TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (23)

----------------------------


Sầm Khê Nghiễm nhăn lại mày, tùy tiện chọn một đoạn rồi nói với hắn, "Vậy đọc lời thoại đoạn ba trang sáu đi."

Cá nóc nhỏ thấp thỏm mang tai nghe vào, đứng ở sân khấu phía trước.

Bên ngoài Lục Bạch và diễn viên kia không nghe thấy bên trong nói cái gì, nhưng có thể nhìn được thần thái của cá nóc nhỏ.

Tuy rằng fans thổi phồng có điểm hơi quá, nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng xuất thân từ ngôi sao nhí, kỹ thuật diễn tất nhiên cũng có. Gần như một giây trên mặt đã xuất hiện nét sợ hãi.

Tiếp theo, hắn lui về phía sau một bước, che miệng lại, như là muốn đè thấp giọng nói của mình xuống.

Khép khép mở mở, nói rất nhiều lời.

Lại qua năm phút, không biết vì sao hắn lại đứng ngốc ở chỗ kia, sau đó đột nhiên bật khóc.

"Này là đang diễn đoạn nào vậy?" Diễn viên kia bị dọa có chút sợ.

Lục Bạch suy nghĩ một hồi, thẳng thắn nhận xét, "Khả năng đoạn nào cũng không phải, là bị Sầm Khê Nghiễm mắng."

"Hả?"

"Ừ. Cậu nhớ lại lời thoại cậu ta đọc xem, khẳng định là câu đầu tiên đã bị nói là không được, sau đó được cho làm lại một lần nữa. Lặp lại vài lần đều không được, cá nóc nhỏ càng không nhập được vào vai diễn, Sầm Khê Nghiễm liền mắng cậu ta đến phát khóc."

"..." Nói rất có đạo lý, cậu ta vậy mà không thể nào phản bác được, "Cơ mà từ từ đã, cá nóc nhỏ là ai?"

"Cậu nhìn bộ dạng tức giận muốn chết của cậu ta xem, trông không giống cá nóc sao?"

"Khụ. Ngàn vạn lần đừng để Thượng Bồi Thuân nghe thấy, cậu ta lại tức giận đó."

"Tên cũng không tệ lắm. Còn cậu tên gì?"

"Cung Lâm. Chúng tôi đều biết anh tên là Lục Bạch."

"Nhìn cậu dường như không quá căng thẳng?"

"Đương nhiên không căng thẳng. Khẳng định là không được chọn rồi! Kỹ thuật diễn kia của tôi không được. Lần này đồng ý tới đây đều là đi cùng với Thượng Bồi Thuân thôi. Được chọn hay không cũng không sao, tôi chỉ sợ cái tính tình kia của cậu ta sẽ đắc tội với Sầm ảnh đế."

"Đắc tội không nổi." Lục Bạch rất thích hai đứa nhỏ không có ý xấu này, vì thế cố ý nhắc nhở, "Nếu cậu không nghiêm túc, ngược lại có thể sẽ đắc tội Sầm Khê Nghiễm."

Cung Lâm ngay lập tức nhận ra, nhanh chóng nói lời cảm ơn với Lục Bạch.

Là như thế này, Sầm Khê Nghiễm xem diễn kịch chính là mộng tưởng của mình. Có thể không biết diễn, nhưng coi thường diễn xuất, không nỗ lực, không cố gắng luyện tập là đang khinh bạc mộng tưởng của hắn. Sầm Khê Nghiễm ghét nhất chính là những người đạp hỏng kịch bản.

Vì thế rất nhanh Cung Lâm cũng yên tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh xem kịch bản.

Bên ngoài người quản lý của Cung Lâm vỗ vỗ vai người quản lý của Thượng Bồi Thuân, "Tên Lục Bạch này là người không tồi, lần này còn phải cảm ơn cậu ta đã quan tâm."

"Vậy cũng vô dụng. Hiện tại tình trạng của cậu ta như vậy, hai vị tổ tông này mà thật sự quậy cùng thì xác định xong đời đó."

Trong lòng những người trong giới đều rõ ràng, Hoàn Vũ sụp đổ, Lục Bạch đứng bên ngoài nhìn nhưng trên thực tế chính là biến hổ thành dê để tránh nơi đầu sóng ngọn gió.

Càng miễn bàn sau lưng cậu còn cất giấu năm kẻ phản đồ. Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Cảm kích thì cảm kích, cũng không thể dùng cả đời để đi liều mạng được.

Vào thời điểm hai người quản lý nói chuyện, Thượng Bồi Thuân đỏ con mắt từ bên trong bước ra.

"..." Không đạt. Hai chữ này của hắn còn chưa có nói ra đã nhào về phía Cung Lâm, rầm rì muốn làm nũng.

Nhưng phía bên kia Sầm Khê Nghiễm đã kêu Cung Lâm đi vào. Nội tâm Cung Lâm phát hoảng, dứt khoát kéo hắn kéo ra, ném vào trong lòng Lục Bạch.

Lục Bạch ngồi ở một chỗ, đột nhiên trong lòng có nhiều thêm một người, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, thân thể cũng cứng đờ.

Nhịp tim cậu đập dồn dập, Thượng Bồi Thuân ở đối diện cũng có bộ dạng sửng sốt.

Thượng Bồi Thuân: QAQ

Lục Bạch thở dài, chống lại kháng cự vỗ vỗ đầu của hắn. Thượng Bồi Thuân không rảnh quan tâm đến chuyện khác, chui vào trong lòng Lục Bạch, hu một tiếng khóc rống lên.

Sầm Khê Nghiễm, Sầm Khê Nghiễm cũng quá hung dữ rồi đó! Giọng đọc của hắn không tốt là do trời sinh. Đã rất nỗ lực để sửa lại rồi, tại sao lại còn mắng hắn là cây non ngu xuẩn tới cực điểm chứ?

Mắng chửi người thì cứ mắng chửi đi, sao còn sửa giống loài của hắn?

Lục Bạch nghe hắn lẩm bẩm lầm bầm, trong mắt nhiều thêm chút ý cười, nhưng quần áo sau lưng đã dần dần nhiễm mồ hôi lạnh.

Sầm Khê Nghiễm nhìn thấy một màn này, hừ một tiếng, chọc ngoáy, "Chưa cai sữa à?"

Sau đó càng tức giận hơn, "Còn Lục Bạch, tưởng mình là cô giáo nhà trẻ lớp lá hả? Tôi bảo cậu ta tới thử vai, cậu ta tới để cho tôi trông trẻ?"

Sầm Khê Nghiễm hình dung quá chính xác, nhân viên công tác bên cạnh và đạo diễn đều cười. Đặc biệt là đạo diễn, còn sợ chuyện không đủ lớn, "Nhanh, quay cái này lại. Ba đứa nhỏ chơi quá giỏi. Giống như tiết mục mỗi ngày chém giết và đánh giặc ấy, có chút đáng yêu, cũng làm bầu không khí bớt căng thẳng."

"..." Thấy nhân viên đoàn đội và fans đều hoàn toàn không thèm care mình, Sầm Khê Nghiễm cũng lười quản, trực tiếp đem tất cả nhằm vào Cung Lâm ở bên trong.

Rất tốt, không đến năm phút, Cung Lâm cũng đỏ con mắt đi ra.

Tuy rằng không khóc nhưng cũng không tốt hơn Thượng Bồi Thuân ở chỗ nào.

"Có phải rất đáng sợ không?" Thượng Bồi Thuân lôi kéo tay hắn. Cung Lâm cứng họng không thể nói gì.

Lục Bạch đưa cho hắn một viên kẹo, Cung Lâm cho vào miệng, ngậm một lúc mới tốt lên được một chút.

Bên trong kêu Lục Bạch đi vào, Thượng Bồi Thuân cổ vũ cậu, "Anh chính là hi vọng cuối cùng của chúng ta đó! Nhất định phải thành công sau đó làm Sầm Khê Nghiễm tức chết."

Cung Lâm cũng gật đầu, "Đúng! Nhất định phải cố lên!"

Dưới với sự oán căm giận Sầm Khê Nghiễm, hai đứa nhỏ cũng đã quên hot search lúc trước của Lục Bạch mà bọn họ xem rồi cười hì hì. Chờ đến khi Lục Bạch đi vào bọn họ mới phản ứng lại. Đậu má! Với kỹ thuật diễn kia của Lục Bạch, hai người bọn họ không được, thì Lục Bạch...không phải càng xong đời sao?

Ngay lập tức kẹo trong miệng cũng không còn ngọt nữa.

Mà lúc này không khí bên phía Sầm Khê Nghiễm cũng trở nên đông lạnh.

"Anh Nghiễm, nếu Lục Bạch thật sự không được nữa, chúng ta chỉ có thể mời diễn viên có kinh nghiệm thôi."

"Vậy bây giờ nghĩ xem có thể liên hệ ai đi!" Sầm Khê Nghiễm không có lập tức đưa ra đoạn thoại thử vai.

Vốn dĩ hắn cho rằng giữa hai người Cung Lâm và Thượng Bồi Thuân thể nào cũng sẽ có một người đạt. Lại không nghĩ rằng hai người này, một người đọc lời thoại không được, một người đọc lời thoại không có tình cảm. Hoàn toàn không thể.

Còn về phần Lục Bạch... Hắn tùy ý chọn một con số, nói với Lục Bạch, "Bắt đầu đi!"

Hắn đơn giản nói diễn, cũng không để cho Lục Bạch có thời gian nhập diễn. Dù sao từ lúc bắt đầu Sầm Khê Nghiễm đã không tin Lục Bạch có thể làm được.

Nhưng mà giây tiếp theo, từ trong tai nghe truyền đến một tiếng rên tinh tế, khiến cho tâm hắn cũng theo đó mà xoắn lại một chút.

Sầm Khê Nghiễm nhanh chóng nhìn vào phòng ghi âm.

Bên kia lớp kính, Lục Bạch không biết từ khi nào đã quỳ xuống. Cậu cúi rất thấp, gần như đã chạm tới mặt đất. Mà trán Lục Bạch cũng đã thật sự đụng vào trên mặt đất, thân thể cuộn tròn thành một cục.

"Đậu má! Anh Nghiễm, đoạn anh chọn chính là lúc bị đánh đó!"

Sầm Khê Nghiễm bừng tỉnh mới nhận ra, là một màn kia, cũng là đoạn chính trong ⟪Căn phòng màu lam⟫ khiến người xem mất hồn mất vía nhất.

Đây là lần thứ ba đứa bé có ý đồ chạy trốn, mà lần này tên đàn ông giam cầm nó cũng không tính toán tiếp tục nuông chiều nữa. Gã phải cho đứa bé một bài giáo huấn không bao giờ quên.

Gã đá đứa bé ngã ra đất, chân đi giày da dẫm lên tay đứa nhỏ. Sau đó gã đè lại sau lưng nó để nó không giãy giụa, tiếp theo, lòng bàn chân gã từng chút từng chút dùng sức, sống sờ sờ dẫm gãy từng ngón tay của đứa bé.

Đứa nhỏ có ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm, cũng đã từng tên tuổi vẻ vang ở trong trấn nhỏ. Điều có thể chống đỡ nó chịu đựng sự ngược đãi, chính là sau khi thoát ra có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình.

Mà hiện tại, tên đàn ông kia lại sống sờ sờ mà nghiền nát giấc mơ của nó.

Đoạn Lục Bạch phải diễn, chính là cảnh tượng đứa nhỏ bị dẫm nát ngón tay kia.

Âm thanh đầu tiên Lục Bạch phát ra, là tiếng rên rỉ đau đớn đến cực điểm của đứa bé đó.

Khác hoàn toàn với ấn tượng ban đầu của mọi người, kỹ thuật diễn của Lục Bạch không những không nát, mà còn tốt đến mức làm người xem líu lưỡi.

"Nhanh, mang hai đứa nhỏ nhà trẻ ở ngoài kia vào đây. Để bọn nhóc đó nhìn xem cái gì mới gọi là diễn xuất."  Ấn tượng của Sầm Khê Nghiễm đối với Lục Bạch gần như xoay chuyển trong nháy mắt.

Thượng Bồi Thuần và Cung Lâm rất nhanh đã được mang vào. Tổ đạo diễn cho bọn họ mỗi người một cái tai nghe, để bọn họ nghe Lục Bạch suy diễn lời thoại như thế nào.

Lọt vào tai là một đoạn tiếng rên kìm chế, mỗi một tiếng đều đại biểu cho sự đau đớn thấu xương, đại biểu cho lực đạp lên ngón tay càng lúc càng gia tăng thêm một chút.

Loại cảm giác đau đớn này, nếu nhanh gọn một lần thì cũng thôi. Sau khi đau nhức trong nháy mắt, dư lại cảm giác chết lặng ngược lại cũng không khó nhịn như vậy. Nhưng loại tra tấn này không giống.

Cái này không chỉ là thương tổn về thể xác, mà nhiều hơn vẫn là tổn hại về tinh thần. Người đàn ông kia bắt ép đứa nhỏ, làm nó khuất phục, làm nó tuyệt vọng, làm nó không còn có can đảm để nghĩ tới chuyện phản bội.

"Không..." Tiếng rên của Lục Bạch đột nhiên bỏ thêm một chữ khác.

Trái tim của mọi người cũng căng thẳng theo. Trong phòng ghi âm, Lục Bạch vẫn duy trì tư thế kia, nhưng bọn họ tựa như nhìn thấy được một người đàn ông giống như ma quỷ đang ép hỏi cậu, "Còn dám chạy trốn không?"

"Tôi, tôi... Buông ra!" Lục Bạch đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương, mà ngón tay trên mặt đất của cậu cũng đột nhiên động đậy một chút. Tiếp theo cả người đều đang run rẩy.

"Không được, không được, bỏ tay tôi ra." Cậu giãy giụa kịch liệt, dùng hết sức lực toàn thân.

Cậu muốn phản kháng, tay của cậu không thể xảy ra chuyện. Đây là giấc mơ cuối cùng của cậu, nếu về sau không thể đàn tấu dương cầm, vậy cậu thoát ra được còn có ý nghĩa gì nữa?

Sống sờ sờ bị giam cầm nhiều năm như vậy, tư cách làm người cùng sự kiêu ngạo của cậu cũng đã sớm bị hủy hoại.

Nhưng người đàn ông kia sao có thể buông tha cho cậu?

Đến nỗi lực đạo giãy giụa đó, đối với người đàn ông cường tráng đó mà nói  cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.

Chân của gã càng ngày càng dùng sức, càng lúc càng mạnh hơn.

"Cầu xin anh, cầu xin anh buông tha cho tôi đi."

"Chủ nhân, chủ nhân, tôi sai rồi! Không được, sẽ gãy mất."

"Anh chính là tên ác ma! Tôi dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi sẽ nguyền rủa anh xuống địa ngục!"

"Không dám, tôi không dám nữa... Cầu xin anh, cầu xin ngài, bỏ qua cho tôi đi..."

Từ lúc bắt đầu cầu xin, đến khuất phục, đến sụp đổ mà nguyền rủa, cuối cùng lại đến tuyệt vọng. Lục Bạch diễn đoạn chuyển biến cảm xúc trong lòng đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Từng tiếng kêu thảm thiết kia đều như xoáy vào trong lòng người. Nếu không phải cửa bị khóa, thậm chí còn có người muốn nhảy vào, bế Lục Bạch từ trên mặt đất lên, bảo vệ cậu.

Nhưng chậm mất rồi, lực đạo cuối cùng của người đàn ông đè xuống.

Thân thể Lục Bạch đột nhiên giật lên một cái, "A——"

Một tiếng hét thảm thiết tuyệt vọng đến cực điểm. Không chỉ là đau tới cực hạn, mà còn là tuyệt vọng tới cực hạn.

Ngón tay của cậu đã đứt gãy hoàn toàn, cuối cùng cậu đã không thể đánh đàn được nữa. Còn về phần từ nay về sau người không ra người, chó không ra chó, thật ra...cũng đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì, ngày mai của cậu đã hoàn toàn biến mất.

Đoạn diễn của Lục Bạch kết thúc, cậu từ trên mặt đất đứng lên, sau một lúc lâu chờ không thấy Sầm Khê Nghiễm đánh giá, thử hỏi một câu, "Cần phải làm lại một lần nữa sao?"

Một câu này làm Sầm Khê Nghiễm cùng những người bên ngoài theo dõi Lục Bạch thử vai đều khôi phục lại tinh thần.

Phản ứng đầu tiên chính là, quá tàn nhẫn, mẹ nó rốt cuộc là ai nói Lục Bạch không có kỹ thuật diễn hả?






-------------------------

Cắn ngươi: Đừng tin câu nói "Học đại học nhàn lắm" ;)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net