TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-------------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (27)

-------------------------------


Cho nên, rốt cuộc là ai nói Lục Bạch không có kỹ thuật diễn?

Lục Bạch mà bây giờ bọn họ thấy chẳng lẽ là đồ giả sao?

Sự hoài nghi như vậy tràn ngập trong lòng mỗi người. Nhưng bọn họ lại không kịp phân tích, bởi vì cốt truyện tiếp theo làm nội tâm bọn họ rung động tới cực điểm, ngoại trừ khẩn trương và đau lòng cho Lục Bạch đang ở trên sân khấu thì cũng chỉ còn lại cảm xúc phẫn nộ với hành vi giam cầm này.

Thật là đáng sợ.

Tuy rằng tiếng "rầm" vừa nãy cũng không phải là người đàn ông trở về, mà là cửa sổ bị gió lớn thổi mở toang ra, nhưng cũng làm cho bọn họ nhìn thấu được thủ đoạn khủng bố mà người đàn ông đối xử với cậu bé.

Dây xích trên cổ chỉ cần vượt qua khỏi phạm vi quy định sẽ siết chặt chỉ là thủ đoạn cơ bản nhất. Còn có xiềng xích nặng nề trên tay cậu, trên chân cậu.

Lục Bạch thật sự rất gầy, gầy đến dường như chống đỡ không được sức nặng này. Mà càng làm người nhìn đến ghê người, là tay phải của cậu. Hình dạng ngón tay rất kỳ quái, các đốt ngón tay có vết sẹo xấu xí. Đặt cạnh bên bàn tay trái hoàn mỹ kia, giống như bàn tay dị dạng ghê tởm của một con quái vật, khiến người buồn nôn.

Mà theo lời thuyết minh nhanh chóng giải thích, bọn họ rốt cuộc hiểu ra. Đây cũng là vết thương mà người đàn ông kia cho cậu mang đến cuối đời.

Cũng là lý do vì sao, rõ ràng Lục Bạch đã sợ hãi tới cực điểm, lại vẫn ngồi yên ở trên sô pha không dám thoát ra ngoài.

Ánh sáng thay đổi, đại biểu cho ban ngày và ban đêm. Hai ngày qua đi, Lục Bạch vần ngồi trên sô pha không nhúc nhích như lúc đầu, chẳng khác một pho tượng không có cảm xúc.

Mà dưới tác dụng của gió bão, cửa sổ lung lay sắp đổ cuối cùng cũng hoàn toàn đổ xuống và vỡ nát, có một mảnh thủy tinh rơi vỡ dừng ở bên chân Lục Bạch.

Cậu cúi đầu, mờ mịt nhìn đồ vật sắc nhọn này.

"Đậu má! Đừng nhặt!" Dưới sân khấu, có người theo bản năng hô lên một câu. Thậm chí người xem ở khoảng cách gần với Lục Bạch nhất cũng vội vàng đứng lên, nhưng rất nhanh đã bị bảo vệ ngăn lại.

Còn ở trong khu bình luận, những người xem thông qua phát sóng trực tiếp tất cả đều đỏ con mắt lo lắng thay cho Lục Bạch.

Bọn họ đều hiểu, nếu có thể chết, Lục Bạch đã sớm không muốn sống nữa rồi. Cậu đã mất đi tất cả, thậm chí thời điểm được cứu cũng đã quá muộn. Tách biệt khỏi xã hội mười năm, cả người là vết thương, một bàn tay còn bị tàn phế, thậm chí năng lực để một mình tồn tại cậu cũng không có.

Huống chi, cậu sớm đã bị tra tấn đến ám ảnh, đã không dám hi vọng xa vời mình được cứu rỗi.

Cho nên, có lẽ cái chết là lựa chọn tốt nhất.

Lục Bạch cúi đầu, sờ lên mảnh thủy tinh nhỏ kia.

Cậu mờ mịt nhìn chằm chằm vào mảnh thủy tinh, trên tay dùng sức, nháy mắt máu tươi chảy ra.

"Đừng mà!" Là vết thương thật sự. Tất cả người xem đều thấy rõ, Lục Bạch không biết là quá nhập tâm hay là như thế nào, mảnh thủy tinh ở trong tay cậu, còn có miệng vết thương đang đổ máu trên bàn tay cậu đều là hàng thật giá thật.

Nhưng Lục Bạch lại giống như không hề có cảm giác nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đổ máu của chính mình, cả người ngơ ngác.

Cậu cho rằng bản thân đã sớm trở thành cái vỏ rỗng, vậy mà còn có thể chảy ra máu nóng.

Lời thuyết minh lại lần nữa vang lên, lần này, đúng là đoạn ghi âm mà lúc trước đoàn đội của Sầm Khê Nghiễm tung lên trên mạng. Chỉ là hiện tại đối diện với Lục Bạch trước mặt, đoạn thuyết minh này so với những gì bọn họ nghe được lúc trước càng thêm chân thật hơn.

Những tiếng kêu la thảm thiết, từng tiếng gào tuyệt vọng, những lời van nài xin tha, cùng với bộ dạng bị tra tấn đến không ra hình người của Lục Bạch, gắt gao khắc vào trong đầu người xem. Làm cho bọn họ không tự chủ được cùng sợ hãi, cùng sụp đổ với Lục Bạch.

[ Tôi không chịu nổi nữa rồi, kịch bản này ngược quá. ]

[ Một hơi nghẹn ở ngay cổ, tôi chịu không nổi mất. Đây là cuộc sống địa ngục gì chứ? ]

[ Vậy người đàn ông kia hôm nay có trở về không? Đừng trở về mà! Không được về! Nếu tôi đang ở hiện trường, nhất định tôi sẽ xông lên sân khấu cứu lấy cậu ấy rồi đem giấu đi! ]

Mà ở hiện trường, tất cả mọi người thật ra đều muốn làm như vậy.

Nhưng lúc này, Lục Bạch lại giống như đã hạ quyết tâm, đưa mảnh thủy tinh tới vị trí cổ tay.

Cậu thật sự muốn chết. Thừa dịp tên đàn ông kia không trở về, cậu kết thúc sinh mệnh thì cũng sẽ không còn tồn tại giá trị nữa. Cứ chết như vậy, coi như là giải thoát.

"Không được! Đừng!" Quá chân thật, kỹ thuật diễn quá mức chân thật cùng với lời thuyết minh tràn ngập tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng làm trái tim của người xem đều bị nâng cao đến đỉnh điểm.

Rất nhiều người có cảm xúc phong phú đã trực tiếp đỏ con mắt bật khóc, "Đừng mà! Đừng làm chuyện dại dột."

"Chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, em nhìn cửa sổ kia xem, đây là món quà mà ông trời ban cho đó. Người đang bảo em có thể chạy trốn rồi!"

"Đúng đúng đúng, cái tên tội phạm giam cầm ngu xuẩn kia đang ở nơi khác, hắn cũng chưa về, em chỉ cần nghĩ cách cởi bỏ trói buộc là có thể chạy thoát!"

Giờ phút này, nội tâm của vô số người bị Lục Bạch lôi kéo, toàn bộ thính phòng có bao nhiêu người đều nhịn không được đứng lên, nhìn về phía sân khấu thăm dò.

Sống sót! Làm ơn em nhất định hãy sống sót!

Trong lòng mỗi người đều lặp đi lặp lại những lời này. Mà theo tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn, sự khẩn trương cùng cấp bách cũng tràn ngập nội tâm mọi người.

Lục Bạch, vẫn còn do dự.

Nỗi sợ hãi khắc sâu vào linh hồn làm cậu đứng giữa lựa chọn sống và chết. Mà cơ thể bởi vì rét lạnh chết lặng cũng khiến động tác của cậu càng trở nên cứng đờ.

Thẳng đến một tiếng "rầm" thật lớn truyền tới, Lục Bạch mờ mịt hướng tầm mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Lần này, là cửa lớn.

Gió bão lớn kịch liệt không chỉ vây người đàn ông kia ở nơi cách Lục Bạch vạn cây số, mà còn phá hủy hoàn toàn cửa lớn nơi đã giam cầm Lục Bạch suốt mười năm.

Gió lớn thổi ào ào vào, đồ đạc bên trong phòng đều bị thổi đến rơi rớt tán loạn, bao gồm cả sô pha đang hạn chế Lục Bạch.

Mảnh thủy tinh trên tay ngay lập tức rơi xuống. Lục Bạch giơ cổ tay lên, duỗi tay chế trụ mặt trên vòng cổ, sống sờ sờ bị sô pha kéo lùi lại hai bước, sau đó vô lực mà té ngã ở trên mặt đất.

Chỉ là lần này, ánh mắt của cậu vậy mà vẫn dừng lại ở khe hở mở ra nơi cửa lớn.

Có lẽ, cậu có thể thoát ra.

Hôm nay là sinh nhật của cậu, có lẽ trời cao có lòng nhân từ, đưa cho cậu một phần quà đến muộn mười năm.

Đánh cược, hay là không đánh cược?

Cậu sờ soạng nhặt mảnh thủy tinh lên một lần nữa. Chỉ là lúc này đây, cậu không có nhắm vào cổ tay mà là nhắm ngay cái vòng ở trên cổ.

"A a a a! Chính là như vậy! Mở cái vòng cổ kia ra là em có thể chạy trốn rồi!"

Người xem vẫn luôn nghẹn một hơi dường như đều sôi trào lên.

Mà Lục Bạch sau khi giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng ra tay. Hạ quyết tâm xong, động tác của cậu cũng nhanh hơn rất nhiều.

Sợ lãng phí một giây một phút, Lục Bạch nắm chặt mảnh thủy tinh cắt lên vòng cổ, mỗi một lần cắt đều dùng hết sức lực. Lơ đãng chạm vào da thịt, nháy mắt chính là một miệng vết thương đẫm máu.

Nhưng Lục Bạch hoàn toàn không thèm để ý.

Nhanh lên, thêm một chút nữa, ngay lập tức phải cắt đứt được nó!

Động tác của cậu càng lúc càng vội vàng, cũng càng lúc càng không có kết cấu. Mà tâm trí của người xem cũng theo đó treo giữa không trung.

"Có thể, có thể! Đứt đi! Đứt đi!"

Trong  nháy mắt khi vòng cổ bị cứa đứt, gần như tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mà Lục Bạch rốt cuộc cũng từ trên mặt đất đứng lên, bắt đầu thoát ra khỏi gông xiềng trên tay và chân mình.

Cậu dùng sức kéo xích sắt từ trên người mình xuống, cho dù bị ma sát đến máu thịt lẫn lộn cũng không dừng tay.

Thẳng đến lại một lần nữa truyền đến một tiếng vang lớn, là gió lốc hoàn toàn thổi sập ván cửa đã lung lay sắp đổ kia, cuối cùng Lục Bạch cũng thoát ra được khỏi thứ vẫn luôn giam cầm mình.

Cậu giống như không thể tin được chuyện này, mờ mịt đi tới cửa.

Lục Bạch đứng ở cạnh cửa, thân thể bị gió thổi đến không ngừng run rẩy. Chỉ cần tiến lên phía trước một bước nữa là cậu có thể chạm đến tự do.

Chỉ là cậu không dám. Trong lời thuyết minh, những tiếng kêu la thảm thiết và giãy giụa sau khi chạy trốn rồi lại bị bắt trở về trong quá khứ không ngừng vang vọng, đại biểu cho nỗi sợ hãi và sự giãy giụa trong lòng Lục Bạch lúc này.

Nhưng cuối cùng niềm mong mỏi được tự do đã chiến thắng tất cả. Lục Bạch đi về phía trước một bước, sau đó đột nhiên tăng nhanh bước chân, biến mất ở giữa mưa rền gió dữ ngoài cửa.

Đúng vậy, dù cho bên ngoài rét lạnh cùng xa lạ, nhưng tóm lại cậu đã được tự do.

"Cắt!" Đạo diễn tổ tiết mục đúng giờ kêu dừng.

Lục Bạch mới vừa rồi chạy khỏi sân khấu liền vòng một vòng từ hậu trường trở về trước khán đài.

Ánh đèn bật sáng, người dẫn chương trình cũng theo đó đi lên sân khấu. Khuôn mặt tái nhợt của Lục Bạch khẽ mỉm cười với phía dưới. Tất cả trở về hiện thực, mới vừa rồi chỉ là một đoạn diễn mà Lục Bạch diễn cho mọi người xem.

Nháy mắt, toàn trường quay ồ lên.

Mà trong khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp càng là một khoảng kinh ngạc và cảm thán.

[ Quá tuyệt. Mẹ nó tôi còn tưởng rằng mình đang xem phát sóng trực tiếp hiện trường giam cầm cơ. ]

[ Cho nên thật ra Lục Bạch vẫn luôn biết diễn kịch đúng không? ]

[ Trên lầu từ từ, này không thể nói là biết diễn kịch được! Phải là đến ảnh đế cũng chưa chắc diễn được như vậy đâu nha! ]

Gần như mỗi người xem xong đoạn ngắn mà Lục Bạch biểu diễn đều đắm chìm thật sâu vào trong chấn động mà cậu mang lại.

Có thể diễn xuất đến chân thực như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng hiếm khi được nhìn thấy. Những người xem yếu đuối dễ dàng đồng cảm thậm chí còn che mặt, khóc đến thở hổn hển.

Thật là quá tuyệt vọng, cái cảm giác sụp đổ vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời này được diễn xuất của Lục Bạch truyền tải một cách trọn vẹn đến mỗi người bọn họ. Dù cho Lục Bạch đã diễn xong, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nặng trĩu như có một tảng đá lớn đè lên.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, Sầm Khê Nghiễm lựa chọn Lục Bạch đúng là một sự lựa chọn chính xác nhất.

So với diễn viên chính từng diễn vai này, Lục Bạch càng khắc sâu vào trong lòng bọn họ hơn. Thậm chí làm cho bọn họ cùng sinh ra sự sợ hãi đối với bộ điện ảnh ⟪Căn phòng màu lam⟫ này.

Chỉ biết cảm thán, đây rốt cuộc là địa ngục trần gian gì?

Nhưng mà lúc này, chấn động hơn cả người xem vẫn là chín diễn viên khác ở trong hậu trường. Vốn dĩ bọn họ đều vô cùng hài lòng với đoạn ngắn của chính mình. Nhưng bởi vì tò mò nên tổ chức thành một đoàn cùng nhau theo dõi Lục Bạch biểu diễn, hiện tại chỉ còn biết cười khổ.

Quá chấn động, ở giữa chấn động như vậy, bọn họ diễn sau Lục Bạch, trừ phi kịch bản có thể hoàn toàn nghiền ép Lục Bạch, nếu không chỉ sợ muốn mang người xem cùng nhập diễn cũng là khó càng thêm khó.

Trong đó có một diễn viên trẻ tuổi dùng vẻ mặt khổ sở mua vui an ủi những người khác, "Thật ra mọi người không cần quá lo lắng, tôi là người thứ hai diễn sau Lục Bạch này. Có tôi lót đường, phía sau sẽ không sai biệt lắm."

Mọi người cười cười không nói chuyện, nhưng tâm lý tất cả đều nặng trĩu. Cùng lúc đó, cái nhìn của bọn họ đối với Lục Bạch cũng dần thay đổi.

Trên Weibo đăng lên đoạn ngắn diễn xuất của Lục Bạch, gần như là đồng thời bị bình luận như bão lũ đẩy lên trên đầu. Mà lời khen ngợi và thảo luận của mọi người cũng nhanh chóng làm nhiệt độ tăng lên.

Nhưng cùng lúc đó, có một vấn đề khác có vẻ đặc biệt khiến người chú ý.

Dựa theo biểu hiện khiến người xem chấn động của Lục Bạch ngày hôm nay, Lục Bạch không chỉ không phải kỹ thuật diễn không tốt, mà còn có thể dùng tới kỹ thuật diễn nghịch thiên để hình dung.

Như vậy, vì sao những bộ phim thần tượng lúc trước cậu từng diễn, kỹ thuật diễn đều thối nát như thế? Có người khó hiểu đưa ra nghi vấn, dù sao mấy bộ phim đó, trong đó có một bộ được sản xuất vào đầu năm nay. Không có đạo lý chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi Lục Bạch có thể từ một idol lưu lượng có kỹ thuật diễn rác rưởi biến thành diễn viên ưu tú cả người có kỹ thuật diễn siêu thần được.

Nhưng rất nhanh đã có người trả lời vấn đề này. Cũng là dùng một vài bộ phim, trên đó là những bộ phim thần tượng vườn trường không nổi danh mà mười năm trước Dịch Văn Trác từng diễn. Ngoại trừ bên ngoài một đầu tóc vuốt ngược, những biểu hiện thối nát của Lục Bạch, cho dù là lời thoại hay là động tác, thần thái, đều giống như đúc với biểu hiện của Dịch Văn Trác trong bộ phim kia.

Cho nên, không phải là Lục Bạch không biết diễn kịch, mà là cậu vẫn luôn diễn. Vai diễn chính là Dịch Văn Trác.

Rất nhanh, hot search lại nhiều thêm một cái #Kỹ thuật diễn không thực của Lục Bạch#.

Mà Từ Duệ đang ở nước ngoài xa xôi nhìn thấy hot search này, lại nhìn Lục Bạch ở trong video, đột nhiên đè lại lồng ngực chính mình. Hắn cảm thấy nhịp đập tim của bản thân nhanh có phần không bình thường.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net