TG1: Mỹ nhân bệnh tật bị ôm sai có ba anh trai bá tổng (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------------


Cuộc đối thoại vừa rồi giữa Lục Bạch và anh cả, là thật sao?

Lục Diễm đứng ở chỗ hai người vừa mới nói chuyện, biểu tình hoảng hốt, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.

Chỉ có thể nói, việc Lục Diễm gặp được cảnh này chính là ngoài ý muốn. Vốn dĩ Lục Diễm ở nhà nghe được chuyện Lục Quỳnh phải chịu ấm ức, muốn thay y đòi lại công đạo, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi tới cũng thấy Lục Du đang ở đó.

Quan trọng là, bầu không khí lúc Lục Du và Lục Bạch nói chuyện với nhau quá mức phức tạp.

Trong nháy mắt, làm hắn có cảm giác bản thân đang nằm mơ.

Cái gì mà tình yêu bất chấp lẽ thường?

Cái gì mà tâm tư không muốn người khác nhận ra?

Chẳng lẽ Lục Du có loại tình cảm đó với Lục Quỳnh?

Hiện tại hôn nhân nam nam đã được hợp pháp, trong hào môn thế gia cũng thường xuyên có liên hôn giữa bạn đời là nam, điều này không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng trong mắt Lục Diễm, Lục Du và Lục Quỳnh thì không được. Phải biết rằng, bọn họ là anh em cùng nhau lớn lên!

"Thân thể Tiểu Quỳnh yếu ớt, ba người chúng ta là anh trai cũng có chút trách nhiệm. Nếu năm đó lúc mẹ sinh chúng ta thân thể không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cơ thể Tiểu Quỳnh cũng sẽ không yếu nhược như thế dù đã được chăm dưỡng tỉ mỉ."

"Đặc biệt là Lục Can, hai người các em số tuổi gần nhau. Cần phải chăm sóc thật tốt em ấy."

"Anh tìm vị hôn thê làm gì? Liên hôn tất nhiên là tốt, nhưng nếu đối phương có ý đồ xấu, không bao dung ba người các em, thì không bằng tự gia đình chúng ta cố gắng."

"Đưa cha mẹ đi cũng chỉ là kế sách tạm thời, em nghĩ lại xem, thân thể Tiểu Quỳnh như vậy, nếu Lục Bạch trở về, em ấy phải làm như thế nào? Tất nhiên là phải rời khỏi nhà."

Vốn dĩ Lục Diễm cảm thấy tất cả đều hợp lý, nhưng sau khi nghe Lục Bạch bắt chước giọng Lục Quỳnh nói ai về chỗ người nấy, nghĩ tới sinh hoạt thảm đạm của Lục Bạch lại làm hắn sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn.

Gia nghiệp Lục gia rất lớn, bọn họ ngăn cản không cho cha mẹ biết, chỉ là vì sợ Lục Quỳnh không tiếp nhận được kích thích. Nếu thật sự ai về chỗ người nấy, cha mẹ nuôi Lục Bạch cũng đã không còn, Lục gia có thể trực tiếp nuôi dưỡng cả hai vị tiểu thiếu gia.

Trừ phi lời nói của Lục Bạch có ẩn ý, chẳng lẽ chuyện hai người bị ôm sai còn có nội tình khác? Hơn nữa vì nội tình đó, nên nếu chân tướng bị bại lộ, Lục Quỳnh căn bản không có khả năng ở lại Lục gia nữa?

Cho nên Lục Du vì bảo vệ Lục Quỳnh, tình nguyện hi sinh Lục Bạch.

Quá kì quái.

Lục Diễm cảm thấy cho dù là nghĩ như thế nào, cục diện trước mắt cũng đều đã loạn. Đặc biệt là tình cảm của Lục Du đối với Lục Quỳnh mới là điều hắn không thể tiếp thu nhất. Lục Quỳnh lớn lên từ nhỏ ở Lục gia, tận đến nửa năm trước, bọn họ đều chưa từng bao giờ hoài nghi chuyện Lục Quỳnh không phải người nhà của mình.

Lục Du đối với Lục Quỳnh như vậy, không khác gì anh em loạn luân. Hơn nữa vẫn luôn giấu kín trong lòng từ lâu. Nghĩ lại liền làm hắn buồn nôn.

Mà càng làm hắn không thể khống chế nổi, vẫn là câu nói kia của Lục Bạch. Lục Du vì Lục Quỳnh, biến người Lục gia thành quân cờ cho mình sử dụng, bừa bãi thao túng.

Nếu tất cả đều là sự thật...

Lục Diễm lâm vào một trận mê mang. Bởi vì hắn thường xuyên chạy ra bên ngoài, hiếm khi có việc ở nhà, cho nên lúc này lại có thể giống như một người ngoài cuộc xem xét rõ ràng. Vậy mà hắn lại không có cách nào phản bác.

Nhưng, Lục Du là anh trai hắn, là người anh trai từ nhỏ đã che chở cho hắn. Lục Diễm trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, hắn không biết rốt cuộc ai mới là người nói đúng.

Bình tĩnh, còn phải quan sát thêm. Loại chó ham tiền như Lục Bạch, bởi vì chưa được nhận lại thân phận cho nên chỉ hận không thể khiến Lục gia sụp đổ. Hắn không thể trúng kế.

Nghĩ như vậy, Lục Diễm biểu tình hoảng hốt quay về nhà.

Bình thường hắn đã hay lái xe nhanh, lần này càng là nhanh như điện chớp. Chờ sau khi về đến nhà, hắn dừng xe ở trong gara, ngồi một lúc tự ổn định lại tâm trạng rồi mới vào nhà.

Kết quả vừa bước của phòng khách liền thấy Lục Can đang ôm Lục Quỳnh đút y ăn trái cây.

Quả cam được cắt thành hình con thỏ, nhéo tai thỏ cắn nhẹ là có thể ăn cả múi cam vào miệng.

Nhưng quả cam hôm nay lại không được ngọt, Lục Quỳnh cắn nửa miếng đã không muốn ăn nữa, mềm mại làm nũng với Lục Can, "Anh, em không muốn ăn."

Ngày thường Lục Can cũng không có cách bắt ép y, cuối cùng chỉ có thể ăn nốt quả cam còn dư ở trên tay Lục Quỳnh.

"Em đó! Mềm yếu như vậy thì phải làm sao đây?" Lục Can cầm khăn giấy giúp Lục Quỳnh lau đầu ngón tay dính nước trái cây.

Lục Quỳnh thuận thế nhích gần vào trong lòng Lục Can, trong mắt trong lòng đều là tín nhiệm.

Cảnh tượng này bình thường nhìn vào cảm thấy rất ấm áp, nhưng Lục Diễm vừa mới chịu kích thích quá lớn, đã trông gà hóa cuốc. Thấy bộ dạng Lục Can dỗ dành Lục Quỳnh liền cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hắn cảm thấy giữa hai người quá mức mờ ám. Dù sao cũng không có anh trai nhà nào sẽ nuông chiều một đứa em trai đã hai mươi tuổi như vậy.

Đúng là thân thể Lục Quỳnh không tốt, nhưng đâu đến nỗi ngay cả trái cây cũng không thể tự mình ăn! Mẹ nó cái này có khác gì đang chăm tiểu tình nhân đâu?

Cho nên, Lục Can có phải đối với Lục Quỳnh cũng... Nghĩ đến khả năng anh em trong nhà đều có tâm tư khác với Lục Quỳnh, lông tơ Lục Diễm dựng thẳng, lập tức đi lên tách hai người ra.

"Anh hai, đau em." Lục Quỳnh được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ bị Lục Diễm dùng sức lớn như vậy lôi kéo, cổ tay lập tức đỏ lên một vòng.

"Lục Diễm!" Lục Can đứng dậy, hất bay tay hắn ra, "Anh làm gì vậy hả?"

"Là em đang làm gì mới đúng? Em ấy hai mươi tuổi rồi, không phải hai tuổi!" Lục Diễm nói không lựa lời, ngay lập tức nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.

"Vậy thì thế nào? Thân thể Tiểu Quỳnh không tốt, ngày thường anh cũng chăm sóc em ấy như vậy mà! Đột nhiên phát điên cái gì?"

Lục Can không rõ Lục Diễm vì sao lại đột nhiên phát hỏa, để Lục Quỳnh ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha rồi phân phó quản gia đi lấy thuốc, Lục Can quay đầu nhìn Lục Diễm, "Có phải anh ở chỗ Lục Bạch bị khiêu khích đúng không?"

"Nếu anh muốn phát tiết tật xấu thì đi ra ngoài, không cần ở trong nhà làm loạn. Tiểu Quỳnh nhát gan đâu phải là anh không biết, làm ầm ĩ như vậy buổi tối em ấy lại không ngủ được."

"Anh hai..." Lục Quỳnh tận dụng cơ hội gọi hắn một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn như cũ, giống như dù có như thế nào cũng sẽ không trách hắn.

Tựa như khi còn nhỏ, Lục Diễm ghét bỏ Lục Quỳnh phiền phức. Ban ngày mới vừa từ chối dẫn theo y cùng đi ra ngoài chơi với bạn, nhưng tới buổi tối, Lục Quỳnh sợ hãi sẽ ôm gối ngủ lén chạy tới phòng Lục Diễm, gõ cửa làm nũng kêu, "Anh hai."

Mà Lục Diễm cũng nhiều năm ôm Lục Quỳnh ngủ như vậy.

Lục Diễm uống hết một cốc nước, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh.

Đúng vậy! Lục Can nói không sai, từ nhỏ thân thể Lục Quỳnh đã yếu nhược, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến em ấy sợ hãi đến mức buổi tối không dám đi vào giấc ngủ. Là hắn không đúng, hắn không nên vì bị Lục Bạch châm ngòi liền đột nhiên thất thố.

Còn về phía anh cả... Anh cả sẽ không đâu. Bọn họ là anh em ruột mà!

Lục Can thấy thế cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ thở dài, "Xem ra anh cũng đã bị tác động."

"Xin lỗi, hôm nay anh đã quá xúc động." Lục Diễm cúi đầu xin lỗi Lục Quỳnh. Nhưng sau khi xin lỗi xong, hắn cũng không nghe theo lời khẩn cầu của Lục Quỳnh mà trực tiếp rời đi, trở lại chỗ ở bên ngoài của mình. Hắn muốn bình tĩnh một chút. Sự tình gần đây thật sự có quá nhiều rối loạn.

Về phần Lục Bạch...

Nghĩ đến lời chất vấn bén nhọn của Lục Bạch, hắn đột nhiên cảm thấy có phần khó chịu. Bởi vì Lục Diễm hiểu rõ, tất cả cực khổ của Lục Bạch đều là chịu thay cho Lục Quỳnh. Vốn dĩ cậu không cần phải sống một cuộc sống gian nan như thế.

Thích học tập lại không có cách nào học tập, cần phải đi làm công mỗi ngày là cảm giác gì? Đến kỳ nghỉ thì không có nhà để về lại là cảm giác như thế nào?

Lục Diễm đứng ở ngoài cửa lớn, đột nhiên cảm thấy hiu quạnh. Nhưng trong lòng hắn lại chỉ nghĩ đến thời điểm Lục Bạch nói những lời này ra, tâm tình có phải cũng giống như hắn hiện tại hay không?

Bắt đầu từ lúc Lục Diễm nhìn thấy mặt Lục Bạch tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn muốn tìm hiểu một chút về người em trai này của mình. Lục Diễm cuối cùng vẫn là gọi một cuộc điện thoại.

"Tôi muốn tra tư liệu của Lục Bạch, chỗ các anh vẫn còn hồ sơ mà anh cả để lại đúng không?"Lục Diễm gọi cho cấp dưới đáng tin cậy của mình, sau đó lái xe trở về biệt thự ở bên ngoài.

Lục Diễm lớn hơn Lục Quỳnh năm tuổi, lúc hắn hai mươi tuổi, được Lục Du đồng ý cho dọn ra ngoài Lục gia. Lúc ấy nói gì mà Lục Diễm thích náo nhiệt, ở nhà quá mức gò bó. Hắn cũng thích kiểu tự do này, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài bay nhảy hưởng thụ.

Lúc đầu vẫn luôn nghĩ là Lục Du đối xử với hắn tử tế, nhưng hiện tại cẩn thận cân nhắc, lại giống như là đều có ý đồ.

Lục Diễm áp xuống nghi hoặc trong lòng, chuyên tâm lái xe. Chờ đến lúc hắn tới chỗ ở, thuộc hạ cũng đã mang tư liệu của Lục Bạch đến.

Những cái này lúc trước đều đã được điều tra qua, chỉ cần sắp xếp lại một chút là được. Nhưng ngoài dự đoán chính là, hồ sơ trong tay Lục Diễm lại chỉ có hai tờ giấy mỏng.

Lý lịch sống hai mươi năm của Lục Bạch, khó khăn lắm cũng chỉ dư lại hai năm từ lúc cậu vào học đại học.

Cái này không phải tình huống một người bình thường nên có, rốt cuộc vì sao Lục Du nhất định phải xóa sạch dấu vết tồn tại của Lục Bạch chứ? Lục Du thật sự muốn giết chết Lục Bạch sao? Lục Diễm rơi vào một trận mê mang, chợt nhận thấy được chân tướng, trái tim hắn cũng âm ỉ đau đớn.

Mà bên phía Lục Bạch, hệ thống đột nhiên phát ra nhắc nhở [ Giá trị hảo cảm của đối tượng công lược Lục Diễm tăng lên 40. ]

Hệ thống vô cùng kinh ngạc: "Đây là vì cái gì?"

Lục Bạch cũng không bất ngờ lắm: "Bởi vì áy náy. Lục Diễm đột nhiên phát hiện được một phần chân tướng, bắt đầu hoài nghi anh mình, nhưng mấu chốt là hắn không thể nói ra. Còn về phía em trai ruột là tôi, rõ ràng có quan hệ huyết thống, cũng rõ ràng biết là tôi phải chịu thua thiệt, nhưng hắn vẫn muốn đứng là phía anh trai hắn hơn."

"Nhưng Lục Du không phải đã lừa được hắn rồi sao?" Hệ thống nghe không hiểu.

Lục Bạch cười: "Cậu không cần phải hiểu, cậu chỉ cần biết rằng Lục gia hiện tại không còn bền chắc như thép là được rồi."

Nội dung mà Lục Diễm nghe được, là Lục Bạch trải qua cân nhắc nhiều lần mới quyết định nói ra. Mỗi một chữ, đều có mục đích riêng của nó, bao gồm cả những câu nhìn như càn quấy cãi cọ, cùng với màn mê hoặc Lục Du kia.

Lục Bạch hao hết tâm tư, chỉ vì muốn cạy một cái khe hở ở trên tình cảm bền chắc như ván sắt của ba anh em Lục gia. Kế tiếp, chỉ cần theo cái khe hở này, rất nhanh sẽ có sự thay đổi mới.

Còn về Lục Diễm, hắn chỉ là phần khởi đầu thôi. Không bao lâu nữa, Lục Bạch sẽ làm cho cả Lục gia nhận thức lại thật tốt về đứa nhỏ trắng tinh không tì vết của bọn họ, cũng làm ba người Lục gia kia nhìn kỹ lại lớp da đang khoác trên người mình là da người thật hay giả.

Không nói chuyện với hệ thống nữa, Lục Bạch cầm lấy bút vẽ, ở bàn vẽ đang để bừa bãi thuốc màu trước mặt, chậm rãi vẽ xuống từng nét màu xanh trầm cuối cùng để tụ thành sóng gió đang phập phồng trên mặt biển rộng.

Chỉ là ở chỗ sâu nhất, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào người ở bên ngoài bức tranh.

Một đêm này, Lục gia gà bay chó sủa. Lục Bạch lại một đêm ngon giấc.

Sau khi từng người trong ba anh em Lục gia bị Lục Bạch đả kích, Lục Quỳnh cũng theo đó mà nghỉ rất nhiều ngày. Chuyện này làm Lục Bạch nhàn nhã đi không ít.

Buổi chiều một tuần sau, phiếu điểm các lớp khoa quản lý cũng phát ra. Ngoài dự đoán chính là, đứng nhất toàn khoa quản lý năm hai vậy mà lại là Lục Bạch.

"Được nha!" Tiêu Tùy nhìn phiếu điểm, hớn hở ôm bả vai Lục Bạch. Trước kia gã nhìn phiếu điểm của Hạ Cẩm Thiên cũng tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng Lục Bạch không giống thế, là chính mắt gã nhìn thấy Lục Bạch tiến bộ từng chút một, thẳng đến khi lấy được vị trí đầu tiên.

"Muốn ăn cái gì? Buổi tối anh sẽ khen thưởng em."

Lục Bạch cười cười lấy phiếu điểm về, tiếc nuối nói, "Có lẽ là không được."

"Làm sao vậy?"

"Buổi tối em muốn cùng học trưởng đi thăm ông nội."

"Ông nội cậu tìm Lục Bạch làm gì?" Tiêu Tùy thấy Hạ Cẩm Thiên từ bên ngoài đi vào, kéo người tới một bên hỏi.

Lúc trước Hạ Cẩm Thiên muốn bảo vệ Lục Bạch cho nên nói hết mọi chuyện cho người trong nhà biết. Khi ấy Hạ gia chỉ cảm thấy Hạ Cẩm Thiên quá bướng bỉnh, hơn nữa chuyện Lục gia làm cũng quá ghê tởm, nên tùy theo ý anh.

Nhưng lúc đó cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, mà nhìn ý tứ hiện tại, Hạ lão gia dường như đang thật sự che chở cho Lục Bạch. Lâu lâu sẽ kêu Hạ Cẩm Thiên đưa người qua gặp.

Hạ Cẩm Thiên cũng nhịn không được cười, "Chơi cờ."

"Cái gì? Kỹ thuật chơi cờ của ông nội cậu đuổi kịp tuyển thủ chuyên nghiệp đó."

"Ừ." Giọng điệu của Hạ Cẩm Thiên đặc biệt tự hào, "Lục Bạch có thể thắng được ông."

Tiêu Tùy: "???"

Hạ Cẩm Thiên lại nói thêm một câu: "Hơn nữa Lục Bạch cũng không nhường ông nội."

Sợ là muốn thành tinh luôn rồi! Tiêu Tùy nhìn Lục Bạch, nháy mắt có cảm giác bản thân mình và Hạ Cẩm Thiên đang cùng nhau trộm cất giấu đại bảo bối, lại không một ai nhận ra được.

Rất muốn đem ra khoe, nhưng lại không đành lòng bảo bối bị người ta mơ ước.

Tâm tình Tiêu Tùy vô cùng phức tạp. Nhưng Hạ Cẩm Thiên vẫn bình thản đi đến bên người Lục Bạch, trước nhìn chằm chằm cậu mặc áo khoác cẩn thận, sờ sờ độ dày ở cổ tay áo lại cảm thấy chưa đủ ấm, liền đem khăn quàng cổ của mình quàng lên cho cậu, lúc này mới mang cậu ra khỏi cửa.

Lục Bạch có chút ngoài ý muốn, "Hôm nay sao lại qua sớm như vậy?"

"Ừm. Trong nhà làm đồ ăn ngon để chúc mừng em đạt được vị trí số một." Xoa xoa đầu Lục Bạch, trong mắt Hạ Cẩm Thiên tràn đầy ý cười.

Lục Bạch chỉnh lại khăn quàng trên cổ, "Em còn tưởng rằng ông nội muốn chúc mừng bản thân càng già càng dẻo dai, còn có thể chơi liên tục mười ván cờ."

"Lời này em đến trước mặt ông nội nói đi." Nhìn gương mặt đầy vẻ giảo hoạt của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên liền nhéo nhéo má cậu.

So với trước kia hồng hào hơn rất nhiều, giống như những gai nhọn cùng sự cực khổ đã thật sự rời xa Lục Bạch.

Hệ thống lại lần nữa thở ngắn than dài: "Mẹ nó nếu ngươi cùng Hạ gia ôm sai thì tốt rồi."

Lục Bạch trả lời không chút khách khí: "Nếu là cùng Hạ gia ôm sai, còn cần ta xuyên đến đây sao?"

Nói quá có đạo lý, hệ thống căn bản không còn gì để phản bác.

Mà diễn đàn trường lúc này cũng bởi vì thành tích kỳ thi được đưa ra mà nổi lên sóng gió.

[ Chuyện này sao có thể? Không phải mỗi lần thi Lục Bạch đều mấp mé gần mức thi lại hay sao? ]

[ Đúng vậy! Tôi tận mắt nhìn thấy, hai tuần trước kỳ thi, bài tập của cậu ta đều viết không rõ ràng. Lúc đó tôi còn nghe được giảng viên than vãn, nói kỳ thi giữa kỳ lần này của Lục Bạch khả năng lại không đạt, tại sao đột nhiên lại xếp thứ nhất? ]

[ Hay là gian lận nhỉ? ]

Vốn ban đầu đang cảm thán thành tích của Lục Bạch tiến bộ thật nhanh, nói qua lại hồi lâu, nhanh chóng xoay chuyển thành Lục Bạch gian lận, thành tích không thật.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net