TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (15)

--------------------------------


"Ý anh là, thực nghiệm này của Lục gia là do Long Kiêu dốc hết sức thúc đẩy?"

"Không phải rất có khả năng sao? Hơn nữa vừa lúc đó cũng là thời điểm mà đám Bùi Hằng, Vưu Hạ, Hồ Hàm được sinh ra. Trong nhà ông cụ đột nhiên bắt đầu tranh đoạt tài sản. Cha của Hồ Duyệt Hồ Hàm bắt đầu lôi kéo em trai ruột. Cha Vưu Hạ trở thành kỹ sư trong nhà xưởng của Thịnh gia, Thịnh gia bắt đầu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Mà cha của Bùi Hằng cũng ở ngay lúc này gặp được Omega có độ xứng đôi siêu cao kia, sau đó vứt bỏ mẹ của Bùi Hằng."

"Anh là nói Long Kiêu đã bắt đầu bố trí từ lúc đó?"

"Bằng không thì sao? Loại địa phương như Lục Viện này sao có thể chịu đựng cho một ông cụ có quyền lợi đặc biệt? Rốt cuộc trên người ông cụ có bí mật kinh thiên động địa gì của con cháu mới làm cho bọn họ không dám ra tay?"

"Dù sao cái loại gọi là bí mật này, không phải người chết bảo quản tốt hơn sao? Bí mật mà ông lão nắm giữ cũng chỉ là gièm pha về gia tộc, chứ không phải cái gì mà di sản của tổ tiên đúng không?"

"Còn có Bùi Hằng, nhổ cỏ tận gốc là được, vì sao còn để nó an toàn lớn lên? Cả Vưu Hạ cũng thế. Mặc dù cha nó để lại chứng cứ, nhưng năm đó Vưu Hạ nhỏ như vậy, căn bản không có cách nào tự bảo vệ bản thân. Nghiêm hình tra tấn cũng có thể khai ra, vì sao chỉ cần ông cụ che chở là bọn nó có thể an toàn?"

"Hồ Duyệt và Hồ Hàm nữa. Rốt cuộc là ai chuẩn bị tên Alpha kia cho cô ấy? Chú thím của Hồ Hàm vừa ngu xuẩn độc ác, lại còn nhát gan sợ phiền phức, làm sao hãm hại khiến cha mẹ Hồ Hàm xảy ra chuyện, lại một kích trúng ngay?"

"Không phải những điểm đáng ngờ đó ngay từ đầu đã rất rõ ràng sao?"

"Thiên phú trên phương diện dược tề học của Lục Bạch và Lục Nguyên bắt đầu bộc lộ từ nhỏ. Đặc biệt là Lục Bạch, cậu ấy gần như chôn mình ở trong phòng thí nghiệm. Nhưng mọi người lại không hề hay biết, chỉ có Lục Nguyên một mình nổi bật."

"Long Kiêu hẳn là đã đánh chủ ý lên người hai anh em ngay từ đầu, cho nên mới dụ dỗ Lục Nguyên, rồi lại khống chế Lục Bạch."

"Tính tình Lục Bạch cứng cỏi, cho dù cha mẹ chết hết cũng sẽ không trở thành kẻ phải sống dựa dẫm vào người khác, vì thế Long Kiêu đã sớm quyết định cho Lục Bạch đi Lục Viện."

"Một người không thể tự nhiên biến mất. Kẻ như Long Kiêu khi làm việc thường thích ép người khác tới bước đường cùng, cuối cùng phải thuận theo hắn. Cho nên hắn muốn khiến Lục Bạch cam tâm tình nguyện phục tùng mình."

"Vì vậy hắn sắp xếp những người này ở lại bên cạnh Lục Bạch, thậm chí một tay dẫn đường cho lần trốn thoát này."

"Nếu tôi đoán không sai, Lục Bạch nguyên thân ở thế giới này chỉ sợ mãi cho đến khi hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng mới có thể chết."

"Mà khoảng thời gian cậu ấy chạy trốn chỉ sợ cũng chạy qua không ít địa phương, mối quan hệ với đám Hồ Hàm, Bùi Hằng cũng trở nên tương đối thân mật. Bởi vậy, thời điểm bọn họ toàn bộ sa lưới, Long Kiêu sẽ lợi dụng an toàn của những người này để bắt Lục Bạch không thể không nghe lời, vì hắn mà làm việc."

"Khó thuần phục, ra vẻ, hắn sẽ thẳng tay ngược đãi những đứa bé đó. Thậm chí làm trò ngược đãi ngay trước mặt Lục Bạch, để Lục Bạch nghe được những đứa bé đó tình nguyện để bản thân chết cũng không muốn Lục Bạch phải cúi đầu cầu xin Long Kiêu."

Hệ thống lẩm bẩm tự nói, "Nếu là sự thật, vậy tên Long Kiêu này quá độc ác."

"Ác hơn chỉ sợ còn ở phía sau. Cậu nghĩ tới không? Vì sao lần nào Long Kiêu cũng tính toán chuẩn xác mà tới chậm một bước như vậy?"

"Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột, vì muốn tôi bôn ba mệt mỏi. Thật ra tôi rất ổn, nhưng Hồ Duyệt và ông cụ thì không được. Chờ đến thời điểm hai người bọn họ không thể không chạy chữa, hoặc là nói, chờ tới thời điểm ai đó trong đội ngũ bởi vì bệnh nặng không thể không tiếp nhận chăm sóc trị liệu và chữa bệnh tốt nhất, đó cũng chính là lúc tôi chủ động trở về tìm Long Kiêu, cúi đầu xin tha với hắn."

"Vậy vì sao anh còn làm theo kế hoạch của hắn?" Hệ thống hoàn toàn không hiểu.

Lục Bạch: "Bởi vì tôi muốn Long Kiêu cảm thấy tôi đã mắc bẫy. Như vậy mới có thể tìm được ai là kẻ phản bội trong đội ngũ."

"Tôi không tin nguyên thân là một kẻ ngu xuẩn, cậu ấy không phải vô duyên vô cớ bị bệnh tật ốm yếu liên lụy mà thất bại. Lý do lớn nhất có thể là bởi vì tâm hồn thiện lương, cho nên quá mức tin tưởng đồng đội mà bị bán đứng."

"Nhưng trên thế giới này, không thể làm nhất chính là thánh mẫu. Không thân không quen, vì sao tôi phải quan tâm đám trẻ đó của ông cụ? Là bởi vì đồng bệnh tương liên sao?"

(*) Đồng bệnh tương liên: Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.

"Dù sao ở Lục Viện sống nương tựa lẫn nhau chính là bọn họ, ông cụ cũng không có che chở gì cho tôi, chỉ là thời điểm chạy trốn tiện gọi tôi một tiếng không phải sao?"

"Hơn nữa hai bên là hỗ trợ cùng có lợi, không có thuốc của tôi, bọn họ cũng không làm hôn mê được bảo vệ."

"Vậy lúc trước anh vẫn luôn trợ giúp bọn họ là vì cái gì?"

"Đương nhiên là để thử xem cuối cùng nội gián là ai rồi!"

"Là ai?" Hệ thống cảm thấy bản thân quả thực quá ngu ngốc, đầu óc hoàn toàn không đủ dùng.

Lục Bạch cũng không dài dòng làm màu, trực tiếp nói với hệ thống, "Là ông cụ."

"Cái gì?"

"Đầu tiên có thể loại trừ Hồ Hàm. Hồ Duyệt là chị ruột của nó, nó hận chú thím thấu xương, càng hận không thể giết chết một nhà tên Alpha bắt nạt chị mình. Tình cảm giữa chị em bọn họ cũng không phải giả bộ. Cho nên Hồ Hàm tuyệt đối không thể ở trong hoàn cảnh đã biết rõ Hồ Duyệt bị tra tấn đến không ra hình người còn sẽ phối hợp với Long Kiêu."

"Tiếp theo là Vưu Hạ. Lý do của Vưu Hạ cũng giống vậy. Tình huống của bà nội Vưu Hạ cậu cũng thấy rồi đó, nhặt ve chai mà sống, gầy đến nỗi một nữ Beta cũng có thể dễ dàng kéo bà ấy lên xe."

"Nhưng Vưu Hạ cũng không muốn dẫn bà nội nó đi mà?"

"Chính bởi vì Vưu Hạ quyết định giữ bà nội nó lại, nên tôi mới loại trừ nghi ngờ với nó."

"Bởi vì chỉ có để ý mới muốn cho người thân của mình sống tốt nhất. Nếu không mới vừa rồi vì sao nó phải chịu đựng không đi ra gặp mặt bà nội mình?"

"Là vì nó tránh né. Chỉ cần nó không xuất hiện, bà nội nó sẽ được sống. Bởi vì người Thịnh gia biết, một khi Vưu Hạ đã không còn gì để kiêng dè, nó sẽ lập tức công bố toàn bộ chuyện năm đó ra ngoài. Dù sao chết nó còn không sợ!"

"Đúng! Mà tình huống của Bùi Hằng và một đứa khác cũng giống vậy. Hai đứa nó ở trong viện là thật sự từng phải chịu đánh đập ngược đãi, hơn nữa bọn nó cũng thật sự tận mắt chứng kiến mẹ của mình chết."

"Nếu trong viện có thứ hạng những người tự sát thê thảm nhất, vậy thì mẹ của Bùi Hằng tuyệt đối là người đứng đầu, mà mẹ của đứa nhỏ còn lại, chính là thứ hai. Bọn nó hận cha ruột của mình thấu xương vì đã dẫn tới cái chết của mẹ, cho nên căn bản không có khả năng dùng sinh mạng của mẹ mình tới làm trao đổi với Long Kiêu, trở thành nội gián."

"Vậy chỉ còn lại có một người, chính là ông cụ đã lên kế hoạch cho toàn bộ quá trình chạy trốn."

Hệ thống không rét mà run, "Nhưng, nhưng ông ta không phải được xem như ông nội của mọi người sao? Những đứa trẻ đó đều kính trọng ông ta vô cùng."

"Đúng vậy! Chính bởi vì kính trọng đến không thể nghi ngờ, cho nên ông ta mới là người tốt nhất để chọn cho vị trí nội gián lần này. Nếu không, không có Long Kiêu che chở, ông ta làm sao có thể sống thành thủ lĩnh bí mật ở trong Lục Viện?"

"Bùi gia, Thịnh gia, còn có con cháu của chính ông ta, đều đã chết rồi sao?"

"..."

"Cậu cũng tra được, mỗi lần Long Kiêu đuổi theo tôi đều ngay sát nút. Cậu nói xem, nếu không có người bên trong làm nội ứng, làm sao hắn canh thời gian chuẩn xác đến như vậy được? Nhiều lần đều là chậm nửa giờ?"

"Cậu thử tính thời gian, nếu bây giờ chúng ta dùng cách nhanh nhất thoát đi nơi này, nửa giờ sau có phải Long Kiêu sẽ tìm được khách sạn chúng ta vừa ở hay không?"

"...Thật, thật đúng là như vậy." Hệ thống đã khiếp sợ đến nói không ra lời.

Lục Bạch cười: "Cho nên tôi mới nói, hắn là đang cùng tôi chơi trò mèo vờn chuột!"

"Vậy bây giờ anh định làm như thế nào? Còn đi thủ đô nữa không? Chắc chắn Long Kiêu đã biết bước đi tiếp theo của mọi người rồi." Trong lòng hệ thống ngoại trừ sợ hãi thì cũng chỉ còn lại lo lắng.

"Nhất định phải đi thủ đô. Chỉ là trước khi rời đi cũng cần phải nhổ cái đinh ra trước."

"Anh tính làm gì?"

Lục Bạch cười, "Không phải tôi là dược tề sư sao? Cho nên tôi muốn tặng cho Long Kiêu một món quà gặp mặt."

Hệ thống ngay lập tức hiểu ra, trong lòng Lục Bạch đã có sẵn chủ ý.

Quả nhiên, sau khi trở lại khách sạn nhỏ, Lục Bạch liền để lại Vưu Hạ, kêu nó theo mọi người cùng thu dọn hành lý.

Bọn họ có không ít người, còn mang theo hai Omega, Bùi Hằng và Hồ Hàm muốn tìm được xe thích hợp cũng không dễ dàng.

Bởi vậy rất nhanh những người khác cũng giúp đỡ cùng đi ra ngoài dò hỏi. Trước mắt khách sạn chỉ còn lại có Lục Bạch và ông cụ.

Lục Bạch đẩy cửa phòng ông cụ ra, ông ta đã thu dọn xong hành lý, đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Lục Bạch đưa một lọ thuốc qua, cười khuyên một câu, "Ông tới giờ uống thuốc rồi."

"Ông vừa mới uống xong rồi, chờ buổi tối lại uống sau. Đừng lãng phí." Ông cụ mỉm cười nhận lấy lọ thuốc mà Lục Bạch đưa cho, không có ý dùng.

Lục Bạch cũng không ngại, cứ như vậy ngồi ở trước mặt ông cụ, cùng ông ta nói tình huống hiện tại.

"Vẫn luôn không tìm được xe, khả năng hôm nay chúng ta không đi được."

"Vậy không được! Cho dù không tìm được xe, chúng ta cũng phải nhanh chóng chạy trốn! Những người kia đã muốn đuổi tới đây rồi!" Ông cụ nghe thấy thế, lập tức thúc giục Lục Bạch mau chóng kêu mấy đứa nhỏ còn ở bên ngoài trở về.

Nhưng Lục Bạch lại vững vàng mà ngồi ở trên sô pha, không có ý tứ nhúc nhích.

"Lục Bạch?" Ông cụ cũng ý thức được điều không đúng, nhăn lại mày nhìn cậu.

Lục Bạch thở dài, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Ông cũng nói thời gian khẩn cấp, cho nên chúng ta hà tất phải vòng vo như vậy?"

"Cháu muốn nói cái gì?"

"Chúng ta trái phải đều có thể chạy thoát, cho nên ông trực tiếp gửi cho Long Kiêu một tin tức, nói cho hắn biết chúng ta còn chưa đi, để hắn đừng tới vội không phải là được rồi sao?"

"Long Kiêu thì có liên quan gì tới ông?" Ông cụ vẫn không thay đổi sắc mặt như cũ.

Lục Bạch cười: "Làm chúa cứu thế nhiều năm như vậy, ông đã nhập diễn quá sâu rồi đấy."

"Nếu ông không muốn thừa nhận, vậy tôi trực tiếp liên hệ Long Kiêu, hỏi hắn một chút về thân phận của ông. Chắc là có thể nhận được đáp án nhỉ?"

"Yên tâm, ông không cần lo lắng bản thân bị bôi nhọ. Dựa theo hiểu biết của tôi về Long Kiêu, người này cũng không nói láo với con mồi, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết. Cho nên ông yên tâm. Chỉ cần ông không phải nội gián, trước tiên hắn sẽ suy xét xem nên phát triển ông hay không?"

"Mà nếu nội gián là ông, vậy thì cuộc điện thoại này của tôi sẽ lập tức khiến ông trở thành người chết."

"Ông và hắn hợp tác nhiều năm như vậy, ở Lục Viện sống trong nhung lụa, oai phong một cõi, trở thành người được mọi người kính ngưỡng và yêu quý. Vậy ông nhất định cũng hiểu rõ, quân cờ đã hết tác dụng trên bàn cờ của Long Kiêu, cuối cùng đều sẽ là cái kết cục gì!"

"Cháu, cháu rốt cuộc muốn làm cái gì?" Ông cụ bị lời nói của Lục Bạch dọa tới giật mình.

Lục Bạch lại đột nhiên duỗi tay, hung hăng mà đập vào gáy của ông ta, làm ông ta té xỉu trên mặt đất.

Lọ thuốc hồi nãy sắp rơi xuống mặt đất được Lục Bạch dùng tay đón được một cách chuẩn xác. Sau đó cậu bịt kín miệng ông lão, trói người lại, xếp cùng với hành lý của ông ta đẩy vào gầm giường.

Tiếp đấy cậu dùng điện thoại của ông cụ, bắt chước giọng điệu của ông ta báo tin tức ngày mai đoàn người của mình mới có thể chạy trốn cho Long Kiêu.

Cậu lại dùng điện thoại của mình gửi một địa chỉ tới đám con cháu đang đăng tin tìm kiếm ông cụ trên toàn quốc.

Cuối cùng, cậu bắt chước nét bút của ông cụ, để lại một tờ giấy ở trên bàn, ý tứ đại khái chính là: Ông ta tuổi tác đã cao, xóc nảy như vậy chịu không nổi. Cho nên liên lạc với một người bạn, muốn thông qua đó tìm được cách tới thủ đô dễ dàng hơn. Chỉ là người bạn cũ này của ông ta năng lực có hạn, không thể mang theo tất cả mọi người, cho nên ông ta đi trước, quyết định cùng bọn họ gặp mặt ở thủ đô sau.

Hệ thống: "Mấy đứa nhỏ kia liệu có tin không?"

Lục Bạch: "Không thể không tin. Bởi vì đám người kia sắp đuổi tới rồi."

Quả nhiên Lục Bạch trở về không bao lâu liền nhận được điện thoại của những người khác. Y tứ đại khái đều là bọn nó không có cách nào tìm được xe để tất cả mọi người cùng rời đi.

Đây là Thịnh gia đã bắt đầu thiết kế bắt bọn họ.

"Anh Bạch, chúng ta làm sao bây giờ?" Bùi Hằng vô cùng lo lắng.

Lục Bạch liền theo đó mà an ủi, "Đừng sợ, chúng ta tách ra đi tới thủ đô."

"Vậy ông nội phải làm sao?"

"Nếu ông ấy không liên lạc được với bạn cũ của mình, anh sẽ mang theo ông gặp lại các em ở thủ đô."

"Vậy bọn em đi nha anh Bạch!" Bây giờ còn ở trong thành phố thì lòng chỉ toàn hoảng sợ. Bà nội Vưu Hạ bị đưa vào viện dưỡng lão của Omega không bao lâu, Thịnh gia liền bắt đầu tỏa đi khắp nơi để tìm người. Bọn nó phải lập tức rời đi, nếu không bỏ chạy cũng không thể!

Khác với lần trước, lần trước trong lòng bọn nó hoảng loạn là bởi vì không có mục tiêu. Nhưng lần này đã khác, trên người bọn nó đều có tiền mà Lục Bạch chia cho, cũng có mục tiêu muốn chạy đến, thủ đô.

Sau khi có tiền có mục tiêu rồi, bọn nó ổn định bình tĩnh, ngược lại có chút nắm chắc. Cách để chạy trốn cũng đa dạng vô cùng.

Hệ thống thúc giục Lục Bạch: "Vậy bây giờ chúng ta cũng xuất phát thôi!"

Lục Bạch lại lắc đầu: "Không vội, chúng ta không đi thủ đô."

Cậu bắt được nội gián là ông cụ, liền tương đương với việc tát một cái vào mặt Long Kiêu. Làm Long Kiêu ý thức được bản thân cậu đã thoát ly ra khỏi bàn cờ của hắn.

Bởi vậy, dựa theo phong cách của Long Kiêu, hắn nhất định sẽ lập tức bù đắp lại lỗ hổng này, do đó tấm lưới của hắn sẽ càng được dệt cẩn thận chắc chắn hơn, để Lục Bạch gắt gao cố định ở trên bàn cờ của hắn.

Cho nên, Lục Bạch muốn hoàn toàn chạy thoát, nhất định phải lập tức tìm được địa phương mà Long Kiêu không có cách nào duỗi tay tới, tốt nhất là tin tức cũng không thể đi vào được.

Hệ thống dựa theo yêu cầu của Lục Bạch tìm kiếm, sau một lúc lâu im lặng, thật sự tìm được một nơinhư vậy.

Chỉ là cảm giác cái nơi này so với bàn cờ của Long Kiêu còn nguy hiểm hơn. Nhưng nếu Lục Bạch có thể thành công trổ hết tài năng ở bên trong, vậy chắc chắn Long Kiêu sẽ không thể chạm tới được một sơi lông trên người cậu.

"Là nơi nào?"

"Nhà giam đặc biệt." Hệ thống đưa ra nội dung cụ thể, "Sở gia ở đế đô là thế gia y dược trứ danh. Sở Phồn, em trai của người thừa kế Sở Nhiên vừa mới được thông qua một cái thực nghiệm."

"Là nghiên cứu về phương diện tâm lý học xã hội. Sở gia hiện tại đang chiêu mộ nhân viên thực nghiệm. Mà địa điểm thực nghiệm lại ở nhà giam đặc biệt."

"Hơn nữa Sở gia là thế gia duy nhất mà mạng lưới quan hệ của Long Kiêu từ trên xuống dưới bao gồm tài xế, hầu gái đều không có nửa phần liên quan. Không, phải nói là Sở gia đều không có quan hệ với bất cứ thế gia nào, bọn họ chỉ thuộc về quốc gia. Còn về địa phương như nhà giam đặc biệt, đây cũng là nơi Long Kiêu, bao gồm cả người của Long gia vĩnh viễn không duỗi tay vào được."







-----------------------------

Cắn ngươi: Trời ơi cái thế giới này có quá nhiều từ ngữ khó T^T lại còn lời thoại nhiều và khúc triết nữa, trầm zn quá. Liệu anh công của chúng ta đã xuất hiện chưa nàoooo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net