TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (26)

------------------------------


Đậu má, cái này thật ra cũng không cần lắm! Hệ thống bị một câu nói của Lục Bạch đập đến mơ hồ rối loạn.

Nhưng đối với tiến triển của nhiệm vụ, trong lòng Lục Bạch vẫn hiểu rõ ràng. Với loại người như Từ Duệ mà nói, thứ hắn si mê chỉ là những dối trá giả tưởng mà Dịch Văn Trác tạo ra. Tới khi hắn càng đến gần, ảo ảnh lúc trước sẽ tan biến vô cùng nhanh.

Nói vậy hiện tại hắn còn chưa có đào được đến bí mật lớn nhất của Dịch Văn Trác, cho nên còn đang kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đến khi bí mật kia bị lộ ra, ngày chết của Dịch Văn Trác sẽ rơi xuống. Loại điên loạn như Từ Duệ sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào lừa gạt mình, đặc biệt là lừa suốt mười năm.

Ngay sau đó, giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với Dịch Văn Trác sẽ giảm đến tận cùng.

Bởi vì Lục Bạch bị hắn dạy dỗ mười năm, mỗi một tư thái bày ra đều là bộ dạng mà trong lòng Từ Duệ muốn thấy nhất. Dịch Văn Trác trở thành hàng giả, đồ dỏm như cậu sẽ hoàn toàn trở thành phù chính*.

(*) Phù chính: Cũng có khi thiếp được yêu chiều mà vượt qua chính thất, đó gọi là "Sủng thiếp diệt Thê" (宠妾灭妻), thậm chí còn đưa thiếp lên làm chính thất, đó được gọi là hiện tượng "Phù chính" (扶正).

Mà bản tính hiện tại Lục Bạch bày ra, từ một góc độ khác lại vô cùng ăn khớp với thẩm mỹ của Từ Duệ.

Càng cực khổ, càng đẹp đến rung động lòng người.

Từ Duệ si mê cái hình tượng chiến đấu đến tắm đầy máu vẫn mạnh mẽ bất khuất này, khát vọng đối với Lục Bạch của hắn cũng sẽ càng trở nên sâu đậm hơn.

Nhưng Lục Bạch bây giờ đã không còn là món đồ chơi mà Từ Duệ có thể dễ dàng chơi đùa trong lòng bàn tay nữa. Như vậy Dịch Văn Trác mà Từ Duệ không tốn nhiều sức đã có được kia, sẽ phải biến thành thế thân của Lục Bạch.

Hệ thống: "Không, không thể nào! Từ Duệ có thể điên đến mức đấy sao?"

Lục Bạch: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Chỉ là Dịch Văn Trác cũng không có gì phải tiếc nuối."

"Dù sao chuyện Lục Bạch trải qua đều là sự thật, nhưng những điều mà năm đó Dịch Văn Trác khiến Lục Bạch phải chịu, đều chỉ là giả thuyết rác rưởi do cậu ta dựng nên mà thôi."

"Tự làm tự chịu, đây là báo ứng mà cậu ta tạo ra cả."

"Vậy Từ Duệ..."

"Chờ đi, chờ bên phía Phó Chiêu có kết quả." Lục Bạch trầm giọng, trong giọng nói khó có lúc mang theo căm hận, "Loại người như Từ Duệ, tất nhiên tôi phải để hắn lấy cái chết tạ tội!"

Ý lạnh thấu xương làm hệ thống máy móc cũng nhịn không được đông cứng vài phần. Nhưng cảm xúc của Lục Bạch biến mất rất nhanh, giống như linh hồn rung chuyển kịch liệt mới vừa rồi đều là ảo giác.

Hệ thống nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi Lục Bạch, "Thật ra ở thế giới trước tôi đã luôn muốn hỏi."

"Hỏi cái gì?"

"Có phải anh...đã từng trải qua rồi không?" Hệ thống thử nhắc lại, "Khi đó anh nói anh biết cảm giác khi xương sườn bị đâm gãy, thật không phải bởi vì anh tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, mà là vốn dĩ anh từng trải qua chuyện như vậy rồi phải không?"

Lục Bạch không nghĩ tới hệ thống sẽ hỏi như vậy, chỉ dùng một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng trêu chọc nói, "Cậu đoán xem?"

"..." Hệ thống bị ba chữ này chọc tức, nhưng lại không có cách nào để truy hỏi, chỉ có thể im lặng.

Chẳng mấy chốc xe đã dừng ở trước cửa đại sảnh. Lục Bạch mang khẩu trang và kính râm đi theo người quản lý của Sầm Khê Nghiễm tránh đi vị trí của paparazzi và phóng viên, trực tiếp tiến vào khu ghi hình phát sóng trực tiếp.

Mà lúc này, khoảng cách bắt đầu đến phát sóng trực tiếp chỉ còn lại có chưa đến một giờ.

"Phòng trang điểm của cậu ở tầng cao nhất. Xung quanh không có những người khác quấy rầy, chuyên viên trang điểm đều là người một nhà trong đoàn đội. Thời điểm diễn tập lần trước cậu đã gặp qua rồi, cái gì cũng đều không cần phải xen vào, buổi tối cố gắng thật tốt là được!"

Lục Bạch gật đầu.

Người quản lý đưa cậu đến thang máy, nhìn thang máy đi lên, sau đó mới quay đầu đi tìm Sầm Khê Nghiễm.

Sầm Khê Nghiễm lúc này đang cùng người phụ trách khống chế điều tiết, chủ yếu là về vấn đề ánh sáng. Ngoài dự đoán chính là, Phó Chiêu vậy mà cũng ở đây. Hai người họ thậm chí còn xảy ra một chút xung đột.

"Anh là vì tốt cho cậu ấy! Lúc diễn tập em cũng nhìn thấy rồi đó, không có lời thoại chỉ là một đoạn kịch câm mà cảm xúc của cậu ấy đã rất bất ổn, sau đó cần thời gian rất lâu mới có thể ra diễn tiếp."

"Nếu ánh sáng trong thính phòng quá rõ ràng, anh sợ cậu ấy sẽ trực tiếp té xỉu trên sân khấu."

"Lục Bạch sẽ không!" Phó Chiêu khó có lúc cứng đầu, "Anh, em nghĩ rằng anh nên đi hỏi ý kiến của em ấy một chút. Đây là cơ hội của Lục Bạch, anh muốn che chở em ấy, em hiểu. Em cũng muốn như vậy. Nhưng mà căn bản em ấy không cần."

"Cái mạng mới là quan trọng nhất! Ngộ nhỡ mất khống chế..."

"Anh, không phải bây giờ anh mới là người mất khống chế sao? Rốt cuộc là em ấy diễn không được, hay là tới tận lúc này anh vẫn không thể thoát ra khỏi cảm xúc sau khi nhìn thấy em ấy diễn?"

Phó Chiêu hơi tăng lớn âm lượng, "Không thể chống cự lại sự sợ hãi, cuối cùng mờ nhạt trong biển người chính là đứa bé trong phim điện ảnh kia, không phải là Lục Bạch!"

"Nếu em ấy thiếu đi một phần dũng khí, thiếu đi một phần chấp nhất, thì hiện tại em ấy sẽ không đứng ở chỗ này!"

Sầm Khê Nghiễm ngay lập tức im lặng. Hắn nhìn chằm chằm Phó Chiêu, giống như muốn xác nhận cái gì đó. Thẳng đến thật lâu sau, hắn mới thở ra một hơi, "Được, hai người các em đều tàn nhẫn, uổng cho anh làm kẻ nhỏ nhen. Thích làm gì thì làm đi."

"Ánh sáng không thay đổi, tất cả đều như cũ!"

Nói xong, Sầm Khê Nghiễm ném đồ xuống đất rồi quay đầu đi ra ngoài.

Người quản lý vừa tới thì trông thấy một cảnh này, vội vàng đuổi theo. Phó Chiêu không nhúc nhích, lại phân phó cấp dưới để bọn họ chuẩn bị tốt, sau khi Lục Bạch kết thúc vai diễn liền mang cậu tới một nơi tương đối yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Sầm Khê Nghiễm lo lắng, anh cũng vậy, nhưng anh càng hiểu Lục Bạch đang khát vọng cái gì. Mười năm trước, anh không có cơ hội đưa tay ra cứu vớt Lục Bạch. Như vậy hiện tại ít ra anh có thể trở thành sự tồn tại để Lục Bạch giao phó phía sau lưng. Có thể chống đỡ cậu, nỗ lực đi về phía trước.

Ngoài cửa, người quản lý đưa cho Sầm Khê Nghiễm một chai nước lạnh.

"Thế này không giống cậu."

Sầm Khê Nghiễm lắc đầu, "Lục Bạch là đang diễn lại chính mình."

"Nhân vật này đối với cậu ấy mà nói quá nguy hiểm. Lúc trước là em hẹp hòi, cảm thấy cậu ấy không có năng lực diễn xuất. Hiện tại nghĩ lại, người có kỹ thuật diễn tốt hơn Lục Bạch ở trong giới giải trí này chỉ sợ chẳng được mấy ai."

"Dù sao, nếu kỹ thuật diễn của cậu ấy không tốt, làm sao có thể sắm vai Dịch Văn Trác suốt sáu năm?"

Người quản lý vỗ vỗ bả vai hắn, "Cho nên cậu càng phải tin tưởng vào cậu ấy hơn."

Sầm Khê Nghiễm nhướng mày, "Anh cũng cảm thấy là em xen vào chuyện của người khác?"

Người quản lý cười, "Cậu quan tâm quá sẽ bị loạn."

Nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, "Đến Phó Chiêu còn không nóng nảy, cậu cần gì phải khổ sở?"

Sầm Khê Nghiễm cười lạnh một tiếng, "Phó Chiêu chính là một tên ngốc! Bây giờ thì nói vậy, chờ đến khi nhìn thấy Lục Bạch chịu khổ, em ấy không đau lòng đến ứa máu thì em sẽ mang họ Phó."

Nói xong, Sầm Khê Nghiễm quay đầu đi vào phòng điều khiển. Lúc này cách thời gian mở màn chỉ còn lại có mười phút cuối cùng.

Người dẫn chương trình đã vào chỗ, bắt đầu thử mic. Mà bối cảnh đầu tiên cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Dàn loa lục tục thử nghiệm xong, xác nhận không có chút sai sót.

Bên phía Lục Bạch cũng đã trang điểm, mặc quần áo xong ra ngồi ở khu vực chờ.

Tất cả chỉ chờ đợi tiết mục phát sóng trực tiếp bắt đầu!

Lúc này đây, cho dù là người ngồi xem trực tiếp ở hiện trường, hay là người trên mạng canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp, đều đang chờ mong tiết mục chính thức bắt đầu.

Bọn họ nóng lòng muốn biết người bí ẩn mà tổ tiết mục giấu giếm kỹ như vậy rốt cuộc là ai.

Đếm ngược tiết mục mở màn. 10, 9, 8... 3, 2, 1!

Chính thức bắt đầu!

Người dẫn chương trình lên sân khấu, sau khi giới thiệu ngắn ngủi xong, cuối cùng anh ta cũng vén lên thân phận thật sự của vị khách quý thần bí kia.

"Sáu năm trước, cậu ấy ra mắt đã ngay lập tức trở thành đỉnh lưu, năm nay bất ngờ bị thoái vị, rơi xuống đáy vực."

"Từ một người được mọi người khen ngợi, đến đầy người bêu danh, lại đứng ra vạch trần tấm màn đen lớn nhất năm nay của giới giải trí."

"Nói đến đây, tôi đoán hẳn mọi người đều đã biết cậu ấy là ai rồi nhỉ? Còn về quá khứ của cậu ấy, mời xem màn hình lớn!"

"..." Vốn dĩ phải là thời điểm sôi động nhiệt liệt nhất, nhưng ngoài dự đoán dưới thính phòng là một khoảng im lặng.

Đúng vậy! Rõ ràng như vậy đương nhiên bọn họ đoán được. Mẹ nó đây còn không phải là Lục Bạch sao?

Nhưng vì sao cậu ta lại thử vai thành công? Dựa vào kỹ thuật diễn thối nát kia hả?

Trên mặt mọi người toàn bộ đều là không dám tin, cho dù MC dùng giọng điệu khẳng định nói rằng, đoạn ghi âm kia là do chính miệng Lục Bạch thu ở phòng ghi âm. Nhưng bọn họ vẫn không có cách nào liên kết Lục Bạch và người thần bí một thân kỹ thuật diễn như ảnh đế kia với nhau được.

Mà càng châm chọc hơn vẫn là trên màn hình lớn chiếu lại đoạn ngắn kỹ thuật diễn trong quá khứ của Lục Bạch. Đoàn đội của Sầm Khê Nghiễm quả thật biết trêu đùa. Bọn họ đem kịch bản sảng văn vả mặt, muốn khen phải chê trước đều dùng hết ở trên người Lục Bạch.

Mấy đoạn ngắn được lấy ra này đều vô cùng ngu ngốc, vô cùng cay mắt, dù sao chỉ cần bọn họ không thấy xấu hổ, xấu hổ chính là người xem.

Đừng nói đến người đang xem ở hiện trường, liền các dân mạng đang ngồi ở phòng phát sóng xem phát sóng trực tiếp cũng đều điên rồi.

[ Vãi lều, đậu má! Mẹ nó này là đang làm cái gì đấy? ]

[ Đoàn đội ảnh đế đúng là không phải người, vì sao phải dùng đoạn diễn ngắn kia lừa tôi vào đây xem kỹ thuật diễn khó coi, rác rưởi của Lục Bạch vậy hả? ]

[ Có thể là có thù oán với Lục Bạch chăng? Sợ Lục Bạch không bị công chúng hận đến muốn dẫm chết. ]

[ Cho nên chủ ruộng dưa như Lục Bạch chỉ cần đút no đám chồn ăn dưa của cậu ta là được rồi, vì sao còn ra ngoài làm tổn thương đôi mắt của chúng ta chứ? ]

Một đám người đều mắng chửi đến hùng hùng hổ hổ ở trong khu bình luận, cảm thấy bản thân bị tổ tiết mục lừa. Nhưng mắng thành như vậy bọn họ cũng không định rời đi. Chủ yếu vẫn là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Lục Bạch có thể diễn ra cái dạng gì.

Còn về những người vốn dĩ vẫn luôn chán ghét Lục Bạch thì càng muốn ở lại nhìn. Bọn họ dù như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để bôi đen Lục Bạch.

Vì thế, trong lúc mọi người đang đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng dùng tâm thái ngồi xem náo nhiệt, người dẫn chương trình sau khi giới thiệu xong, chính thức xuống sân khấu.

Mà đèn trên sân khấu cũng tối sầm xuống, Lục Bạch bình tĩnh từ sau sân khấu đi ra. Trên khuôn mặt cậu không có chút cảm xúc, bước chân lại đi vô cùng nhanh. Thẳng đến khi đi tới bên cạnh sô pha cậu mới dừng lại, dùng một tư thế vô cùng kỳ lạ ngồi xuống.

Cơ thể cậu hoàn toàn mở ra, nhưng sống lưng và bả vai lại rũ xuống, như là hận không thể cuộn tròn chính mình thành một cục.

Tư thế mâu thuẫn lại quỷ dị như vậy, ở trong ánh sáng tối tăm của sân khấu, giống như một du hồn chết lặng. Đến khi đạo diễn hô bắt đầu, Lục Bạch cuối cùng cũng có động tác. Cậu ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt lại xinh đẹp đến cực điểm.

Chỉ là ánh mắt trống rỗng cùng chết lặng, giống như cơ thể chỉ là một cái vỏ rỗng không, linh hồn đã biến mất.

Một giọng thuyết minh khàn khàn chậm rãi vang lên, âm điệu chết lặng khô khan giống như đúc với trạng thái hiện tại của Lục Bạch.

Cậu như là đang tự lên án, lại như là đang kể về câu chuyện của người khác, nhưng mỗi một chữ đều lộ ra lạnh lẽo làm lòng người phát run.

"Tôi bị giam cầm ở chỗ này, có lẽ đã mười năm."

"Hôm nay hình như là sinh nhật của tôi, tôi hi vọng hắn ta không trở về..."

Bởi vì nghĩ tới cái người đáng sợ kia, Lục Bạch ở trên sô pha đột nhiên rùng mình một cái. Cậu theo bản năng chui rúc trong sô pha, giống như làm như vậy là có thể tìm được cảm giác an toàn.

"Mỗi năm vào ngày này, hắn ta đều sẽ tăng thêm một cách tra tấn mới ở trên người tôi. Bởi vì hắn ta nói, đây là quà trưởng thành dành tặng cho tôi."

"Tôi nhớ mang máng người mẹ đã qua đời từng nói với tôi rằng, ngày tôi được sinh ra là trời cao ban ơn cho gia đình. Nếu tra tấn chính là trời cao ban ơn cho tôi, vậy thỉnh cầu Người hãy ban cho tôi cái chết."

Lục Bạch từ trên sô pha đứng dậy, mờ mịt đi lại vài bước ở trong phòng, như muốn tìm kiếm cái gì đó.

Nhưng rất nhanh cậu đã đứng lại, duỗi tay chậm rãi bưng kín cổ, hít thở gấp gáp, giống như đột nhiên bị bóp lấy yết hầu.

Lúc này người xem mới thấy rõ, hóa ra Lục Bạch bị đeo một sợi dây xích đóng vào sô pha. Cái vòng ở trên cổ thít chặt lấy da thịt, siết làn da tái nhợt đến tím đen.

Nói là giam cầm, không bằng nói là bị người ngược đãi. Mà bé trai kia cũng đã chịu đựng điều đó suốt mười năm.

"Rầm" một tiếng, gió lớn gào thét, động tác của đứa bé nháy mắt cứng đờ. Cậu trợn to mắt, thân xác chết lặng lần đầu tiên có phản ứng của con người, nhưng mọi người có thể nhìn ra từ trong đôi mắt cậu, chỉ có sự sợ hãi thấu xương.

Là, là tên đàn ông kia đã trở về sao?

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều biết rõ ràng kia chỉ là sân khấu, nhưng bọn họ vẫn theo bản năng nương tầm mắt của Lục Bạch nhìn tới hướng cửa không có một bóng người, ngừng thở, chỉ sợ có ác ma từ nơi nào đột nhiên bò ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net