TG1: Mỹ nhân bệnh tật bị ôm sai có ba anh trai bá tổng (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-----------------------------


"Má ơi, cái đề thi này..."

Người xem thi đấu bên ngoài tâm tình đều thả lỏng đi rất nhiều, nhưng những người dự thi bên trong lại sôi nổi lộ ra thần sắc cẩn trọng.

"Đề này không phải rất đơn giản sao? Sao bọn họ đều trở nên nghiêm trọng vậy?" Lục Tử ngó vào bên trong xem xét tình hình.

Tiêu Tùy nhịn không được tát một cái lên đầu hắn, "Mẹ nó cậu bị ngốc hả? Cái này giống như đưa cho cậu một đề văn kêu cậu viết về < Bố của tôi > vậy đó."

Lời nói của Tiêu Tùy nghe như lạc đề nhưng lại rất có đạo lý.

Đối với họa sĩ mà nói, càng bình thường thì càng khó để vẽ ra được những tác phẩm hay. Đặc biệt là đề tài về gia đình, từ xưa đến nay, các họa sĩ với đủ loại phong cách khác nhau đều đã có những tác phẩm xuất sắc. Điều này làm cho bọn họ càng không thể xác định được mình nên thể hiện như thế nào cho tốt.

Dù sao, bàn về ấm áp, tác phẩm < Grace Before a Meal > của họa sĩ người Pháp Chardin chính là ví dụ điển hình nhất, nó đã khiến cho quốc vương Louis bởi vậy mà xúc động.

Luận về sâu sắc, các tác phẩm đào vong của người Do Thái là đứng nhất trong số đó.

Mặc kệ là vẽ theo phương hướng nào, đều đã có vô số mẫu thiết kế của các tác giả ưu tú vẽ ra từ nhiều đời trước. Bọn họ làm thế nào mới có thể vẽ ra được một tác phẩm khiến người xem kinh ngạc vì đẹp đây? Nếu mạnh mẽ bắt chước theo ý cảnh, thì không khác gì đang múa rìu qua mắt thợ, nhưng nếu vẽ gia đình của chính mình, lại trở nên vô cùng bình thường.

Không ít người trực tiếp trở nên luống cuống, đặc biệt là nhóm người của trường Lục Bạch. Đại đa số bọn họ đều không quá am hiểu đề tài, theo thói quen cố gắng nghĩ xem với đề thi này mình nên biểu đạt cảm xúc như thế nào.

Chỉ có hai người vô cùng bình tĩnh tự nhiên, một trong số đó là Lục Can, gia đình hắn hạnh phúc mỹ mãn, tùy tiện chọn một hình ảnh cũng đều có thể làm người xem vừa nhìn thấy liền cười. Nhưng tiền đề là, Lục Bạch không can dự vào.

Nghĩ đến Lục Bạch, tay cầm bút vẽ của Lục Can khẽ run một chút. Nhưng rất nhanh hắn liền thu liễm lại tâm tình, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào vẽ tranh.

Mà một người khác chính là Đàm Ích.

Vẽ tranh đối với Đàm Ích mà nói, là tồn tại giống như một bản năng. Hắn dành tình yêu điên cuồng với bút vẽ cùng vải vẽ tranh, ham mê sáng tạo ra mỹ học, càng khát vọng chính mình có thể trở thành một người sáng tạo mỹ học.

Mặc kệ đề thi là gì, đối với Đàm Ích đều không có gì khác nhau. Nó chỉ là nơi quyết định phương hướng linh cảm của hắn.

Còn vẻ đẹp cùng ý cảnh, bản năng của hắn chính là luôn truy đuổi mỹ lệ, nên làm sao lại có thể đem cảnh trí mỹ lệ trong lòng mình vẽ bừa bãi ở trên vải vẽ chứ?

Trong lúc nhất thời, sự thong dong của hai người lại trở thành áp lực của đại đa số người trên sân thi đấu. Lục Quỳnh cũng là một trong số đó, nhưng y rất nhanh đã dần ổn định. Bởi vì lúc trước Lục Quỳnh đã biết được đề thi, cho nên y cũng không quá khẩn trương, thậm chí đã định liệu từ trước.

Thời gian quy định là trong ngày hôm nay phải vẽ xong. Bởi vậy rất nhanh mọi người ở phòng vẽ tranh liền vội vàng cầm lấy bút vẽ, không muốn lãng phí thời gian nữa.

Nhưng chỉ có Lục Bạch vẫn luôn không nhúc nhích, cậu đứng ở trước bàn vẽ, nhìn hai chữ 'Gia đình' ở bảng đen phía xa, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

"ĐM! Mẹ nó tôi suýt nữa đã quên một nhà khốn nạn kia rồi đấy!" Bên ngoài phòng học Thiên Quanh, Tiêu Tùy trực tiếp chửi thề, vài người khác cũng đều lộ ra vẻ bất mãn.

"Lúc giáo viên ra đề chẳng lẽ không điều tra gì à?"

"Có ý gì đấy?" Có người năm ba lại đây xem thi đấu tò mò hỏi, lúc trước bọn họ ở trên diễn đàn nhìn thấy tin hot biết gia đình Lục Bạch không tốt, nhưng dù sao cũng không biết chuyện Lục Bạch và Lục Quỳnh bị ôm sai, cho nên không rõ lý do vì sao đám người Tiêu Tùy lại kích động như vậy.

Mấy người Tiêu Tùy không biết nói như thế nào, chỉ có thể lắc đầu, tỏ vẻ khả năng Lục Bạch vẽ không ra.

Đúng vậy! Vẽ như thế nào? Gia đình mà Lục Bạch lớn lên từ nhỏ ở trong một cục diện đáng buồn, chưa bao giờ mang lại cho cậu bất cứ một hy vọng cũng như niềm vui nào. Còn về phần Lục gia... Chỉ sợ đề cập tới cũng là như thế.

"Không được, chúng ta đi mang đứa nhỏ về, không thi đấu nữa!" Tiêu Tùy kéo Hạ Cẩm Thiên một cái. Gã thật sự là không đành lòng. Mặc dù gã hiểu rõ, rút lui khỏi cuộc thi đối với Lục Bạch mà nói sẽ là sự sỉ nhục vĩnh viễn, nhưng gã vẫn là không đành lòng nhìn Lục Bạch đứng ở trước bàn vẽ, bộ dạng cô độc không có ai để dựa vào.

Hạ Cẩm Thiên lắc đầu, "Không, Lục Bạch sẽ không đồng ý."

Tiêu Tùy thở ra một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Bạch càng trở nên lo lắng.

Bọn họ biết rõ nội tình nên mới hiểu lý do vì sao Lục Bạch không thể hạ bút, nhưng đối với những người vây xem ở bên ngoài, lại cảm thấy Lục Bạch đây là đang khiếp sợ.

"Vẽ không được, vì sao còn muốn đứng ở bên cạnh Đàm Ích để làm trường học mất mặt vậy?"

"Không thể đuổi cậu ta xuống được à?"

"Tôi nhìn không nổi nữa! Cứ cho là thất bại lúc trước không liên quan tới cậu ta đi, nhưng hiện tại cách làm này của cậu ta cũng không khỏi thật quá đáng!"

Thậm chí các giáo viên ở trong phòng vẽ tranh cũng cảm thấy thời gian để trống của Lục Bạch có chút quá dài. Vội vàng đi đến bên cạnh Lục Bạch muốn hỏi xem có phải cậu gặp vấn đề gì hay không.

Chính vào lúc này, Lục Bạch hành động.

Khác với dáng vẻ cẩn thận từng bút một của mọi người, Lục Bạch đem một lọ thuốc màu đen mới nguyên đều nặn vào vỉ pha màu.

Không, một lọ không đủ, còn phải sang lọ thứ hai.

Cậu nặn một cách máy móc, giống như đang rơi vào một đoạn hồi ức nào đó. Thẳng đến khi hai lọ thuốc màu đều bị nặn rỗng, Lục Bạch thuận tay cầm lấy bút vẽ to nhất, chấm đầy thuốc màu, ở trên vải vẽ tranh màu trắng vẽ ra một đường ngang thật dài.

Đây là muốn làm gì?

Những người đang nhìn chằm chằm vào cậu đều sôi nổi duỗi dài cổ hóng hớt.

Mà Lục Bạch cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, một khi bắt đầu vẽ liền không thể dừng tay. Không ngừng ở vỉ pha màu có thuốc màu đen, tăng thêm thuốc màu đỏ cùng màu trắng.

Màu đỏ và màu trắng không ngừng được tô vào, làm cho toàn bộ vải vẽ tranh đều bị màu đen nông sâu phủ đầy.

Có rất mảng đen tuyền, có rất nhiều mảng xám trắng, có rất nhiều mảng đen đỏ, hỗn loạn một đoàn, nhìn không ra bất cứ nội dung gì.

"ĐM! Này là đang vẽ cái mẹ gì vậy? Như này tôi cũng vẽ được!"

"Quá mất mặt, làm động tác lớn như vậy, ảnh hưởng đến Đàm Ích ở bên cạnh mất."

"Không phải là cậu ta muốn quấy rầy đến Đàm Ích khiến cậu ấy thua đấy chứ?"

Bên ngoài nói cái gì cũng có, vẫn luôn ríu rít, ồn ào muốn chết.

Nhưng Đàm Ích trong phòng vẽ tranh hiển nhiên không phải bị quấy rầy, mà là bị động tác của Lục Bạch hấp dẫn.

Hắn biết, trước khi vẽ tranh Lục Bạch đã thay đổi vải vẽ. Hiện tại khối vải vẽ của cậu có thể nói là lớn nhất trong phòng thi. Cho nên, từ lúc Lục Bạch bắt đầu động tác, Đàm Ích liền tò mò mà nhìn theo.

Còn bây giờ Lục Bạch làm, Đàm Ích cũng có thể nhìn ra được là cậu đang tô màu sắc lót nền. Nhưng màu lót trầm như vậy, cậu muốn vẽ cái gì? Là phong cách cung đình với bối cảnh thâm trầm, sau đó thêm vào nhân vật hoa lệ?

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình đã đoán sai rồi. Không phải bối cảnh hoa lệ, Lục Bạch là đang vẽ bối cảnh không gian.

Mà những màu đen, đỏ, xám trắng kia chính là vẻ đẹp của không gian trong mắt cậu.

Không thể nghi ngờ rằng hình ảnh này cùng với hai chữ 'gia đình' ấm áp hoàn toàn đối lập, bức tranh của Lục Bạch vừa mở đầu đã toát nên sự âm u, tăm tối.

Ngay sau đó Lục Bạch thay đổi một bút vẽ khác, bắt đầu phác họa đường cong.

Một nét rồi lại một nét, cậu vẽ vô cùng nghiêm túc, mà một thế giới Đàm Ích chưa bao giờ tiếp xúc qua, đang chậm rãi hiện diện ở trước mặt hắn.

Khu phố cũ bần cùng và bế tắc. Những căn nhà bốn tầng xây san sát nhau với khoảng cách rất gần. Chỉ cần đứng ở bên cửa sổ là có thể nhìn thấy hết cảnh tượng ở cửa sổ nhà đối diện. Bao gồm cả một bàn thức ăn ở bữa cơm tối cũng nhìn thấy rõ ràng.

Không có thang máy, hành lang lâu năm đã xuống cấp. Không có đèn khẩn cấp, sau khi trời tối, tất cả chỉ có thể dựa vào lần mò trong bóng đêm. Hành lang chất đống các đồ vật gia dụng. Nếu có cháy, nhất định không thể chạy thoát từ hành lang.

Không, khả năng cũng không cần chạy. Chỉ cần từ trên cửa sổ nhảy xuống, với độ cao mấy tầng như vậy, ít nhất cũng không ngã chết người.

Mà địa phương như vậy, chính là nơi Lục Bạch đã lớn lên, cũng là nơi có nhà của cậu.

Nhưng dù vậy có thể nói lên được cái gì? Đàm Ích đột nhiên bớt đi chút hứng thú.

Đúng là khắc họa cảnh vật làm hắn nhìn ra được kỹ xảo và bản lĩnh cực mạnh của Lục Bạch ở tranh sơn dầu, cũng có thể nhìn ra được cậu thật sự rất có linh khí. Nhưng cũng chỉ thường thôi, cũng không đủ để làm thỏa mãn sự chờ mong của hắn. Thậm chí chẳng còn chút hứng thú nào.

Đàm Ích thu hồi ánh mắt, tiếp tục vẽ tranh của mình. Mà Lục Bạch vẫn như cũ cẩn thận vẽ khu phố cũ.

Thẳng đến khi khu phố cũ chậm rãi hoàn thành, trong mắt Lục Bạch cuối cùng cũng lộ ra một chút hoài niệm.

Cậu lại lần nữa thay đổi sang bút vẽ to nhất, lần này cậu dùng thuốc màu màu trắng, đem bút vẽ từ cửa nhà kéo dài tới nơi xa, một đường phố chật chội liền xuất hiện ở trước cửa khu phố cũ. Tất cả đều là cảnh đẹp. 

Mà lúc này, cách đó không xa chỗ của Lục Quỳnh truyền đến tiếng kinh hô, tựa như xuất hiện nội dung gì đó làm người kinh ngạc.

Đàm Ích nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn lại, lại phát hiện có không ít người tụ tập ở chỗ của Lục Quỳnh. Đi qua nhìn thử cũng nhịn không được kinh ngạc vô cùng.

Tranh của Lục Quỳnh, thật sự quá đặc biệt.

Khác với mọi người vẽ về nhân vật, tranh của Lục Quỳnh không có nhân vật, chỉ có một phòng ngủ. Là phòng ngủ của y ở nhà chính Lục gia.

Phương pháp vẽ tranh của trường phái lãng mạn làm cho bầu không khí trong phòng ngủ thoạt nhìn cực kỳ ấm áp. Một chiếc giường mềm mại, hai tấm rèm cửa sổ trắng tinh, ánh sáng xuyên qua rèm cửa mà chiếu vào. Mỗi một nơi trong phòng đều thể hiện ra rằng chủ nhân của nó rất được người nhà yêu thương.

Mà càng kỳ diệu hơn chính là, từ bức tranh có thể ẩn ẩn nhìn ra được chi tiết. Cho dù là góc bàn cũng đều được người tỉ mỉ bọc lại, như là lo lắng y không cẩn thận đụng vào mà bị thương.

Lục Quỳnh không có vẽ bất cứ một người thân nào, nhưng lại đem yêu thương mà bọn họ dành cho y, từng nét bút, tất cả đều vẽ ở trên bức tranh. Chỉ cần nhìn vào, liền khiến cho người xem cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Mẹ ơi! Này cũng quá ấm áp rồi đó!"

"Thật muốn đi vào trong đó nằm một lúc. Cửa sổ nhiều nắng như vậy, mùa hè ngồi ở đó khẳng định đặc biệt ấm áp." Không ít người một bên xem một bên khe khẽ nói nhỏ.

"Được rồi! Mọi người đều tiếp tục vẽ tranh của mình đi!" Lục Can nghe thấy ầm ĩ, kịp thời ngăn cản miễn cho bọn họ quấy rầy đến Lục Quỳnh.

"Không sao cả, chúng ta cùng nhau cố gắng nha!" Lục Quỳnh ngẩng đầu, ngượng ngùng cười với mọi người, trong nháy mắt giống như thiên sứ có thể tinh lọc tâm hồn con người, làm không ít người đều vì vậy mà trầm mê, nhưng Đàm Ích mẫn cảm đã nhận ra điều không ổn trong đó.

Lục Quỳnh cũng không phải trẻ con, chi tiết trong bức tranh tuy rằng cảm động nhưng lại lộ ra một loại mờ ám giả dối. Đàm Ích cũng là người trong mắt không chứa được dù chỉ là một hạt bụi, hắn đúng là thích người đẹp, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc hắn chán ghét loài hoa tầm gửi chỉ thích sống dựa vào người khác.

Lại nói tiếp, Lục Bạch vẫn còn ở chỗ kia vẽ khu phố cũ sao? Tầm mắt Đàm Ích dừng ở trên bức vẽ của Lục Bạch cách đó không xa.

Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ muốn xem tiến độ của Lục Bạch thôi, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, chỉ liếc mắt một cái, tầm mắt hắn liền không bao giờ có thể rời đi được nữa.

Hóa ra hắn đã đoán sai, đúng là Lục Bạch vẽ theo phong cách tả thực, nhưng cái khu phố giống như thật kia cũng không phải là chủ đề chân chính, nó chỉ là một bối cảnh mà thôi.

Điều Lục Bạch thật sự muốn vẽ, kỳ thật chính là những người đang đi ở trên đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net