TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-------------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (28)

-------------------------------


Trên màn hình trước mặt hắn, hình ảnh dừng lại ở cảnh cả người Lục Bạch run rẩy ngồi quỳ bên cạnh sô pha.

Cái này làm cho hắn nhớ tới một ít hình ảnh trong quá khứ.

Đó là khi Lục Bạch vừa mới kết thúc một buổi biểu diễn long trọng, khi rời khỏi sân khấu, trên người vẫn còn mặc trang phục diễn.

Buổi biểu diễn hôm đó không cần thực hiện những động tác vũ đạo quá mạnh mẽ, cho nên trang phục cũng chỉ là tây trang đơn giản, gọn gàng.

Áo sơ mi trắng cùng tây trang màu xanh biển bao cậu đến kín mít, ngoại trừ tay và gương mặt. Chỉ có thời điểm khom lưng mới hơi hơi nhìn thấy vòng eo tinh tế gầy yếu.

"Lại đây!" Từ Duệ duỗi tay.

Lục Bạch cúi đầu, yên tĩnh đi đến trước mặt hắn.

Bên ngoài là đỉnh lưu hoàn mỹ xinh đẹp vô hạn, về đến nhà lại chỉ có thể ngồi quỳ bên chân hắn, thuần phục gác cằm lên đầu gối của Từ Duệ.

Mái tóc đen màu lông quạ bao trùm lấy cấn cổ trắng nõn của cậu, da thịt tái nhợt cũng nổi lên giống như bạch ngọc. Đây là một loại bất lực mặc người xâu xé, càng là đại biểu cho sự thuần phục không có chỗ trốn.

Vốn dĩ Từ Duệ đối với chuyện này đã tập mãi thành thói quen. Nhưng hôm nay nhớ lại, ký ức cứng nhắc đó cũng trở nên tươi đẹp hơn.

Hắn không khống chế được mà ngồi suy đoán. Lúc ấy Lục Bạch cúi đầu cả người phát run, rốt cuộc trong lòng thật sự đang suy nghĩ cái gì?

Khẳng định không phải là khuất phục, như vậy chính là nhẫn nhịn? Hoặc nói đúng hơn là đang mặt không biểu cảm trù tính kế hoạch?

Lục Bạch giả vờ làm ra tư thế thuần phục xin tha, lại đem tất cả dã tâm cùng điên cuồng đều trói chặt dưới đáy lòng.

"Kẻ lừa đảo." Nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, Từ Duệ lại ngoài ý muốn không tức giận, trên mặt ngược lại có tươi cười sung sướng.

Hắn ngắm nghía di động, giống như đang cân nhắc cái gì đó.

Mà lúc này bên phía Lục Bạch, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, "90! Không, là 93! Giá trị hảo cảm của Từ Duệ lại đột nhiên tăng rồi!"

Sau khi Lục Bạch kết thúc buổi biểu diễn, được người chủ trì phỏng vấn vài câu xong liền bị đưa tới phòng nghỉ của chính mình để nghỉ ngơi.

Màn biểu diễn vừa rồi tiêu hao cực lớn thể lực của Lục Bạch, mà trong thính phòng chật ních đều là người, hậu trường cũng rậm rạp nhân viên công tác. Hàng ngàn hàng vạn tầm mắt dừng lại trên người cậu, đều làm thần kinh của Lục Bạch căng chặt tới đỉnh điểm.

Cậu dường như tê liệt ngã xuống trên sô pha ở phòng nghỉ, thậm chí sức lực để cuộn tròn thành một cục cũng không có.

Phản ứng lúc này của thân thể Lục Bạch, so với vô số lần trong quá khứ càng thêm mạnh mẽ. Bởi vì Lục Bạch đã thật sự cởi bỏ lớp áo ngoài thuộc về Dịch Văn Trác ở trước mặt công chúng. Biểu diễn một đoạn kịch dài đến hai mươi phút để ám chỉ, trải đường, ý đồ làm công chúng hiểu ra, rốt cuộc Lục Bạch từng gặp phải chuyện gì.

Cách làm to gan lớn mật như vậy nhất định sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt với trình độ cao. Mà phản ứng kích ứng của thân thể này, cũng là bản năng vô cùng sợ hãi đối với những gì mà cuộc đời này đã trải qua.

Quần áo của Lục Bạch bị mồ hôi làm cho ướt sũng, cả người giống như được vớt ra từ trong nước, sắc mặt gần như trở nên xanh trắng, môi cũng không có một tia màu máu.

Ở trong sự giãy giụa như vậy, linh hồn bản thể của Lục Bạch xao động đến cực kỳ lợi hại, gần như giây tiếp theo sẽ vỡ nát.

Hệ thống không biết có biện pháp nào mới có thể kéo Lục Bạch lại được, nhưng cố tình theo dõi thấy giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với Lục Bạch lại nhanh chóng dâng lên, gần như trở thành yêu sâu đậm.

Tình yêu sâu đậm của một kẻ điên biến thái, căn bản không xứng được gọi là yêu. Mà hiện tại đối với Lục Bạch mà nói, cái tên Từ Duệ này cũng đủ để khiến cậu rơi vào vực sâu.

"Lục Bạch, Lục Bạch, Từ Duệ gọi điện thoại cho anh rồi, tôi chặn số hắn nhé?" Hệ thống nôn nóng muốn được đáp lại. Lục Bạch đây là vừa mới đi sang thế giới thứ hai, cho dù nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất hoàn thành mĩ mãn, nhưng rốt cuộc cấp bậc không đủ, hệ thống liên quan như nó cũng phải chịu hạn chế rất lớn. Ngay cả một quyết định nhỏ như vậy cũng không có biện pháp thay Lục Bạch làm chủ.

"..." Mà bên phía Lục Bạch, lời hệ thống nói Lục Bạch đều nghe thấy được, nhưng hiện tại cậu lại không có cách nào đáp lại.

Không, cậu thậm chí có chút khống chế không được thân thể của mình. Quan trọng là sợ hãi ngập đầu như vậy, cho dù tra tấn lặp đi lặp lại cũng không giúp cậu trở nên quen thuộc với nó một chút nào, ngược lại lần sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn, gần như đang mài mòn cậu dần dần.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên. Vốn dĩ là bản nhạc ôn hòa, tại giờ phút này lại trở nên đặc biệt chói tai.

"Là, là Từ Duệ!" Hệ thống đã hoàn toàn luống cuống. Nó không biết phải dùng cách gì mới có thể trấn định được cuộc đấu tranh giữa linh hồn và thân thể cho Lục Bạch.

Ở khoảnh khắc hệ thống cảm thấy Lục Bạch đã hoàn toàn sụp đổ này, Lục Bạch lại run rẩy đặt tay ở trên di động, ấn xuống chấp nhận cuộc gọi.

"Lục Bạch? Lục Bạch, anh đừng kích động!" Một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời. Ở thời điểm này sao có thể đối phó chu toàn với kẻ điên như Từ Duệ chứ?

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại cũng vì tiếng hít thở thoi thóp, nhẫn nhịn của Lục Bạch mà truyền đến ý cười sung sướng. Đã rất lâu rồi Từ Duệ không nhìn thấy một mặt như vậy của cậu, tính thời gian gọi điện thoại tới, cũng chỉ là muốn mượn cơ hội ôn lại chuyện cũ thôi.

Lục Bạch theo hắn bốn năm, không có ai so với Từ Duệ rõ ràng hơn việc sau khi cậu gặp phải chuyện kia đã sinh ra phản ứng sinh lý. Cũng chính bởi vì vậy nên Từ Duệ lại càng thêm chờ mong, thời điểm Lục Bạch giãy giụa cố sống sẽ là dáng vẻ xinh đẹp như thế nào.

Cho dù không thể tận mắt nhìn thấy, hắn cũng có thể từ đôi câu vài lời bên trong nhận được khoái cảm cực lớn.

[ Lục Bạch, em đang sợ hãi sao? ] Giọng nói của Từ Duệ như là rong biển ướt dính, xuyên thấu qua điện thoại, quấn quanh lấy người Lục Bạch.

Tay cầm điện thoại của Lục Bạch siết chặt như muốn bóp nát nó.

[ Lúc trước đã dạy em cái gì? Hiện tại cứ chiếu theo mà làm thì tốt rồi, lần này sẽ không trừng phạt em. ]

Chữ "trừng phạt" như là một điểm mấu chốt, đem nỗi sợ hãi trong lòng cậu phóng đại đến vô hạn thêm một lần nữa. Lục Bạch gần như không chịu nổi mà phát ra tiếng khóc, điện thoại rơi trên mặt đất.

Từ Duệ cũng không sốt ruột bắt ép Lục Bạch, mà là hưởng thụ sự giãy giụa này của cậu. Thẳng đến một hồi lâu, hắn mới lại lần nữa chậm rãi mở miệng ra mệnh lệnh: [ Lục Bạch, em phải học được cách nghe lời. ]

[ Chẳng mấy nữa tôi sẽ trở về, em ở bên ngoài chạy nhảy đã lâu như vậy, cũng nên về nhà rồi. ]

Một câu này, dường như đã đẩy Lục Bạch vào đường chết. Đại biểu cho việc Lục Bạch vừa mới thoát ra khỏi tấm lưới, một lần nữa bị hắn bắt lại.

Không, không thể!

Cũng mặc kệ linh hồn Lục Bạch như thế nào, thân thể này đã khiếp đảm tới cực hạn. Nó quá sợ hãi, thế cho nên vừa mới vươn ra được một chút xúc tu đã vội vàng muốn thu lại.

Lục Bạch hiểu rõ, nếu nó không thể chịu đựng được trận chiến đấu này, thì cho dù có linh hồn của cậu, cuối cùng cũng rất khó chạy thoát khỏi tay Từ Duệ một lần nữa.

"Tiếp tục, tiếp tục kiên trì thêm một chút!" Lục Bạch cố chống đỡ, ở trong đại não trấn an thân thể của mình, "Cậu còn nhớ rõ vì sao tôi đến đây không? Là bởi vì đù cậu có phải dâng hiến linh hồn cũng muốn chiến đấu một lần nữa. Đã thành công được một nửa rồi, chẳng lẽ bởi vì sợ hãi mà cậu liền từ bỏ sao?"

"Nếu cậu đã lựa chọn khuất phục, vậy tôi trực tiếp rời đi là xong. Nhiệm vụ không thành công cũng chẳng sao, cũng chỉ là vấn đề tích phân mà thôi, thế giới tiếp theo kiếm lại từ đầu là được. Nhưng cậu chỉ có cơ hội duy nhất!"

"Đừng sợ, đừng lo lắng cái tên súc sinh này. Những thứ cậu mất đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu đòi lại."

"Cho nên, đừng thua bởi hắn!"

Một câu này, nháy mắt làm thể xác đã chồng chất vết thương lấy lại được sức mạnh. Run rẩy vẫn còn đó, nhưng cũng nhiều thêm một loại ý thức không chịu thua.

Là oán hận cùng không cam lòng của linh hồn nguyên bản của thân thể này, cũng là khát vọng nhất định phải thoát khỏi Từ Duệ.

"Đứa bé ngoan, làm tốt lắm." Phản ứng kích ứng trong cơ thể trong nháy mắt giảm bớt, Lục Bạch rốt cuộc cũng giãy giụa ra được chút khe hở ở giữa vô hạn trói buộc.

Cậu hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống cảm giác ghê tởm tràn ngập trong lồng ngực, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh nói câu đầu tiên với Từ Duệ, "Từ tổng, đã lâu không gặp."

[ Ổn lại rồi? ] Giọng nói ở đầu bên kia của Từ Duệ lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là vui sướng thật lớn. Giống như đã phát hiện ra đại lục mới nào đó.

Lục Bạch cũng khó có lúc cười theo, "Đúng vậy! Vì món quà mà ngài ban tặng, tôi cũng phải có đáp lễ chứ."

"Về đề nghị mà ngài vừa đưa ra..." Lục Bạch dừng một chút, "Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú."

"Chỉ là tôi càng hi vọng thời điểm tôi trở về, có thể mang theo cảnh sát cùng tới cửa."

Từ Duệ nhíu mày: [ Lục Bạch, trừng phạt còn chưa chịu đủ sao? ]

Lục Bạch lại hỏi ngược hắn một câu, "Tôi còn tưởng rằng bạch nguyệt quang của anh rất có mị lực chứ?"

"Dịch Văn Trác không phải là người phù hợp với khẩu vị của anh nhất sao? Hà tất phải cố ăn viên thuốc đắng có độc là tôi."

[ ... ] Nhắc tới Dịch Văn Trác, lồng ngực Từ Duệ ngay lập tức dâng lên một cỗ hờn dỗi, cho nên giọng điệu nói chuyện với Lục Bạch cũng trở nên ác liệt hơn, [ Lục Bạch, cậu đang cười nhạo tôi? ]

"Đúng vậy!" Lục Bạch không chút nào sợ hãi, "Tôi đang cười nhạo anh. Tốt xấu gì cũng là một nhân vật một tay che trời ở trong nước, lại bị một người quản lý chuyên dẫn mối cùng một bạch nguyệt quang thích ra vẻ đạo mạo lừa đến xoay vòng."

"Nói vậy chắc anh đã phát hiện ra rồi nhỉ? Rằng Dịch Văn Trác trước nay đều không có cái gì gọi là chứng sợ hãi giam cầm. Còn việc cậu ta xuất ngoại, cũng không phải để học tập và dưỡng bệnh. Thậm chí bản tính của cậu ta cũng hoàn toàn không phải người thẳng thắn, lương thiện, chỉ là một ngụy quân tử mơ ước mỹ danh mà thôi."

"Cho nên, hiện tại anh mới thất vọng, thậm chí dời ánh mắt trở về trên người tôi đúng không?"

[ Cậu là cố ý? ] Từ Duệ bỗng nhiên phản ứng lại, Dịch Văn Trác xuất ngoại là kế hoạch một tay Lục Bạch tạo ra, cho nên mục đích cậu bán phòng ở lúc trước chính là để khiến hắn rời nước.

"Đúng vậy! Đương nhiên là tôi cố ý. Mục đích chính là vì tìm đường thoát. Còn về phần Dịch Văn Trác, cũng là sự trả thù của tôi dành cho anh."

"Cho anh một manh mối nhé. Hiện tại Hoàn Vũ đã sụp đổ, thư ký của anh hẳn là ở bên này giải quyết tốt hậu quả rồi nhỉ? Không bằng để hắn tra hỏi một chút người quản lý cũ ưu tú của tôi xem, hỏi anh ta năm đó sau khi cùng Dịch Văn Trác hoàn toàn chấm dứt hợp đồng, giao dịch 500 vạn giữa bọn họ là cái gì."

[ Rốt cuộc cậu đã biết được cái gì? ] Lời nói của Lục Bạch làm Từ Duệ mẫn cảm phát giác ra được một chút tin tức, chính là chân tướng mà hắn đang nóng lòng muốn biết kia, Lục Bạch dường như đã biết từ sớm rồi.

Loại cảm giác khôn khống chế được cục diện này, làm bản năng của hắn trở nên nôn nóng.

Nhưng Lục Bạch lại chỉ trả lời hắn bằng một câu vô cùng có ý tứ dẫn dắt người, "Từ Duệ, năm đó trong giới anh cũng coi như là hào môn thế gia, lại tuổi trẻ tài cao, đối với Dịch Văn Trác si tình một lòng, trốn trong tối mà đưa tài nguyên nâng đỡ cậu ta. Anh nói xem, cậu ta đâu không phải là kẻ ngu, sao có thể một chút cũng không phát hiện ra chứ?"

"Nếu không, vì sao cậu ta có quan hệ tốt với người có sự nghiệp thành công như Dương tổng, lại ở thời điểm cách một bước nữa là chạy trốn còn quay lại cắn ngược một cái?"

"Nói không chừng, không phải vì lúc ấy anh giăng lưới không được tốt làm cậu ta chạy mất, mà là cậu ta đã có lựa chọn càng tốt hơn rồi!"

[ Lục Bạch! ] Từ Duệ gần như trong nháy mắt bị chọc trúng điểm đau, giọng điệu cũng trở nên vô cùng hung ác.

Nhưng lúc này đây, Lục Bạch một chút cũng không sợ hãi vì bị hắn uy hiếp.

Chỉ để lại một câu, "Từ Duệ, tôi chờ mong anh và Dịch Văn Trác trăm năm hạnh phúc." Sao đó liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nửa ngồi dưới đất, toàn thân Lục Bạch không có một chút sức lực. Mới vừa rồi cùng Từ Duệ giằng co đã tiêu hao hết sức lực mà cậu sở hữu.

Hiện tại thả lỏng ra, trước mắt chỉ còn lại có mờ mịt.

Hệ thống còn muốn nói với Lục Bạch cái gì đó, nhưng Lục Bạch đã mê man nhắm lại mắt.

Cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lục Bạch ngẩng đầu nhìn Phó Chiêu đang đứng ở cửa, miễn cưỡng động động khóe môi, ý tứ kia là đang hỏi anh, "Anh đều nghe hết rồi?"

Phó Chiêu im lặng đi về phía Lục Bạch, cởi áo khoác của mình ra bọc kín lấy cậu, sau đó bế cậu lên đặt ở trên sô pha mềm mại.

Tình trạng của Lục Bạch hơi chút dịu xuống, trêu chọc một câu, "Có phải ngài Phó lặp thiết bị định vị ở trên người tôi không? Nếu không tại sao mỗi lần tôi sắp ngất xỉu, anh đều có thể xuất hiện kịp thời làm anh hùng cứu mỹ nhân?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net