TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-------------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (31)

-------------------------------


Ý tứ của Sầm Khê Nghiễm chính là, nếu cậu không thể diễn thì hắn có thể chọn cho cậu một nhân vật khác, nhưng nếu cậu đã đồng ý rồi lại không thể diễn được, chỉ sợ... Người quản lý không nói hết toàn bộ nội dung, nhưng Lục Bạch lại nghe hiểu ý tứ của anh ta.

"Em hiểu rồi."

"Cậu thật sự hiểu rồi sao?" Người quản lý chỉ về phía ghế dựa bên cạnh, "Tôi có thể ngồi xuống không?"

"Có thể."

Nhưng người quản lý lại không ngồi vào chỗ ghế kia, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lục Bạch.

Ngoài dự đoán, lần này sắc mặt Lục Bạch lại không có một chút thay đổi. Cho dù là kẻ am hiểu nhất việc xem mặt đoán ý như quản lý của Sầm Khê Nghiễm cũng chỉ có thể nhìn ra được một chút run rẩy nho nhỏ từ Lục Bạch.

Nhưng ánh mắt của cậu, từ đầu đến cuối đều không chút dao động.

Người quản lý âm thầm gật đầu, cảm thán sức chịu đựng của Lục Bạch.

Lục Bạch lại bình tĩnh mỉm cười, "Sự sợ hãi này, đối mặt lâu rồi sẽ có thể chịu đựng được, không cần lo lắng. Nếu em đã lựa chọn trở thành diễn viên, thì sẽ ghi nhớ thật kĩ những hành vi thường ngày của họ."

"Biết cậu rất nỗ lực, nhưng mà cũng không cần phải bức ép quá mức bản thân như vậy." Người quản lý thở dài, mở kịch bản ra, đặt ở trước mặt Lục Bạch chính là một đoạn lời thoại thấy mà ghê người.

[Kết hôn ba năm, ngày tháng trôi qua như nước chảy bình yên. Cô trở thành người vợ hiền hạnh phúc nhất trong miệng mọi người. Không cần chăm sóc cha mẹ chồng, không cần làm bất cứ việc nhà nào, tất cả đều có bảo mẫu lo liệu. Người chồng thì công việc ổn định, ôn tồn lễ độ.]

[Tất cả, đều vô cùng vừa lòng đẹp ý.]

[Nhưng chỉ cần đồng hồ điểm đúng 6 giờ tối, cửa lớn bị đẩy ra, cô sẽ theo bản năng đứng thẳng người. Bởi vì cô biết, cô lại sắp bị ăn đánh.]

Lời nói đơn giản, lại lộ ra dày đặc những điều xấu xa bất thường. Rồi sau đó, bên trong những lời nói của người đàn ông nhìn như là nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều mang theo sự áp bách, ức hiếp nồng đậm đánh vào thần kinh vốn dĩ đã yếu ớt của người phụ nữ.

Trong một giây nắm đấm kia giơ lên, niềm vui sướng tràn ngập trong mắt vì được gả cho người đàn ông mà mình yêu cuối cùng đã vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ để lại sự sợ hãi làm cả người run rẩy.

Tựa như trong tầng hầm u tối lúc trước, Từ Duệ kéo theo chiếc roi dài từng bước một đi về phía Lục Bạch.

Hệ thống theo bản năng gọi Lục Bạch một tiếng, "Không có việc gì chứ?"

Lục Bạch lại ngoài ý muốn không có bất cứ dao động tâm lý nào, thậm chí còn rất có hứng thú lật xem kịch bản một lần từ đầu đến cuối.

Người quản lý cẩn thận đánh giá thần sắc của Lục Bạch. Anh ta muốn hỏi Lục Bạch có đảm nhận được không, nhưng Lục Bạch đã cân nhắc muốn sửa kịch bản như thế nào cả rồi.

"Khi nào thì em có thể gặp mặt bạn diễn của mình?"

"Cậu muốn luyện diễn trước hả? Thật ra bây giờ cũng có thể." Nhớ tới tiểu hoa đán* đối diễn với Lục Bạch kia, quản lý nhịn không được bật cười, "Cô ấy từ khi nhận được kịch bản liền bắt đầu lo lắng, mà bên phía đoàn đội của cô ấy cũng không biết phải liên hệ với cậu như thế nào."

(*) Tiểu hoa đán: (hay Tiểu hoa) là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.

"Tôi đưa số điện thoại cho cậu, đoàn đội của đối phương rất dễ tiếp xúc, bản thân cô gái đó cũng là người cực kỳ nghiêm túc với diễn kịch. Mấy người có thể từ từ nói chuyện."

Nhưng Lục Bạch lại trực tiếp đứng lên, nói: "Vậy lập tức gặp mặt thôi! Có lẽ còn phải sửa kịch bản."

Người quản lý sửng sốt, "Có cần tôi liên hệ biên kịch hộ cậu không?"

Lục Bạch gật nhẹ đầu, "Cũng được ạ. Chỉ là cũng muốn thương lượng trước với đối phương một chút."

"Em đến nói chuyện với cô ấy."

Một giờ sau, người quản lý mang theo Lục Bạch xuất hiện ở đại sảnh phòng luyện tập. Bên phía cô gái đã tới, đang ôm kịch bản phát sầu.

Lục Bạch đại khái nhìn lướt qua, phát hiện người quản lý nói không sai. Tuy rằng cô gái này dựa vào phim thần tượng để trở thành tiểu hoa đán mới, nhưng đối với diễn kịch đúng thật là cực kỳ nghiêm túc.

Mới chỉ nhận kịch bản được hai ba tiếng đồng hồ, nhưng cô gái đã đánh dấu rất nhiều ở trong đó. Lục Bạch mơ hồ nghe thấy tai nghe của cô truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai, hẳn là đang cẩn thận nghiền ngẫm phân đoạn ngắn nữ chính diễn để nghĩ ra phương thức nhập diễn.

Nghe thấy âm thanh, cô gái ngẩng đầu nhìn Lục Bạch mỉm cười, tính cách ngoài ý muốn lại vô cùng rộng rãi, "Lần này có tính là em bị chị liên lụy không?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Vở diễn này, khả năng là chị rất khó có thể cảm diễn được. Chị không sợ giả xấu, nhưng mà hiệu quả..." Cô gái lấy điện thoại ra cho Lục Bạch xem một bức ảnh.

Là một gương mặt vừa già nua lại tiều tụy, nhưng dấu vết hóa trang lại cực kì rõ ràng, mà càng nghiêm trọng hơn chính là biểu cảm của cô gái. Cô quá trẻ, 25 tuổi giống như một bông hoa hướng dương vậy, rất khó có thể diễn được nét ủ dột của một người phụ nữ trung niên đã 40 tuổi.

"Chị đã thử rất nhiều biện pháp, thậm chí còn liên hệ với thầy dạy diễn xuất để xin giúp đỡ, nhưng thời gian quá ngắn, khả năng là chị làm không tốt được."

Cô gái rất là nhụt chí. Đối diễn không phải là chuyện riêng của một người. Không thể nói một người diễn tốt rồi thì một người diễn tệ hại cũng không sao cả, mà là phải đạt tới một loại cân bằng nhất định.

Nếu thật sự khoảng cách quá lớn, cho dù là người diễn tốt kia đã từng lấy được danh hiệu Oscar ảnh đế, ảnh hậu cũng không có chỗ để dùng, chỉ có thể biến thành một vở hài kịch.

Cô gái sợ nhất cái này. Hơn nữa cô càng sợ hơn chính là Lục Bạch cũng không có cách nào để diễn nhân vật người chồng kia.

Cô cũng là người trong giới, trong giới tai thính mắt tinh đều mơ hồ biết được chân tướng mà Lục Bạch đeo phía sau lưng. Suốt sáu năm qua đều là người bị hại chịu sự áp bách, Lục Bạch thật sự có thể khắc phục được nỗi sợ hãi để diễn cảnh bạo lực sao?

Diễn suốt hai mươi phút phát sóng trực tiếp đã khiến cho thể xác và tinh thần của Lục Bạch vô cùng mỏi mệt, sau khi kết thúc, gần như rơi vào hôn mê. Trạng thái và thể lực như vậy, Lục Bạch thật sự có thể chứ? Cô gái cảm thấy chính mình và Lục Bạch hơn phân nửa sẽ bị đào thải.

Nhưng Lục Bạch cũng đã cầm kịch bản ngồi xuống đối diện cô, sau đó quay đầu hỏi người quản lý, "Biên kịch tới chưa ạ?"

"Tới rồi!" Người quản lý vội vàng kêu người tới, để cho bọn họ nhanh chóng thương lượng.

"Cho nên em đã có ý tưởng rồi sao?" Cô gái kinh ngạc dò hỏi.

Lục Bạch gật đầu, "Có rồi ạ. Chỉ là còn phải cùng chị thương lượng lại một chút."

Cô gái hoài nghi có phải Lục Bạch muốn đổi vai diễn hay không.

Lục Bạch đã từng trải qua những chuyện này, diễn vai người bị hại quả thật vô cùng chân thực. Mà cô trước nay diễn không ít vai đại tiểu thư kiêu căng, động một chút liền đánh người, giả vờ đáng sợ có lẽ cũng không đến mức tệ lắm.

Nhưng như vậy, như vậy hình như không được hay cho lắm nhỉ? Cô không phải lo lắng những chuyện khác, chỉ là sợ đến lúc đó kỹ thuật diễn của Lục Bạch quá tốt, sẽ làm ấn tượng của cô với công chúng bị lậm vào vai diễn.

Phải biết rằng, vai nam chính trong kịch bản bạo lực gia đình này cho tới bây giờ vẫn là ác mộng của vô số cô gái.

Mà biên kịch tới phối hợp với bọn họ cùng sửa kịch bản hiển nhiên cũng có loại ý tưởng này. Nhưng Lục Bạch lại không định làm như vậy.

"Em cảm thấy, chúng ta có thể sửa tuổi."

"Có ý gì?"

"Vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là tuổi tác. Chúng ta không có khả năng diễn loại cảm giác của vợ chồng trung niên, nhưng những mặt khác thì chúng ta đều có thể làm được. Cho nên vì sao không sửa lại tuổi tác trong bối cảnh?"

"Bộ kịch này lấy bối cảnh là Hoa Quốc những thập niên 90." Thời gian cấp bách, Lục Bạch cũng hoàn toàn không khiêm tốn mà nói thẳng ra ý tưởng của bản thân.

"Bối cảnh lúc đó, địa vị phụ nữ trong gia đình không cao, thậm chí thường xuyên trở thành vật hi sinh cho gia đình. Có thể nói, nguyên một thế hệ có rất nhiều người giống như nữ chính."

"Cho nên thời điểm bộ kịch này được đưa ra, rất nhiều người đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị. Đặc biệt là khi nữ chính vẫn luôn nhẫn nhịn đến cuối cùng bị chặt đứt chân, lúc này mới quyết định ly hôn, điểm này rất nhiều người đều có thể chấp nhận."

"Nhưng hiện tại thì khác. Nữ quyền độc lập là đề tài được bàn luận quá nhiều rồi. Mà những người có tư tưởng đó đều giống chúng ta, ở giữa mười mấy đến 30 tuổi. Nếu bây giờ phục chế lại nguyên như vậy, chỉ sợ rất khó mang mọi người nhập diễn. Hơn nữa bọn họ còn sẽ hoài nghi, em đánh chị như vậy, vì sao chị còn không chạy thoát đi?"

Biên kịch có chút suy tư, "Vậy cậu muốn sửa như thế nào?"

Lục Bạch cười, "Chị không phải xuất thân từ phim thần tượng sao? Chúng ta cũng diễn phim thần tượng thì thế nào?"

Cô gái sửng sốt, "Ý của em là, gạch bỏ kịch bản, sáng tác lại một lần nữa?"

"Đúng vậy." Lục Bạch chỉ vào gương mặt của cô gái, rồi lại chỉ vào gương mặt mình, "Loại vở kịch này rất có cảm giác niên đại, không chỉ có yêu cầu cực cao đối với năng lực diễn của diễn viên, mà còn đối với năng lực khống chế, năng lực đọc lời thoại."

"Em cảm thấy hai ta rất khó so được với các tiền bối. Nhưng chúng ta cũng có ưu điểm của chính mình, không phải sao?"

"Vẻ ngoài, tuổi tác đều là ưu điểm của chúng ta. Kéo dài không suy yếu không chỉ có phim về lịch sử, kì nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm vẫn luôn phát lại mấy phim thần tượng trong quá khứ đó thôi."

"Nhưng, nhưng đây là diễn bạo lực gia đình, em muốn biến thành phim thần tượng kiểu gì?" Nhìn trong kịch bản một cảnh lại một cảnh động thủ phát tiết, bản năng của cô gái cảm giác được sợ hãi.

Lục Bạch thu lại ý cười, đột nhiên đi tới gần cô gái, duỗi tay nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, ở bên tai cô thì thầm một câu, "Chị à, em thật sự rất tò mò, mới vừa rồi là chị cùng với ai nói chuyện điện thoại vậy?"

Giọng nói của Lục Bạch vô cùng dịu dàng, như gió xuân quét qua mặt. Ánh mắt cậukhi  nhìn chằm chằm cô gái cũng tràn ngập tình yêu, nhưng không hiểu vì sao lại làm người ta cảm thấy đáy lòng rét căm căm.

Cô gái theo bản năng muốn né tránh, lại đối diện với khuôn mặt của Lục Bạch, ngay lập tức sợ tới mức trắng mặt.

Thật, thật là đáng sợ.

Ánh mắt của Lục Bạch khi nhìn chằm chằm cô điên cuồng tới cực điểm. Không chỉ có đong đầy tình yêu, mà càng nhiều hơn là áp lực, đố kỵ, còn có thô bạo, phẫn nộ.

Nhưng càng là như thế, giọng điệu của Lục Bạch lại càng nhẹ nhàng, mỗi một động tác của cậu đều cẩn thận vô cùng, như sợ thương tổn cô gái. Nhưng nhìn thật kỹ lại, mỗi chi tiết mà cậu làm ra đều đang nói một câu, "Vĩnh viễn đừng nghĩ có thể thoát khỏi tôi".

Giống như ánh mắt của rắn độc theo dõi con mồi, phun ra đầu lưỡi đỏ tươi, sắp cắn nuốt cô vào bụng.

"A——" Cô gái khống chế không được mà thét chói tai, một cái tát rơi xuống trên mặt Lục Bạch.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, bàn tay hơi hơi tê dại, cô mới đột nhiên phản ứng lại, mới vừa rồi là Lục Bạch đang diễn kịch.

Cô gái im lặng ba giây, sau đó "Oa" một tiếng khóc rống lên.

Người quản lý của cô gái thấy thế liền vội vàng chạy tới trấn an nghệ sĩ nhà mình.

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Gần đây cô ấy quá căng thẳng, cho nên vừa rồi không hiểu được ý của cậu."

Lục Bạch lại không có chút tức giận nào, tự nhiên mà tiếp nhận nước đá nhân viên công tác bên cạnh nhanh chóng đưa cho, đè lên chỗ sưng đỏ trên mặt.

Thậm chí còn tán dương kỹ thuật diễn của cô gái, "Này không phải diễn khá tốt sao? Chị có thể làm được."

Sau đó quay đầu hỏi biên kịch, "Anh cảm thấy có thể chứ? So với bạo lực bằng đao thật kiếm thật, tôi cảm thấy chúng ta có thể dùng cách khác để thuyết minh loại sợ hãi này."

Biên kịch lập tức hiểu ra, "Ý của cậu là đổi bối cảnh thành loại phim thần tượng ngọt sủng đúng không?"

"Đúng vậy. Lúc trước không phải có không ít tiết mục tổng tài cố chấp yêu tôi sao?"

"Cái này được đó! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kẻ điên chính là kẻ điên, cố chấp quá độ sẽ không bởi dục vọng độc chiếm được thỏa mãn mà thu liễm lại, chỉ biết càng thêm tham lam. Đặc biệt là sau khi có được cô gái rồi, hắn sẽ bởi vì thuộc tính của cô gái đổi từ bạn gái sang thành vợ, do đó nhất định cho rằng đây là vật thuộc sở hữu của mình."

"Vì thế, loại dục vọng chiếm hữu giống như có bệnh này sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng chỉ cần cô gái liếc mắt nhìn người qua đường nhiều hơn một chút liền khó có thể chịu đựng. Còn về cái gì mà con cái, cái gì mà sự nghiệp, những thứ có thể chiếm lấy tầm mắt thì toàn bộ đều phải loại bỏ hết khỏi cuộc sống của cô gái."

"Làm cô gái chỉ có thể nhìn thấy mình, dựa vào mình, nghĩ tới mình. Cho dù là sợ hãi, là yêu, thậm chí là hận, hắn cũng muốn nàng hoàn toàn chỉ có một mình hắn."

"Cậu có ý như này đúng không?"

"Đúng!" Lục Bạch gật đầu, ngược lại hỏi nữ diễn viên kia, "Chị cảm thấy có thể chứ?"

"Có thể." Cô gái gật đầu. Cô đã hoàn toàn không lo lắng rằng mình diễn không được nữa. Lục Bạch có bản lĩnh một giây liền dẫn người nhập diễn, giống như ánh mắt vừa rồi của Lục Bạch. Nói vậy, vào thời điểm diễn, căn bản cô không cần phải diễn, chỉ cần làm theo bản năng là được.

Vì thế, kịch bản cứ như vậy quyết định. Ba người đều vô cùng vui mừng.

Biên kịch điên cuồng sửa kịch bản, nữ diễn viên cũng đi nghiền ngẫm lại nhân vật của mình sau khi sửa chữa. Lục Bạch thi thoảng lại đưa cho hai người chút ý kiến.

Hệ thống lại rất lo lắng, bởi vì nó biết, Lục Bạch tới tham gia tiết mục, nguyên nhân duy nhất chính là vì hai vở diễn này.

Cho nên cậu là có chuẩn bị mà đến. Nhưng nó không hiểu, vì cái gì Lục Bạch muốn đổi kịch bản thành như vậy.

Lục Bạch mỉm cười: "Đương nhiên là để diễn cho người khác xem rồi."

Hệ thống: "Ai?"

Lục Bạch: "Ngoài Dịch Văn Trác ra thì còn ai!"

Nước ngoài là đại bản doanh của Dịch Văn Trác, Từ Duệ muốn thu lưới bắt người khẳng định không thể sử dụng bạo lực giống như với Lục Bạch trước đây được.

Nhưng Từ Duệ lại rất giỏi giả vờ, đặc biệt là giả vờ thành bộ dạng cố chấp si tình chỉ yêu một người, lại còn là ông lớn trong vòng. Huống chi, Từ Duệ đã theo đuổi Dịch Văn Trác một thời gian, người có lòng tham như Dịch Văn Trác, Lục Bạch lo lắng đến lúc đó y sẽ dao động tâm tình, cảm thấy có một kẻ thần kinh yêu mình như vậy cũng không tồi, liền thuận nước đẩy thuyền mà khuất phục.

Khó mà làm được.

Lục Bạch nhất định phải làm cho Dịch Văn Trác cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu nhất, sau đó liều mạng cùng Từ Duệ chó cắn chó.

Bọn họ dây dưa thời gian càng dài càng tốt. Như vậy sự chuẩn bị của Lục Bạch mới càng đầy đủ.

Càng quan trọng hơn là, trận diễn này cũng giống với ⟪Căn phòng màu lam⟫, đều là con đường Lục Bạch trải sẵn cho công chúng trước khi chân tướng bại lộ.

"Cậu biết không? Rất nhiều thời điểm, cho dù bọn họ nhìn từ xa biết cậu vô cùng thê thảm cũng không bằng tận mắt nhìn thấy mới càng thêm ghê người."

"Tôi muốn đến thời điểm Từ Duệ phải đền tội, sống lâu thêm một ngày ở trong mắt công chúng đều là vong hồn đáng khinh nhờn."

"Mười chín người, không, là hai mươi mạng người, Từ Duệ và nanh vuốt của hắn, ai cũng không thể chạy thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net