TG1: Mỹ nhân bệnh tật bị ôm sai có ba anh trai bá tổng (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-----------------------------


Lục Bạch luôn luôn là người vô cùng cẩn thận. Bởi vậy từ khi bắt đầu nắm bắt được bối cảnh thế giới, cậu không chỉ phân tích tình trạng của chính mình một cách rõ ràng, mà bao gồm cả những người xung quanh cậu cũng phân tích thật cẩn thận.

Đặc biệt là tình cảm dị dạng giữa bốn anh em Lục gia.

Lục Quỳnh được cưng chiều, tuy thân thể không tốt nhưng cũng không đến mức giống một đứa bé to xác, hai mươi tuổi rồi còn muốn cả ngày chui rúc ở trong lòng anh trai. Mà cố tình những người xung quanh lại cảm thấy đây là điều dĩ nhiên, thậm chí còn có không ít người theo bản năng mà quan tâm Lục Quỳnh, thật sự rất kỳ lạ.

Vì vậy thời điểm Lục Bạch mới đến đã cân nhắc rõ ràng, Lục Quỳnh này căn bản không phải là hoa sen trắng trong sạch ngây thơ gì cả, tất cả đều là diễn kịch. Mà chuyện người này giỏi nhất chính là biết che giấu.

Y dùng vẻ bề ngoài yếu ớt trêu chọc nội tâm của người khác, từng chút từng chút như tằm ăn dâu làm người xung quanh cảm thấy thương tiếc, chỉ cần có bất cứ chuyện gì không thuận lợi đều sẽ có người ra mặt xử lý thay y, còn y chỉ việc chờ ăn trái ngọt là được.

Tựa như lúc Lục Bạch mới xuất hiện ở Lục gia, nói ba anh em Lục gia tất cả đều theo bản năng muốn ép chết cậu, không bằng nói đây là kết quả mà Lục Quỳnh âm thầm ở trong tối điều khiển.

Bao nhiêu lần, chỉ cần Lục Bạch tới gần y liền bị bệnh nặng, không thì đêm khuya bị bóng đè.

"Anh đừng trách Lục Bạch, là em, là do thân thể em quá kém." Mỗi lần như vậy, Lục Quỳnh sẽ đều lôi kéo tay áo ba anh em Lục gia, ân cần vì Lục Bạch mà giải thích.

Nhưng càng như thế càng giống như Lục Bạch có ý xấu, tựa hồ chỉ cần Lục Bạch tồn tại thì động một chút cũng ảnh hưởng đến tính mạng của y.

Hệ thống: "Giờ cậu ta không giả bệnh không phải sẽ làm mọi người xung quanh nghi ngờ sao?"

Lục Bạch: "Đương nhiên là không. Dù sao Lục Quỳnh tri kỷ như vậy, làm sao ở thời điểm trong nhà có phiền phức, chính mình lại khiến ba anh trai bận lòng chứ?"

Hệ thống xem thế là hiểu rồi.

Bởi vậy, vì Lục Quỳnh có tính cách vô cùng am hiểu lòng người, ở thời gian kế tiếp, Lục Bạch trong trường học thường xuyên chạm mặt đám người Lục Quỳnh.

Từ trước đến nay Lục Quỳnh ra cửa đều được một đám người vây quanh. Mặc dù hiện tại Lục Can còn bởi vì Lục Bạch báo án mà tiếp nhận điều tra, nhưng người bảo vệ bên người Lục Quỳnh vẫn đông đảo như cũ.

Đứng mũi chịu sào, đám công tử khoa nghệ thuật kia tất nhiên là nhìn Lục Bạch không vừa mắt. Nhưng kiêng kị Hạ Cẩm Thiên và Tiêu Tùy cho nên cũng không dám ở trước mặt làm trò gì. Trong lúc nhất thời coi như là sóng yên biển lặng.

Lục Quỳnh là hotboy trong mắt đám sinh viên năm hai khoa nghệ thuật, mà Lục Can còn nổi tiếng hơn cả hội trưởng Hội học sinh. Hai người này vẫn luôn ở trung tâm chuyện bát quái.

Thế nên lúc trước Lục Bạch cũng bởi vì luôn đi theo sau hai người bọn họ nên mới bị không ít người chú ý. Hiện tại mặc dù Lục Bạch thay đổi người chơi cùng khác, người chú ý cậu vẫn còn nhiều.

Dần dà có người ở trên diễn đàn trường bát quái: [ Ai, các cậu xem Lục Bạch hiện tại được các học trưởng như Hạ Cẩm Thiên và Tiêu Tùy ở bên cạnh mỗi ngày, thật giống khi Lục Quỳnh được đám người Lục Can vây quanh nha. ]

Người khoa nghệ thuật tất nhiên không nhịn được, là đám đầu tiên mắng chửi.

[ Mắt bị mù hả? Cái loại thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch cũng xứng so sánh với hotboy của chúng tôi? ]

[ Còn có, Lục Bạch ác độc tới nỗi bắt nạt cả một người thân thể không tốt, lần trước Lục Quỳnh phải nằm viện chính là do cậu ta hại.]

[ Tôi nhổ vào. Lục Bạch muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn tài mạo không có tài mạo, so sánh cậu ta với Lục Quỳnh như này không phải là vũ nhục hotboy hả? ]

(*) Tài mạo: tài hoa và dung mạo.

Mấy câu trước xuất hiện khá phổ biến thì không nói. Nhưng cái câu không có tài mạo thấy rất là buồn cười.

Bình tĩnh mà xem xét, Lục Bạch chỉ là không ăn diện mà thôi, chỉ với diện mạo đó, cậu so với Lục Quỳnh phải đẹp hơn rất nhiều.

Vì vậy cũng có người nhìn không thuận mắt, tiếp theo liền ở trên diễn đàn đáp trả: [ Khoa nghệ thuật cảm thấy Lục Quỳnh là hotboy thì mặc xác mấy người! Nhưng đứng có giống như không não mà hắt nước bẩn lên người Lục Bạch được không hả? ]

[ Đúng vậy! Lục Bạch cũng khá đẹp mà.]

Nói qua nói lại, trên diễn đàn thật sự xuất hiện một đám người giúp Lục Bạch mắng trả.

Bức màn một khi bắt đầu sẽ rất khó kết thúc. Buổi tối sau khi tan học, Tiêu Tùy vừa mở máy tính ra liền nhìn thấy tin hot ngay đầu trang.

Gã chính là một người tính tình thẳng thắn, sau khi thấy Lục Quỳnh không vừa mắt lại càng cảm thấy Lục Bạch nơi nào cũng làm cho người ta yêu thích, trực tiếp kêu gào ở trang web trường: [ Nói vớ vẩn cái gì vậy? Lục Quỳnh là ma ốm thì sao? Thân thể của Tiểu Bạch cũng không tốt đâu! ]

Lúc trước Hạ Cẩm Thiên mang Lục Bạch về Hạ gia cho thầy trung y xem bệnh, đại phu kia nói rất dọa người, ý tứ rằng thân thể này của Lục Bạch nếu không chăm sóc tốt, phỏng chừng về sau sống không được đến 40 tuổi. Mà dù có chăm sóc tốt, về sau cũng phải chịu đau ốm triền miên.

Hạ Cẩm Thiên lo lắng muốn chết, bọn người Tiêu Tùy cũng bị dọa cho sợ hãi quá mức, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình cẩn thận của người Lục gia lúc trước đối với Lục Quỳnh.

Nhóm người này nói cái gì không nói, cố tình phải nhắc tới cái thân thể giấy của Lục Quỳnh. Tiêu Tùy trực tiếp nổ tung, mang theo đám anh em đối với mỗi cái bình luận tán thành với Lục Quỳnh hay mắng chửi Lục Bạch đều từng cái đốp lại một lần.

Hạ Cẩm Thiên sau biết chuyện này, động tác càng thêm lưu loát, anh trực tiếp xóa tin hot đầu trang đi.

Người duy nhất không để ý lại chính là bản thân Lục Bạch.

Hệ thống nhìn Lục Bạch bị mọi người vây xung quanh tận tâm khuyên bảo, thở dài, "Anh như vậy có tính là em trai được đoàn học sinh giỏi cưng chiều không?"

Lục Bạch nghiêm túc phản bác: "Đừng có nói bừa, đúng là Hạ Cẩm Thiên thành tích không tồi, nhưng Tiêu Tùy là học sinh kém năm nào cũng phải thi lại. Tôi mới là học sinh giỏi."

Vẻ mặt hệ thống như đang dỗi, dứt khoát không thèm nói chuyện nữa.

Một người một hệ thống ở trong bầu không khí hài hòa như vậy, kỳ thi giữa kỳ cũng đảo mắt đến gần.

Lục Bạch là sinh viên năm hai, bởi vậy thời gian kiểm tra khác với đám người Hạ Cẩm Thiên, khó có lúc một mình đi ở trong sân trường.

Thời điểm đi ngang qua khu dạy học của khoa nghệ thuật, Lục Bạch vừa lúc chạm mặt với Lục Quỳnh đang được một đám người vây quanh ở đối diện đi tới.

Một thời gian không gặp, Lục Quỳnh so với lúc trước gầy hơn một chút, càng thêm có vẻ mảnh mai làm người thương xót.

Lục Bạch mặt không biểu cảm đánh giá Lục Quỳnh, thú vị chính là, giống với vài lần gặp mặt trước, lần này Lục Quỳnh vẫn không có trực tiếp đối diện với Lục Bạch như cũ, mà là một người đi bên cạnh Lục Quỳnh trông thấy Lục Bạch trước.

Đó là một nam sinh cao gầy, gần như theo bản năng che ở trước người Lục Quỳnh, muốn ngăn cách hai người với nhau.

Mà Lục Quỳnh cũng dừng lại bước chân, đứng trong một đám người thật cẩn thận hỏi Lục Bạch, "Chuyện đó, dạo gần đây cậu có khỏe không?"

Y như là thật sự lo lắng cho Lục Bạch, rõ ràng sợ hãi tới cực điểm, rõ ràng không dám tiếp xúc với Lục Bạch nhưng vẫn kiên trì dò hỏi.

"Sau khi cậu rời đi, chúng tôi vẫn luôn rất lo lắng."

"Lo lắng cái gì chứ! Tiểu Quỳnh cậu đúng là quá tốt bụng rồi. Cậu ta ở nhờ trong nhà cậu lâu như vậy, thân thể không tốt cũng đâu có liên quan gì tới nhà cậu."

"Tớ là muốn..." Lục Quỳnh còn muốn nói, nhưng bạn cùng lớp đã nhanh chóng lôi y đi tới phòng học.

"Mau mau mau, sắp thi rồi! Tam thiếu đã dặn dò chúng tôi phải vô cùng cẩn thận, đừng để cậu ta làm cậu bị thương."

Lần này lại là Lục Bạch nói trước, "Cậu tìm tôi, là vì tôi còn quên cái gì ở Lục gia hả?"

"...Không có."

"Tôi còn tiền gì chưa thanh toán xong với Lục gia sao?"

"Tiền gì cơ?"

"Quên rồi hả? 6000 tiền mặt, thẻ ngân hàng còn có ba vạn, tổng lại là ba vạn sáu. Tôi ở phòng cho khách được sửa lại từ phòng chứa đồ, đến cửa sổ cũng không có, cũng gần giống với nửa tầng hầm, nhưng dù sao cũng là chỗ ở cho nên tiền thuê tôi cũng đã trả đủ."

"Còn về quần áo mặc đi ra ngoài Lục gia không có quan tâm tới. Ăn cơm tôi cũng hầu như không ngồi ở bàn ăn, đều là ăn chung với người hầu. Nói như vậy từng ấy tiền là đủ rồi."

Lục Bạch nói đơn giản nhẹ nhàng, lại làm ánh mắt những người xung quanh nhìn Lục Quỳnh trở nên sâu xa.

Trong trường học vẫn luôn lưu truyền việc Lục Bạch ăn nhờ ở đậu, mặt dày mày dạn bám lấy Lục gia. Nhưng một khi mọi thứ đều được Lục Bạch trả tiền, sự tình kia liền hoàn toàn trái ngược.

Mang theo tiền cùng đồ ăn, cha mẹ còn là bạn bè, như vậy thân phận ở Lục gia cũng là chuyện bình thường, nhưng đạo đãi khách của Lục gia cũng quá vi diệu rồi.

Lục Quỳnh nhíu mày, muốn đi lên giải thích với Lục Bạch, "Tôi biết ngày đó chỉ là cậu giận dỗi anh Lục Can thôi, Lục Bạch, cậu đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Lục Bạch cởi ra hai nút trên cổ áo. Ở trên làn da trắng tinh là dấu tay vô cùng rõ ràng.

"Hai tuần còn chưa có phai màu nha. Lục Can lúc trước muốn bóp chết tôi, cậu có biết không?"

"!!!" Lục Quỳnh sợ hãi, mọi người xung quanh nhanh chóng chạy tới đỡ y.

Lục Bạch cười lạnh một tiếng, duỗi tay đẩy mọi người ra, bước tới gần Lục Quỳnh.

"Tiểu Quỳnh, không phải mạng của mình cũng đừng lấy của người khác nhận vơ vào. Nếu cậu thật sự muốn tôi tha thứ cho Lục Can như vậy, không phải là không được."

Duỗi tay bóp lấy cổ Lục Quỳnh, bàn tay của Lục Bạch đột nhiên siết chặt, gằn từng chữ, "Chỉ cần cậu gần chết một lúc, tôi sẽ tha thứ cho Lục Can."

"Không, không!" Lục Quỳnh bị dọa đến cả người run rẩy, mặt như giấy vàng tựa hồ muốn ngất xỉu.

Kỳ thi vừa đến đúng lúc, Lục Bạch lười ở lại xem y diễn kịch, đơn giản vòng qua mọi người lập tức rời đi.

Mà bên phía Lục Quỳnh, sau khi chịu đả kích lớn như vậy tất nhiên cũng không thể thi được nữa.

Một người có quan hệ tốt đưa y tới phòng y tế. Nhìn thái độ vẫn giống như bình thường, nhưng Lục Quỳnh biết đã không còn được như trước.

Đây là chỗ giao nhau giữa hai khoa, không ít người khoa quản lý đi thi cũng đi ngang qua nên nghe được chuyện Lục Bạch nói.

"Cái đó, Lục Bạch... Chuyện cậu vừa nói là thật hả?" Lớp trưởng lớp Lục Bạch đánh bạo đi lên hỏi cậu.

Vết thương trên cổ Lục Bạch hiện tại nhìn vẫn thấy ghê người, có thể thấy được lúc ấy có bao nhiêu nghiêm trọng.

Lục Bạch không chút nào để ý gật đầu, "Là thật."

"Trời ạ! Vậy bây giờ không có việc gì chứ?"

"Không sao." Lục Bạch chỉ chỉ phòng thi, "Đến giờ thi rồi, cùng nhau vào thôi."

Nhìn như là cơn bão nhỏ, nhưng lời đồn đại lại truyền đi rất nhanh. Chờ sau khi kết thúc một ngày thi, cả hai khoa trên cơ bản đều đã biết.

Lục Bạch không có phản ứng gì như cũ, trước kia cậu bởi vì bị Lục Can nhắm tới cùng với lực ảnh hưởng từ Lục Quỳnh cho nên lời đồn đại về danh tiếng kém cỏi của cậu không chỉ có ở khoa nghệ thuật, ngay cả chính bạn cùng khoa với cậu cũng không bằng lòng tiếp xúc.

Hiện tại nghe được sự tình bên trong, vẫn có không ít người cùng nhau móc mỉa.

"Cũng bình thường thôi, ngẫm lại xem, nếu Lục Bạch thật sự kém cỏi như vậy, đám người Hạ học trưởng sẽ ngày ngày mang cậu ta đi theo sao?"

Chỉ tiếc là nói như nào cũng không thể đến tai Lục Quỳnh bị trục xuất về nhà cùng Lục Can đang đóng cửa ăn năn.

Buổi tối, Lục Diễm đã lâu mới về nhà một lần từ bên ngoài đi vào đại sảnh, ngoài ý muốn phát hiện ra hai em trai đều ở nhà, kinh ngạc nhìn bọn họ, "Không phải các em đang ở trong trường tham gia thi giữa kỳ à?"

Lục Can lắc đầu, trước dỗ Lục Quỳnh đi ngủ, sau đó mới kể lại mọi chuyện với Lục Diễm.

"Tên khốn đó! Mẹ nó anh đã biết cậu ta không có ý tốt với Lục Quỳnh rồi mà!" Tính Lục Diễm thẳng thắn, trực tiếp quay đầu đạp cửa đi ra ngoài, lái xe hướng tới trường học. Hắn muốn mạnh mẽ thu thập Lục Bạch một trận.

Mà trong trường học lúc này, Lục Bạch lại nhận được tin tức khác về người Lục gia, là Lục Du.

Hệ thống vô cùng kích động: "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ~ Boss, Boss lớn đang đến chỗ anh này!"

"Phải không?" Tính toán thời gian, cũng đúng là lúc Lục Du muốn ra mặt. Chỉ là trước khi ra ngoài gặp hắn, Lục Bạch còn muốn căn nhắc lại một chút chuyện.

Nhưng đúng lúc này hệ thống đột nhiên "ting" một tiếng, "Lục Diễm cũng đang trên đường tới tìm anh. Sao thế nhỉ?"

Lục Bạch ngẩn ra, sau đó đột nhiên mỉm cười, "Không phải vừa đúng lúc sao? Tôi đang có trò hay muốn tặng cho hai người bọn họ."









----------------------

Cắn ngươi: Ngao ngao ~ trò chơi mới bắt đầu nà


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net