TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (17)

--------------------------------


Mấy đứa bé này đều là hắn trước đấy lên kế hoạch thật tốt để sắp xếp đưa vào Lục Viện, tất nhiên cũng để lại một tay. Hắn lặng lẽ trang bị con chip ở vị trí phía sau cổ bọn chúng, mỗi ngày có thể mở lên nghe lén bọn chúng nói chuyện phiếm và định vị vị trí.

Vốn dĩ Long Kiêu thấy Lục Bạch vừa dỗ dành lại vừa dung túng đám nhóc con này, thậm chí không đầu óc gióng trống khua chiêng giúp đỡ bọn nó, còn tưởng rằng cậu đã mắc bẫy. Không nghĩ tới lại bị phản lại một đòn, ngược lại làm Lục Bạch có cơ hội chạy thoát.

Có chút thú vị. Chơi cờ phải như vậy mới chơi vui. Quân cờ chạy trốn, có ý muốn cùng hắn đánh cờ, loại cảm giác này chỉ sợ chỉ có Lục Bạch mới có thể mang lại cho hắn.

Bên phía Lục Bạch, hệ thống đột nhiên phát ra nhắc nhở, "Giá trị hảo cảm của đối tượng công lược Long Kiêu tăng lên 40."

"Tình huống này là như thế nào?" Hệ thống cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhanh chóng kiểm tra lại một lần, kết quả lần này vừa nằm ngoài dự đoán, lại cũng nằm trong dự kiến, "Đối tượng bị công lược Long Kiêu, giá trị hảo cảm 90. Đối tượng bị công lược Long Kiêu, giá trị hảo cảm 40."

"Cho nên quả nhiên có hai Long Kiêu sao?" Sau khi nhận được đáp án, hệ thống lại càng thêm khó hiểu, "Nếu đã có hai Long Kiêu, vì sao thời điểm lần đầu tiên kiểm tra không có tra ra được hai kết quả? Chẳng lẽ là nói, một Long Kiêu khác không sinh ra tình cảm nhân loại đối với anh?"

"Chính là như vậy!" Lục Bạch khẳng định cách nói của hệ thống, "Không có người sẽ sinh ra cảm tình đối với quân cờ."

"Long Kiêu chỉ xem tôi như một công cụ, làm sao hắn có thể sinh ra tình cảm nhân loại đối với một công cụ chứ?"

Thật là đáng sợ! Hệ thống không rét mà run, chỉ biết cảm thán Lục Bạch đây là gặp phải toàn những thể loại gì vậy? Từ Duệ ở thế giới trước là người điên, Long Kiêu ở thế giới này còn không xem cậu là người.

"Thế giới ban đầu của anh cũng như vậy sao?" Hệ thống nhịn không được hỏi Lục Bạch, cho dù nó biết ở hiện thực Lục Bạch đã chạy thoát khỏi tay tên kim chủ thứ hai, nhưng nó vẫn nhịn không được thay cậu lo lắng.

Lục Bạch bình tĩnh trả lời, "Hiện thực so với nơi này còn khó hơn một chút. Dù sao khi đó tôi còn chưa tới mười sáu tuổi."

Nếu không phải quá mức ngây thơ, thì làm sao sẽ có suy nghĩ coi chủ nhân trở thành người cứu rỗi chứ?

Lục Bạch nhắm mắt lại, bắt ép bản thân quên đi những chuyện đã qua. Chuyện quan trọng nhất của cậu lúc này chính là thắng được tên Long Kiêu đồ dỏm kia trước đã.

Đối mặt với bão táp nhất định phải bình tĩnh. Trên đường Lục Bạch chạy đến điểm thực nghiệm báo danh cũng tương đối ổn định. Bình tĩnh tới nỗi cậu có thể tùy ý dùng tên thật để đặt phòng ở bất cứ khách sạn nào, đói bụng thì tìm tiệm cơm muốn ăn thoải mái gọi món.

Ngay cả việc trước đấy lúc nào cũng có ánh mắt ở trong tối nhìn chằm chằm cũng đều biến mất. Giống như đang đi du lịch chứ không phải ở trong vòng tròn tranh đấu gay gắt không ai nhìn thấy.

Hai ngày sau, Lục Bạch đứng ở chỗ gần với điểm báo danh, nhìn tấm thẻ ở trước mặt.

Có phía trên làm chỗ dựa, bản thân những người tham gia thực nghiệm sẽ nhận được khen thưởng tương đối phong phú. Nếu thực nghiệm thành công, mỗi người tham gia đều sẽ nhận được quân hàm cấp thấp, đồng thời nếu sau này không muốn nhập ngũ, quốc gia cũng phụ trách giúp đỡ sắp xếp một công việc thích hợp ở lĩnh vực có liên quan.

Mà quân hàm và công việc cũng không phải là thứ hấp dẫn người khác nhất. Khiến cho người ta thèm nhỏ dãi vẫn là cho dù thực nghiệm kia có thành công hay không, người tham gia đều có thể nhận được một căn nhà ở thủ đô.

Thủ đô tấc đất tấc vàng, nếu có thể có được một căn nhà ở nơi đây thì cho dù sau này có bán đi hay cho thuê, đều xem như tiền từ trên trời ném xuống.

Nhưng dù vậy, Omega đến báo danh vẫn như trước cửa có thể giăng lưới bắt chim*. Thậm chí bên bàn báo danh của Alpha đặt ở bên cạnh còn có không ít Alpha tự đại cười nhạo thẳng mặt, "Omega tới báo danh chỉ sợ đều là thiếu ch*ch! Bằng không tới ở với đám đàn ông làm gì?"

(*) Trước cửa có thể giăng lưới bắt chim: (Môn khả la tước) Cảnh nhà hết sức vắng vẻ, yên tĩnh, ví như đến mức trước cửa có thể giăng lưới bắt chim sẻ.

Nhưng trên thực tế, dù tính là Omega thì nam Omega bản chất cũng là đàn ông, chỉ là có nhiều hơn công năng sinh dục mà thôi. Loại châm chọc này không chỉ không có tôn trọng đối với nữ Omega, cũng tuyệt đối mang tính vũ nhục với nam Omega.

Hệ thống: "Không thì chúng ta đợi đám người kia báo danh xong lại tới?"

Lục Bạch lắc đầu, "Không cần, bây giờ đăng ký luôn đi. Nhân số báo danh chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, dù sao thời gian thực nghiệm chỉ có hai tuần, mà chơi trò sắm vai mười bốn nhân vật là có thể đổi được một căn nhà ở thủ đô, ai lại không muốn mộng đẹp một bước lên trời chứ?"

Quả nhiên, nháy mắt khi Lục Bạch xuất hiện ở chỗ báo danh, ngay cả bên phía Beta cũng đều cùng bùng nổ theo. Bởi vì Lục Bạch là Omega duy nhất không liên hệ trước với phía chính phủ, mà chủ động đứng báo danh ở trước mặt mọi người.

Quan trọng là vẻ ngoài của Lục Bạch đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ về Omega của công chúng. Eo thon chân dài, màu da tuy rằng tái nhợt nhưng gương mặt quá mức tinh xảo ngược lại có vẻ có chút bệnh trạng làm rung động lòng người. Biểu cảm lạnh nhạt, quần áo vây kiến thân thể từ đầu đến chân, bao gồm cả tuyến thể sau cổ cũng bị mái tóc đen nhánh che lại kín kẽ. Loại cấm dục không chút biến sắc này luôn luôn là dáng vẻ có thể khiến Alpha dâng lên ham muốn chinh phục nhất.

"Ui! Cục cưng bé nhỏ, sao lại một mình tới thế này? Ngửi mùi hương của em, còn chưa bị đánh dấu qua nha! Chỉ là một căn nhà mà thôi, chi bằng theo anh trai, anh trai cho em có chỗ che mưa che nắng?" Một Alpha ở bên cạnh có lá gan lớn, giọng điệu ngả ngớn khiêu khích Lục Bạch.

Lục Bạch cũng không để ý đến gã.

Ngay lập tức đám Alpha kia liền phát ra tiếng cười, "Haizzz, người anh em, cục cưng bé bỏng người ta chướng mắt cậu kìa!"

Tên kia lại là một kẻ thật sự vô lại, không những không có nửa phần khó chịu, lời nói ra còn càng thêm khó nghe, "Bây giờ không có việc gì thì chướng mắt, chờ cậu ta đến kỳ dịch cảm, sợ không phải là cầu xin anh em cùng nhau ch*ch sao?"

Nơi này có vài người nghe không được, nhanh chóng nhíu mày. Nhưng bọn họ còn không kịp ngăn cản, Lục Bạch bên kia sau khi điền xong phiếu báo danh liền xoay người đi tới trước mặt tên Alpha nói mấy lời lẽ ngông cuồng lúc nãy.

"Sao nào? Hối hận thì hôn anh một cái, chờ vào đó anh đây giúp em... A!"

Những lời này gã còn chưa nói xong đã bất ngờ bị Lục Bạch bóp chặt cổ, bụng cùng lúc ăn ngay một phát đá mạnh.

Đúng là so về sự khỏe khoắn thì thân thể Lục Bạch không bằng Alpha, nhưng cậu cũng coi như là có kinh nghiệm đánh nhau phong phú. Hơn nữa với thân phận là dược tề sư nên biết đánh nơi nào đau nhất, cũng như nơi nào có thể làm người khác lập tức mất đi năng lực phản kháng.

Nói trắng ra là, nếu thân thể Lục Bạch tốt hơn một chút, một đá này có thể trực tiếp tiễn tên kia đi.

"..." Alpha kia ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, nửa ngày vẫn chưa đứng lên được.

Lục Bạch cúi thấp người xuống, nắm lấy tóc của gã bắt ép gã nhìn thẳng vào mình, "Tính tình của tôi không tốt, cho nên phiền anh lặp lại một lần nữa. Vừa rồi anh gọi tôi là cái gì?"

"..." Alpha kia đối diện với tầm mắt của Lục Bạch, có loại cảm giác sợ hãi như bị rắn độc nhìn trúng, Hơn nữa vì đau đớn, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, run run không dám nói lời nào.

Tay Lục Bạch dùng sức, ngay lập tức kéo đầu của tên Alpha kia hướng lên trên thêm 30cm"Tôi hỏi anh sao anh không trả lời? Mỗi một Alpha sau khi thành niên đều phải phục vụ ở trong quân đội ba năm, trưởng quan của anh không dạy anh lễ phép cơ bản sao?"

Dáng vẻ Lục Bạch cao cao tại thượng thu thập Alpha này quá mức tàn nhẫn, khiến cho những Alpha cao ngạo khác ở xung quanh bất mãn.

"Giả vờ mạnh mẽ cái gì?" Có một Alpha không quen nhìn bộ dạng nằm trên mặt đất của tên kia, nhưng gã càng không quen nhìn một Omega như Lục Bạch ở trước mặt người khác kiêu căng ngạo mạn.

"Dẫu sao cũng chỉ là một công cụ sinh sản, mày dám báo danh chính là tới tìm ch*ch, mày..." Lời gã còn chưa nói xong đã bị Lục Bạch trở tay tát một cái vào mặt. Vừa định phản kháng, Lục Bạch liền sút một cú vào cẳng chân, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Lần này, Lục Bạch bóp lấy cổ hắn ta, "Dựa theo luật pháp, Alpha ở trước mặt người khác ra tay với Omega, cho dù tôi đánh chết anh cũng là phòng vệ chính đáng."

"Mày dám!"

Lục Bạch bình tĩnh hỏi lại, "Vì sao không dám? Nhiều người như vậy đều thấy, là anh vung tay lên định đánh tôi trước không phải sao?"

Giọng nói của Lục Bạch không lớn không nhỏ, "Tuyến thể của tôi bị tổn thương, cho nên có chứng hỗn loạn pheromone. Bất luận là Alpha nào dám tùy tiện tới gần tôi, đều phải chuẩn bị tốt tinh thần bị tôi đánh lại."

"..." Một đám Alpha ban đầu không chút kiêng nể gì phóng thích pheromone, trong nháy mắt đều thành thật thu lại pheromone của mình.

Mọi người đều biết, một khi Omega bị hỗn loạn pheromon thì đa số đều lâm vào trong thống khổ, không có cách nào giảm bớt. Tuy nhiên có một bộ phận nhỏ Omega sẽ bởi vậy mà trở nên đặc biệt có tính công kích. Vào thời điểm Alpha ở xung quanh gây ra kích thích, Omega này xuất phát từ bản năng bảo vệ chính mình sẽ ra tay giết người.

Rất rõ ràng, Lục Bạch chính là thuộc về một bộ phận nhỏ kia.

Nơi báo danh vốn dĩ có chút ầm ĩ, nháy mắt yên tĩnh đến mức lá rơi có thể nghe thấy tiếng.

Hệ thống nói với Lục Bạch, "Có khi nào anh sẽ vì vậy mà mất đi tư cách tham gia không?"

Trong lòng Lục Bạch lại hiểu rõ, "Nếu tôi không đoán sai, chúng ta không chỉ không mất đi tư cách, thậm chí còn có người đưa tới cửa cho tôi chỗ dựa."

Hệ thống: "Là ai?"

Lục Bạch: "Hạ Cẩm Thiên."

Hệ thống ngay lập tức khắc kinh hãi: "Sao anh ta có thể ở thế giới này được?"

Giọng điệu của Lục Bạch vô cùng chắc chắn: "Thế giới trước anh ấy cũng xuất hiện. Chính là Phó Chiêu."

Hệ thống hoàn toàn không hiểu được. Dựa theo quy định của tổng cục xuyên nhanh, trừ phi là người làm nhiệm vụ, nếu không kể cả Chủ Thần và Thiên Đạo cũng không thể tham gia quá mức vào sự vận chuyển của thế giới. Bằng không Chủ Thần cần gì vì mở rộng năng lượng của mình mà cực khổ nuôi dưỡng cổ trùng ở các thế giới. Chỉ cần để dân chúng ở thế giới này lầm than là xong.

Bao gồm cả Thiên Đạo cũng vậy. Ông ta có thể thông qua pháp tắc tới chế ước Chủ Thần, yêu cầu Chủ Thần ở thời điểm sáng tạo các thế giới nhất định phải làm cho nhóm vai chính thoạt nhìn trông trời quang trăng sáng. Nhưng Chủ Thần sau lưng gian lận, ông ta cũng không có cách nào biết, nếu không Lục Bạch sẽ không xuất hiện ở chỗ này. 

Nhưng bây giờ Lục Bạch lại nói với nó, Hạ Cẩm Thiên vậy mà lại có thể đi theo cậu cùng xuyên qua các thế giới? Chẳng lẽ Hạ Cẩm Thiên cũng là người làm nhiệm vụ được hệ thống trói định?

Lục Bạch: "Làm sao mà được? Cậu không phát hiện thế giới trước ở thời điểm tôi gần chết anh ấy mới hồi phục ký ức sao? Hơn nữa anh ấy cũng không dám nói thẳng, mà dùng ám chỉ nói rằng sẽ cùng xuyên với tôi."

Hệ thống: "Cho nên Hạ Cẩm Thiên là Thiên Đạo? Thiên Đạo sợ không đấu lại được Chủ Thần cho nên tới làm chỗ dựa cho anh?"

Lục Bạch: "Vậy thì không có khả năng. Cậu có nhớ hai thế giới trước, giá trị hảo cảm của học trưởng đối với tôi là bao nhiêu không?"

"Một trăm phần trăm."

"Đúng. Nếu Thiên Đạo thật lòng thích tôi, cho dù loại hình thích của ông ta là gì thì ông ta sẽ nhẫn tâm đưa tôi tới nơi này chịu khổ sao?"

"..." Hệ thống á khẩu không trả lời được.

"Trong mắt Chủ Thần, tôi là một món ngon mỹ vị. Trong tay Thiên Đạo, tôi là một quân cờ có thể quyết định thắng bại giữa ông ta và Chủ Thần. Giống như Long Kiêu, làm sao Thiên Đạo sẽ sinh ra tình cảm với một công cụ?"

"Nếu ông ta thật sự có, vậy thì làm sao kìm lòng mà thờ ơ lạnh nhạt lâu như vậy mới xuất hiện?"

Hệ thống ngay lập tức khó chịu, "Không, không nghĩ tới bọn họ nữa, anh còn có tôi mà!"

Nhưng nói xong cái này, hệ thống lại càng thêm lo lắng, "Vậy nếu Hạ Cẩm Thiên không phải Thiên Đạo phái tới, thì thân phận của anh ta là gì chứ?"

Hệ thống là thật sự sợ hãi thay Lục Bạch. Lục Bạch chỉ là một người bình thường, nếu không phải có pháp tắc che chở, chỉ sợ sống không được đến hiện tại.

Từ từ, pháp tắc?

"Cậu nghĩ ra rồi?"

"Nhưng, nhưng pháp tắc không phải do Thiên Đạo định ra sao?" Hệ thống hoàn toàn ngây ngốc.

Lục Bạch lại nhịn không được cười, "Ai nói với cậu pháp tắc là do Thiên Đạo định ra?"







-------------------------

Cắn ngươi: Chồng yêu của bé Bạch hóa ra rất mạnh, rất mạnh đó~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net