TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

---------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (12)

---------------------------


"Hai kẻ này đều là người coi tiền như rác, tiết mục chó cắn chó không phải rất hay sao?" Lục Bạch thật sự xem đến hăng say.

Nhưng hệ thống lại có phần do dự, "Nhưng mà tên Dịch Văn Trác này cũng có chút đáng thương, bị dọa thành ra như vậy."

"Phải không?" Lục Bạch cười nhạo một tiếng, "Cậu ta đáng thương, vậy Lục Bạch không đáng thương sao?"

"Có phải cậu đã quên rồi hay không, rốt cuộc tại sao tôi phải đi đến bước đường như ngày hôm nay?"

Hệ thống: "Nhưng hắn cũng không biết gì. Chuyện này không phải đều do Từ Duệ..."

Lục Bạch lại hỏi hệ thống một câu vô cùng xuyên tim, "Cậu chắc chắn cậu ta thật sự không biết gì?"

"Nếu cái gì cũng không biết, vậy vì sao cậu ta phải sợ hãi?"

"Chỉ bởi vì mấy lời tôi nói phía sau sân khấu, cùng với một bài hát sao?"

Hệ thống: "Sự tình hiện tại cũng thật phiền phức. Phòng ở đã bị đẩy đến giá cao như vậy, ngộ nhỡ Dịch Văn Trác không mua được, vậy không phải là anh sẽ cùng Từ Duệ..."

Hệ thống sợ hãi một trận. Hiện tại Lục Bạch chính là đang nhảy múa trên mũi đao, hơi vô ý một chút liền thiên đao vạn quả. Lúc này mà đối đầu với Từ Duệ, cho dù Lục Bạch có biện pháp để chạy thoát thì cũng sẽ bị lột một tầng da.

(*) Thiên đao vạn quả: hình phạt băm thành trăm mảnh.

Lục Bạch lại lắc đầu: "Sẽ không, nhất định Dịch Văn Trác sẽ mua được."

Hệ thống: "Vì sao?"

Lục Bạch: "Bởi vì thủ đoạn của Từ Duệ so với Dịch Văn Trác cao hơn. Khẳng định là hắn đã tra được người muốn mua phòng ở chính là Dịch Văn Trác. Cho nên hắn sẽ buông tay để cậu ta có thể giành được căn phòng này."

Dù sao chuyện này đối với Từ Duệ mà nói lại là kết cục tốt nhất. Bạch nguyệt quang mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng đi vào thành trì mà hắn xây nên.

Mà chỉ cần Dịch Văn Trác và Từ Duệ có cơ hội tiếp xúc, đường sống để cho Lục Bạch thở dốc sẽ càng lớn hơn nữa.

Người kia còn muốn ở trước mặt bạch nguyệt quang bảo trì lớp ngụy trang thân sĩ của mình, tất nhiên tạm thời sẽ không xuống tay với cậu.

Quả nhiên, thời điểm giá cả được đẩy lên tới 2700 vạn, Dịch Văn Trác cuối cùng cũng giành được phòng ở.

Mà một bên khác, vị đại gia bị vuột mất cơ hội tốt kia cũng nhanh chóng mai danh ẩn tích. Thậm chí đến một bài viết tỏ vẻ tiếc nuối ở trên Weibo cũng không đăng lên.

Dịch Văn Trác tạm thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng y vẫn lo lắng sốt ruột như cũ. Không biết cái người liều mạng cùng y cạnh tranh rốt cuộc là ai?

Có phải là vị kim chủ kia của Lục Bạch hay không?

Dịch Văn Trác giật mình một cái, vội vàng nói với người quản lý, "Anh lặng lẽ đi điều tra một chút xem, trong giới giải trí, người có thể một lần lấy ra 2700 vạn có những ai."

"Cái đó... thế bây giờ cậu định làm gì?" Người quản lý cũng cảm giác được chuyện này có nguy hiểm, vô cùng lo lắng cho an toàn của Dịch Văn Trác.

Dịch Văn Trác nghĩ nghĩ, nói, "Tìm một nhân viên trang điểm đến đây giúp tôi hóa trang một chút. Bây giờ chúng ta ngay lập tức đi gặp Lục Bạch. Thời gian còn sớm, mau chóng nghĩ biện pháp sang tên phòng ở."

"Cậu tự mình đi?"

"Ừ."

Dịch Văn Trác không yên tâm. Thật ra y cũng biết Lục Bạch căn bản không có năng lực lớn gì, nhưng thứ nhất là Lục Bạch hận y muốn chết, thứ hai Lục Bạch nghĩ ra quá nhiều trò vặt vãnh. Hơi không để ý một chút là không biết cậu sẽ gây ra chuyện xấu gì nữa.

Cho nên lần này Dịch Văn Trác đi gặp Lục Bạch, chính là muốn nhân cơ hội này nói chuyện với cậu, thử một chút xem mục đích cuối cùng của Lục Bạch là gì.

Kim chủ đưa tiền muốn hẹn gặp mặt, bên phía Lục Bạch đương nhiên là nhanh chóng gửi qua một cái địa chỉ.

Thời điểm Dịch Văn Trác tới nơi hẹn, Lục Bạch đang dựa vào sô pha ở đại sảnh chờ y.

Hôm nay Lục Bạch mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không có hoa văn, kiểu dáng cũng vô cùng bình thường quy củ. Chỉ có hai nút áo ở cổ tay rất tinh xảo, thạch mắt mèo, dưới ánh mặt trời ánh lên màu xanh lục, tự nhiên lại mang vẻ phong tình.

"Ngồi, uống trà." Lục Bạch cười chỉ chỉ tay vào chén trà trên bàn, giống như không hề ngạc nhiên khi Dịch Văn Trác tự mình tới.

Dịch Văn Trác sau một lúc trầm mặc thì kêu những người khác ở trong phòng đi ra ngoài. Sau đó mới ngồi xuống đối diện với Lục Bạch, cầm chén trà lên.

Lục Bạch nhìn y uống một hớp, cười nói, "Không có chút phòng bị gì sao? Anh không sợ tôi hạ độc à?"

Trong lòng Dịch Văn Trác lộp bộp một tiếng, theo bản năng buông chén trà xuống, lại thấy Lục Bạch đang cười trào phúng.

Lục Bạch dám chơi y!

Dịch Văn Trác lo lắng hãi hùng hồi lâu, cuối cùng áp không được lửa giận, lên tiếng chất vấn Lục Bạch, "Lục Bạch, có phải cậu đã quá tự mãn rồi không? Cậu lặp lại việc lợi dụng tôi, dày vò tôi thì cũng nên có mức độ thôi!"

Lục Bạch không nói lời nào, chỉ ném hợp đồng tới trước mặt y, "Hợp đồng mua nhà đây, anh ký tên đi."

"Lục Bạch! Cậu không cần tránh nặng tìm nhẹ. Tôi cảnh cáo cậu, tôi và cậu không thù không oán..." Dịch Văn Trác tăng lớn âm lượng.

Lục Bạch trực tiếp đánh gãy lời, "Trí nhớ của anh Trác cũng thật kém rồi, như thế nào lại không thù không oán?"

"Tôi từng đắc tội cậu sao?" Dịch Văn Trác chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

"Đúng vậy, đắc tội."

"Muốn tôi giúp anh nhớ lại một chút hay không?" Lục Bạch đứng lên, đi đến trước mặt Dịch Văn Trác. Cậu khom lưng cùng Dịch Văn Trác giằng co, thân thể và cánh tay khiến Dịch Văn Trác cố định chặt chẽ ở giữa cậu và sô pha.

"Cút ra!" Dịch Văn Trác dùng sức đẩy Lục Bạch nhưng lại bị cậu đè lại không thể động đậy, "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"

"Không muốn làm cái gì cả, tôi chỉ là có chút tò mò. Dịch Văn Trác, anh nói xem, nếu vị kim chủ kia của tôi nhìn thấy một màn này, liệu có điên cuồng trực tiếp bắt nhốt anh lại hay không nhỉ?"

"Lục Bạch!" Đây mới chính là điều sợ hãi nhất trong lòng Dịch Văn Trác.

Lục Bạch lại thương tiếc sờ sờ sườn mặt của y, "Làm sao vậy? Anh cũng biết sợ hãi sao? Vậy anh biết, lúc đó tôi có bao nhiêu sợ hãi hay không?"

Lục Bạch túm lấy cánh tay của Dịch Văn Trác kéo y từ sô pha đứng lên, sau đó lôi y tới bên cửa sổ, "Thấy cái ghế dựa này không? Có phải rất quen thuộc không?"

"Tôi nói cho anh nghe. Mười năm qua, cái ghế dựa này chính là thứ mỗi ngày tôi thường dùng đến nhiều nhất."

"Sáu rưỡi sáng rời giường, luyện nhảy, luyện giọng hát."

"Bảy rưỡi sáng ăn cơm, là cơm dinh dưỡng, thiếu muối thiếu mỡ, lượng protein hấp thụ vào bị quản lý nghiêm ngặt. Vì duy trì dáng người thiếu niên, mà không phải đi theo độ tuổi trở thành một người trưởng thành cường tráng, gần như mười năm qua tôi chưa từng được ăn một miếng cơm thật sự nào."

"Kế tiếp, tám rưỡi xuất phát đến công ty. Nếu không có lịch trình, vậy thì ở bên cửa sổ đọc sách."

"Cái tiết tấu sinh hoạt này, anh thấy quen thuộc không?"

Dịch Văn Trác quay đầu lại nhìn Lục Bạch, thân thể lại không tự giác mà phát run. Đương nhiên là quen thuộc, bởi vì đây là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi mà chính y đã từng nói ở trong một buổi phỏng vấn.

"Xem ra anh đã nhận ra. Như vậy chúng ta lại tiếp tục nói."

"12 giờ, đúng giờ tự mình làm một bữa cơm."

"Buổi chiều luyện vũ đạo, sau đó tắm rửa, nghỉ ngơi một giấc."

"Buổi tối, đăng một bức ảnh tự sướng lên Weibo, tương tác cùng với fans."

"Sau đó lại đọc sách."

"Thật sự là vô cùng phong phú mà! Năm đó anh Trác vì duy trì hình tượng một thần tượng hoàn mỹ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không chơi trò chơi, tu thân dưỡng tính. Rõ ràng mới 18 tuổi, lại quản lý sức khỏe một cách nghiêm ngặt như vậy."

"Cái đó, chỉ là điều tu dưỡng cơ bản của thần tượng mà thôi." Dịch Văn Trác ý đồ muốn giải thích.

Nhưng lại bị Lục Bạch mạnh mẽ mà ấn vào cửa sổ sát đất.

"Đánh rắm! Dịch Văn Trác, anh dám nhìn thẳng vào tôi mà nói, từ quá khứ đến bây giờ, anh vẫn luôn sinh hoạt một cách khổ hạnh như vậy không?"

"Anh dám nhìn tôi mà nói, anh mười năm như một luyện tập vũ đạo, cho dù bị thương hay sinh bệnh cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày không?"

"Chưa từng dùng Weibo quá lâu, chưa bao giờ xem phim ở trên mạng. Những kẻ từng mắng anh, sau đó gặp xui xẻo, tất cả đều là ông trời có mắt, làm cho bọn họ nhận phải hậu quả xấu, mà không phải là anh ở bên trong dùng thủ đoạn, sau lưng giở trò ngáng chân, làm cho bọn họ thân bại danh liệt sao?"

"Những chuyện đó có liên quan gì đến cậu? Lục Bạch, cậu gặp phải chuyện gì, trước nay đều không có quan hệ gì tới tôi, lúc đó tôi đã xuất ngoại!"

"Đúng vậy! Anh xuất ngoại, nhưng lại để cục diện rối rắm này lại. Tin tức chỉ đưa lên có một ngày, tôi lại là mười năm như một, ngày nào cũng đều phải trải qua như thế! Nhưng ai có thể nghĩ đến, người được gọi là chính chủ này cũng chỉ là tùy tiện giả vờ, vì hình tượng của mình mới dựng nên cái sinh hoạt hoàn mỹ đó."

"Cậu có thể phản kháng, chứ không phải là trút lên tôi cho hả giận."

"Phản kháng?" Lục Bạch kéo tay áo lên tới khuỷu tay, trên đó có một vết sẹo.

"Nơi này từng cấy vào một quả kích điện. Biết cái đó để làm gì không?"

"Chỉ cần tôi có một chút không giống với hình tượng hoàn mỹ của anh, sẽ phải nhận một lần điện giật 'không đau không ngứa'. Tận đến năm nay khi anh về nước, vị kim chủ đại nhân kia không cần đến tên bỏ đi là tôi nữa nên mới lấy lại phần quà quý giá này đó."

"!!!" Cơ thể của Dịch Văn Trác không khống chế được mà phát run, gần như ngã ngồi trên mặt đất.

Lục Bạch khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười ác liệt đến cực điểm, "Đúng rồi, đã quên nói cho anh biết, trong căn nhà này chỗ nào đều có gắn camera. Thời gian tôi ở đây, người nọ đều thấy được. Bao gồm cả hiện tại, cameras cũng chưa có gỡ xuống đâu."

"Bây giờ anh đã biết, vì sao hắn lại tranh giành quyền sở hữu căn nhà này với anh chưa?"

"Bởi vì hắn ước gì anh tự mình tiến vào, trở thành chim hoàng yến của hắn."

"Đương nhiên anh cũng có thể không mua. Nhưng chim hoàng yến đã vào lồng sắt lại bay đi mất. Anh nói xem hắn có thể lập tức tìm được anh hay không?"

"Cậu cố ý!" Dịch Văn Trác gắt gao nhìn thẳng vào Lục Bạch, "Lục Bạch, đây là hắn có lỗi với cậu, không có liên quan gì đến tôi."

"Đúng vậy! Hai ta đúng là không có oan cũ, nhưng lại có thù mới nha!"

"Anh đã quên rồi sao? Sau khi anh trở về, vì muốn dẫm lên tôi để thượng vị đã dùng không ít thủ đoạn." Một câu này của Lục Bạch, giống như đã rút đi toàn bộ sức lực của Dịch Văn Trác.

Bởi vì Lục Bạch nói không sai, đúng là Dịch Văn Trác đã xuống tay với cậu.

Thời điểm Dịch Văn Trác trở về, Lục Bạch giống như mặt trời ban trưa, có thể nói là cậu đã đứng ở vị trí vô cùng quan trọng trong giới giải trí.

Điều duy nhất Dịch Văn Trác hơn cậu cũng chỉ ở hình tượng hoàn mỹ lúc trước. Nhưng tài năng của Lục Bạch rất lớn, năng lực diễn xuất so với Dịch Văn Trác tốt hơn, hát so với y lại càng thêm chuyên nghiệp.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, giới giải trí đổi mới vô cùng nhanh. Dịch Văn Trác hiểu rõ, nếu bản thân không thể tài giỏi hơn Lục Bạch, như vậy dù cho y đã từng phong thần, hiện tại cũng chỉ có thể rời khỏi thần đàn.

Cho nên khi ấy y động tay chân rất nhiều. Những lần xảy ra sai sót của Lục Bạch ở trên sân khấu đều là y sai người cố tình làm ra.

Lục Bạch dùng người có vấn đề, vậy nên dù cho năng lực bản thân của cậu tốt cũng không hề khó đối phó. Thậm chí có một lần sân khấu gặp sự cố, Lục Bạch bị mặt đất chảy đầy nước làm cho té bị thương đầu gối, thiếu chút nữa không thể tiếp tục nhảy nhót được.

Nhưng xong việc, không có ai khiển trách người phụ trách, không có ai khiển trách nguyên nhân gây ra chấn thương. Tất cả đều là do đoàn đội của Dịch Văn Trác dẫn đường, mắng chửi năng lực nghiệp vụ của Lục Bạch không được tốt, còn giả bệnh bán thảm.

Cứ như vậy, lặp lại vài lần, lợi dụng áp lực từ dư luận, dẫn đường fans để bọn họ cảm thấy Lục Bạch chính là quỷ hút máu bắt chước mình, rất nhanh Lục Bạch liền rơi đài.

Mặc dù Dịch Văn Trác hiểu rằng cách làm này của y sẽ ép Lục Bạch không còn đường sống, cuối cùng phải lui vòng. Nhưng y vẫn làm như vậy!

Bởi vì trong giới giải trí, không cần hai người có hình tượng hoàn mỹ.

"Nghĩ ra chưa?" Lục Bạch nhìn sắc mặt của Dịch Văn Trác càng ngày càng trở nên khó coi mà cười đến vui sướng, "Dịch Văn Trác, tôi cũng không phải là kẻ ngu. Lúc trước anh dám xuống tay với tôi, còn không phải ỷ vào người kia là chó liếm chỉ xem tôi như công cụ thế thân cho anh hay sao?"

"Nhân khí, danh dự, anh biến mất mười năm, tôi nhất nhất phải bảo quản thay anh. Hiện tại anh đã trở lại, nên vật cũ trả về nguyên chủ."

"Cho nên anh cũng thoải mái, yên tâm mà tiếp nhận."

"Đúng là việc tôi gặp tra tấn bề ngoài thoạt nhìn không hề liên quan tới anh. Nhưng anh biết rõ hành vi gây tội, biết tôi không có đường sống lại còn giả vờ vô tội phá hỏng đường lui của tôi, mượn tay người khác đẩy tôi vào chỗ chết. So với người kia trực tiếp động thủ, anh còn đáng ghê tởm hơn nhiều!"

"Cho nên Dịch Văn Trác, anh tính kế tôi lâu như vậy, tôi cũng chỉ là trả lại cho anh một món quà nho nhỏ thôi."

"Tên chó điên kia, vốn dĩ chính là của anh. Hiện tại tôi nên xuống sân khấu rồi, đem lưu lượng, fans, danh khí, tất cả đều trả lại cho anh. Tôi cũng đem cả tên chó điên đó trao trả lại cho anh nốt."

Cầm lấy bản hợp đồng phòng ở lúc trước đưa cho Dịch Văn Trác, Lục Bạch thương hại vỗ vỗ bờ vai của y, "Anh ở lại nơi này, ngàn vạn lần phải nhớ duy trì hình tượng hoàn mỹ của mình cho thật tốt đó."

"Còn nữa, Dịch Văn Trác, tôi chúc anh cùng con chó liếm của mình, trăm năm hạnh phúc."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net