Chương 5: Tổng tài đại nhân yêu tôi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mèo lười

Hạ Lưu đi vào thế giới tổng giám đốc đã ba tháng, kể từ sau đêm xoát độ hảo cảm lên đến 75, tổng tài đại nhân lạnh lùng khó chịu liền sống chết cũng không chịu bố thí cho cô độ hảo cảm nào.

Hạ Lưu cũng không cuống cuồng, mỗi ngày cứ theo lẽ thường làm việc. Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho Lê Phong nhắc nhở anh mặc thêm áo, hoặc sẽ mang các loại bữa khuya cho anh mỗi khi anh tăng ca. Đó cũng không phải là đang trốn việc, Hạ Lưu chính là đang yên lặng chờ đợi thời cơ, có thể tìm được cơ hội tốt để chiếm giữ tổng tài đại nhân.

"Lê tổng, chủ tịch vừa rồi có gọi điện thoại đến..."

Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy ánh mắt đột nhiên lạnh như băng của Lê Phong, Hạ Lưu rất thức thời ngậm miệng, nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn anh.

Qủa không uổng phí công sức của ba tháng nay, sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Lưu, sắc mặt Lê Phong cũng dần hòa hoãn lại, nhưng trong giọng nói vẫn lộ vẻ không vui hỏi: "Ông ta lại muốn gì?"

Hạ Lưu nhỏ giọng trả lời, cố ý quan sát sắc mặt của Lê Phong: "Hôm nay là sinh nhật ông ấy, nên ông ấy muốn anh trở về tham gia buổi tiệc"

Sinh nhật...

Trong nháy mắt một sợi dây thần kinh như đứt rời, Lê Phong mím chặt môi, phòng làm việc đột nhiên rơi vào một mảnh yên lặng đến đáng sợ.

Thật lâu sau Lê Phong mới bình tĩnh mở miệng: "Không có gì, em trở về tiếp tục làm việc đi"

Mãi cho đến lúc tan tầm, mọi người trong công ty đều đã rời khỏi nhưng Hạ Lưu vẫn ngồi yên tại vị trí của mình không dời bước.

Bởi vì, người kia vẫn còn ở trong phòng.

Lê Phong vẫn đang nhìn hồ sơ, thậm chí những báo cáo nhỏ không quan trọng cũng bị anh ta đem ra xem xét. Hạ Lưu thông qua khe hở của cánh cửa nhìn anh. Cửa sổ trong suốt sát đất, từ trong phòng làm việc có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tấp nập cùng những ánh đèn đường le lói. Thành thị vào đêm cũng không thua kém ban ngày, đặc biệt náo nhiệt.

Trừ anh ra.

Dù đưa lưng về phía mặt tường thủy tinh cũng không thể làm cho anh hòa hợp với những cảnh tượng vui vẻ ngoài kia, ngược lại càng khiến anh trở nên cô độc.

Đêm đã khuya, anh vẫn như cũ trên tay là những bản báo cáo. Điện thoại di động đã sớm tắt nguồn, dây điện thoại trong phòng làm việc cũng rút, như vậy mới khiến anh cảm thấy yên tâm được một chút. Ít nhất, không có người nào có thể làm phiền anh lúc này.

Nhưng vào lúc nghĩ như vậy, một bàn tay trắng nõn liền cực nhanh rút đi tài liệu từ trong tay anh. Không đợi anh lấy lại tinh thần, chủ nhân của bàn tay kia không chút khách khí bắt được cổ tay anh, gần như cưỡng chế kéo anh ra khỏi phòng làm việc.

Hạ Lưu dĩ nhiên luôn là một cô thư ký ngoan ngoãn. Mặc dù không quen nhìn thấy Hạ Lưu đột nhiên trở nên cường hãn như vậy, nhưng Lê Phong cũng không tỏ vẻ gì là muốn phản kháng.

Dọc theo đường đi, Lê Phong đều không nói gì, ngoan ngoãn hiếm thấy đi theo Hạ Lưu ra khỏi công ty.

"Ăn cháo nha?" đến một quán ăn nhỏ gần công ty, Hạ Lưu vẻ mặt bình thản hỏi, giống như cô và Lê Phong vốn có hẹn cùng đi ăn khuya vậy.

"Không vệ sinh" Lê Phong thái độ tự cao, dùng giọng điệu tư bản xem thường sinh hoạt bình dân. Hạ Lưu cũng không tức giận, lại dẫn Lê Phong đến nhiều quán ăn khác. Nhưng đối phương lại luôn dùng thái độ lạnh như băng lộ ra vẻ mặt chán ghét, hoặc chính là phun châu nhả ngọc nói ra hai chữ "không tốt"

Rõ ràng là một tổng giám đốc tà mị lãnh khốc, vậy mà đêm nay lại giống như một đứa con nít.

"Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu không anh nói cho tôi biết anh muốn ăn cái gì để tôi đi mua?" Hạ Lưu đau đầu nhìn Lê Phong, nhưng cũng không nói lời gì oán hận, mà là tiếp tục kiên nhẫn hỏi anh.

Lê Phong nhìn Hạ Lưu, một hồi lâu mới nói ra tên một loại thức ăn.

"Mì trứng gà"

Kết quả cuối cùng hai người trở về nhà của Hạ Lưu, cũng bởi vì Lê Phong muốn ăn mì trứng gà cô nấu.

Sau khi vào cửa, Lê Phong quả thực đã xem đây là nhà của mình, quen cửa quen nẻo tìm vị trí tốt ở trên ghế sofa ngồi xuống, chờ Hạ Lưu nấu bữa tối cho mình.

"Cứ cho là tâm tình không tốt, cũng không cần phải đem thân thể ra đùa giỡn như vậy nha" Hạ Lưu vừa lấy trứng gà từ tủ lạnh ra, vừa lẩm bẩm: "Vốn đã có bệnh đau dạ dày, nay lại tiếp tục như vậy thì làm sao có thể tốt lên được?" thời gian dài chung sống với nhau khiến cho hai người ngoài thời gian làm việc có thể dùng hình thức như bạn bè mà chung sống.

Làm như không nghe được lời Hạ Lưu nói, Lê Phong như cũ tiếp tục xem ti vi, cũng không có ý sẽ đáp lời.

Hạ Lưu thấy nhưng không thể trách, cầm trứng gà đi đến phòng bếp bắt đầu chiên trứng nấu mì. Cho đến khi bưng mì ra, cô mới phát hiện Lê Phong đã ngủ trên ghế sofa từ lúc nào.

Cô để chén xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh anh. Nhưng khi nhìn thấy lông mi của anh khẽ rung động. Hạ Lưu liền hiểu người này đã tỉnh.

Cô sâu kín thở dài, làm như đau lòng lại như oán hận nhẹ nhàng nói một câu: "Ngu ngốc"

Trên bàn, mùi hương của trừng cùng mì hòa thành một chỗ, còn kèm theo mùi thơm của hoa kim cương bách hợp, tạo thành một mùi hương làm cho lòng người ấm áp. Còn có một loại mùi...

Cô cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ môi anh. Lúc tiếp xúc, mùi hương nơi tóc của cô lướt qua mũi anh, liên tục va chạm vào đáy lòng anh.

Chiếm được tiện nghi của tổng tài đại nhân, Hạ Lưu rất thỏa mãn liếm môi, chỉ còn thiếu tiếng huýt sáo ăn mừng.

"Cô gái, tiết tháo (*). Mau lượm tiết tháo của cô trên đất lên"

(*)Tiết tháo: lòng dạ trong sạch ngay thẳng không đổi.

Đối xử với hệ thống quân tất nhiên không cần phải giống với cách đối xử với đối tượng tiến đóng phải dịu dàng. Hạ Lưu cười lớn nói với hệ thống quân: "Đi theo một người không có tiết tháo như ông, từ lâu tôi đã không biết nó là cái gì rồi"

Thành công đánh bại hệ thống quân, Hạ Lưu thõa mãn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn chờ mỹ nam tỉnh lại.

Lê Phong bị Hạ Lưu hôn trộm kìm nén thật lâu mới giả vờ tự nhiên tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại bộ dáng hay vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ là sống chết cũng không nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

"Ăn nhanh đi, nhìn anh ngủ ngon quá tôi không dám đánh thức, nếu không ăn nhanh sẽ không ngon đâu" Hạ Lưu tự nhiên đưa đũa cho Lê Phong, sau đó vội vàng vào phòng lấy ra vài gói thuốc: "Ăn xong thì nhớ uống thuốc, tôi đi lấy nước trước cho anh"

Tất cả đều giống như thường ngày, nhưng lúc này đây, Lê Phong lại cảm thấy bất đồng. Nụ hôn lén lút kia như nhắc nhở anh, người trước mắt này vì cái gì lại đối xử tốt với mình như vậy. Không phải bởi vì anh là cấp trên của cô, mà là bởi vì...

Anh nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ đêm. Cúi đầu xuống ăn tô mì đã không còn nóng, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của cô, rất nhỏ, nhưng đủ để anh nghe rõ:

"Sinh nhật vui vẻ"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng bên trong dường như ẩn chứa một loại tình cảm...

"Đây là quà tôi tặng anh, vốn là định mai mới đem lên công ty tặng..." Cô nhẹ nhàng đẩy gói quà đã được đóng gói kỹ đến trước mặt anh, có chút ngượn ngùng cúi đầu: "Chỉ là món đồ chơi rất bình thường... mong rằng anh sẽ thích"

Lê Phong cầm hộp quà lên, cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt hỏi Hạ Lưu mình có thể mở gói quà ra được không.

"Được"

Mở ra lớp giấy được gói cẩn thận, tinh xảo ra, một đóa hoa cầu bình thường xuất hiện.

"Đây là đóa hoa cầu kim cương bách hợp. Thật ra khi thu dọn bàn làm việc cho anh tôi nhìn thấy một xấp hình, tất cả đều là một người phụ nữ ôm bó hoa bách hợp. Vậy nên tôi nghĩ anh rất thích loại hoa này, vừa hay tôi cũng có hoa cầu loại này..."

Cho nên lúc bạn đầu cô mới tặng cho anh loại hoa này, cho nên cô thường xuyên cắm hoa này trên bàn làm việc của anh...

"Đây là loại hoa mẹ tôi thích nhất, người phụ nữ mà em nhìn thấy, chính là mẹ của tôi" Anh buông đũa xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

"Lúc tôi còn rất nhỏ, cha ra ngoài, mang theo người đàn bà kia trở về. Mẹ tôi sức khỏe vốn không tốt, bị chuyện đó làm kích động, rất nhanh liền qua đời"

"Ngày đó sinh nhật của cha, tối hôm đó ông và bà ta ở dưới lầu ăn mừng sinh nhật. Tôi cùng mẹ ở trên lầu, tôi vẫn luôn đi theo bà, chờ qua 0h để có thể cùng bà đón sinh nhật của tôi. Tôi còn cố ý mua bánh ngọt cất giấu thật kỹ chuẩn bị cùng bà ăn, bà cũng đáp ứng tôi, sáng hôm sau sẽ dậy sớm nấu cho tôi bát mì trường thọ"

Lê Phong cúi đầu nhìn tô mì trước mặt, khẽ nhướng mày, dường như đang nhớ đến vẻ mặt của mẹ mình lúc đáp ứng nấu mì cho anh.

"Nhưng không đợi được đến sinh nhật tôi, bà liền qua đời"

Ngày hôm qua, là sinh nhật của cha anh, cũng là ngày giỗ của mẹ anh.

Bánh ngọt bà không có ăn, cũng không cùng anh thổi nến, đã đồng ý sẽ nấu mì trường thọ cũng chưa nấu xong, thậm chí là một câu cuối cùng sinh nhật vui vẻ...

Bà cũng không cùng anh nói.

Cậu bé nhỏ, nắm thật chặt tay của mẹ, nhất quyết không chịu buông ra.

Rất khó tưởng tượng người luôn luôn ít nói như anh lại có thể nói ra nhiều lời đến vậy. Hạ Lưu bước đến, đứng trước mặt của anh, đôi mắt đã có chút hồng.

"Không sao, ngày mai chúng ta cùng đi mua bánh ngọt, tôi sẽ cùng anh cùng nhau thổi nến, sáng mai tôi cũng sẽ nấu mì trường thọ cho anh, còn có... hằng năm, tôi cũng sẽ nhớ rõ nói với anh sinh nhật vui vẻ"

Giọng nói của cô có chút run rẩy, chất lỏng ấm áp chảy xuống, nhỏ giọt trên tay anh.

Cô khóc, anh cũng không khóc, cô khóc vì cái gì?

Lê Phong vẻ mặt không thay đổi nhìn cô, không có ý định vì cô lau nước mắt, chỉ nhàn nhạt nói: "Em vì sao lại khóc?"

"Biết rõ anh rất sĩ diện, vậy nên khóc thay anh"

Hiếm khi bị nàng trêu chọc, nhưng anh cũng không có cảm giác thẹn quá hóa giận. Thậm chí những thống khổ đè nén lâu nay dường như cũng đã theo nước mắt của cô trôi đi mất.

Lưu lại, quả thật là an ổn hạnh phúc.

"Nước mắt chỉ là biểu hiện cửa sự yếu đuối" Anh dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn rút khăn giấy bỏ vào tay cô.

"Thực xin lỗi, Lê tổng..."

Lê Phong khe khẽ thở dài, sau đó khóe môi khẽ cong, thế nhưng lại lộ ra một nụ cười tươi.

Cho dù có là dũng sĩ vĩ đại nhất, cũng sẽ có thời khắc cần sự ấm áp.

Huống chi anh cũng chỉ là người bình thường, sẽ có lúc yếu đuối.

Càng là người lạnh như băng, càng khao khát tấm lòng ấm áp.

[Chúc mừng bạn đạt được 20 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 95]
~~o0o~~

(Tiểu kịch trường)

"Thư ký Hạ, em thích anh đúng không?" Lê Phong ngẩng đầu lên, nhìn kỹ Hạ Lưu, đột nhiên hỏi.

"Tôi... tôi không có..."

"Hửm? Vậy, thư ký Hạ, em vì cái gì lại dám hôn trộm anh?"

Trong chớp mắt này, tại ngôi nhà đơn sơ của Ha Lưu, chỗ Lê Phong ngồi phảng phất trở thành long ỷ của đế vương, uy quyền của tổng giám đốc toàn bộ đều triển khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net