Chương 70. Vong linh pháp sư và khô lâu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            
Editor: Mèo Lười

Màn đêm vô tận, cho dù đi đến nơi nào cũng không thể thấy được ánh sáng, chỉ có nguyên tố quang minh nồng nặc khiến người khác buồn nôn đang không ngừng tàn sát bừa bãi trong thân thể. Thật muốn đuổi chúng đi, đuổi hết tất cả ra khỏi cơ thể này!

Những người của gia tộc Vicen đã chết kia, những nguyên tố quang minh không có cách nào che giấu, những hơi khí khiến người khác cảm thấy ghê tởm, tất cả khiến Schreyer như muốn điên lên, móng tay bấm sâu vào cả lòng bàn tay.

Rời khỏi đi, hỡi những nguyên tố quang minh ghê tởm kia!

Gần như trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ đó, Schreyer liền cảm nhận được sự biến hóa bên trong cơ thể mình.

Nếu như bị khảm một đao có thể khiến người đó phải thét lên đau đớn, vậy thì lúc này thân thể cậu giống như bị lột da, khiến cậu như muốn ngất. Thân thể bắt đầu mạnh mẽ run lên, hơi thở khó khăn như tùy thời đều có thể ngừng thở, nguyên tố không ngừng phá nát trong cơ thể, máu tươi không ngừng chảy ra giữa những kẻ hở của da. Cái chết đang đến dần, hơn nữa còn đến rất nhanh.

Qùy trong bóng đêm vô tận, cậu cúi đầu gắt gao cắn môi dưới, mùi máu tươi lan tràn quanh thân, nguyên tố quang minh trong cơ thể bị phương thức tự bạo của hắn mà dần dần biến mất. Cảnh giới ma pháp cũng từng chút tụt xuống, từ ma pháp sư xuống thành học đồ ma pháp, cuối cùng biến thành người thường không hề có ma lực dao động.

Thân thể cậu bị máu tươi cùng mồ hôi làm ướt đẫm, gian nan mở mắt. Một tia sáng lóe lên từ phía chân trời mù mịt, ánh sáng bình minh dường như sắp đến, giống như muốn chôn vùi cả thế giới, tuyết cũng ngừng.

Cậu cứng ngắc quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy tòa nhà cổ của gia tộc Vicen.

Nhẹ cúi đầu, muốn khóc cũng không ra nước mắt, chỉ có máu tươi trượt xuống nơi khóe mắt.

Hạ Lưu cõng cậu đi về phía trước, từng bước một khó khăn về phía rừng rậm Tuyệt Vọng bên cạnh tòa nhà của gia tộc Vicen. Ngọn lửa linh hồn màu lam lấp lóe trước mặt cậu, trở thành đóa hoa phát sáng duy nhất trong bóng đêm.

"Schreyer!"

"Nhanh tỉnh lại đi, Schreyer..."

Trong đầu giọng nói kia vẫn không ngừng gọi tên cậu. Schreyer mở mắt ra, mờ mịt nhìn đỉnh đầu của khô lâu, trong mắt không có bất kỳ thần thái gì.

Hai người bọn họ đang ở bên cạnh rừng rậm Tuyệt Vọng, nơi này bị những táng cây to lớn che khuất, ban ngày cũng chỉ có ánh sáng lờ mờ. Hạ Lưu quỳ bên cạnh Schreyer, từng tiếng gọi cậu. Cậu lại giống như không nghe thấy gì, không hề trả lời cô.

"Schreyer, cậu không thể tuyệt vọng, cậu nhất định phải sống!"

Con mắt cậu di chuyển, há miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: "Tôi đã.. không còn có người nhà"

"Như vậy, chết hay sống, có khác gì đâu?"

Một câu nói đơn giản như vậy, lại đủ để người hác cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trong đó.

Hốc mắt trống rỗng của Hạ Lưu đối diện với cậu, có thể nhìn thấy ngọn lửa linh hồn bên trong cái đầu lâu của cô đột nhiên lay động kịch liệt.

"Không phải như vậy!"

"Đối với tôi mà nói, chính cậu là người đã đưa tôi đến thế giới này, cho nên cậu là người duy nhất để tôi quan tâm"

"Giữa chúng ta mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng lại có quan hệ khế ước linh hồn. Chúng ta chính là người nhà, là người thân duy nhất lẫn nhau"

"Cho dù cậu muốn làm người thường cũng được, muốn báo thù cũng tốt, tôi vĩnh viễn sẽ luôn đứng bên cạnh cậu, vĩnh viễn đều sẽ không phản bội cậu"

"Cho nên tôi tồn tại chính là vì để cậu sống sót. Schreyer, tôi muốn cậu phải sống thật tốt"

Bàn tay của bộ xương đặt ở ngực của cậu, giọng nói kiên định không ngừng vang lên trong đầu cậu.

Ánh mắt Schreyer đột nhiên nhắm chặt lại, thân thể cậu run rẩy kịch liệt, nước mắt cùng máu tươi cùng nhau chảy xuống.

[Chúc mừng bạn đạt 20 độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 31]

"Hạ Lưu, tôi nhất định phải sống, nhất định phải sống tiếp!"

Cậu một lần lại một lần lặp lại những lời này, cuối cùng ngữ khí lại trở nên âm lãnh, không hề có phập phồng.

"Sống sót!"

Cậu muốn đem những đau khổ mà họ gây ra cho cậu trả lại hết cho họ.

Hạ Lưu trước khi mang Schreyer rời đi còn cầm theo một cuốn sách ma pháp cũ kỷ.

"Schreyer, hiện tại mặc dù cậu có thiên phú về ma pháp, nhưng mạnh nhất không phải là hệ quang minh, mà là một hệ vong linh trái ngược với nó"

Hạ Lưu đeo lại chiếc nhẫn kia vào ngón cái của Schreyer, "Tôi cảm nhận được chiếc nhẫn này có lực lượng vong linh rất mạnh. Trước đó tôi đã dùng ngọn lửa linh hồn thú dục nó sau đó liền hình thành kết giới bảo hộ. Sau này cậu tu luyện ma pháp vong linh ắt hẳn sẽ dùng đến nó"

Hiện tại cả người Schreyer đều ngồi bên trong đống lá khô, đọc cuốn sách ma pháp kia. Khí sắc của cậu rất kém, Hạ Lưu từng đưa ra đề nghị muốn cậu nghỉ ngơi, nhưng cậu lại từ chối.

"Tôi cảm thấy chúng ta nên tránh vào rừng rậm Tuyệt Vọng. Giáo Đình Quang Minh có lẽ đã điều tra rõ ràng cậu đã đến học viện ma pháp Hoàng gia, chỉ là không ngờ tới cậu lại trở về công quốc Fran sớm hơn một ngày. Có lẽ bây giờ bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm cậu"

Nghe những lời Hạ Lưu nói, Schreyer "ừm" một tiếng, "cộp" một tiếng khép lại cuốn sách ma pháp, bước lên phía trước.

Cậu bây giờ trở nên đặc biệt âm trầm, tận mắt nhìn thấy người nhà của mình chết đi lại chỉ có thể bất lực, loại cảm giác đó rõ ràng không mấy tốt đẹp. Cả người cậu đều lạnh lùng đến đáng sợ, cho dù Hạ Lưu nói cái gì, cậu cũng sẽ không như trước kia nói chuyện với cô.

Một người, một bộ xương khô, một trước một sâu bước vào rừng rậm Tuyệt Vọng. Con đường tương lai thẳng tắp chẳng thấy điểm dừng, Hạ Lưu nhìn về phía chàng thiếu niên trước mắt, thở dài trong lòng.

Hai người một đường xâm nhập vào, lại không dám đi quá nhanh. Rừng rậm Tuyệt Vọng là rừng rậm lớn nhất đại lục Vĩnh Hằng, đến nay không hề có ai biết tình huống cụ thể bên trong. Bởi trong này có rất nhiều ma thú, hơn nữa càng vào sâu bên trong cấp bậc của ma thú càng cao, sơ suất một chút liền có thể mất mạng. Hiện tại Schreyer cùng Hạ Lưu đều không có năng lực tự vệ, phía sau lại có Giáo Đình Quang Minh có lẽ đang đuổi theo muốn giết hai người bọn họ, mà phía trước lại chính là những nguy hiểm khôn lường. Hiện tại hai người gần như rời vào tuyệt cảnh.

Trước đó Schreyer đã dùng nguyên tố tự bạo triệt để đuổi đi nguyên tố quang minh trong cơ thể, việc này có thương tổn rất lớn đối với thân thể của cậu. Mặc dù cậu vẫn im lặng cố gắng chịu đựng, nhưng Hạ Lưu vẫn cảm nhận được cậu không ổn.

Hạ Lưu vươn tay muốn dìu cậu, lại bị cậu nghiêng người tránh đi. Vẻ mặt Schreyer nhàn nhạt, cũng không nói gì, sắc mặt tái nhợt như không có chuyện gì tiến lên phía trước.

Hạ Lưu thấy thế, đột nhiên đi lên phía trước chế trụ thân thể cậu, không nói tiếng nào đặt cậu lên lưng. Hiện tại Schreyer hư nhược làm sao có thể là đối thủ của Hạ Lưu, cậu chỉ có thể nằm trên lưng Hạ Lưu, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về phía trước.

Như lúc trước khi cô cõng cậu trốn khỏi ngôi nhà của gia tộc Vicen, cho dù cô nhỏ yếu, nhưng vẫn cố gắng tận lực bảo hộ cho cậu.

Xương vai của Hạ Lưu khiến cậu đau, Schreyer cúi đầu nhìn, phát hiện xương cốt trên người cô nhiều khối đã vỡ vụn.

Cậu nhớ đến cảm xúc lúc kích động đẩy nguyên tố quang mình ra, nguyên tố quang minh bên trong thân thể của cậu tiết ra nhất định không ít. Khi đó Hạ Lưu đang cõng cậu, loại nguyên tố quang minh này đối với vong linh mà nói chính là trí mạng, thế mà cô lại chưa từng buông cậu ra.

[Chúc mừng bạn đạt 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 38]

Schreyer đưa tay, đụng vào xương cốt trắng bệch của cô.

Một bộ xương khô sắp thoát phá, bây giờ lại chính là người thân cận nhất của cậu trong thế giới này.

"Đợi lát nữa tìm một hang động nghỉ ngơi một lát, rồi tôi sẽ tìm thức ăn đến cho cậu" Hạ Lưu từ từ nói, ngữ khí ôn nhu trấn áp cậu: "Cho dù cậu muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng đều phải bảo dưỡng cho thân thể của mình thật tốt trước đã!"

"Vì sao... Cô lại có ý thức?"

Schreyer đột nhiên hỏi như vậy, khiến Hạ Lưu không khỏi giật mình.

Cậu vừa rồi xem cuốn sách kia mới biết, loại sinh vật vong linh như Hạ Lưu sẽ không thể sinh ra ý thức, chúng hoàn toàn theo bản năng mà hành động, lại càng không thể có những thứ như tình cảm.

Như vậy Hạ Lưu... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

"Mỗi người sau khi chết đi sẽ đều biến thành sinh vật vong linh, bị tước đoạt đi ý thức cùng ký ức, hoàn toàn theo bản năng mà chém giết, cướp đoạt ngọn lửa linh hồn để bản thân hấp thụ"

Cô cõng hắn, chậm rãi nói.

"Tôi lúc còn sống cũng chỉ là một người bình thường, nhưng không hiểu sao, sau khi chết vẫn giữ được ký ức trên người. Trốn ở một nơi bên cạnh vị diện vong linh, trốn tránh sự đuổi giết của đồng loại, chờ đợi một ngày nào đó có thể thoát khỏi nơi đen tối kia"

"Schreyer, nếu không có cậu, tôi rất có thể đã chết ở trong vị diện vong linh"

Hạ Lưu phóng ánh mắt về phía xa xa, giọng nói trầm xuống: "Nhưng tôi lại chỉ là một vong linh bình thường, không có năng lực trợ giúp cậu, thật xin lỗi"

[Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 40]

Cùng với những lời kể của cô, cậu dường như cũng có thể tưởng tượng ra loại tuyệt vong kia.

Có những suy nghĩ của con người, nhưng lại chỉ có thể ngây người ở vị diện vong linh mấy chục năm. Không có bất kỳ ai trò chuyện với cô, tùy thời còn có thể bị trộm đi ngọn lửa linh hồn, chỉ có bóng tối vô tận và yên tĩnh ăn mòn linh hồn của cô.

Schreyer khoát tay lên xương bả vai của Hạ Lưu, xương cốt gãy đâm vào lòng bàn tay đến phát đau, nhưng cậu vẫn không dời đi.

Đi theo tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô thành vong linh cường đại nhất,

~~~o0o~~~

Trong Giáo Định Quang Minh, hồng y đại giáo chủ đang nghe tu sĩ bên người báocáo. Sau khi nghe thấy không phát hiện chiếc nhẫn kia ánh mắt trở nên nghiêm túc, chỉ là khi nghe đến người thừa kế của gia tộc Vicen đạt được hệ quang minh cấp chín trong kỳ khảo nghiệm ở học viện ma pháp Hoàng gia ánh mắt lại sáng lên: "Rất tốt, đi phái người đén canh chừng ở nhà gia tộc Vicen, nói là người của giáo đình Hắc Ám vì chiếc nhẫn kia mà giết hại cả gia tộc Vicen.

Dừng một chút, hắn lại cười khẽ tiếp tục nói với tu sĩ kia: "Đứa trẻ nhỏ đáng thương mất đi người nhà, Giáo Đình Quang Minh chúng ta sẽ vui vẻ thu lưu, bồi dưỡng nó thành pháp sư quang minh của chúng ta, thực lực của chúng ta nhất định sẽ càng tăng lên"

Sắc mặt của vị tu sĩ kia lại rất là khó coi, hắn có chút khó khăn mở miệng: "Hôm nay tôi cũng mới biết được đứa bé kia đã rời khỏi học viện ma pháp trước một ngày, người phái đi tìm nó để cũng căn bản không tìm ra.

"A, tên đáng thương đó có lẽ vẫn còn đang trên đường đi và nhớ đến gia đình ấm ấp của nó. Đi, đến tìm nó sau đó mang về Giáo Đình, chủ thần quang minh... sẽ cho nó ấm áp như nó mong muốn" Giáo chủ mỉm cười, nghiêng người cúi chào với pho tượng thần Quang Minh.

"Ta là chủ thần nhân từ, đúng không?"

------------
Mèo: có ai thấy tên hồng y đại giáo chủ rất biến thái không :vvv
Lười chảy thây mà vẫn đi up truyện cho mọi người đọc, thấy thương ghê chưa nà :vvv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net