TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (10)

--------------------------------


"Nó là trốn về đấy! Các anh đừng tin lời của con khốn kia nói, bọn chúng là trở về trả thù chúng tôi!"

"Anh nhìn Alpha của tôi xem, anh xem ông ấy bị bọn nó đánh thành cái dạng gì rồi?" Thím của Hồ Hàm kêu đến khàn cả giọng.

Lục Bạch lúc này lại không nói, chỉ ngậm nước mắt nhìn cảnh sát.

Cảnh sát chỉ có thể dò hỏi, "Là cô đánh?" 

Lục Bạch gật đầu, "Vâng, tôi xin lỗi, là do tôi quá sợ hãi."

"Hơn nữa lúc ấy ông ta còn dùng pheromone chèn ép tôi, nên tôi đã..." Lục Bạch trong lúc lơ đãng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo, lộ ra vị trí tuyến thể sau cổ. Trên da thịt trắng như tuyết, vết sẹo có vẻ đặc biệt dữ tợn.

Cái này... Không chỉ có cảnh sát, ngay cả những Alpha được thuê tới để bảo vệ cũng đều kinh ngạc đôi chút. Ngay sau đó cũng hiểu ra vì sao chú của Hồ Hàm lại bị đánh thành như vậy. Đây là một Omega đã từng phải chịu qua thương tổn quá lớn, lần thứ hai rơi vào sợ hãi nên phản ứng theo bản năng.

Mà Hồ Hàm cũng thuận thế đi lên cùng cảnh sát trao đổi, nói hết sức rõ ràng chuyện năm đó sau khi cha mẹ qua đời bản thân bị bắt ép đưa đi như thế nào, còn có chị của nó bị bán đi ra sao.

"Là chủ nhà, tôi yêu cầu bọn họ lập tức dọn ra ngoài, sau đó tôi cần luật sư lúc trước nhanh chóng thực hiện bản di chúc mà cha mẹ tôi đã để lại. Tôi đã thành niên, có thể đạt thành điều kiện kế thừa tài sản."

"Nhưng mà, tôi nghi ngờ đôi vợ chồng này và luật sư có cấu kết, đã dời đi một phần tài sản. Cho nên tôi muốn bọn họ phải trả lại toàn bộ."

Nhân chứng và vật chứng đều có, chứng cứ bên này của Hồ Hàm thật sự là quá đầy đủ. Bởi vậy, cảnh sát dựa theo quy củ đưa tất cả mọi người cùng tới cục cảnh sát.

Ngay từ đầu thím của Hồ Hàm còn muốn phản bác, mà thời điểm Hồ Hàm lấy ra bản di chúc gốc, bà ta liền hiểu ra mọi chuyện đã hết. Mà càng thêm sụp đổ chính là, luật sư vì thoát tội, vậy mà lại dùng dăm ba câu đẩy hết tội danh bản thân có lên người chú thím của Hồ Hàm.

Hơn nữa chân tướng tai nạn giao thông năm đó cũng dần dần trồi lên khỏi mặt nước. Nhưng những cái này đều là chuyện mà cảnh sát phải làm, Lục Bạch và Hồ Hàm sau khi làm xong ghi chép còn phải chạy về bệnh viện.

Bọn họ lo lắng cho Hồ Duyệt đang một mình ở phòng bệnh.

Hồ Duyệt xảy ra chuyện lớn như vậy khiến Hiệp hội bảo vệ Omega cũng bị kinh động. Nếu đám người nhà kia muốn giữ lại mặt mũi, nói vậy bây giờ đã trên đường chạy tới phòng bệnh của Hồ Duyệt.

Thật ra bọn họ không sợ tên khốn nạn đê tiện kia xông vào, chỉ là sợ ngộ nhỡ gã ta dùng pheromone chèn ép. Với tình huống hiện tại của Hồ Duyệt, căn bản chống cự không được, tính mạng cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm.

Quả nhiên, khi đám người Lục Bạch còn ở trên đường trở về, chồng và mẹ chồng của Hồ Duyệt đã chạy tới bệnh viện.

Chỉ là khác với điều mọi người tưởng tượng, bọn họ không những không có nửa phần hổ thẹn, ngược lại còn đúng lý hợp tình vô cùng. Thái độ như vậy, người được Hiệp hội bảo vệ Omega phái tới đều cảm thấy vô cùng vi diệu.

"Con dâu của tôi có phải đã tỉnh rồi không? Để tôi vào nhìn nó một chút được chứ?"

"Rất xin lỗi, dựa theo quy định, bệnh tình hiện tại của bệnh nhân vừa mới ổn định, cho nên không thể."

"Haizz, tôi cũng là Omega mà. Như vậy đi, tôi để con trai tôi ở ngoài này là có thể đi vào chứ? Thế nào? Không thành vấn đề đi? Mấy người cứ ở bên ngoài nhìn, tôi chỉ đi vào nói vài câu với nó mà thôi."

Người của Hiệp hội Omega thấy thế, cũng chỉ có thể đi vào hỏi Hồ Duyệt trước một chút.

Trước đó bọn họ đã từ chỗ bác sĩ mổ chính tìm hiểu được tình huống cụ thể, biết hiện tại Omega ở bên trong không thể rời khỏi Alpha bên ngoài kia. Mặc dù cô ấy có không cam lòng như thế nào, nhưng dù sao vẫn phải sống sót.

Quả nhiên, Hồ Duyệt sau khi nghe nhân viên công tác của Hiệp hội Omega giải thích, cũng đồng ý gặp mặt mẹ chồng.

Nhưng điều Hồ Duyệt nghĩ lại khác với điều những nhân viên công tác đó nghĩ. Cô không cảm thấy mẹ chồng sẽ nói chuyện tử tế với mình, hơn nữa bản năng của Hồ Duyệt cảm thấy, tin tức mà bà ta mang đến chỉ sợ là thứ khiến cô không thể không đồng ý điều kiện đàm phán.

Quả nhiên, sau khi mẹ chồng Hồ Duyệt vào cửa thì vô cùng tự nhiên ngồi xuống mép giường Hồ Duyệt đang nằm.

"Thân thể thấy thế nào?" Bộ dạng của bà ta giống như vô cùng quan tâm tới con dâu, nhưng giọng điệu lại cao cao tại thượng khinh thường, "Tôi biết tôi xuống tay với cô có chút tàn nhẫn, cho nên con của cô mới không còn. Chỉ là cô cũng phải hiểu rõ, đứa bé kia chính là đứa con hoang. Nếu không tôi là một người bà, vì sao phải xuống tay tàn nhẫn với cháu trai của mình như vậy?"

"Bà nói cái gì?" Hồ Duyệt ngay lập tức ngẩng đầu nhìn bà ta, cảm thấy đầu óc của bà ta hình như có vấn đề.

Nhưng mẹ chồng của Hồ Duyệt lại mở điện thoại ra cho Hồ Duyệt xem một đoạn video. Trong video là Hồ Duyệt đang trong kỳ dịch cảm. Lúc bắt đầu, trong phòng chỉ có một mình Hồ Duyệt, cô lấy thuốc ức chế ra run rẩy tiêm vào trong người mình.

Nhưng hàng năm sử dụng thuốc ức chế, thân thể Hồ Duyệt đối với thuốc này đã sinh ra kháng thể. Bởi vậy mặc dù đã tiêm thuốc vào, Hồ Duyệt vẫn rất nhanh đã hôn mê ở trên giường. Cô cuộn tròn thành một cục, liều mạng ôm lấy chính mình.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, mỗi một quý (3 tháng) đều sẽ lại có một lần. Hồ Duyệt cũng không để ý, cô chỉ là kinh ngạc, vì sao mẹ chồng của cô lại cho cô xem nội dung này.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng phía sau khiến cả người của Hồ Duyệt trở nên run rẩy.

Có lẽ là cảm nhận được pheromone vào thời kỳ dịch cảm của Omega, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Người tiến vào lại không phải người chồng mà Hồ Duyệt quen thuộc, mà là...cha chồng của cô.

Mặc dù là cha con, nhưng pheromone của Alpha vẫn có điểm khác biệt. Hồ Duyệt vào kỳ dịch cảm thần trí không rõ, nhưng cô vẫn là thét chói tai chống cự. Omega đã bị đánh dấu sẽ theo bản năng thủ tiết vì Alpha của mình.

Nhưng Hồ Duyệt đã hôn mê, căn bản không có năng lực phản kháng.

Hình ảnh từng cảnh hiện lên, Hồ Duyệt nhìn hình ảnh dâm mĩ bên trong mà cả người run rẩy.

Cô không dám tin nhìn mẹ chồng, muốn hỏi bà ta tại sao lại có thể làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy. Rõ ràng nhìn thấy lại không đi ngăn cản chồng của mình xâm phạm vợ của con trai!

Nhưng mẹ chồng của Hồ Duyệt lại lộ ra nụ cười như đã định liệu trước mọi việc, "Đây không phải vừa lúc sao? Dù sao loại đĩ điếm như cô cũng sẽ không thủ tiết, được lợi người ngoài không bằng để dành cho người trong nhà. Cho nên tôi mới nói đứa bé trong bụng cô không thể giữ."

"Ai biết đứa bé cô sinh ra nên kêu tôi là bà nội hay kêu tôi là mẹ chứ?"

"Đồ khốn nạn!" Cả người Hồ Duyệt như rơi vào trong hầm băng.

Nhưng mẹ chồng của Hồ Duyệt lại vẫn chưa có nói xong, "Tôi nghe nói đứa em kia của cô trở về để làm chống lưng cho cô đúng không?"

"Cô biết nó là từ Lục Viện chạy ra ngoài chứ? Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Lục Viện, hỏi tôi có thấy Hồ Hàm. Cô nói xem tôi có nên nói cho bọn họ biết không?"

"Tôi nghe nói em trai kia của cô năm đó học tập không tồi, sau lại có bệnh tâm thần nên mới bị bắt đi. Nhưng hiện tại chính bản thân Lục Viện cũng không sạch sẽ, nếu có thể chạy thoát rồi làm lại từ đầu, hẳn là còn có thể có tiền đồ tốt."

"Chúng tôi cũng là dòng dõi thư hương, nếu cô có thể hiểu chuyện một chút, chủ động về nhà, về sau chúng tôi cũng sẽ chiếu cố thật tốt em trai cô không phải sao?"

Hồ Duyệt bị buộc với đường cùng, cô đến ý tứ muốn khóc cũng không có.

Mẹ chồng Hồ Duyệt cười cười, đưa video đưa cho cô, "Đồ tôi để lại cho cô, tự cô chậm rãi suy xét đi. Bên ngoài còn có người của Hiệp hội Omega, tôi cũng không nói thêm cái gì với cô nữa. Cô là một đứa trẻ ngoan, nặng nhẹ nhanh chậm, cô khẳng định so với chúng tôi đều rõ ràng hơn."

Nói xong, mẹ chồng Hồ Duyệt kiêu căng ngạo mạn đi ra ngoài, để lại Hồ Duyệt dại ra dựa vào đầu giường, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng.

Cô phát hiện, đường lui của cô đều đã bị một nhà khốn nạn, đê tiện kia phá hỏng. Mà mẹ chồng cô còn đứng ở ngoài cửa, vẫn luôn dùng ánh mắt âm trầm hẹp dài nhìn cô.

Nếu khăng khăng rời đi, quậy cho sự việc lớn hơn, vậy thì đây không chỉ là một cọc án bạo lực gia đình bình thường, mà là một cọc án luân lý gia đình.

Cha con cùng vợ, để chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói chính cô, ngay cả Hồ Hàm về sau cũng không có cách nào làm người.

Quan trọng là, nếu điều mẹ chồng cô nói là sự thật, người của Lục Viện bên kia đang không ngừng tìm kiếm Hồ Hàm, vậy hiện tại Hồ Hàm đang rơi vào trong nguy hiểm.

Sự tình năm đó cô còn rõ ràng trước mắt.

Hồ Hàm tan học trở về, bên cạnh còn có những bạn học khác, nhưng đám người mặc đồ trắng kia mạnh mẽ kéo nó lên xe. Lúc ấy trên người Hồ Hàm lưu lại máu, trên mặt đất xuất hiện dấu vết kéo dài đứt đoạn.

Tiếng kêu đầy phẫn nộ, cùng câu nói gần như thê lương, "Chị cứu em!", mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy, Hồ Duyệt ở trong mơ vẫn thường xuyên vì vậy mà bừng tỉnh.

Có lẽ vì em trai, chắc cô nên trở về!

Nước mắt Hồ Duyệt chậm rãi rơi xuống, nhưng trong lòng cũng đã làm tốt quyết định. Không có cách nào khác, trong tay mẹ chồng cô có nhiều thứ như vậy, tùy tiện thả ra một chút, đời này của cô và Hồ Hàm sẽ không có khả năng ngẩng đầu làm người.

Mà càng quan trọng hơn chính là, Hồ Hàm còn nhỏ, bây giờ nó còn có cơ hội làm lại từ đầu. Bản thân đã thối nát trong đất bùn lầy lội, vì sao còn muốn ngăn cản tiền đồ như gấm của em trai?

Cho nên, cô chỉ có thể làm như vậy.

Cầm lấy áo khoác ở mép giường, Hồ Duyệt giống như là sợ lạnh mà khoác lên trên người. Đây là áo Hồ Hàm để lại, cũng là niềm an ủi duy nhất trong lòng Hồ Duyệt lúc này.

Cô trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn là kêu người của Hiệp hội bảo vệ Omega chờ ở bên ngoài đi vào.

"Chuyện là tôi và mẹ chồng tôi đã bàn bạc qua, tôi quyết định rút đơn kiện. Còn chuyện ly hôn, cũng coi như bỏ đi." Giọng nói của Hồ Duyệt rất nhỏ, trong ánh mắt cũng không có một chút linh động của người sống, chỉ còn lại có chết lặng cùng trống rỗng.

Người của Hiệp hội Omega cũng không biết nội dung giao dịch, chỉ cho rằng cô là không có cách nào rời khỏi ràng buộc với pheromone của Alpha. Tuy rằng cảm thông nhưng cũng đành nghe theo quyết định của Hồ Duyệt.

Chỉ là vẫn an ủi cô, "Gia đình chồng cô có loại tiền sử bạo lực gia đình này, sau khi chúng tôi xong việc sẽ cho cô mang vòng tay theo dõi. Chỉ cần nhận được dấu hiệu cô bị thương tổn, chúng tôi sẽ lập tức tham gia."

Nhưng an ủi như vậy đối với Hồ Duyệt mà nói, so với không an ủi cũng giống nhau. Cô phải giải thích như thế nào cho nhân viên công tác hiểu, chỉ cần cùng người nhà này hô hấp chung một bầu không khí, đối với cô mà nói cũng là một loại tra tấn vô hình?

Chỉ là cô không thể giải thích, bởi vì đây là lựa chọn của chính bản thân cô, cũng là lựa chọn tốt nhất đối với cô và Hồ Hàm.

Vì thế, vào thời điểm Hồ Hàm và Lục Bạch trở lại bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy chồng Hồ Duyệt cùng mẹ chồng cô cùng nhau đi ra ngoài, ngồi trên xe lăn đằng sau chính là Hồ Duyệt.

"Chị? Sao chị lại xuất viện? Không phải bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"

"Haizz, bệnh viện không có nhiều phương tiện, Tiểu Duyệt cùng chúng tôi về nhà, trong nhà có bảo mẫu sẽ chăm sóc nó." Hồ Duyệt còn chưa nói lời nào, mẹ chồng của cô đã mở miệng trước một bước. Bà ta đánh giá trên dưới Hồ Hàm một lượt, giọng điệu hiếm có khi nhiệt tình, "Cậu là em trai của Tiểu Duyệt đúng không? Vừa lúc vì chúc mừng chị cậu về nhà, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."

Nói đoạn, bà ta giữ chặt lấy tay Hồ Hàm, không dấu vết kéo nó tới chiếc xe đang đỗ bên ngoài.

Nhưng mà Lục Bạch lại đột nhiên duỗi tay, bắt được cánh tay của mẹ chồng Hồ Duyệt, đồng thời đẩy bà ta ra, lạnh giọng hô lên với những Alpha đi theo phía sau cậu, "Bắt bọn họ lại cho tôi!"

Tiếp theo, Lục Bạch chỉ vào chiếc xe tư nhân kia, "Cả người trong xe cũng bắt lại, sau đó lập tức báo cảnh sát!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net