TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------

TG2 : Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (3)

----------------------------


Chỉ có thể nói cư dân mạng đúng là có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, ai mà nghĩ đến trong ba cái hot search này, cái nổi bật nhất lại chính là #Lục Bạch đứng đầu trong việc quản lý biểu cảm#.

Đến khi ấn vào xem lại cảm thấy tiêu đề này đúng đến không thể bàn cãi. Rõ ràng chỉ là ảnh chụp lén của paparazzi, nhưng cố tính mỗi một bức đều tinh xảo giống y như ảnh chụp trên tạp chí.

Ảnh chụp lén trên đường lớn không giấu được vẻ phóng khoáng, ảnh chụp lén lúc ngồi trong đại sảnh khách sạn anh tuấn, u buồn. Thậm chí ảnh chụp lén lúc Lục Bạch mang theo ba "đàn em" tây trang giày da làm cho người ta sinh ra ảo giác tổng tài bá đạo. Ảnh chụp lần này, mỗi một tư thế, mỗi một động tác của Lục Bạch đều vô cùng hoàn hảo.

Hơn nữa, với một gương mặt không có góc chết như thế này, cho dù trên các mặt báo đều là từ ngữ công kích thì cũng làm cho người khác không thể hiểu được cảm thấy thương tiếc.

[ Tôi nói thật á, sau khi Lục Bạch không bắt chước Dịch Văn Trác nữa, tôi cảm thấy cậu ta so với trước kia càng đẹp mắt hơn! ]

[ Định ghê tởm ai vậy? Lục Bạch bây giờ vẫn còn có fan à? Học sinh tiểu học thì mau về học bài đi! ]

[ Mặt mũi xinh đẹp có lợi ích gì? Thần tượng không có đạo đức thì không có tư cách để làm thần tượng, nên cút ra khỏi giới giải trí.]

Người qua đường chỉ tùy tiện cảm thán một câu, gần như giây tiếp theo đã bị bao phủ bởi những bình luận do đám antifan chán ghét Lục Bạch nói ra.

Lăn qua lộn lại, những người qua đường sau đó cũng không dám nói Lục Bạch là người có vẻ đẹp trời ban nữa.

Nhưng nói đến cũng thật khéo, nhân vật lớn Dịch Văn Trác cùng lên hot search với Lục Bạch cũng chưa có ngủ, y đang ở tổ tiết mục bàn về buổi phát sóng ngày mai với mấy người nhạc sĩ khác.

Khác với người đột nhiên nhảy vào là Lục Bạch, Dịch Văn Trác cùng sáu vị nhạc sĩ chơi chính trải qua bốn vòng đấu đều đã trở nên rất thân quen.

Bọn họ đã hẹn rằng, trước ngày phát sóng một ngày sẽ cùng nhau đến khách sạn của tổ tiết mục để liên hoan.

Trong lúc nói chuyện phiếm, khó tránh khỏi nhắc tới Lục Bạch ở trên hot search.

"Cái người tên Lục Bạch này... cũng không khỏi quá náo loạn rồi." Một vị tiền bối lão làng trong giới ca sĩ dẫn đầu phát biểu cái nhìn. Ông làm người rất ngay thẳng, luôn chỉ để ý đến âm nhạc của mình, cũng không thích lăng xê dư luận. Đặc biệt là loại bình hoa di động, không có tài cán còn dùng sức hắc hồng để tạo độ nổi tiếng như Lục Bạch, càng làm ông chán ghét hơn.

(*) Hắc hồng: Tự bôi xấu bản thân để nổi tiếng, nổi bằng scandal.

"Nghe nói cậu ta không biết viết nhạc phải không?"

"Đúng vậy." Một vị khác cũng lên tiếng, "Người quản lý của tôi có quen biết với người quản lý của cậu ta nên đã nghe được một chuyện, nói rằng Lục Bạch là dùng tiền thuê người khác sáng tác thay mới có thể nổi lên được. Mà bọn họ cũng không nghĩ tới cậu ta sau đó có thể trở nên nổi tiếng như thế, chỉ có thể tiếp tục sai càng thêm sai. Hiện giờ giữ không nổi nữa, còn chưa biết nên làm thế nào."

"Cơ mà cũng không quan trọng, coi như giúp tiết mục của chúng ta tăng thêm chút độ thảo luận."

"Nhưng vẫn là người quá ghê tởm!" Nhiếp Hữu Lâm, người hại Lục Bạch rơi vào tay Từ Duệ tận dụng mọi thời cơ để nhục mạ cậu, "Cậu ta chính là kẹo mạch nha, dù làm gì cũng chỉ thu hút được gián chuột. Chủ yếu vẫn là do anh Trác quá hiền lành. Lục Bạch giống như quỷ hút máu vậy, cứ mặt dày dán chặt lên người anh, không biết đến bao giờ cậu ta mới chịu nhả ra."

Nhiếp Hữu Lâm thở dài, một bộ dạng lo lắng sốt ruột, hoàn toàn đã quên lúc trước bản thân từng điên cuồng bắt chước phong cách của Dịch Văn Trác, muốn mượn điều đó để một đường nổi tiếng.

Mà Dịch Văn Trác ở một bên vẫn luôn không nói chuyện lại lắc đầu khuyên năm người bọn họ, "Được rồi, chúng ta không nhắc tới Lục Bạch nữa. Nghe nói lần này mọi người đều có chuẩn bị mà đến? Nói vậy tôi lại có thể được mở rộng tầm mắt rồi."

Chỉ với hai câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, Dịch Văn Trác liền kéo đề tài quay về với tiết mục ngày mai. Giống như không để ý tới Lục Bạch.

Tiền bối lớn tuổi nhìn y với ánh mắt tràn ngập vẻ tán dương. Tâm thái ổn trọng, quản được lời nói, quả là một người có tương lai đáng mong chờ.

Mà cuộc nói chuyện này rất nhanh đã bị một nhân viên công tác tuồn ra bên ngoài. Mọi người đều biết, đạo diễn của tổ tiết mục chính là người thích náo nhiệt, hơn nữa ông ta còn có quan hệ với phía trên, căn bản không sợ xảy ra chuyện.

Cái khác không nói, chỉ với việc dám mời Lục Bạch tới chương trình đã đủ để thấy ông ta quả thật có lá gan lớn.

Bạch nguyệt quang giả và thật quyết đấu, bạn bè ngày xưa trở mặt thành thù. Lục Bạch, Dịch Văn Trác và Nhiếp Hữu Lâm, ba cái tên này đặt chung với nhau chính là phải lên hot search.

Nếu là tiết mục khác, thường xuyên leo lên hot search như vậy nhất định sẽ lo lắng người qua đường nghĩ rằng có vấn đề. Nhưng bên bọn họ thì không nha! Bởi vì tiết mục của bọn họ đã được định vị rất chuẩn xác, mục đích của kỳ này chính là xé bức màn cẩu huyết giới giải trí.

Đạo diễn một bên thúc giục phòng quan hệ công chúng đi gây sự chú ý, một bên vô cùng đắc ý nói chuyện với trợ lý, "Chúng ta có tiết mục sáu nhạc sĩ thi đấu, bạch nguyệt quang trở về, bản chất thật của lão tướng, nằm gai nếm mật, bốn kỳ này phát ra, vị trí top đầu đã không sai biệt lắm. Kế tiếp phải có một kỳ giảm xóc mới có thể bảo đảm độ mới mẻ. Mà Lục Bạch chính là gia vị tốt nhất để thêm vào."

"Ai lại không muốn xem tên ngu ngốc Lục Bạch tự tìm đường chết chứ? Lại còn có cả tiết mục Dịch Văn Trác hàng thật tự tay xé đồ dỏm nữa!"

Phòng quan hệ công chúng bên kia cũng hưng phấn muốn chết, "Nói đúng lắm! Tôi đã bắt đầu chờ mong ratings của kỳ này rồi."

(*) Ratings: Rating được dùng cho các nhà sản xuất theo dõi độ quan tâm từ phía khán giả đối với một bộ phim hoặc chương trình. Họ dùng nó như một công cụ đánh giá phản hồi vì độ chính xác tương đối. Đồng thời, các công ty truyền thông cũng dùng nó để tiếp nhận nhận xét từ phía cộng đồng.

Quả nhiên, ngay lập tức tất cả người qua đường đều trở nên sôi nổi.

[ ĐM ĐM! Chương trình sắp xếp tiết mục thật trâu bò nha! ]

[ Không nói dối mọi người, tôi có một người bạn tỏ vẻ kỳ này mấy ca khúc mới có dễ nghe hay không cậu ấy cũng không thèm để ý, cậu ấy chỉ muốn xem Lục Bạch bị xé mặt thôi.]

[ Lầu trên ơi, tôi bấm tay tính toán, có lẽ tôi chính là người bạn kia của cậu đó.]

[ Haizzz, vậy nên tại sao còn không mau tới ngày mai nhỉ? Buổi tối hôm nay tôi đã hưng phấn đến ngủ không được rồi.]

Người qua đường bình luận nhiệt tình, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mong chờ một màn xé mặt. Mà một bên khác, các fan của Dịch Văn Trác lại bị đạo diễn trực tiếp dắt mũi. Cuối cùng chỉ có thể trìu mến mà khen ngợi thần tượng mình.

[ Cho nên mới nói, anh tôi thật sự quá lương thiện. Đã như vậy rồi còn nói sang chuyện khác để người ta không mắng tên kia nữa.]

[ Ha hả, người vô sỉ chính là vô sỉ. Tôi chỉ muốn đạo diễn cứ duy trì nhiệt độ này, tốt nhất ngày mai nên quay trực tiếp hiện trường. Phải khiến cho Lục Bạch không có chỗ dung thân! ]

Tiết mục vừa mới ra thông báo đã nhận được độ chú ý cực lớn. Đạo diễn nhìn trạng thái, đơn giản vung tay lên, triệu tập tổ đạo diễn cùng nhau mở họp, muốn tăng thêm một phân cảnh.

"Tôi thấy mọi người đều vô cùng chờ mong sự xuất hiện của Lục Bạch, buổi sáng ngày mai liền phát sóng trực tiếp đi! Nội dung chính là đưa người tới khách sạn đón Lục Bạch!"

"Đây là vị khách quý số một của chúng ta, chúng ta cũng nên biểu hiện ra sự coi trọng của mình chứ."

"Đúng rồi, trên xe nhớ chuẩn bị cho cậu ta chút câu hỏi, đừng để cậu ta nhàn rỗi. Thời điểm người quản lý của Lục Bạch ra giá bán người cũng không thấp, đừng lãng phí tiền."

Đạo diễn vui vẻ sắp xếp kế hoạch đâu ra đấy. Lời trong lời ngoài làm ra bộ dạng bất đắc dĩ như người quản lý của Lục Bạch năn nỉ đòi tiền ông ta. Nhưng trên thực tế, lúc trước ông ta mời Lục Bạch tới đây chính là có ý định làm cậu xấu mặt trước mọi người, gia tăng tỉ lệ người xem.

Nhóm người của tổ đạo diễn thật sự không sợ làm lớn chuyện này, suốt đêm liên hệ với người quản lý của Lục Bạch, sau đó cũng không thông báo cho Lục Bạch biết chuyện sáng sớm mai sẽ có phát sóng trực tiếp.

Sáng sớm hôm sau, xe bảo mẫu chạy tới khách sạn, toàn bộ hành trình đều được camera ghi hình, đi đến trước phòng Lục Bạch, mở cửa phòng ra.

Bọn họ tới một cách bất ngờ không báo trước, tốt nhất là có thể tóm được bộ dạng xấu xí của Lục Bạch lúc mới rời giường.

Người quay phim đè thấp giọng nói, nói kế hoạch của mình cho những người đang theo dõi phát sóng trực tiếp biết, ngay lập tức dẫn tới một đợt spam như vũ bão.

[ A a a a! Tôi rất chờ mong được thấy bộ dạng thật sự của tên kia. Tôi nhớ rõ lúc trước từng có tin tức do nhân viên trang điểm của Lục Bạch tuồn ra, nói mỗi ngày thức dậy Lục Bạch đều phải trang điểm mất một tiếng đồng hồ để bảo đảm cho mình trông thật giống Dịch Văn Trác.]

[ Tôi cũng từng nghe qua cái tin này, tôi còn nhìn thấy bộ dạng khi cậu ta không trang điểm cơ, xấu như quỷ ấy, thứ gì không biết nữa! ]

Có người qua đường không rõ, đưa ra câu hỏi: [ Mấy bức ảnh trên hot search của cậu ta ngày hôm qua đều đẹp mà? ]

[ Cho nên tôi mới nói là chờ mong đó! Tên này khẳng định đã thuê paparazzi chỉnh sửa ảnh.]

Khu bình luận đều là mồm năm miệng mười, tổ đạo diễn cũng đều vô cùng hưng phấn.

"Tích" một tiếng, cửa phòng được mở khóa, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp càng trở nên kích động hơn.

[ A a a a! Cửa mở rồi, cửa mở rồi! Chờ xem khuôn mặt xấu xí của tên ngu nào! ]

Camera lặng yên không một tiếng động đi vào. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, cái gì cũng không có.

Người không ở đây? Camera quay đầu nhìn người quản lý. Người quản lý cũng một bộ ngây ngốc, chỉ chỉ phòng xép bên trong phòng ngủ. Ý tứ kia là vào đó xem?

Chân tay cameraman nhẹ nhàng đi tới, kết quả trên giường cũng trống không.

Đù má, tình huống này là như thế nào? Lục Bạch sớm như vậy đã rời giường rồi sao?

Ngay lập tức vài người đều có chút hoảng loạn.

Đúng lúc này, một nhân viên công tác đi theo nhỏ giọng hô một tiếng sợ hãi, "Trên sô pha hình như có người?"

Ánh mắt của mọi người di chuyển sang hướng đó, đều trở nên hoảng sợ.

Tuy rằng là phòng xép cao cấp, nhưng sô pha trong phòng cũng chỉ dài có 1 mét 3, độ rộng nhiều lắm có 80 centimet. Cho dù là một đứa trẻ thì cũng quá chật chội để ngủ, nhưng Lục Bạch lại dùng một tư thế tương đối khó chịu cuộn tròn ở trên trong.

Nửa khuôn mặt của cậu đều chôn ở giữa sô pha và chăn, độ cong của sống lưng làm cậu trông vô cùng yếu ớt. Khiến người nhịn không được muốn ôm cậu vào lòng.

Người quay phim đi vào nhìn kỹ, phát hiện cách ngủ của Lục Bạch, nói là ngủ, không bằng càng giống như là hôn mê. Bọn họ nhiều người vào phòng như vậy cũng không làm cậu tỉnh giấc.

Nhìn qua mặt bàn bên cạnh, là một lọ thuốc, bên trong đã uống mất một nửa.

Thuốc ngủ? Người quay phim nhíu mày, muốn cẩn thận ghi hình lọ thuốc.

Nhưng cánh tay không cẩn thận đụng phải người Lục Bạch, lần này, Lục Bạch hoàn toàn bừng tỉnh.

Cậu đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy, tầm mắt dừng ở mặt của đám người xung quanh.

"Ôi! Tỉnh rồi!" Người quay phim thấy thế, vội vàng lia ống kính đến trước mặt Lục Bạch để quay cận cảnh. Kết quả giây tiếp theo, Lục Bạch đột nhiên túm lấy tay của người quay phim đi đằng trước, đẩy người ra.

"Rầm!" một tiếng, camera và người quay phim ngã ra đất, ống kính đắt đỏ của camera vỡ thành mảnh vụn.

Lại nhìn về phía Lục Bạch, phát hiện cậu đã móc điện thoại trong túi ra, gọi 110.

"Đậu má! Nhanh ngăn cậu ta lại!" Nhân viên công tác đi theo nhanh chóng ồn ào. Bọn họ là tiết mục đột nhập, Lục Bạch làm hỏng camera là thuộc về sự cố, nhưng nếu báo án thì thật sự là ăn đủ mệt.

Người quản lý cũng luống cuống, chạy nhanh tới giữ tay Lục Bạch lại, tức giận quát, "Lục Bạch! Cậu điên rồi à?"

Sức lực của gã quá lớn, Lục Bạch cảm nhận được đau đớn nên cuối cùng cũng chậm rãi tìm lại được lý trí. Nhìn biểu cảm nghiêm trọng trên mặt những người trong phòng, cậu cười lạnh một tiếng, nói: "Đây đúng là lần đầu tôi biết được, tổ tiết mục lớn như vậy lại là loại ăn trộm không mời tự đến."

"Sao nào? Nhìn trúng túi xách da cá sấu của tôi ngày hôm qua à?"

"Đúng là có mắt nhìn, hơn hai mươi vạn đấy!"

"..." Thu âm hiện trường vẫn đang mở, màn ảnh camera đã nát, phòng phát sóng trực tiếp không thể thấy hình ảnh nhưng những lời này của Lục Bạch đều được truyền tới tai người xem từ đầu đến cuối.

Rất tốt, bọn họ đoán rằng lại có hot search mới rồi.

Phản ứng đầu tiên của cameraman chính là cái này. Nhưng gã lại không thể phán đoán được xu thế lần này là tốt hay không tốt.

Mà phát sóng trực tiếp còn phải tiếp tục. Thừa dịp trong khoảng thời gian chỉnh lý, bọn họ rời đi để Lục Bạch rửa mặt.

Nửa tiếng sau, phát sóng trực tiếp một lần nữa bắt đầu. Lần này, Lục Bạch đã ngồi ở trong xe của tổ tiết mục. Camera cũng đổi cái mới.

Trên xe, cameraman thấy không khí trầm trọng quá, vì thế nói giỡn, "Tâm trạng của Lục Bạch lúc rời giường thật lớn."

Lục Bạch lạnh nhạt đáp một câu, "Xâm phạm phi pháp, không báo án đã là tôi hiền rồi."

Cameraman bị một câu này của Lục Bạch chọc cho khó chịu. Nhưng mấu chốt là cậu nói không sai. Bọn họ đúng là đã không cân nhắc hành động cẩn thận.

Bầu không khí trên xe ngay lập tức lại rơi vào trầm mặc.

Nhưng lộ trình tổng cộng còn khá dài, nếu cứ chậm trễ vì xấu hổ thì sẽ lãng phí hạt giống tốt để lôi kéo tỉ lệ xem là Lục Bạch. Huống chi, những câu hỏi được chuẩn bị sẵn còn chưa có hỏi đâu!

Vì thế, cameraman liều mạng tìm cơ hội cùng Lục Bạch nói chuyện.

Vừa vặn gã thấy Lục Bạch đang đánh chữ ở trên điện thoại, liền tò mò hỏi cậu, "Cậu đang làm gì vậy?"

Lục Bạch cũng không kiêng dè, thoải mái hào phóng giơ màn hình điện thoại lên trước camera.

Mọi người tập trung nhìn vào, đều bị chọc cười.

Là giao diện nhận xét công khai của khách sạn. Lục Bạch xem xét hết các vấn đề nơi khách sạn mình đang ở, viết một bình luận phàn nàn dài đến 300 chữ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net