TG1: Mỹ nhân bệnh tật bị ôm sai có ba anh trai bá tổng (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------


Lục Diễm dựa vào cơn xúc động này lấy hết can đảm muốn trông thấy Lục Bạch. Cho dù sau khi gặp mặt bị Lục Bạch trách mắng mấy câu, gã vẫn nhất quyết muốn được nhìn thấy Lục Bạch trước tiên. Có lẽ chỉ cần hiện tại Lục Bạch sống khá tốt cũng đủ làm cho Lục Diễm cảm thấy phần lương tâm nhỏ đến không thể thấy của gã an ổn đi một chút, sẽ không sôi trào mãnh liệt như bây giờ.

Mà bên phía Hạ gia lúc này, Lục Bạch đang cùng Hạ lão gia chơi cờ. Trên bàn cờ ẩn chứa sóng ngầm kích động, hơi không để tâm một chút là thua hết cả bàn cờ nhưng trên mặt hai người lại tỏ ra vô cùng thích ý. Tựa như đây không phải một đoạn chiến tranh đối chọi mà là một bản nhạc giao hòa tự nhiên.

Người có tài lại gặp người ngang tài, không chỉ có Hạ lão gia, kể cả Lục Bạch cũng cảm thấy thích thú.

Hạ Cẩm Thiên ngồi ở ghế bên cạnh Lục Bạch nghiền ngẫm một quyển sách, thi thoảng lại rót thêm trà cho hai người. Chỉ là trà này càng uống càng nhạt, cuối cùng liền biến thành nước trắng.

Hạ lão gia không hài lòng mà gõ gõ chén trà.

Hạ Cẩm Thiên mặt không cảm xúc thả vào trong chén của ông hai quả táo đỏ.

Hạ lão liền tức giận đến buông cả quân cờ.

Hạ Cẩm Thiên một chút cũng không khoan nhượng, thậm chí còn một hai bắt ông mình phải uống, ngay cả nước anh cũng không thêm vào.

"Đều đã lớn tuổi rồi, uống trà nhiều như vậy buổi tối sẽ ngủ không yên." Giọng điệu của Hạ Cẩm Thiên vô cùng nghiêm khắc.

Hạ lão gia làm vẻ mặt tức giận, cuối cùng chỉ có thể thở dài nâng chén nước trắng có hai trái táo đỏ ở trước mặt lên uống sạch, sau đó chỉ vào Hạ Cẩm Thiên nói, "Càng lớn càng không đáng yêu! Khi bé còn biết làm nũng, bây giờ nơi nào nhìn giống cháu trai, cứ như là cha ta vậy!"

Hạ Cẩm Thiên nhận lấy chén trà đặt sang một bên, lần này đến nước cũng không rót cho, "Buổi tối uống quá nhiều nước cũng không tốt, kẻo lại đi tiểu đêm."

"Nhìn đi! Cháu nhìn đi!" Hạ lão gia không thể tức giận với cháu trai, chỉ có thể quay đầu oán giận cùng Lục Bạch.

Lục Bạch cũng không đáp lời, chỉ tủm tỉm cười nhìn hai ông cháu đánh nhau.

Hệ thống bên trong đại não vẫn luôn trầm mặc đột nhiên tỏ ra kinh hoảng: "Đậu má đậu má! Tình huống gì thế này?"

"Làm sao vậy?" Lục Bạch dùng ý thức hỏi nó.

"Giá trị hảo cảm của Lục Can với Lục Diễm đột nhiên tăng lên, Lục Can đã tới 70, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên không ngừng. Còn bên phía Lục Diễm, lên đến 80 đúng là hiếm thấy."

"Ừ." Lục Bạch không kinh ngạc một chút nào, bình tĩnh đáp lại một câu: "Đại khái là đột nhiên phát hiện ra bản thân mắt mù chăng?"

Hệ thống: "...Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là khoảng cách giữa anh và Lục Diễm đang rất gần."

"Tên đó tới làm gì nhỉ?" Hệ thống vô cùng tò mò, "Không phải là muốn hòa giải với anh đó chứ?"

Hệ thống cảm thấy không còn lời nào để nói, Lục Diễm đã lớn như vậy rồi, vì sao còn xử lý mọi chuyện một cách cảm tính như vậy? Lục Bạch đều đã bị gã tổn thương một thời gian dài, rốt cuộc gã có tư cách gì tới cửa cầu hòa?

Sợ là bên trong có độc.

Mà rất nhanh cửa thư phòng cũng bị quản gia gõ vang, đánh vỡ khung cảnh ấm áp bên trong.

"Nhị thiếu gia Lục gia tới đây thăm hỏi ạ." Chuyện nhỏ như truyền lời này vốn cũng không cần lão quản gia tự mình đi thông báo, nhưng ông lo lắng cho Lục Bạch nên tiện thể lên xem.

Quả nhiên vị khách không mời mà tới này đồng thời làm cho Hạ lão gia và Hạ Cẩm Thiên nhăn mày.

Tầm mắt của Hạ lão gia dừng ở trên người Lục Bạch như muốn nói gì đó, nhưng Hạ Cẩm Thiên lại đứng lên trước, "Đã trễ thế này rồi, cháu đi từ chối hắn."

Lục Bạch từ đầu chí cuối đều không nói gì, cũng không có ý ngăn cản.

Lão quản gia lắc đầu, theo Hạ Cẩm Thiên đi ra ngoài. Hai nhà là chỗ quen biết, Lục Diễm lại không phải là vật trang trí, Hạ Cẩm Thiên càng không thể làm việc quá hấp tấp. Mặc kệ buổi tối hôm nay truyền ra cái gì khó nghe, cuối cùng người bị thương tổn và gánh tội thay đều là Lục Bạch, chẳng cần biết Lục Bạch mới thật sự là người bị hại.

Hạ Cẩm Thiên hiểu rõ ý tứ của lão quản gia, "Ông yên tâm, cháu có chừng mực."

Mà sau khi Hạ lão gia thấy Hạ Cẩm Thiên rời khỏi thư phòng rồi mới quay đầu hỏi Lục Bạch: "Người kia là anh hai của cháu, cháu không muốn gặp sao?"

Lục Bạch lắc đầu: "Không muốn ạ."

Lời nói thẳng thừng của cậu làm Hạ lão gia bật cười: "Không sợ ta cảm thấy cháu là người không có lương tâm?"

"Ông sẽ không." Giọng điệu của Lục Bạch vô cùng bình tĩnh: "Ông nội, không phải ông nói với người làm lễ phục là trước hai mươi tháng chín đưa đồ tới sao? Ông cũng cảm thấy cháu hẳn nên sinh vào tháng chín, nghĩa là cũng đã sớm đồng ý với suy nghĩ của cháu rồi chứ."

Hạ lão gia thở dài: "Kỳ thực cháu có thể chờ cha mẹ mình trở về, tính cách của vợ chồng Lục gia ta cũng biết. Nếu cháu muốn trở về, thật ra cũng không quá khó khăn."

"Cái này đã không còn liên quan tới cháu nữa." Lục Bạch lắc đầu: "Con cái là tấm gương phản chiếu cha mẹ. Có thể nuôi dạy ra mấy đứa con như vậy cũng thấy được đôi vợ chồng kia chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng*. Cháu cần gì phải giúp bọn họ nhận được điều tốt hơn."

(*) Mua danh chuộc tiếng: đạt được danh tiếng bằng những cách không chính đáng.

"Hơn nửa năm du lịch vòng quanh thế giới, tách biệt với mọi chuyện xung quanh nhưng vẫn có thể làm cho mọi người biết được trạng thái cuộc sống của hai người. Mà dù đã ủy quyền cho Lục Du đi chăng nữa thì rốt cuộc đó vẫn là Lục gia của bọn họ, trong nhà nhiều thêm một người xa lạ ở hơn nửa năm, còn vẫn luôn dây dưa với con của mình, chẳng lẽ đôi vợ chồng này không nghe được chút tiếng gió nào sao?"

Lục Bạch lắc đầu, "Thôi bỏ đi!"

Hạ lão gia sờ sờ đầu của cậu, "Hạ Cẩm Thiên nói với cháu à?"

"Học trưởng còn ước gì có thể gạt được cháu, nhưng dù sao cháu cũng không ngốc. Làm như thế nào cũng không nhận được tin tức là cháu đã biết bọn họ căn bản không nghĩ muốn nhận lại con."

"Còn về phần Lục Diễm... Đúng là bản tính của hắn còn chưa tới nỗi quá xấu." Lục Bạch muốn thử thành thật với Hạ lão gia một lần, cậu cảm thấy dù sao mình cũng nên cho ông một lời giải thích hợp lý, vì thế chọn chữ để nói, "Ngày đó cháu...thiếu chút nữa đã chết ở trên núi."

Biểu cảm của Lục Bạch không có nửa điểm thay đổi nhưng ngón tay cầm quân cờ lại run rẩy.

Cảm giác đau đớn trên thân thể đúng là đã tiêu giảm từ lâu, nhưng cảm xúc tuyệt vọng trong quá khứ vẫn rõ ràng chính xác. Bàn tay rũ bên người Lục Bạch không chịu nổi khống chế khẽ siết chặt. Hạ lão gia chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không đành lòng.

Tâm tư của đứa nhỏ này quá kín đáo, vẫn là đã hiểu lầm ý tứ của cậu. Vốn dĩ ông cũng không có ý nghĩ muốn thử cậu, chỉ là ông sợ sau này Lục Bạch sẽ hối hận nên mới hỏi nhiều thêm một câu. Nhưng nhìn Lục Bạch cẩn thận như vậy, trong lòng ông cũng khó chịu theo. Ông hiểu rõ, Lục Bạch sống đến tận bây giờ, lại chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cho cậu.

Cuối cùng Hạ lão gia thở dài một hơi, vẫy tay gọi Lục Bạch đi qua. Lục Bạch đứng ở bên người Hạ lão, lại bị ông kéo vào trong lòng.

"Ông nội?"

"Không có việc gì." Hạ lão gia sờ sờ đầu Lục Bạch, bàn tay già nua lại có lực, "Đứa trẻ ngoan, nếu cháu đã không muốn quay về Lục gia, ai cũng không thể bắt ép được cháu. Mọi chuyện đã có ta và anh trai cháu gánh vác!"

Sau một lúc lâu Lục Bạch mới thở ra một hơi, thấp giọng nói, "Cảm ơn ông ạ."

Mà trong phòng khách lúc này, Hạ Cẩm Thiên và Lục Diễm đang ở thế giằng co.

Lục Diễm ít khi không nóng nảy chất vấn, mở miệng là đòi người nữa. Gã chỉ yên tĩnh ngồi ở trên ghế, chờ Hạ Cẩm Thiên đưa ra quyết định.

"Tôi sẽ không làm tổn thương em ấy, tôi chỉ muốn nhìn thấy Lục Bạch một chút. Còn có một vài lời muốn nói." Thái độ của Lục Diễm rất cẩn thận, thứ nhất là vì gã đang áy náy, thứ hai cũng là vì gã biết sau khi Lục Bạch rời khỏi Lục gia, nếu không có Hạ Cẩm Thiên che chở chỉ sợ ngày tháng sau đó của cậu so với thời điểm ở Lục gia còn gian nan hơn.

Cho nên ở trước mặt Hạ Cẩm Thiên, gã như thế nào cũng không vực dậy nổi tư thái của nhị thiếu gia Lục gia.

Nhưng dù vậy Hạ Cẩm Thiên cũng không giữ mặt mũi cho Lục Diễm, dứt khoát lưu loát từ chối yêu cầu của gã, "Đã trễ thế này rồi, thân thể đứa nhỏ nhà tôi không được tốt, ban ngày cũng hao phí sức lực quá nhiều nên ngủ rồi. Nếu anh có việc gì thì chờ em ấy nghỉ ngơi tốt, đi học lại rồi nói sau."

"Vậy phải chờ đến khi nào? Lời tôi muốn nói cũng không nhiều lắm, vài phút liền đi ngay."

Hạ Cẩm Thiên dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá gã vài lần, hỏi ngược lại, "Vậy anh muốn tôi lên kêu em ấy dậy sao?"

"Cho dù anh biết em ấy sinh bệnh thật vất vả mới ngủ được, anh vẫn muốn bắt em ấy ra đây để nghe anh nói chuyện?"

"Hạ Cẩm Thiên, cậu có phải muốn tranh cãi đến cùng hay không? Hiện giờ còn chưa đến 10 giờ!"

"Vậy Lục Quỳnh nhà các anh thì ngủ lúc nào?"

"..." Thân thể Lục Quỳnh không tốt, tự nhiên cả nhà đều vô cùng chú ý, 9 rưỡi đã dỗ y đi ngủ. Cũng bởi vì Lục Quỳnh nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở Lục gia luôn cố định.

Nhưng Lục Bạch, không phải Lục Bạch không có chuyện gì hay sao?

"Tin tức tra được trong tay anh là của mấy năm trước à? Có muốn xem tư liệu ở chỗ tôi không?" Hạ Cẩm Thiên bảo quản gia mang báo cáo lúc trước của Lục Bạch ra. Một chồng thật dày đè nặng lên lòng bàn tay Lục Diễm.

Lục Bạch bệnh tật ốm yếu, nội dung này Lục Diễm đã xem qua vô số lần, nhưng khi nhìn thấy những con chữ ghê người kia vẫn làm cho gã run rẩy. Chuyện này, sao có thể? Rõ ràng nửa năm trước Lục Bạch còn có thể chạy theo sau anh em bọn họ mỗi ngày, tại sao đã đến sự tình như bây giờ?

Đặc biệt là câu kết luận cuối cùng của thầy thuốc trung y, nói rằng nếu không chăm sóc nuôi dưỡng thật tốt, không thể sống quá 40 tuổi, điều này đối với Lục Diễm mà nói mới thật sự là sét đánh giữa trời quang.

"Thật ra tôi cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc Lục gia là cái hang hổ ổ sói gì, chẳng qua chỉ là hơn nửa năm thôi, nhưng lại có thể hành hạ thân thể của một người đang tốt đẹp đến không còn gì như vậy."

"Mấy người bảo dưỡng Lục Quỳnh tốt như thế, sợ cậu ta phải chịu thương tổn, nhưng đối xử với em trai ruột như Lục Bạch lại có thể làm như không thấy, không, thậm chí mấy người còn hận không thể đẩy em ấy vào chỗ chết!"

"Anh biết không? Lục Bạch thật ra không hề kiên cường." Giọng điệu của Hạ Cẩm Thiên khó có lúc kích động, "Thời điểm em ấy phát sốt hôn mê đã nói với tôi hai câu, hiện tại tôi nói lại cho anh biết."

"Một câu là, tôi không phải muốn mặt dày mày dạn đuổi theo Lục Can, bởi vì đó là anh trai tôi. Câu thứ hai, tôi mới thật sự là người Lục gia."

"Đây là chuyện từ khi nào?"

"Chính là thời điểm em ấy nằm viện lúc trước. Anh biết em ấy vì sao mà kinh sợ quá độ không? Chắc Lục Can cũng không nói thật cho anh biết nhỉ?"

"Ngày hôm đó Lục Bạch thiếu chút nữa đã bị hắn sống sờ sờ mà bóp chết!"

"!!!" Lục Diễm từ trên ghế đứng bật dậy, đến lời tạm biệt cũng không nói đã vội vàng rời khỏi Hạ gia, tựa như phía sau có quỷ đuổi theo. Nhưng mà nỗi hổ thẹn trong lòng gã đối với Lục Bạch càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, gần như ép gã đến không thở nổi.

Lục Diễm phanh gấp xe lại, mở cửa kính, đem đầu vươn ra há miệng hít thở, nhưng trọng lượng đè nặng lên lồng ngực làm thế nào cũng không thuyên giảm. Gã không thể khống chế bản thân mà tưởng tượng, Lục Bạch ngày hôm đó cũng như thế này sao? Em ấy có phải cũng tuyệt vọng như vậy hay không?

Cuối cùng chờ đến khi Lục Diễm lần nữa phục hồi lại tinh thần, xe gã đã dừng ở trước cổng lớn Lục gia.

Vốn dĩ gã muốn trực tiếp trở về chỗ ở của mình, nhưng lại nghĩ tới việc Lục Du đang nhắm vào Lục Bạch, còn có Lục Can làm đồng phạm, Lục Diễm vội vàng xuống xe, nhân lúc Lục Du không có ở nhà muốn thẳng thắn nói chuyện với Lục Can.

Ngoài ý muốn lại phát hiện ra Lục Can đang đỏ con mắt ngồi phát ngốc ở trong căn phòng Lục Bạch từng ở.

"Em ngồi ở đây làm gì?" Phòng để đồ vô cùng lạnh lẽo, Lục Diễm vừa vào cửa liền cảm thấy khó chịu, toàn thân đều bị thấm khí lạnh. Nhìn Lục Can vẫn còn ngồi ngốc ở đó, Lục Diễm duỗi tay đẩy hắn một cái.

Nhưng Lục Can lại thấp giọng nói, "Đây là căn phòng lúc trước Lục Bạch ở."

Lục Diễm ngay lập tức ngây người, "Cái gì? Sao Lục Bạch phải ở nơi như này?"

Ngay sau đó cơn tức giận của gã liền tăng lên, "Mẹ nó, Lục gia đến một căn phòng tử tế cũng không có hay sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net