Thế giới 3: Công lược đại thần võng du (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Kookies
Beta: Tiểu Hy Hy

Nghe tiếng Thiên Tầm kêu, tuy rằng Ứng Trì Hoán phản ứng kịp thời nhưng vẫn không thể nhanh hơn lão Hà đã chuẩn bị tốt từ sớm.

Hắn rất nhanh thuần thục bóp súng.

Nháy mắt.

Cô mặc niệm trong lòng nói.

“Bang――”

Âm thanh chói tai phảng phất giống tiếng chim hót trong sơn cốc yên tĩnh, tiếng động rõ ràng vang vọng bên tai hắn không ngừng, không ngừng phóng đại.

Thiên Tầm ôm bụng, chất lỏng ấm nóng từ trong người đang chảy ra, một giọt rồi một giọt rơi trên mặt đất. Cô lạnh lùng nhìn lão Hà đứng cách mình ba mét, khóe miệng hiện lên ý châm chọc: “Đừng vì sự vô dụng của ông mà tìm bất kỳ lý do gì.”

Như là bị nói trúng chuyện gì khó chịu, bộ mặt lão Hà dữ tợn rống to về phía Thiên Tầm: “Cô câm miệng!”

Ứng Trì Hoán trong nháy mắt thừa dịp hai người đối thoại, thân hình vọt nhanh qua đoạt lấy súng trong tay lão Hà, một cú đạp bên sườn hắn, sau đó đánh ngất hắn rồi chờ cảnh sát tới, loại người này còn không đáng để hắn nổ súng.

Người gây tội nên do pháp luật phán quyết.

“Thiên Tầm.” Bước chân hắn loạng choạng trở lại bên người cô, vội vàng đỡ lấy thân thể cô, trong giọng nói có vài phần khẩn trương không dễ phát hiện: “Tại sao lại……”

Hắn lời nói còn chưa nói xong, thân thể Thiên Tầm liền mềm nhũn, đột nhiên ngã vào lòng hắn, mất đi ý thức trong nháy mắt.

Tiếng còi cảnh sát và âm thanh xe cứu thương giữa ý thức hỗn loạn chợt vang lên, giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

―― nếu em nói, thế giới này có người sẽ vì anh tình nguyện hy sinh chính mình, anh tin hay không.

……

Bệnh viện tư nhân.

Thiên Tầm phẫu thuật xong, tỉnh lại cũng là chuyện của ngày hôm sau.

Sau khi Cố Lương Kinh nhận được tin tức liền chạy về ngay trong đêm, việc Thiên Tầm trúng đạn này hắn không dám nói cho cha mẹ nhà mình, một là không muốn làm ông già lo lắng, hai là hắn không muốn bị mắng, trời mới biết cha mẹ nhà mình yêu con gái đến ngu luôn.

Lúc Thiên Tầm mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ có một bóng người cao lớn lắc lư trước mắt mình, sau khi tầm nhìn rõ ràng, thấy rõ người nọ, cô mới suy yếu lên tiếng, trong giọng nói mang vài phần bất đắc dĩ: “Anh hai, anh đừng đi lại nữa, chóng mặt.”

“Thiên Thiên, cuối cùng em cũng tỉnh!” Cố Lương Kinh là một người đàn ông rất nam tính, ngũ quan tinh xảo, làn da màu đồng khỏe mạnh, toàn thân lộ ra khí tức bá đạo.

Giờ phút này lại khẩn trương nắm tay Thiên Tầm, lộ ra thần sắc lo lắng tủi thân: “Hù chết anh hai.”

Tầm mắt Thiên Tầm dừng ở người sau lưng hắn vẫn luôn trầm mặc, Ứng Trì Hoán đảm đương nhiệm vụ làm phông nền, ngữ giọng nói nhạt đi, “Anh, anh để anh ấy ra ngoài đi, lúc này em không muốn thấy người ngoài.”

Cố Lương Kinh là một người cuồng em gái, đối với yêu cầu của em gái nhà mình cầu gì được nấy, hiện tại cô muốn đuổi người, cho dù người nọ là anh em tốt của hắn cũng không được.

Hắn quay đầu, “Trì Hoán, xin lỗi cậu! Cậu ra ngoài trước đi, em gái tôi lúc này không muốn thấy người ngoài.”

Ứng Trì Hoán hơi mím môi, tầm mắt quét về phía Thiên Tầm trên giường bệnh, đối phương đang nhắm hai mắt, không hề có ý muốn mình ở lại. Hắn ngẩn người, trong mắt hiện lên vài phần tình cảm không rõ, giọng nói nhẹ nhàng: “Được, tôi ở bên ngoài, có việc gọi tôi.”

Sau khi nghe tiếng bước chân biến mất cùng tiếng đóng cửa, Thiên Tầm mới mở mắt ra, giãy giụa đứng dậy, Cố Lương Kinh chạy nhanh tới lót một cái gối đầu sau lưng cô, giọng nói ân cần: “Thiên Thiên, em có yêu cầu gì cứ nói với anh hai.”

Thiên Tầm nhìn hắn khẩn trương vẻ mặt ân cần, cong khóe miệng, cười nhạt như gió: “Yêu cầu gì sao… Anh, em cần Ứng Trì Hoán, nhưng em không muốn thấy hắn.”

Nghe được lời nói em gái nhà mình, Cố Lương Kinh không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn chẳng qua đi công tác hai ngày, em gái và Trì Hoán đã xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt, trong đầu hắn không khỏi tự bổ não ra tình tiết tiểu thuyết hơn mười vạn chữ Thiên Tầm bị Ứng Trì Hoán tổn thương.

Cố Lương Kinh tự mình bổ não hù dọa, một mặt vừa muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, một mặt vừa sợ nghe được điều gì đáng sợ, cuối cùng vẫn rối rắm hỏi một câu: “Ứng Trì Hoán đã làm gì em?”

Thiên Tầm không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà giảo hoạt đổi đề tài, “Anh, giúp em một chuyện gấp.”

“Gấp cái gì?”

“Một tuần sau công ty chúng ta tổ chức offline cho người chơi gặp mặt, mặc kệ anh dùng phương pháp gì, nhất định phải bắt Ứng Trì Hoán đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net