TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

---------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (16)

---------------------------------


"Nhà giam? Nghiên cứu tâm lý học?" Lục Bạch nghĩ ngợi, "Hiệu ứng Lucifer à?"

(*) Hiệu ứng Lucifer: Hiệu ứng Lucifer lý giải rất nhiều những hành vi thuộc về mảng tối của xã hội. Chẳng hạn như một người có thể sa ngã vào nghiện ngập, rượu chè, cờ bạc, gian lận, ngoại tình, đối xử tàn ác với người khác, tham nhũng,... khi họ rơi vào một hoàn cảnh cho phép họ có thể làm được điều đó. Tuy nhiên, nhìn ở một khía cạnh khác thì đây không phải là một hiệu ứng tiêu cực. Hiệu ứng này giúp chúng ta chấp nhận một sự thật rằng con người ta ai cũng có thể trở thành một người dám làm những chuyện xấu. Và chúng ta dễ làm điều xấu hơn là duy trì những điều tốt. Do vậy, hiệu ứng Lucifer có thể coi là một nguyên tắc, một lời cảnh tỉnh để mỗi người trong cuộc sống, hãy cố gắng giữ mình ở vai trò một thiên thần, thay vì trở thành ác quỷ.

"Đó là cái gì?" Hệ thống có chút không hiểu.

"Cách gọi giữa hai thế giới không giống nhau, nhưng nội dung có lẽ không khác biệt lắm. Chính là chiêu mộ những người có tâm lý và tam quan bình thường, hơn nữa đều có tinh thần trọng nghĩa và tình yêu thương. Chia những người này làm hai đội tiến hành sắm vai nhân vật, một đội là quản ngục, một đội là phạm nhân. Sau đó cho hai đội ở trong nhà giam tiến hành bắt chước sinh hoạt của nhà tù."

"Đúng đúng đúng! Chính là cái này!" Hệ thống lập tức hiểu ra, nói tiếp, "Thực nghiệm này trên danh nghĩa là Sở gia dẫn dắt, trên thực tế sau lưng là quốc gia được lợi."

"Bọn họ chiêu mộ nhân viên đều nghiêm khắc dựa theo kết quả điều tra và nghiên cứu trong nhà giam đặc biệt làm thước đo."

"Cho nên bọn họ cần một Omega trẻ tuổi đúng không? Tuy rằng Omega trong nhà giam đặc biệt rất ít, nhưng chỉ cần có thì thực nghiệm này liền yêu cầu một người nhỉ?"

"Đúng vậy." Hệ thống nghĩ một chút, dứt khoát chiếu nội dung nguyên văn đoạn này cho Lục Bạch xem, "Vốn dĩ Long Kiêu có ý muốn kêu Lục Nguyên đi, nhưng bên phía Sở gia rất cứng rắn, trực tiếp từ chối hắn. Cũng vì cái này mà khoảng thời gian sau Long Kiêu vẫn luôn điều tra tin xấu của Sở gia. Sau đấy bị phía bên trên cảnh cáo, lúc này mới xem như dừng lại."

"Vậy mục đích quốc gia làm thực nghiệm này là vì cái gì?"

"Là vì chuyện Omega ở trên chiến trường." Hệ thống khái quát lại bối cảnh thế giới cho Lục Bạch nghe, "Mối quan hệ giữa các quốc gia ở thế giới này không yên ổn, biên giới thường xuyên xảy ra chiến sự. Alpha khẳng định là chủ lực trong quân đội, nhưng trên thế giới này, dược tề sư tốt nhất lại đều là Omega."

"Nhưng tình huống của Omega thật sự quá không ổn định. Đầu tiên, kỳ dịch cảm chính là một phiền phức lớn. Tiếp theo, Omega quá mức yếu ớt, cho dù là trên phương diện tinh thần hay phương diện thân thể. Một khi bị bắt giữ, có khi nào sẽ không chịu nổi khổ hình mà trực tiếp đầu hàng hay không? Nhưng những cái đó chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là cái nhìn của công chúng."

"Alpha ngông cuồng tự đại, lấy Long gia cầm đầu những thế gia đó làm ví dụ, bọn họ hoàn toàn coi Omega là đồ vật sở hữu của mình, trở thành cỗ máy sinh dục hoặc sinh sản. Cho dù là mấy Alpha bình thường, dù rõ ràng chẳng có gì giỏi giang nhưng vẫn muốn mang Omega của mình ra làm công cụ để khoe khoang."

"Bởi vậy, càng ngày càng nhiều Omega bị giấu ở trong nhà, giống như chỉ cần có thể sinh con thì đó chính là giá trị lớn nhất đời này của bọn họ. Nhưng hiện thực không phải như thế. So với Alpha và Beta, Omega càng kiên nhẫn, cũng càng tinh tế hơn. Bọn họ đều có thiên phú thuần tự nhiên ở trên rất nhiều lĩnh vực, bất cứ người nào cũng không thể thay thế được."

"Ví dụ như trên phương diện nghệ thuật, lại ví như phương diện dược tề học, bao gồm cả lĩnh vực quân sự cũng đã từng xuất hiện vài vị thượng tướng là Omega có danh tiếng."

"Cho nên thực nghiệm lần này là quốc gia vì muốn hoàn toàn cân bằng được quyền bình đẳng mà công bố với công chúng."

"Rất khó đấy! Mặc dù muốn thay đổi thì cũng nên có bước đệm chậm rãi. Cái thực nghiệm này công bố với bên ngoài như thế nào?"

"Quân đội tuyển chọn dược tề sư Omega, nhưng không có mấy người nhận lời mời. Hơn nữa vài người sau khi nhận lời mời lại bị tuồn ra thân phận thật sự, thậm chí bị người khác chửi mắng nói không phải đi nhận lời mời công tác, mà là nhận lời mời làm quân kỹ*."

(*) Quân kỹ: Những người vào quân đội với mục đích duy nhất là mua vui hoặc giải tỏa nhu cầu tình dục cho quân lính.

"Mồm miệng của nhóm người này cũng bẩn thật đấy!"

"Đúng. Cho nên phía trên tuy rằng nhanh chóng ban lệnh cưỡng chế cấm thảo luận, hơn nữa còn trừng phạt những tên khốn đó về tội bôi nhọ, nhưng cái kiểu như dư luận này lại rất khó bịt miệng."

"Bởi vậy, phía trên đưa ra một kế hoạch khác. Nếu có một Omega có thể đứng ra thể hiện trước công chúng một mặt đặc biệt của Omega, là có thể kích phát sự bất mãn đối với định nghĩa chỉ là công cụ sinh dục bao đời nay của toàn bộ nhóm người Omega. Chờ sau khi dư luận chủ động yêu cầu quyền bình đẳng, phía trên có thể mượn chuyện này quán triệt quyền bình đẳng một cách tuyệt đối."

"Hơn nữa cái thực nghiệm này cũng có tiền lệ. Phía trên điều tra một số cựu binh xuất ngũ trở về từ chiến trường. Đặc biệt là một nhóm người đã từng trải qua việc bị bắt giữ và chịu khổ hình sau đó được cứu ra, vô tình phát hiện tốc độ trở lại sinh hoạt bình thường của những Omega đó nhanh hơn Alpha."

"Mọi người đều biết tâm lý của Omega vô cùng yếu ớt. Điểm này cũng là nguyên nhân khiến Alpha nhốt Omega ở trong nhà không cho ra ngoài. Nếu bị ảnh hưởng thì phải làm sao?"

"Cho nên phía trên thông qua để Sở gia làm thực nghiệm này, hơn nữa còn dùng đài khoa học kỹ thuật quốc gia phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình là muốn chứng minh Omega không phải chỉ có thể canh giữ ở trong nhà sinh con."

"Quan trọng nhất chính là, bên phía chiến trường không yên ổn. Một khi bắt đầu chiến tranh quy mô lớn, trên chiến trường có thể không đủ dược tề sư ưu tú cấp cứu, chỉ sợ tổn thất rất nghiêm trọng."

"Trong nội dung tiểu thuyết, thực nghiệm này thành công không?"

"Không thành công, hơn nữa Lục Nguyên còn nhờ vậy ăn đầy tiền lãi." Hệ thống nhắc tới chuyện này là lại tức giận, "Ban đầu Long Kiêu muốn đưa Lục Nguyên đi, kết quả Sở gia trực tiếp từ chối. Cuối cùng thực nghiệm thất bại, bởi vì Omega kia không chịu đựng được kỳ dịch cảm, cảm xúc sụp đổ."

"Sau đó Long gia tuồn ra hình ảnh Lục Bạch một mình chịu đựng kỳ dịch cảm, còn giả mạo nói đó là Lục Nguyên. Hiệp hội Omega, còn có nhóm người Omega vốn dĩ rất chờ mong lần này có thể đòi được quyền bình đẳng, nhìn thấy video này thì trực tiếp nổi giận, chất vấn phía trên vì sao thời điểm Sở gia tuyển người không lựa chọn cẩn thận."

"Đồng thời dáng vẻ Lục Nguyên kiên cường, nhẫn nhịn trong kỳ dịch cảm cũng hấp dẫn một làn sóng Alpha. Dù sao Alpha tuy rằng ngạo mạn tự đại, nhưng cũng có bản năng ngưỡng mộ người mạnh mẽ. Cuối cùng chuyện về quyền bình đẳng không thành công, nhưng Long Kiêu và Lục Nguyên lại nhờ vậy mà có tiếng tăm. Thật là quá ghê tởm!"

Sau khi Lục Bạch nói cho hệ thống nghe về suy đoán của bản thân, hệ thống theo bản năng bắt đầu chán ghét vai chính công thụ trong nguyên tác. Lại liên tưởng tới hai kẻ khốn nạn này là do tên Chủ Thần không có ý tốt sáng tạo ra, lại càng thêm khó chịu.

Nhưng mà Lục Bạch lại bình tĩnh đưa ra quyết sách, "Nếu như thế, vậy càng nên đi."

"Nhưng nguy hiểm lắm! Omega được chọn trong nguyên tác kia là con trai của một thượng tướng, từ nhỏ cậu ta đã bị nuôi lớn như một Alpha, nhưng dù như vậy, ở trong nhà giam cũng không chịu được quá mười ngày. Anh đừng quên, tuyến thể của anh bị hao tổn, pheromone mắc chứng hỗn loạn."

"Những người đó trước khi thực nghiệm bắt đầu đúng thật đều là người bình thường. Nhưng sau khi tiếp xúc với những quản ngục trong nhà giam, bọn họ sẽ trở nên tàn bạo bất nhân. Những người sắm vai phạm nhân cũng giống vậy. Bọn họ ở chung với những phạm nhân đó, mưa dầm thấm đất, cũng sẽ nhanh chóng học được tác phong của tù binh."

"Anh là Omega, bị xâm phạm, bị nhục nhã, chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra."

Lục Bạch lại mỉm cười, "Như vậy mới tốt. Phú quý hiểm trung cầu*. Chỉ cần có thể chịu đựng vượt qua, là có thể nhận được sự che chở của phía trên, cũng hoàn toàn thoát ly khỏi bàn cờ của Long Kiêu, không phải sao?"

(*) Phú quý hiểm trung cầu: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.

Trong lòng Lục Bạch đã quyết, vậy nên cậu nhanh chóng tìm xe để đi báo danh. Lần này cậu không cải trang nữa, mà dùng chính khuôn mặt thật của mình. Lục Bạch cũng không lo lắng Long Kiêu sẽ lập tức bắt cậu.

Còn về phần ông cụ, đành vất vả ông ta nằm ở dưới gầm giường hưởng thụ thêm một chút. Lục Bạch cài đặt chương trình điện thoại mỗi giờ cố định trả lời, khi nào ông ta được tìm thấy thì còn phải xem bên phía Long Kiêu khi nào thì phát hiện ra mọi chuyện không đúng rồi.

Long Kiêu giăng lưới nhiều năm như vậy mới sáng tạo ra cho Lục Bạch một "Buổi biểu diễn của Truman"*. Tất nhiên Lục Bạch cũng muốn đưa hắn một món quà đáp lễ tương xứng, vậy mới có thể cảm ơn hắn đã quan tâm nhiều năm qua.

(*) Buổi biểu diễn của Truman: Một nhà sản xuất chương trình tên Christof lên ý tưởng thực hiện một chương trình thực tế lớn nhất, dài nhất và chân thật nhất trong lịch sử truyền hình. Ông ta "nhận nuôi" một đứa bé sơ sinh ngay lúc chào đời và đặt tên nó là Truman Burbank.

Một phim trường khổng lồ to như một thị trấn cùng hàng ngàn diễn viên được thuê để đóng các vai nhằm biến cuộc đời của Truman Burkbank thành một chương trình truyền hình thực tế. Hơn 5000 máy quay được đặt khắp nơi soi rõ từng ngóc ngách cuộc đời của Truman, dựng lên câu chuyện cuộc đời, định hướng cả nỗi sợ, ước mơ và gia đình mà một người phải trải qua từ khi mới sinh đến tuổi trưởng thành.

Cậu ta đôi khi cũng nghi ngờ với cuộc sống của bản thân nhưng đạo diễn cùng các diễn viên trên phim trường đó tìm mọi cách để khỏa lấp và che đậy. Một ngày nọ, anh đem lòng yêu một cô gái và để tìm cô, anh vượt qua nỗi sợ nước mà lên đường đi đến hòn đảo Fiji. Cuối cùng, một kết cục anh chưa bao giờ tưởng tượng tới, đường chân trời anh chạm tới chỉ là một bức vách giả, cuộc đời anh sống chỉ là giả, mọi thứ đã được sắp đặt. Đau khổ đến cùng cực nhưng cũng vui sướng đến cùng cực, anh chọn bước ra bên ngoài để sống một cuộc đời đúng nghĩa.

Bên phía Lục Bạch một đường không nói chuyện, mà Long Kiêu bên này cũng rất nhanh ý thức được tình huống không bình thường.

Đúng là mỗi giờ ông cụ đều gửi tin tức vào hòm thư cho hắn để thuật lại tình huống, nhưng Long Kiêu vẫn cảm thấy không đúng.

"Đi kiểm tra camera các khu, nhìn xem đám người Lục Bạch có phải còn ở bên kia hay không?"

"Không cần lo lắng như vậy đâu! Không phải đều giống với điều mà anh đoán trước sao?" Lục Nguyên từ bên ngoài tiến vào, thật cẩn thận đặt chén trà xuống trước mặt Long Kiêu.

Nhưng Long Kiêu lại không có ý định nhận lấy, ngược lại cười như không cười nhìn Lục Nguyên một cái, "Làm sao giống với điều đoán trước được? Suy nghĩ của cậu không phải khác với tôi sao?" 

"Hửm? Tại sao cậu lại không phân hóa thành Omega nhỉ?" Bàn tay Long Kiêu thân mật vuốt ve cằm nhỏ của Lục Nguyên, "Đúng rồi, tôi tính đưa cậu đi tham gia cái thực nghiệm kia của Sở gia."

"Nhưng tôi là Beta!" Nháy mắt Lục Nguyên liền thay đổi sắc mặt. Đương nhiên y biết rõ thực nghiệm của Sở gia là cái gì, cũng biết sau khi vào đó sẽ có kết quả gì, "Lỡ như, tôi nói lỡ như những người đấy làm ra chuyện gì với tôi thì phải làm sao? Tôi chính là hôn phu của anh đó!"

"Cho nên cậu sẽ càng thêm ưu tú hơn so với những người kia đúng không?" Trên tay Long Kiêu hơi hơi dùng sức, "Cậu muốn làm chủ nhân của Long gia thì cần phải có chút quyết đoán. Lục Bạch là Omega còn có thể một mình chịu đựng ký dịch cảm, cậu không phải nên làm được hơn sao? Cậu chính là người anh trai ưu tú hơn cậu ta gấp trăm lần đấy!"

"..." Lục Nguyên theo bản năng lui về phía sau, nhưng bị người khống chế. Ycũng không thể làm gì, chỉ có thể khô cằn nói, "Nhưng tôi không phải Omega..."

"Không sao cả, không phải có thuốc sao?"

"Pheromone lúc trước rút ra từ tuyến thể của Lục Bạch vẫn còn. Chính cậu cũng là dược tề sư, cậu hiểu rõ điều tôi nói là cái gì." Long Kiêu vừa nói, vừa ôm Lục Nguyên vào trong lòng, "Nguyên Nguyên, ngày đó cậu lựa chọn trở thành vị hôn phu của tôi, thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hiến dâng tất cả cho tôi rồi đúng không?"

"Nếu không tôi đổi Lục Bạch về thay cậu hưởng thụ thì thế nào? Dù sao các cậu cũng là anh em song sinh, lớn lên gần như giống nhau như đúc."

Lục Nguyên sợ đến phát run, điên cuồng lắc đầu, thuần phục đồng ý, "Tôi sẽ đi."

"Bé ngoan!" Trên mặt Long Kiêu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật sự. 

Nhưng giây tiếp theo, báo cáo của thuộc hạ khiến Long Kiêu nhíu mày, "Cậu chủ, đám người Lục Bạch đã mất tích ở nội thành."

"Mất tích?"

"Vâng. Chúng tôi điều tra camera ở nơi gần khách sạn, bọn họ chia nhau đi ra ngoài, sau đó không có người trở về. Quan trọng là tất cả bọn họ đều cải trang, sau khi ra cửa thì người ở chỗ nào thì đi chỗ đó. Đám người hỗn loạn, hiện tại không tìm được bất cứ ai."

"Ông lão kia đâu?"

"Ông ta..." Thuộc hạ nơm nớp lo sợ đưa cho Long Kiêu xem một bức ảnh. Trong ảnh, ông cụ bị trói kín mít giấu ở dưới gầm giường khách sạn. Mặt trên ảnh dán một tờ giấy, viết hai chữ "Quà tặng".

Long Kiêu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nét bút của Lục Bạch. Rất rõ ràng là vì cố ý chọc giận hắn mà tát vào mặt hắn. Nếu nổi giận mất đi bình tĩnh, vậy sẽ trúng kế của Lục Bạch.

Long Kiêu nhẹ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lời nói ra lại làm người không rét mà run, "Quân cờ vô dụng, biết nên làm gì rồi chứ?"

"Đã rõ." Thuộc hạ nhanh chóng gật đầu nhận lệnh, "Vậy hành tung của Lục Bạch..."

"Chờ." Long Kiêu lạnh lùng nói, "Nếu cậu ta ý thức được có nội gián giấu ở bên người, còn dám gióng trống khua chiêng trói người đưa đến trước mặt tôi như vậy, chính là đoán chắc tôi không bắt được cậu ta. Hiện tại đi tìm cũng chỉ lãng phí sức người sức của, không đáng. Người sắp xếp đi thủ đô cũng gọi về hết đi."

"Chẳng lẽ cũng không bắt được những đứa bé đó?"

"Không cần bắt." Long Kiêu chưa từng có nhiều lời giải thích, mà ra lệnh cho thuộc hạ và Lục Nguyên cùng đi ra ngoài.

Chờ bọn họ đi rồi, Long Kiêu mở một phần mềm đặc biệt trong máy tính ra, bên trên hiện ra mấy vị trí. Đúng là địa điểm mà đám người Hồ Hàm hiện tại chia nhau đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net