TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (21)

--------------------------


Nếu Lục Bạch và Phó Chiêu đã quyết định hợp tác, Lục Bạch tất nhiên sẽ không khách khí.

"Chuyện thứ nhất, tiết mục kia của Sầm Khê Nghiễm có phải còn thiếu một vị trí không? Tôi muốn đi."

"Chuyện thứ hai." Lục Bạch nhìn Phó Chiêu, đột nhiên trịnh trọng đưa cho anh một phần tư liệu, là bản viết tay.

"Này là chuyện cá nhân của tôi, nếu Phó tiên sinh không thích thì có thể trực tiếp từ chối."

"Cụ thể là chuyện gì?"

"Nhờ anh giúp tôi điều tra vài người."

Tư liệu Lục Bạch đưa cho Phó Chiêu là một phần danh sách. Bên trong không có ảnh chụp, cũng không có bất kỳ thông tin gì về thân phận. Chỉ là một bộ tranh phác họa, mỗi một khuôn mặt của đứa trẻ trên bức tranh đều vô cùng sinh động, rõ ràng, tuổi và đặc điểm đặc biệt của cơ thể cũng đều được ghi chép cẩn thận. Điều duy nhất không có chính là tên.

Phó Chiêu xem xét nhân số, tổng cộng có 19 người.

"Đây là những người nào?" Phó Chiêu mơ hồ cảm thấy người mà Lục Bạch muốn tìm kiếm khả năng không có đơn giản như vậy. Hơn nữa tin tức trong này cũng quá ít. Rõ ràng có thể ghi chép kĩ càng được những đặc điểm đặc biệt ở những chỗ bí ẩn trên cơ thể, duy nhất lại không có họ tên.

Phó Chiêu nhìn chằm chằm Lục Bạch, dường như có chút phỏng đoán, trong lòng ngay lập tức rét lạnh.

Lục Bạch biết anh hoài nghi, lại hoàn toàn không muốn giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Là những người so với tôi còn xui xẻo hơn. Anh có thể tìm được người nào thì hay người đó."

"Cậu tìm bọn họ để làm gì?" Giọng nói của Phó Chiêu trở nên đặc biệt dịu dàng.

Lục Bạch mỉm cười, "Bí mật, chờ quan hệ của chúng ta tốt hơn một chút, tôi sẽ nói cho anh biết."

Cái này thật ra là một bí mật vô cùng kinh thiên động địa, cũng là tin tức cuối cùng Lục Bạch muốn công bố với công chúng trước khi vặn ngã Từ Duệ.

Năm đó, sau khi Dịch Văn Trác lui vòng, kẻ điên Từ Duệ này liền điên cuồng tìm kiếm những thiếu niên có phần tương tự với y.

Bao gồm cả Lục Bạch, tổng cộng có 20 đứa trẻ. Có người giống giọng nói, có người giống đôi mắt, có người giống khí chất, cũng có người giống như Lục Bạch, chỉnh thể nhìn qua có bộ dạng khá giống Dịch Văn Trác.

Còn về cách bọn họ bị Từ Duệ bắt được cũng vô cùng đa dạng đủ kiểu. Có người là bị bán tới, có người được trực tiếp mua về từ thôn trong núi, thậm chí còn có cô nhi nhận nuôi từ cô nhi viện.

Lục Bạch lại ngoài ý muốn là người bình thường nhất trong đó. Cha mẹ đều mất rồi bị bạn thân bán đứng, học bạ bị lấy về và tiêu hủy, thế giới này liền giống như không thể tìm được người này nữa, cũng chẳng có ai cố tình đi tìm kiếm cậu.

Ngay sau đó, bốn năm từ khi Lục Bạch 16 tuổi đến 20 tuổi, mỗi một ngày của cậu đều ở trong tầng hầm nhà chính Từ gia, chịu đựng những ngược đãi không dành cho con người. Làm bạn với cậu, chỉ còn lại 19 thiếu niên kêu la thảm thiết.

Lục Bạch vẫn nhớ rõ ràng, trong đó có một người bởi vì giọng nói không có cách nào giống được với giọng nói của Dịch Văn Trác, nên trực tiếp bị Từ Duệ thắt cổ đến chết.

Sau đó, người càng ngày càng ít đi. Mỗi một lần có thiếu niên kiểm tra không đủ tiêu chuẩn thì sẽ bị lôi đi, sống chết không rõ.

Thẳng đến khi chỉ còn lại một mình Lục Bạch, trở thành thế thân hoàn mỹ nhất trong mắt Từ Duệ.

Những ký ức đó đối với Lục Bạch mà nói, mỗi một lần nhớ lại đều làm cậu thống khổ vô cùng. Nhưng Lục Bạch biết, oan có đầu, nợ có chủ. Người hại bọn họ, nhất định phải nhận sự trừng phạt thích đáng.

Một mình cậu có lẽ chỉ có thể phán cho Từ Duệ tội danh giam cầm người phi pháp. Nhưng nếu liên quan đến mạng người, Từ Duệ chắc chắn sẽ chết vì những cái nghiệt mà hắn tự tạo ra.

Ổn định lại tâm trạng, Lục Bạch mỉm cười tạm biệt Phó Chiêu.

Lần này hai người kết thúc cuộc nói chuyện thì thật sự tách ra. Chỉ có điều người rời đi trước lại là Lục Bạch.

Phó Chiêu xem lại mấy lần tư liệu trong tay, càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.

Mười chín thiếu niên này, hơn phân nửa cũng giống như Lục Bạch, đều là những người đã từng bị Từ Duệ hại. Chỉ là cuối cùng Lục Bạch chịu được hết sự tra tấn của Từ Duệ, thoát ra đầu tiên. Còn những đứa trẻ kia...

Nghĩ vậy, tâm trạng của Phó Chiêu khó có lúc trở nên trầm trọng. Ở trong nháy mắt vừa rồi, thậm chí anh còn có loại xúc động muốn ôm chặt lấy Lục Bạch.

Bởi vì anh cảm thấy, Lục Bạch dường như muốn khóc.

Nhưng dù sao anh cũng không có tư cách gì, cũng chỉ là một đối tượng hợp tác mà thôi, không thể vô cớ làm ra hành động thân mật như vậy được.

Nghĩ như vậy, Phó Chiêu ổn định lại tâm trạng. Sau khi rời khỏi phòng thì chạy về Phó gia.

Một đường im lặng không nói chuyện, thời điểm Phó Chiêu về nhà, vừa lúc Sầm Khê Nghiễm cũng đang ở đó. Nhưng tâm trạng của hắn rõ ràng không được tốt, đang gọi điện thoại mà còn nổi giận đùng đùng.

"Không được! Mấy người tìm tới đều là thứ đồ chơi gì vậy hả? Diễn viên! Tôi muốn diễn viên! Không biết diễn xuất thì tất cả đều cút xéo cho tôi!"

Sầm Khê Nghiễm thẳng tay ném vỡ điện thoại, quay đầu thấy Phó Chiêu đang đi vào, hơi khựng lại một chút, khẽ ho một tiếng có lệ.

"Không được thuận lợi?" Phó Chiêu ngồi xuống đối diện hắn.

"Ừ. Giới giải trí bây giờ rốt cuộc bị làm sao vậy? Anh muốn tìm một người mới, có nhan sắc, trên dưới 25 tuổi để đóng vai hotboy giới thời trang, vậy mà tìm không được!"

"Em nhìn cái này xem! Diễn chính là kiểu chủ tịch giỏi giang, chứ không phải là mặt than chán đời. Diễn xuất tệ đến mức như vậy mà fans còn có thể nhắm mắt thổi phồng, đều uống dầu mỡ để lớn lên à?"

"Người này cũng không được, nghe nói có danh tiếng nhưng thật ra diễn xuất đều là dựa vào hậu kỳ cắt nối biên tập. Cái gì mà phát triển từ ngôi sao nhí, kết quả diễn một nhân vật phù hợp với độ tuổi còn diễn thành như vậy, càng đừng nói tới lời kịch, không biết là thứ đồ chơi gì nữa!"

Càng nói càng tức giận, Sầm Khê Nghiễm liền ném tư liệu trên tay xuống đất, cầm lấy chén trà lạnh trên bàn uống "ực ực ực" hết sạch.

Phó Chiêu ngồi một bên chờ hắn phát tiết xong, lại rót một chén khác cho hắn.

Sầm Khê Nghiễm ngước mắt lên nhìn anh, "Không có việc gì thì không đến chùa. Em tìm anh có việc gì đúng không?"

"Vâng." Phó Chiêu không nghĩ nhiều mà thừa nhận, "Cũng có liên quan tới việc anh đang tìm diễn viên. Anh, chỗ của em có một người."

"Ai?" Sầm Khê Nghiễm vô cùng tò mò. Phó Chiêu hiếm khi nhờ vả người khác, đây cũng là lần đầu tiên.

Phó Chiêu nói ra một cái tên, "Lục Bạch."

Sầm Khê Nghiễm ngay lập tức ngớ người.

"Sao em và cậu ta lại trộn lẫn với nhau? Bây giờ phiền phức trên người cậu ta nhiều muốn chết." Phản ứng đầu tiên của Sầm Khê Nghiễm chính là Phó Chiêu có phải bị Lục Bạch lừa hay không.

Dù sao nhìn vào mấy chuyện gần đây Lục Bạch làm ra, đúng là có vài phần thủ đoạn. Công ty quản lý lớn như Hoàn Vũ cũng đều lật xe ở trong tay Lục Bạch.

Nhưng điều kế tiếp Phó Chiêu nói ra càng khiến Sầm Khê Nghiễm đờ đẫn.

"Anh, em và em ấy cùng ký một hợp đồng đánh cược."

"Hai năm, ba trăm triệu."

"..." Sầm Khê Nghiễm quay đầu kêu quản gia, "Lấy giúp nhị thiếu cái nhiệt kế. Tôi nghĩ đầu óc của em ấy không được bình thường rồi."

Phó Chiêu dở khóc dở cười, chỉ có thể nói đơn giản qua một lần giao dịch giữa mình và Lục Bạch.

Sầm Khê Nghiễm giống như nghe sách trời, thẳng đến hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại mà đáp, "Cho nên Lục Bạch khiến Hoàn Vũ chao đảo, đều là vì em?"

"Có thể nói như vậy. Hoàn Vũ là món quà mà em ấy đưa cho em. Dù sao lúc trước trong giới còn hài hòa, chúng ta muốn cướp tài nguyên, dẫu có nhân mạch nhưng rốt cuộc ở giữa còn thiếu một phần quan hệ. Hoàn Vũ một mình một đảo, đồ vật nằm trong tay nó, chỉ có thể nhổ ra thôi."

"To gan lớn mật." Sau khi Sầm Khê Nghiễm im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng một câu như vậy để hình dung Lục Bạch.

Phó Chiêu vẫn còn chờ đáp án nên hỏi hắn, "Cho nên vị trí còn thiếu kia, đưa Lục Bạch vào được chứ?"

"Khả năng...không thể đồng ý với em." Sầm Khê Nghiễm lắc đầu.

"Vì sao?"

"Đoạn phim kia không dễ diễn. Nếu kỹ thuật diễn của Lục Bạch không được, toàn bộ chương trình sẽ sụp đổ." Sầm Khê Nghiễm thở dài, "Phó Chiêu, theo lý thuyết khó có lúc em mở miệng nhờ vả một lần, lẽ ra anh nên đồng ý với em mới phải. Nhưng bây giờ thật sự rất khó. Nhiều người nhìn chằm chằm vào chương trình như vậy, nếu Lục Bạch làm hỏng, không chỉ có chúng ta bị mọi người chế giễu, bao gồm cả Lục Bạch cũng sẽ bị người ta cười nhạo."

"Em cẩn thân suy xét một chút đi." Sầm Khê Nghiễm từng xem qua vai diễn của Lục Bạch, chính là bộ dạng lúc trước Dịch Văn Trác diễn xuất khi mới ra mắt.

Nếu nói Lục Bạch có nhân vật nào diễn đến vô cùng tốt, chỉ sợ cũng chỉ có vai diễn Dịch Văn Trác mà thôi.

Nhưng ngoài dự kiến của Sầm Khê Nghiễm, Phó Chiêu cũng không lo lắng, ngược lại còn chủ động đề nghị, "Vậy anh sắp xếp cho em ấy một buổi thử vai không phải là được rồi hay sao?"

"Vốn dĩ cũng muốn tìm vài người bên ngoài để thử vai, sao không để em ấy thử xem?"

Phó Chiêu kiên trì như vậy, Sầm Khê Nghiễm cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu. Nhưng hắn vẫn cố tình nhắc nhở Phó Chiêu, "Anh sẽ không mở cửa sau cho Lục Bạch đâu, em bảo cậu ta nên chuẩn bị tâm lý đi."

Phó Chiêu gật đầu chấp nhận.

Sau khi Phó Chiêu và Sầm Khê Nghiễm xác định thời gian xong, anh liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lục Bạch. Bởi vì thứ ba tuần sau sẽ phát sóng trực tiếp, cho nên thời gian thử vai rất gấp. Tám giờ sáng sớm hôm sau, Lục Bạch phải vội vàng tới trung tâm thử vai.

Nguyên đường đi hệ thống luôn lo lắng không yên, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nghe nói người tên Sầm Khê Nghiễm kia rất nghiêm khắc."

Tâm trạng của Lục Bạch lại vô cùng bình thản. Dù sao luận về kỹ thuật diễn, Lục Bạch là một trong những nhân tài kiệt xuất. Bốn chữ "chức nghiệp thế thân" này, cho tới bây giờ đều không phải là nói ngoa.

Nhưng hệ thống lại không rõ, "Thật ra anh có thể đi làm cái khác, tại sao cứ một hai phải tham gia cái tiết mục tốn công vô ích này của Sầm Khê Nghiễm làm gì?"

Lục Bạch đáp, "Bởi vì đoạn phim mà hắn tham diễn."

Hệ thống: "Hả?"

Nó theo bản năng đi tra tiểu thuyết một chút, phát hiện bên trong đúng là có nhắc tới hai đoạn phim ngắn mà Lục Bạch nói tới. Một cái trong đó, là ⟪Căn phòng màu lam⟫, nội dung là câu chuyện về một thiếu niên bị giam cầm mười năm. Cái còn lại là ⟪Đừng tin tưởng bất cứ kẻ nào⟫, nội dung về bạo lực gia đình.

Lục Bạch: "Sầm Khê Nghiễm muốn tìm một diễn viên trẻ, chính là vì hai nhân vật này. Cậu nói xem, còn ai so với tôi thích hợp diễn vai này hơn?"

Hệ thống: "Lục Bạch, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

Lục Bạch: "Trước khi chân tướng được vạch trần, yêu cầu cần lót sẵn một con đường."

Thế lực của Từ Duệ quá lớn, lúc trước dễ như trở bàn tay đã áp xuống được hot search của Lục Bạch. Bởi vậy hiện tại, rất nhiều người có suy đoán, hoài nghi có khi nào Lục Bạch không phải là được bao nuôi, mà là bị bắt sắm vai hay không.

Mà hai bộ phim này chính là cơ hội trợ giúp cho Lục Bạch nhanh chóng xuất hiện lần nữa trước mặt công chúng sau sự kiện Hoàn Vũ để duy trì nhiệt độ, cũng là một tháng quyết định tương lai của cậu.

Huống chi, con người đều có ý thức tiềm tàng. Lục Bạch năm lần bảy lượt đưa ra ám chỉ, chờ đến ngày chân tướng bại lộ, cho dù Từ Duệ lại mạnh mẽ áp xuống, nhưng Lục Bạch chiếm được cảm tình của dư luận, trong tay còn có chứng cứ, nhất định có thể khiến Từ Duệ sụp đổ, đưa hắn lên tòa án.

Xe dừng lại ở cổng lớn nơi tiết mục ghi hình, Lục Bạch từ trên xe bước xuống.

Sầm Khê Nghiễm tự mình chờ ở trước cổng vào. Nhìn Lục Bạch xuống xe, hắn không có chủ động đi lên chào đón, mà nhíu mày đánh giá cậu.

"Không giống." Đây là phản ứng đầu tiên của Sầm Khê Nghiễm, hắn cảm thấy Lục Bạch cùng với diễn viên mà mình muốn tìm kém xa quá nhiều.

Chỉ có thể nói người xuất thân từ idol đúng là có ngoại hình được ông trời ưu ái. Nhưng đối với màn ảnh lớn mà nói, giá trị nhan sắc quá mức động lòng người như vậy thường đại biểu cho khả năng diễn xuất không cao.

Mà Lục Bạch đã đi tới trước mặt hắn, "Chào anh, ngài Phó nói tôi tới thử vai."

Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, phương diện lễ nghi hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.

Lông mày của Sầm Khê Nghiễm nhăn càng thêm sâu, gật gật đầu, mang theo Lục Bạch đi vào trong, còn không quên cảnh cáo, "Cậu chỉ có một cơ hội."

Lục Bạch đáp, "Vâng, tôi nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngài Phó."

Mà lúc này trên mạng cũng đã nổi lên sóng to gió lớn. Hóa ra paparazzi ở gần đó trực tiếp đăng video Lục Bạch tới thử vai lên mạng, tiêu đề cũng vô cùng chọc vào mắt người khác # Ảnh đế Sầm Khê Nghiễm cuối cùng cũng cong gối vì lưu lượng, Lục Bạch tiến vào vị trí còn lại của chương trình #.

Bên trong kèm theo hình ảnh, tất cả đều là ảnh Lục Bạch bắt chước Dịch Văn Trác khi đóng phim trước đây, một đống phim vô cùng thất bại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net