Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16

Gia Trừng.

Tiếp tân xác nhận mấy lần, do dự một lúc rồi chuyển điện thoại cho thư ký của Đồ Nam - Ôn Thiến.

Ôn Thiến nghi hoặc tiếp điện thoại, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, hai mắt cô bỗng trừng to, không dám tin đẩy cạch ghế ra, đứng ngây như phỗng. Cô trợ lý bên cạnh giật nảy mình: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì.... Không không, có chuyện rồi! Đồ Nam đâu! Không đúng không đúng, tìm ông chủ! "

Tình huống khẩn cấp, trước nay dù gặp phải khủng hoảng cực lớn gì, Ôn Thiến cũng chưa từng bối rối như thế.

Mọi người đang họp trong phòng, Phó Tử Trừng thao thao bất tuyệt trình bày bản Powerpoint, nước bọt bắn tứ tung. Lúc cậu định chuyển trang chiếu tiếp theo, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Ôn Thiến đứng đó khiến Đồ Nam đang thất thần cũng bị giật nảy mình.

"Thiến Thiến?"

"Tôi... Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ cục cảnh sát.''

"Sao thế? Chúng ta có trốn thuế đâu?" Đồ Nam mạch não thần kỳ lên tiếng.

Ôn Thiến lườm cậu, im giùm tui một cái đi, cả ngày chỉ biết nói mò. Cô nhìn Trình Tuyển, người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ mặt vô cảm nhìn lại cô.

"Bên cục cảnh sát nói -- " Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, tim đập như trống chầu: "Có một người tự xưng là vợ của Trình Tuyển đang ở đó, chờ anh đến đón."

"!"

"Nói địa chỉ cho tôi."

"Đại boss? Đại boss anh chậm một chút! Đừng chạy mà!"

Lấy được địa chỉ, Trình Tuyển cầm điện thoại theo chạy như bay ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc. Đồ Nam quen anh nhiều năm như vậy, trừ lúc ở phòng tập thể thao và thao trường, cậu chưa thấy anh chạy bên ngoài bao giờ. Cậu lớn tiếng kêu Trình Tuyển đừng vội nhưng không kịp, anh đã vọt mất tăm mất tích rồi.

Bãi đậu xe dưới tầng hầm im ắng.

Bác lái xe đang ngủ gà ngủ gật, cửa sổ thủy tinh đột nhiên bị gõ cộc cộc, dọa ông sợ chết khiếp. Trình Tuyển đứng ngoài cửa, giọng vội vàng trầm thấp nói: "Xuống xe."

"Ông chủ?"

"Không cần rút chìa khoá."

"A... Được được..." Bác tài vội vàng đứng dậy, Trình Tuyển nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ, chiếc xe thần tốc xông ra khỏi bãi đỗ. Lúc chuyển hướng, lốp xe ép trên mặt đất phát ra tiếng vang két két chói tai, nhìn nguy hiểm tột cùng.

Bác tài bị dọa hết hồn, đứng xa gào to với Trình Tuyển: "Nhớ thắt dây an toàn! Đừng lái xe nhanh quá!"

Trận tuyết làm cả thành phố kẹt cứng.

Mặc dù tuyết đã ngừng rơi, đường vẫn còn đọng những vũng bùn trơn trượt. Xe nào cũng cố chạy chậm chút, song có một con xe tốc độ nhanh rõ rệt, loại thời tiết này mà cũng dám chạy như vậy.

Mấy chiếc xe bị vượt mặt đều đang mắng người này chán sống rồi à.

Tại ngã tư không người, con ô tô đen đang băng băng về trước, đúng lúc này, một chiếc xe con màu đỏ vượt đèn đỏ từ hướng ngược lại cực nhanh đâm tới! Thật là ngoài ý muốn. Có lẽ không thấy được giao lộ còn một người khác, xe kia vội vàng phanh lại khi hai chiếc chỉ còn cách nhau có vài xentimet.

Trời tuyết đường quá trơn khiến hai chiếc xe không thể ổn định được, đâm sầm vào nhau với tốc độ cao.

Ô tô đen bỗng nhiên rẽ ngoặt.

"Ầm!"

...

Nguyễn Thu Thu ngồi đằng trước, mấy tên cảnh sát trẻ tuổi ngồi phía sau cô, vẻ mặt hớn hở: "Tôi vô cùng thích trò chơi của Gia Trừng! Trời ạ, thật sự là không ngờ luôn đó!"

"Kế hoạch mới của bọn cô là gì vậy? Nghe nói lần này sẽ phát hành theo phong cách tây huyễn, nghĩ đã thấy ngầu bá cháy rồi!"

"Tôi mà cũng có ngày gặp được bà chủ của Gia Trừng trong truyền thuyết, số đỏ quá đi!"

Líu ra líu ríu khiến đầu óc Nguyễn Thu Thu choáng váng, cảnh sát mang cô trở về không nhịn nổi nữa, xua hết mấy tên kia về chỗ.

Nguyễn Thu Thu đã kiên nhẫn chờ rất lâu, thường thì giờ này dù có kẹt xe cũng phải sớm đến nơi rồi mới phải. Lúc cô nói chuyện điện thoại với Đồ Nam, cậu ta suýt chút nữa khóc lên, đàn ông đàn ang gì mà vừa nói vừa khóc khiến người ta vừa buồn cười lại vừa đau xót. Cậu nói Trình Tuyển đang trên đường tới rồi, bảo chị dâu đợi một lát, nhưng cô chờ hoài mà có thấy anh đâu.

Không phải lại lạc đường đấy chứ?

Không biết tại sao, trong lòng Nguyễn Thu Thu lại có dự cảm chẳng lành. Hôm nay tuyết rơi lớn quá, ngộ nhỡ Trình Tuyển sốt ruột không cẩn thận xảy ra tai nạn thì sao.

Phải nghĩ cách liên hệ với Trình Tuyển mới được.

Đúng lúc này, một anh cảnh sát đang cúi đầu nhìn điện thoại di động nói: "Ngã tư phố Đông lại xảy ra tai nạn rồi."

"A? Sao thế? Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ai biết được. Mấy người này, trời tuyết mà cũng không biết đường đi chậm lại, nghĩ cái gì thế. Aizz."

Sắc mặt Nguyễn Thu Thu trắng bệch: "Chiếc xe xảy ra tai nạn màu gì vậy?"

"Hình như là Land Rover màu đen, tôi thấy tiểu Từ gửi thông tin vậy, vẫn đang xử lý."

"Từ đây đến đó có xa lắm không?"

Cô vội vàng hỏi, đối phương ngẩng đầu lên nhìn.

"Không xa, ra khỏi cửa, đi mấy trăm mét về bên phải là đến... Ấy ấy, cô đi đâu vậy?"

Chân Nguyễn Thu Thu mềm nhũn. Cô ích kỷ hi vọng người kia không phải Trình Tuyển. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết phải lao ra cổng cục cảnh sát, nhìn thấy biển số xe ở hiện trường mới có thể khiến cô tỉnh táo lại.

"Tuyệt đối đừng, tuyệt đối đừng..." Nguyễn Thu Thu vừa chạy vừa nghẹn ngào cầu khẩn.

Cô vội vã nhào ra khỏi cổng, ngọn đèn đường mờ nhạt khiến cảnh đêm có chút mông lung, nhìn không rõ. Đúng lúc này, trước mắt bỗng quay cuồng, cô va vào một người nào đó.

Đối phương lảo đảo suýt té, hai người đều lui lại một bước, khuôn mặt người đối diện dần hiện rõ trong bóng đêm mơ hồ.

Với Nguyễn Thu Thu mà nói, cô chẳng qua chỉ không gặp Trình Tuyển có một ngày thôi. Giờ khắc này cô vẫn chưa biết rằng, Trình Tuyển đã ở đây ôm nỗi cô đơn tuyệt vọng, chờ cô bảy tháng năm ngày.

Anh đờ tại chỗ, cả thân thể lẫn nét mặt đều cứng ngắc đến đáng sợ, đôi mắt dính chặt trên người Nguyễn Thu Thu tựa nhựa cao su, không dời một giây nào.

". . ."

". . ."

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

"Trình. . ."

Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp gọi hết tên anh đã thấy anh bước lên một bước, mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Đầu đập vào ngực anh một cái rõ đau. Anh ôm lấy cô, đôi tay siết chặt, đè nén một chút hô hấp cuối cùng xuống phổi, gấp đến mức Nguyễn Thu Thu xém ngạt thở. Cô sắp không thở nổi nữa rồi, vậy mà vẫn vô thức trấn an tâm trạng anh trước.

Cô không ngờ Trình Tuyển sẽ sợ đến mức này, đôi tay ôm lấy cô vẫn luôn run rẩy, không biết là do thời tiết quá lạnh hay là do tâm tình kích động quá mức.

Nguyễn Thu Thu đành phải nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh, giúp anh bình tâm lại.

Được bao bọc bởi vòng ôm ấm áp quen thuộc cùng hơi thở chỉ thuộc về Trình Tuyển, dây thần kinh căng cứng của Nguyễn Thu Thu dần được thả lỏng.

Di chứng để lại là cái mũi chua chua, cô nhịn không được rơi nước mắt mất rồi. Hai mắt Nguyễn Thu Thu đẫm lệ, mờ mịt nhìn anh, suýt khóc thành tiếng: "Em tưởng anh bị tai nạn! Anh làm em sợ muốn chết! Anh có biết em ngồi trong cục cảnh sát cứ luôn miên man suy nghĩ, còn sợ rằng anh không nhận ra em..."

Nước mắt to như hạt đậu lã chã trượt theo hai gò má, chẳng bao lâu đã làm vạt áo Trình Tuyển ướt đẫm.

Anh yên lặng kiềm chế, nghe Nguyễn Thu Thu líu ríu khóc lóc kể lể, giọng điệu oán trách, vai áo ướt đẫm dán chặt vào ngực tựa như thiêu đốt da mình. Anh chỉ muốn dùng sức siết chặt cô để giữa hai người không còn khe hở nào, nhưng lại sợ làm cô đau.

Mấy anh cảnh sát thấy hai người ôm nhau, đồng loạt ăn ý cười cười. Bọn họ ra hiệu cho nhau lặng lẽ trở về phòng, nhường lại không gian cho hai người.

Nguyễn Thu Thu vẫn còn khóc.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thực sự nghĩ rằng mình sẽ mất Trình Tuyển. Trước kia nói năng tiêu sái cỡ nào? Hai người ai lo phận nấy, nếu ai có người thương thì có thể ly hôn trong hòa bình, chúc phúc đối phương. Còn bây giờ? Trình Tuyển mà dám có ý trèo tường, cô sẽ tự tay đâm chết thằng chó này.

Nguyễn Thu Thu đến hôm nay mới nhận ra trong lòng cô, Trình Tuyển quan trọng đến nhường nào.

Cô nức nở vài tiếng, đúng lúc này, tách, một giọt chất lỏng đặc dính như thủy châu nhỏ xuống trán cô, chậm rãi trượt xuống.

Tách.

Lại một giọt.

Nguyễn Thu Thu thầm nghĩ không hay rồi, vội vàng bảo Trình Tuyển buông tay ra, Trình Tuyển lại như bị điếc, bảo gì cũng không chịu buông. Cô tức đến phát khóc, vội vàng túm lấy tay anh, bấy giờ mới đẩy anh ra được một chút.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Nguyễn Thu Thu lau cái trán ướt sũng chất lỏng, nhìn kỹ, là máu.

Cô hoang mang ngẩng đầu, thấy Trình Tuyển chẳng biết đã bị thương từ lúc nào, cái trán trắng noãn dính đầy máu, men theo sườn mặt đẹp đẽ mà trượt xuống. Hai bên mặt đều là vết máu, nhìn mà giật mình.

Nguyễn Thu Thu hãi hùng khiếp vía: "Anh làm sao.... Trình Tuyển! Trình Tuyển!"

Trong tiếng kêu đầy khiếp sợ của cô, thân hình anh lung lay, té ngã trên vũng tuyết đọng.

"Trình Tuyển!"

. . .

Nguyễn Thu Thu sắp khóc cạn nước mắt rồi.

Còn may mấy anh cảnh sát phản ứng kịp thời, giúp Nguyễn Thu Thu đưa Trình Tuyển đến bệnh viện. Tới nơi, anh lập tức được kéo đi cấp cứu. Nguyễn Thu Thu tâm trạng thay đổi chóng mặt, gần như đứng trên bờ vực sụp đổ. Cô cố nén khóc, nhưng có lau thế nào nước mắt cũng chẳng khô. Lúc bọn Đồ Nam chạy đến đã nhìn thấy Nguyễn Thu Thu còn đang khoác áo cảnh sát, trên tay trên mặt đều là máu, đang ngồi xổm ở bên tường khóc.

Cảnh tượng này muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.

"Chị dâu, cuối cùng cũng tìm được chị! Đại boss thế nào rồi?"

"Tôi... Tôi không biết... Anh ấy chảy rất nhiều máu..." Nguyễn Thu Thu khóc đến thở không ra hơi, cô nghĩ rồi, nếu như Trình Tuyển có mệnh hệ gì, cô sẽ chọn đi cùng anh: "Tôi, anh ấy chết tôi cũng không sống được..."

"Em phải sống tốt."

Phía sau vang lên một giọng nam trầm khàn, là Trình Tuyển.

Nguyễn Thu Thu ngơ ngác, tiếng khóc im bặt, trên mặt vẫn còn mấy vệt nước mắt loang lổ, nhìn có hơi ngu đần. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy Trình Tuyển đi đến trước mặt, ngồi xổm xuống yên lặng nhìn mình. Trán anh dán một khối băng gạc, đã cầm máu rồi, nhìn cũng không đáng ngại.

Bác sĩ đứng một bên nói: "Tai nạn xe cộ ảnh hưởng không nghiêm trọng, lần sau nhớ phải thắt dây an toàn. Còn nữa, té xỉu là do hạ đường huyết, thiếu dinh dưỡng, phải chú ý ăn uống đầy đủ."

Thì ra là... thiếu dinh dưỡng à.

Vì cái lý do củ chuối này?

Cô đang lo lắng vớ vẩn gì thế!

Nguyễn Thu Thu vừa tức vừa buồn cười, lại bắt đầu rơi nước mắt.

Cô không phải người mau nước mắt, nhưng hôm nay không biết bị làm sao, cứ nhìn thấy Trình Tuyển là lại muốn khóc. Cảm xúc lên lên xuống xuống khiến cô không khống chế nổi nước mắt mình.

Hai người ngồi xổm đối mặt nhau, Nguyễn Thu Thu hơi ngượng ngùng quay đầu đi, không muốn để Trình Tuyển thấy nước mắt của mình.

Trình Tuyển bình tĩnh tỉ mỉ nhìn cô, hồi lâu, khuôn mặt đột nhiên phóng đại.

Trong tiếng kêu kinh ngạc của thư ký, anh duỗi tay giữ chặt gáy Nguyễn Thu Thu, nhón chân hôn lên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net