô, sau đó tiếp tục xem tivi.

Một lúc sau.

Lê Phong đột nhiên mở miệng: "Trên chân cô bị thương?"

Ánh mắt anh vẫn như trước tập trung trên màn hình tivi, chỉ là khi hỏi câu này giọng nói dường như có chút không được tự nhiên.

"Vẫn còn đau một chút, nhưng sắp khỏi rồi" Hạ Lưu đem trái táo cắt thành những miếng nhỏ, bỏ vào trong dĩa ở trước mặt, đẩy đến trước mặt Lê Phong.

Anh cúi đầu nhìn, nửa ngày cũng không cử động.

Dường như nhớ ra cái gì đó, Hạ Lưu thở nhẹ ra một tiếng. Lấy ra cây tăm từ bên cạnh, cắm một khối táo đưa tới trước mặt Lê Phong.

Lê Phong ngẩn ra, nhìn cô.

Trong đôi mắt kia là ý cười ôn hòa như nước hồ tĩnh lặng trong suốt.

Trong chớp nhoáng này, giây phút này tựa như vĩnh hằng.

[Chúc mừng bạn đạt được 15 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 75]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net