TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (20)

----------------------------------


Cho dù là ở thế giới nào, Sở Nhiên đều chưa bao giờ dùng tới thủ đoạn cứng rắn như vậy. Lục Bạch cảm thấy mới mẻ, đánh giá Sở Nhiên một lượt rồi hỏi, "Học trưởng độc đoán như vậy không phải hơi không công bằng sao?"

Giọng điệu của Sở Nhiên cực kỳ nghiêm túc, "Những chuyện này không phải em làm, bọn họ lại muốn dùng nó để công kích em. Đãi ngộ như vậy đối với em mà nói vốn dĩ chính là không công bằng."

Lục Bạch ngay lập tức sửng sốt.

Từ khi sinh ra đến bây giờ, chỉ có mấy năm đầu sống ở cô nhi viện là Lục Bạch còn có những ngày tháng trôi qua yên ổn.

Bắt đầu từ đối tượng nhận nuôi đầu tiên cho đến sau này nhiều lần thay đổi kim chủ, mỗi một người mà Lục Bạch từng gặp đều giống như bản thân phải chịu đựng một loại tra tấn mới.

Phản bội, lừa gạt, những thương tổn không có chừng mực cùng tra tấn, bao gồm cả sự lạnh nhạt, thờ ơ của người xung quanh. Chưa bao giờ có người chủ động đưa tay về phía Lục Bạch, ôm cậu một cái, nói với cậu những điều đó là không công bằng.

Cho dù Lục Bạch xuyên qua hai thế giới, cuối cùng ở thế giới này do thám biết được bản thân mình chỉ là quân cờ của vận mệnh, điều cậu nghĩ tới nhiều nhất cũng không phải là không cam lòng, mà là làm như thế nào để tự bảo vệ mình.

Dù sao đối với Lục Bạch mà nói, bản thân tồn tại đã rất gian nan, công bằng hay không công bằng cũng đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vậy, khi nghe được câu nói của Sở Nhiên, tâm trạng Lục Bạch lại là ngũ vị tạp trần*, khó được lúc hỏi lại anh một câu, "Vậy vì sao trước đây học trưởng không để ý đến em?"

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Để hỏi ra được câu hỏi khó khăn này, Lục Bạch cũng đã dốc hết tâm can.

Nếu Sở Nhiên thật sự là pháp tắc, vậy một đường Lục Bạch trải qua đã không chỉ là không công bằng nữa. Nếu ở các thế giới anh đều có thể thiên vị cậu, vậy vì sao trước khi xảy ra thương tổn anh không bảo vệ tốt Lục Bạch chứ?

Bởi vì Lục Bạch nguyên bản không tốt sao? Không sạch sẽ bằng Lục Bạch các thế giới nhỏ sao? Không bằng Lục Bạch nơi này khiến người khác đau lòng sao?

Hiếm khi Lục Bạch có loại cảm xúc tủi thân này, bởi vì cậu đối diện với chuyện gì cũng đều vô cùng bình tĩnh. Nhưng vì người trước mặt là pháp tắc đại diện cho công bằng, Lục Bạch cuối cùng nhịn không được muốn một lời giải thích cho quá khứ của chính mình.

Tay Sở Nhiên dừng ở trên đỉnh đầu Lục Bạch chậm rãi rơi xuống, cuối cùng đè lại phía sau lưng Lục Bạch, ôm cậu vào trong lồng ngực.

"Không phải. Không phải là anh không để ý tới em." Sở Nhiên thở dài, "Cho dù là ở thế giới nào, em vẫn luôn là tồn tại đẹp đẽ nhất trong lòng anh."

"Là anh không tốt, không thể trợ giúp em ngay từ đầu." Có một vài điều Sở Nhiên không có cách nào nói rõ được. Chỉ là may mắn Lục Bạch cũng không đòi hỏi gì nhiều ở Sở Nhiên như vậy.

Giống như hai câu giải thích không quan trọng này đã là đủ rồi, Lục Bạch thuận thế kết thúc đề tài, cùng Sở Nhiên nói sang chuyện kế tiếp.

"Còn hai ngày nữa sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp. Mọi người định khi nào đưa bọn em qua đó?"

"Em đừng nóng nảy, đi cuối cùng cũng được." Nhắc tới thực nghiệm này, Sở Nhiên cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết, "Lục Bạch, anh hỏi em lần cuối nhé, em thật sự muốn đi sao?"

"Em là Omega chưa bị đánh dấu, sau khi đi vào, mối nguy hiểm không chỉ là những người tham gia thực nghiệm, mà còn chính là phạm nhân ở trong nhà giam đặc biệt. Bọn em dù sao cũng ăn ở cùng một chỗ, vòng đeo cổ Omega chưa chắc có thể bảo vệ em. Đám người đó đều là tội phạm cực kỳ hung ác, mà những cảnh ngục kia vì để có thể khống chế bọn họ cũng hung tàn không kém."

"Những cuộc thực nghiệm này đều chưa từng có người nào thành công, cho nên anh không thể bảo đảm an toàn của em được. Lục Bạch, như vậy em vẫn muốn đi sao?"

"Đi chứ." Lục Bạch gật đầu, "Danh sách đã báo ra ngoài, nếu em chưa lâm trận đã lùi bước, đúng là có thể trốn ở nhà của anh, nhưng quyền bình đẳng mà quân bộ muốn đạt được sẽ trở thành trò cười."

"Còn về những Alpha đó, bọn họ muốn chạm vào em, không bằng trước tiên nằm mơ đã."

Sở Nhiên gật đầu, lại lần nữa ôm lấy Lục Bạch, "Mọi chuyện đều phải cẩn thận, anh sẽ ở bên ngoài nhà giam đợi lệnh. Một khi xảy ra vấn đề, anh sẽ lập tức chạy tới bên cạnh em."

Lục Bạch lại cười, "Không cần lo lắng, chỉ cần em có không gian để thở dốc, em sẽ không để bản thân bị dẫm chết."

Sở Nhiên gọi Lục Bạch tới đây chính là muốn dặn dò cậu về vấn đề an toàn. Hai ngày kế tiếp sẽ là thời điểm Sở Nhiên bận nhất, anh sợ mình không kịp gặp Lục Bạch.

Vì thế, sau khi nói xong chuyện sắp xếp tiếp theo, Sở Nhiên kêu thân tín của mình đưa Lục Bạch trở về.

Lục Bạch làm theo yêu cầu của Sở Nhiên, hệ thống lại nhịn không được thở dài, "Sao tôi lại cảm thấy lời giải thích vừa rồi của anh ta giống như làm cho có lệ vậy nhỉ?"

Cho dù Sở Nhiên có nỗi khổ tâm gì, nhưng khó được lúc Lục Bạch thổ lộ tình cảm, lẽ ra anh nên dùng phương thức làm cho người khác an tâm hơn để giải thích với Lục Bạch. Dễ dàng xin lỗi như vậy, giống như Lục Bạch là đang cố tình giận dỗi, anh thì tiện tay trấn an động vật nhỏ, một chút cũng không nhìn tới thành ý của cậu.

Lục Bạch lại lắc đầu, "Không, thật ra như này đã là lời giải thích tốt nhất rồi."

"Bởi vì vốn dĩ Chủ Thần có thể làm những việc như này ở thế giới nhỏ, chính là sai lầm của pháp tắc. Mà những người khác còn có một cơ hội làm lại từ đầu, cố tình tôi bị đưa tới nơi này làm quân cờ, chính là thất trách lần thứ hai của anh ấy."

"Nếu anh ấy không chú ý tới tôi, vậy chứng minh năng lực pháp tắc của anh ấy không đủ. Nếu anh ấy chú ý tới tôi, lại không thể kịp thời cho tôi công bằng, đây chính là thất trách lần thứ ba."

"So với việc cho tôi một đống lời giải thích không có tác dụng gì, không bằng nói một lời xin lỗi thật chân thành với tôi. Khoảng không 3000 thế giới, pháp tắc phải làm thẩm phán cho nhiều người như vậy, so với những người đã chết đi đó, ít nhất tôi còn sống."

"Dù sao thái độ của anh ấy cũng thành khẩn, tôi có thể tha thứ." Thời điểm Lục Bạch nói ra câu này, tâm trạng dường như rất tốt.

Hệ thống không thể hiểu được, thậm chí cảm thấy sự rộng lượng của Lục Bạch giống như có bệnh.

Nhưng Lục Bạch lại nói tiếp, "Mười mấy năm tôi làm thế thân cho người khác, Sở Nhiên có thể xuyên qua thân thể của Lục Bạch nhìn ra được linh hồn của tôi, vậy tôi có thể tha thứ cho lỗi lầm của anh ấy."

"So với không công bằng, tôi càng sợ bản thân mình biến mất hơn."

"..." Hệ thống lâm vào trầm mặc hồi lâu, trong nháy mắt này, nó không biết mình phải dùng ngôn từ gì mới có thể an ủi được Lục Bạch. Thậm chí nó cảm thấy, cả đời của Lục Bạch giống như đều là sống thay cho người khác. Bao gồm cả hiện tại, Lục Bạch sắm vai cũng vẫn là cuộc đời của người khác. Dường như cậu chưa bao giờ thật sự sống cho chính mình.

Nếu nói Chủ Thần là hung thủ tội ác tày trời, Thiên Đạo là tội phạm bắt cóc lạnh nhạt vô tình, vậy sự tồn tại của hệ thống không phải là một sự thương hại khác đối với Lục Bạch hay sao?

Lục Bạch lại đột nhiên an ủi nó, "Đừng nghĩ như vậy. Có cậu rất tốt."

"Có cậu ở đây, tôi mới có thể luôn luôn nhớ rõ bản thân mình là ai."

Cậu là Lục Bạch, không phải bất kỳ Lục Bạch nào của thế giới nhỏ, mà là Lục Bạch muốn lợi dụng những thế giới này làm ván cầu để tìm cách trở lại thế giới thuộc về chính mình, có thù báo thù, có oán báo oán!

Lục Bạch gần như lạnh lùng xé xuống những cảm xúc không nên có của bản thân.

Mà trên mạng lúc này lại bởi vì thủ đoạn cứng rắn cấm không cho bất cứ cư dân mạng nào thảo luận về Lục Bạch của Sở Nhiên mà sinh ra sóng to gió lớn. Đặc biệt là sau khi tin tức hội trưởng của Hiệp hội Omega bị bãi nhiệm ở nhà nghỉ ngơi được truyền ra, càng làm cho mọi người sinh ra tò mò với Lục Bạch.

Thậm chí tin tức tai nạn máy bay Lục Bạch bị bôi nhọ hại chết cha mẹ năm đó cũng trực tiếp bị xóa mất. Cùng lúc đấy, kênh truyền thông năm đó Lục Nguyên tham gia phỏng vấn, còn cùng y loan tin Lục Bạch ngấm ngầm hại người trực tiếp bị xét xử dựa theo tuyên bố vi phạm quy định về tin tức. Kế tiếp khẳng định còn có cuộc xử phạt lớn hơn nữa.

Những biến cố liên tiếp này ngay lập tức khiến cho mọi người chú ý. Ngay cả tin tức nổi bật về buổi thực nghiệm cũng bị mọi người xem nhẹ.

Nhưng lần này Sở Nhiên hạ quyết tâm không cho phép trong công chúng xuất hiện trường hợp có những bàn tán không tốt về Lục Bạch. Sau khi văn kiện dài đến mười trang được giao lên, những người đó đúng là không còn cách nào lại tiếp tục nói xấu Lục Bạch nữa.

[Không phải chứ? Omega này rốt cuộc có lai lịch gì? Năng lực lớn như vậy sao? Đến cả hội trưởng Hiệp hội Omega cũng phải chịu liên lụy.] 

Kết quả những lời này căn bản không phát ra ngoài được, người tham dự thảo luận còn trực tiếp bị cảnh cáo.

[Bị điên à? Omega nhiều như vậy, vì sao cứ nhất định phải chọn một người có lịch sử đen? Bình thường sao không thấy nói tin tức giả không tốt, cố tình lại nói ngay lúc này, đây là cố ý muốn tẩy trắng hả?] Người này mới vừa đăng câu hỏi lên mạng, toàn bộ Weibo chưa có người xem mà hòm thư của hắn đã nhiều thêm một đơn cảnh cáo của luật sư.

Không chỉ có như thế, những Alpha nhìn ảnh chụp của Lục Bạch rồi suy nghĩ bậy bạ, ý dâm không ngừng, cũng đều nhanh chóng bị cảnh cáo.

Cuối cùng mọi người phát hiện, chỉ cần bọn họ có thể thảo luận chính xác, cho dù là nghi ngờ hợp lý cũng sẽ không nhận phải cảnh cáo và thư của luật sư. Dần dần hiểu rõ ý tứ của phía trên. Đây là muốn mọi người chuyên chú vào nội dung của thực nghiệm, chứ không phải quá mức nghiên cứu xem rốt cuộc người tham gia thực nghiệm là người nào.

Nhưng cách làm này đối với nhóm Omega có tư tưởng và lối sống cũ trong diễn đàn Omega là vô dụng.

[Nói cái gì mà để chuẩn bị cho quyền bình đẳng, nhưng cuối cùng còn không phải chọn một người phù hợp với yêu cầu của Alpha sao?]

[Còn là người có quá khứ như vậy nữa, thật sự quá ghê tởm. Trai xinh gái đẹp không được à? Một hai phải tìm người giống như thế thân cho vai chính trong tiểu thuyết để đưa vào. Tôi muốn nôn rồi đấy.]

[Cho nôn cùng với. Tôi có suy đoán như thế này, mọi người nghe thử xem! Cái tên Lục Bạch này không chừng sau khi vào ngục giam sẽ thật sự làm ra cái chuyện gì mà dùng tình yêu để cảm hóa mọi người, ban ngày nhận hết ức hiếp, đêm đến lại làm mấy thứ...]

[Đừng nói nữa, cậu không thấy hội trưởng Hiệp hội Omega bởi vì phản đối chuyện này mà bị bãi nhiệm sao? Nhà tôi có thân thích trong quân đội, nói là cao tầng quân đội, cũng chính là người thừa kế Sở gia Sở Nhiên dốc hết sức tiến cử đó.]

[Tôi có một anh trai ngày đó vừa lúc tới quân đội, thấy Sở Nhiên và Lục Bạch. Anh ấy chính tai nghe thấy Lục Bạch kéo tay Sở Nhiên kêu học trưởng. Còn một chuyện nữa chính là nghe nói tên Lục Bạch này đẹp đến không thực.]

[Nhìn Lục Nguyên thì cũng biết là cậu ta đẹp rồi! Nhổ vào! Quân đội và Sở Nhiên đều là rác rưởi!]

Sở Nhiên không hy vọng Lục Bạch ở trên mạng bị mắng, mà anh cũng thật sự làm được. Nhưng ngược lại bản thân lại trở thành tấm chắn.

Nhóm Omega này đều cảm thấy là Sở Nhiên bị sắc đẹp mê hoặc cho mất trí, sôi nổi đâm anh thành cái sàng.

Thanh danh của Sở Nhiên từ trước đến nay đều vô cùng tốt đẹp, lần này lật xe, cũng nhận được sự đồng tình của không ít người.

Sở Phồn nhìn những lời chửi rủa trên mạng đó, nhịn không được trêu chọc anh một câu, "Haizzz, bị mắng thảm như vậy mà lại không được người nào đó quan tâm!"

Thấy Sở Nhiên không nói gì, Sở Phồn lại càng cảm thấy anh trai nhà mình có phần đáng thương, ra chiều anh em tốt vỗ vỗ bả vai Sở Nhiên, "Anh à, thích người ta thì theo đuổi thôi, trộm làm những việc này cũng đâu ai biết cho!"

"Hơn nữa có phải sau này Lục Bạch muốn vào quân đội đúng không? Em nói anh nghe nè, phía trên xem qua lý lịch, có không ít người rất coi trọng cậu ấy. Anh chắc chắn sau khi phát sóng trực tiếp xong, không có ai liều mạng cũng phải tìm cậu ấy lôi kéo quan hệ sao?"

"Gần quan được ban lộc nha!"

Sở Nhiên nhíu mày, duỗi tay đẩy em trai ra, "Bây giờ là thời điểm nói những cái này sao? Đi xem lại bố phòng lần nữa đi, cần phải bảo đảm không xảy ra sai sót."

(*) Bố phòng: bố trí binh lực để phòng thủ.

Sở Phổn bị đuổi đi, rốt cuộc không thể không đi làm việc. Mà Sở Nhiên quay đầu liền tham dự vào một đống việc bận rộn, còn về phần những tiếng mắng chửi trên mạng đó, anh hoàn toàn không để vào mắt.

Nhưng thật ra Lục Bạch đã thấy, còn rất có hứng thú nhướng mày.

Cậu không nói chuyện, nhưng hệ thống lại biết, Lục Bạch đã tức giận.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net