TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-----------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (36)

-----------------------------


Hệ thống có thể theo dõi giá trị hảo cảm của mỗi người. Nhưng trên thực tế, giá trị hảo cảm này cũng không phải dành cho thân thể nguyên chủ, mà là dành cho linh hồn của Lục Bạch sau khi nhập vào thân thể này.

Tựa như ba anh em Lục gia lúc trước, Lục Bạch cuối cùng có thể lấy được toàn bộ giá trị hảo cảm cũng chỉ là là bởi vì áy náy của bọn họ đối với nguyên chủ quá lớn.

Lại giống như hiện tại, giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với cậu không ngừng bò lên, không chỉ bởi vì sự phản kháng của cậu sau khi tới thế giới này, mà còn là vì cậu khác rất nhiều với dáng vẻ ẩn nhẫn trước đó của nguyên chủ.

Nói trắng ra là, người trước trồng cây người sau hái quả.

Mặc dù Lục Bạch hiểu rõ, nguyên nhân làm giá trị hảo cảm tăng phần lớn là nhờ năng lực của mình, nhưng đối với Lục Bạch mà nói, những tình cảm đó đều không phải thuộc về cậu.

Cho nên Lục Bạch cũng không tham lam. Khi rời đi, là có thể buông bỏ sạch sẽ.

Nhưng chỉ có Hạ Cẩm Thiên là ngoại lệ.

Ánh mắt của anh mỗi khi nhìn Lục Bạch đều cực kỳ chuyên chú, giống như thứ anh đang nhìn không phải là thể xác, mà là linh hồn ở sâu bên trong.

Cho nên cuối cùng trước khi rời khi, Lục Bạch nhịn không được cho anh một lời hứa hẹn gần như là lừa gạt.

Lục Bạch theo bản năng hỏi hệ thống: "Phó Chiêu và Hạ Cẩm Thiên có khả năng là cùng một người không?"

"Dù sao, dù sao giá trị hảo cảm của anh ấy đối với tôi ngay từ đầu đã rất cao, không phải hơi kỳ lạ sao?" Lục Bạch đột nhiên nhớ tới điểm khác thường của Phó Chiêu vào lần đầu tiên gặp mặt.

Cậu có một loại xúc động, hành động và lời nói giống Hạ Cẩm Thiên như vậy, nói không chừng anh cũng có kỳ ngộ có thể xuyên qua mà đến đây thì sao?

Nhưng câu trả lời ngay sau đó của hệ thống đã khiến Lục Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, "Không có khả năng. Trừ phi anh ta có được năng lực cùng đẳng cấp với Chủ thần, nếu không sẽ không có khả năng làm được bước này."

"Đây là hai vị diện khác nhau." Hệ thống do dự nói với Lục Bạch, "Nếu anh thích Phó Chiêu, không bằng ở lại một chút."

Lục Bạch sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng nói, "Tôi không thích anh ấy. Vốn dĩ Lục Bạch nguyên chủ kêu tôi tới cũng không phải giúp cậu ấy có được tình yêu hạnh phúc."

Trong thế giới hiện thực, Lục Bạch làm chức nghiệp thế thân mười mấy năm, chán ghét nhất chính là tình yêu không thuần khiết.

Cậu và Phó Chiêu, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy. Nếu thật sự đến được với nhau, ai biết người Phó Chiêu yêu chính là cậu, hay vẫn là thể xác của nguyên chủ chứ?

Sau khi mở mắt ra, Lục Bạch không dấu vết tránh đi cái ôm của Phó Chiêu.

Cậu chia bánh kem làm hai nửa, vô cùng tự nhiên cầm lên một phần trong đó lên nếm thử, rất ngọt.

Sau đó quay đầu dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng nói với Phó Chiêu, "Học trưởng vẫn là thôi đi. Dù sao tôi cũng không phải là đàn em danh chính ngôn thuận, gọi vậy ngược lại càng thêm kỳ quái."

"Nếu ngài Phó cảm thấy xưng hô quá nghi thức, về sau tôi sẽ gọi ngài là nhị thiếu vậy." Lục Bạch nở một nụ cười vô cùng chuẩn mực.

Ngoại trừ cảm xúc kiêng dè rất nhỏ vào thời điểm nhắm mắt mơ màng sắp ngủ, sau đó không còn bất cứ cử chỉ khác thường nào nữa.

Nhưng Phó Chiêu lại có thể cảm nhận được trong nháy mắt thái độ của Lục Bạch đối với mình trở nên xa cách, dù vậy anh cũng không biết nên dò hỏi như thế nào.

Chỉ có thể tạm thời giằng co.

May mắn bên phía cấp dưới gửi đến tin tức, làm anh thuận lợi tìm được đề tài có thể nói chuyện với Lục Bạch.

"Lục Bạch, đã xác định được tình huống của Dịch Văn Trác." Phó Chiêu giao tin tức mình tra được cho Lục Bạch.

Lục Bạch cầm lên nhìn, quả nhiên giống y như cậu suy đoán. Từ Duệ sẽ không để mình lưu lại chút dấu vết nào, nên đơn giản phái người ra nước ngoài giả mạo thành Dịch Văn Trác.

Hiện tại tin tức đã trở lại trong nước, bao gồm cả những bạn bè mà Dịch Văn Trác thường xuyên liên lạc cũng đều cho rằng Dịch Văn Trác đã chạy thật xa rồi.

"Người này chúng ta đã khống chế được. Vấn đề duy nhất ở đây là, danh sách mà em đưa cho tôi, một người tôi cũng không tìm được."

"Tất cả đều biến mất sao?"

"Tôi gọi người đi tra xét hồ sơ người mất tích bên phía Cục Cảnh sát, bên trong không có người giống với miêu tả."

"Dù sao cũng chỉ là tranh vẽ, còn là tranh vẽ từ sáu năm trước, căn bản không có cách nào xác định được những đứa trẻ đó đến từ nơi nào, đã từng làm cái gì."

"Quan trọng là, chúng ta không thể rút dây động rừng, tìm kiếm trên quy mô lớn." Phó Chiêu sau một lúc im lặng, đột nhiên cảm thấy bản thân thật thất bại, "Thật xin lỗi, tôi không giúp được gì cho em."

Lục Bạch sửng sốt, "Không cần xin lỗi."

"Tôi biết." Phó Chiêu nhìn chằm chằm Lục Bạch với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, "Tôi biết em đều lên kế hoạch ổn thỏa rồi mới làm, nếu không tìm thấy người, em cũng sẽ có cách khác để thu thập Từ Duệ. Chỉ là Lục Bạch, tôi hi vọng em có thể sống nhẹ nhàng một chút."

"Ít nhất, thời điểm ở bên cạnh tôi, em có thể không cần phải khó xử chính mình như vậy."

Duỗi tay ôm lấy Lục Bạch, Phó Chiêu châm chước lời nói với cậu, "Điều lúc trước tôi nói vẫn luôn hữu hiệu. Nếu thật sự gánh vác không được, hãy dựa vào tôi xin giúp đỡ."

"Tôi khác với những người mà em đã từng gặp phải. Chỉ cần em duỗi tay, tôi nhất định sẽ giữ chặt em."

Nói xong, Phó Chiêu vỗ vỗ sau lưng Lục Bạch, chậm rãi buông cậu ra, rời khỏi phòng.

Lục Bạch ngồi ở trên sô pha, sau một hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Thẳng đến khi phục vụ bên ngoài mở cửa phòng Lục Bạch, đưa thức ăn đã chuẩn bị xong tới, cậu mới hỏi hệ thống, "Giá trị hảo cảm của Phó Chiêu đối với tôi là bao nhiêu?"

Hệ thống: "Một trăm."

Lục Bạch gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Ăn xong chén cháo trong tay, Lục Bạch đột nhiên cảm thấy chén cháo này dường như trở nên đặc biệt ấm áp.

Mà dưới lầu, Phó Chiêu đang trên đường trở về nhà cũng phân phó cấp dưới, "Tiếp tục tìm kiếm tung tích 19 đứa trẻ kia. Bên cạnh đó, nghĩ biện pháp theo sát Từ Duệ, chú ý động tĩnh gần nhất của hắn."

"Nhị thiếu, hắn không phải đã có được Dịch Văn Trác rồi sao? Hẳn là sẽ không đi ra ngoài làm chuyện gì nữa!"

"Không, hắn nhất định sẽ đi ra ngoài." Phó Chiêu cẩn thận cân nhắc một chút ở trong lòng tính cách của Từ Duệ.

Từ quá khứ của Lục Bạch có thể thấy, người như Từ Duệ không chỉ có cố chấp, mà còn cực kỳ tham lam. Hắn đã muốn cái gì, nếu không chiếm được thì sẽ nhanh chóng tìm kiếm vật tương tự tới để thay thế, giống như Lục Bạch năm đó. 

Điều kiêng kị nhất khi dạy dỗ một thế thân, chính là thế thân có một tính cách cá nhân quá mức ngang bướng. Nhưng thứ Từ Duệ thích lại chính là loại ngang bướng, bất khuất này. Cho nên Lục Bạch càng phản kháng, cuối cùng thời điểm bị bắt khuất phục lại càng thêm hoàn mỹ.

Mà hiện tại, hình tượng của Dịch Văn Trác sụp đổ, đối với Từ Duệ, Lục Bạch lại trở thành ánh trăng sáng trong lòng cầu mà không được của hắn. Hơn nữa so với Dịch Văn Trác mà nói, Lục Bạch còn có một ý nghĩa đặc biệt khác vô cùng quan trọng.

Mọi thứ bây giờ của Lục Bạch đều do một tay Từ Duệ dạy dỗ mà thành. Có thể nói, không có Từ Duệ thì sẽ không có một Lục Bạch lóa mắt như ngày hôm nay.

Cũng đúng là bởi vậy, Phó Chiêu có thể khẳng định, sự cố chấp và tham lam của Từ Duệ nhất định sẽ không vì có Dịch Văn Trác ở bên người mà nhận được bất cứ một sự an ủi nào.

Bởi vì Dịch Văn Trác là một kẻ nhu nhược, y sẽ liều mạng xin tha, cũng sẽ bởi vì khổ hình dày vò mà trở nên điên khùng. Cho dù Từ Duệ dùng biện pháp gì, Dịch Văn Trác cũng sẽ không bày ra được một chút sự kiên cường, dù chỉ là nhỏ tí tẹo giống như Lục Bạch.

Cho nên, Phó Chiêu phỏng đoán, Từ Duệ nhất định sẽ còn ra tay lần nữa.

Thứ mà Dịch Văn Trác không cho được, thì Từ Duệ sẽ đòi lại từ trên người người khác.

Nhưng hiện tại, Lục Bạch đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Từ Duệ không dám động vào. Hơn nữa hắn cũng biết Lục Bạch đang muốn tóm được nhược điểm của hắn, cho nên hắn càng không thể làm việc không chút kiêng nể giống như lúc trước.

Từ Duệ ở tình huống bị làm cho nóng nảy như vậy, nói không chừng sẽ hành hạ đến tàn tạ vật lợi dụng.

Mười chín đứa trẻ năm đó, không nhất định đã chết toàn bộ. Phàm là còn một người còn sống, bây giờ cũng sẽ bị Từ Duệ bắt trở về.

Cho dù không ai sống sót, vậy Từ Duệ nhất định cũng sẽ mượn cơ hội này đi ôn lại chút mùi vị cũ. Mùi vị bạo lực lúc trước mang lại cho hắn niềm vui sướng cùng cảm giác vượt trội hơn người.

Dù sao, những kẻ đó cũng giống như Lục Bạch, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Mà trước mặt thật ra Lục Bạch cũng có cùng suy nghĩ với Phó Chiêu. Điểm khác biệt duy nhất chính là, Lục Bạch có thể khẳng định 19 đứa trẻ kia nhất định đã không còn nữa.

Hệ thống: "Vì sao?"

Lục Bạch: "Bởi vì chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật. Hơn nữa chỉ có người đã chết, là có thể thuận lý thành chương đốt thành tro, chôn vùi theo tội ác."

Hệ thống càng nghe càng không hiểu: "Vậy vì sao anh còn muốn Phó Chiêu đi tìm người?"

Lục Bạch: "Tôi là muốn anh ấy tìm kiếm chứng cứ chứng minh 19 đứa trẻ này đã từng tồn tại."

"Cho dù là mua tới từ vùng núi xa xôi, không có giấy khai sinh, nhưng ít nhất đứa nhỏ này từng lớn lên ở trong thôn xóm, sẽ có người quen biết nó."

"Cho dù được nhận nuôi từ cô nhi viện, bị sửa lại tên họ, nhưng lúc trước khi nó đến cô nhi viện, nhất định từng ghi chép qua."

"Mục đích của tôi chỉ là để tìm kiếm chứng cứ chứng minh sự tồn tại của những đứa trẻ đó là thật, sau đó bị rơi vào tay Từ Duệ."

"Vậy hiện tại Phó Chiêu tìm không thấy thì phải làm sao bây giờ?"

"Không cần sốt ruột." Lục Bạch lắc đầu, "Dịch Văn Trác đã bị bắt, vậy Phó Chiêu chỉ cần nhìn chằm chằm Từ Duệ, nhất định có thể tóm được đuôi cáo."

Quả nhiên, ngày thứ ba, Phó Chiêu lại lần nữa gõ cửa phòng Lục Bạch.

Chỉ là lần này anh có mang theo cấp dưới tới.

"Có thể chứ? Sự tình tương đối bí ẩn." Phó Chiêu kêu cấp dưới chờ ở bên ngoài, bản thân thì đi vào dò hỏi tình huống của Lục Bạch trước.

"Không sao đâu, vào đi."

Lục Bạch mở cửa cho hai người, Phó Chiêu và cấp dưới không đi vào bên trong, mà trực tiếp dùng phòng khách của cậu.

"Có một ít là tư liệu video, tôi phải mượn TV một chút."

"Anh cứ tự nhiên." Lục Bạch tỏ vẻ bọn họ có thể tùy ý.

Phó Chiêu để cho cấp dưới đi chuẩn bị, còn mình lại đi đến bên cạnh Lục Bạch rót một ly nước ấm, đặt vào trong tay cậu.

"Đừng sợ." Giọng nói của Phó Chiêu vô cùng dịu dàng.

Lục Bạch khẽ lắc đầu, "Đừng lo lắng, tôi không sao đâu."

Phó Chiêu thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu, lúc này mới bảo cấp dưới mở video lên.

Lọt vào trong tầm mắt là một chiếc xe tư nhân màu đen quen thuộc, đúng là chiếc mà Từ Duệ thường dùng nhất.

Theo hình ảnh được cắt ra, cuối cùng xe được chuyển vào trong bãi đỗ xe của công ty Từ Duệ.

"Đây là chuyện xảy ra khi nào?" Lục Bạch mẫn cảm dò hỏi

"Rạng sáng lúc một giờ." Phó Chiêu thay cấp dưới giải thích, mà video vẫn còn tiếp tục phát.

Chín giờ tối ngày hôm sau, xe của Từ Duệ lại một lần nữa chạy từ nhà chính Từ gia đến bãi đỗ xe công ty.

Mà ngày thứ ba, Từ Duệ căn bản không có về nhà, mà ở luôn tại công ty.

"Gần đây Từ Duệ đang cùng bên nước ngoài ký một hợp đồng tài nguyên, đúng là vô cùng bận rộn. Đêm khuya đi công ty có lẽ là bởi vì lệch múi giờ, mở cuộc họp hội nghị video với bên kia để triển khai phương án phối hợp."

"Nhưng cho dù như vậy, liên tục ba ngày đều ở những thời gian khác nhau cố tình chạy tới công ty cũng làm người khác cảm thấy rất kỳ lạ."

"Không sai. Hơn nữa từ khoảng thời gian này có thể thấy, giống như trong nhà không có gì hấp dẫn hắn, không bằng tới công ty?" Lục Bạch bình tĩnh phân tích.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Cho nên suy đoán kế tiếp em không cần sợ hãi. Chuyện tiếp theo tôi sẽ nghĩ cách gọi người ra chứng thực. Nếu có thể khẳng định, tôi nghĩ em có thể báo án để bắt Từ Duệ rồi."

"Là sao?"

Phó Chiêu để một tấm ảnh chụp tới trước mặt Lục Bạch, "Tôi phát hiện, sau khi tới công ty, Từ Duệ vẫn luôn ngồi ở trong phòng nghỉ như vậy."

Lục Bạch nhìn kỹ nội dung bức ảnh, là một ảnh chụp lén từ ngoài cửa sổ.

Từ Duệ tây trang giày da, ngồi ở trên ghế tròn nhỏ không có lưng tựa. Hắn gắt gao mà dàn vào góc tường phòng nghỉ phía sau lưng. Lộ ra trong ảnh chụp chỉ có một bên sườn mặt.

"Tư thế này rất kỳ lạ. Tôi nghi ngờ có khả năng hắn đang cất giấu thứ gì đó phía sau bức tường."

"Ít nhất là đồ vật có thể làm cả thể xác và tinh thần hắn thỏa mãn."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net