TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:> trên Wattpad nhaaa

-----------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (25)

-----------------------------------


Tương tự với Long Kiêu ở bên ngoài suy tính âm mưu, nhưng bài đăng lần này của Lục Bạch nói một cách nghiêm khắc thì tuy rằng hot, lại không gây ra sóng to gió lớn ngay từ đầu như vậy. Thậm chí còn bị mắng rất nhiều.

Thứ nhất, là bởi vì cậu viết ở trên diễn đàn Omega. Thứ hai, là bởi vì Lục Bạch đã đăng bài viết ở diễn đàn Omega, nhưng không phải là đề cập tới chuyện quyền bình đẳng, cũng không phải cái gì mà Omega độc thân càng thoải mái hơn, mà là chuyện yêu đương vô cùng đơn thuần lỗi thời!

Đúng vậy, bài viết này Lục Bạch dùng tên giả, viết theo cái nhìn của Lục Nguyên, trần thuật lại toàn bộ tình yêu của y và Long Kiêu.

Thanh mai trúc mã, từ học đường đến váy cưới. Lục Nguyên từ nhỏ đã đặc biệt được thiên vị. Cha mẹ, anh trai nhỏ hàng xóm sau này sẽ trở thành vị hôn phu, gần như những người từng chạm mặt Lục Nguyên đều đồng loạt thích y.

Dù sao tính cách Lục Nguyên tốt, hoạt bát, hiểu chuyện lại còn thiện lương hồn nhiên. Thậm chí ngay cả người em trai song sinh có tính cách tối tăm, ngoại hình giống Lục Nguyên như đúc cũng đối xử với y vô cùng vô cùng tốt. Ngày tháng trôi qua giống như không bao giờ biết buồn khổ.

Chỉ có thể nói, Lục Bạch thật sự viết quá giỏi. Cậu vô cùng hiểu biết hiện tại nhóm Omega rốt cuộc đang khát vọng cái gì, cũng biết nguyên nhân bọn họ liều mạng để giành được tiếng nói cho mình là vì điều gì.

Ai mà không muốn có một gia đình tràn ngập tình yêu và ấm áp chứ?

Đáng tiếc chính là, Omega của thế giới này, rất nhiều người trong số bọn họ đến cả dũng khí để mơ mộng điều này cũng không có.

Bởi vậy, bài viết này của Lục Bạch vừa đăng lên, phía dưới đã bị bình luận mắng chửi bao phủ.

[Đây là giấc mơ hão huyền gì vậy? Chủ nhà có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không đó?]

[Gia đình hạnh phúc tôi tin, vị hôn phu thanh mai trúc mã tôi cũng coi như là tin đi. Nhưng mà đứa em trai kia của cậu cũng yêu thương cậu thì quá vô lý rồi đấy!]

[Đúng vậy, đúng vậy. Cuộc đời giống nhau như đúc, sống sờ sờ bị cậu biến thành tấm gương để so sánh, em trai cậu vậy mà còn cam tâm tình nguyện yêu thương cậu á? Mẹ nó đây là cái thứ thảo mai gì vậy?]

Một đám người ở bình luận liều mạng tìm kiếm lỗ hổng trong bài viết, giống như chỉ cần bài đăng này là giả là có thể làm bọn họ thêm tỉnh táo, ý thức được rằng cái nhìn của thế giới này đối với Omega nhìn thì như ưu ái nhưng sự thật lại đầy trách móc nặng nề, đáng sợ và ác ý tới cỡ nào.

Hệ thống chỉ mới đăng bài viết lên chưa đến hai tiếng đồng hồ, cũng đã bị mắng đến nhảy lên đứng đầu trang.

"Được chưa? Tôi cảm thấy bọn họ đều không tin." Cho dù hệ thống hiểu rõ mục đích của Lục Bạch, nhưng vẫn không biết cái bài đăng này có thể làm được cái gì.

Nhưng ngay sau đó Lục Bạch lại kêu nó đăng bài viết thứ hai lên, "Nghĩ biện pháp đăng tin tức đám người cao tầng của Hiệp hội Omega trước đây mắng tôi lên."

"Anh muốn thu thập đám người từng mắng anh?" Hệ thống không hiểu, "Cái này lại là vì cái gì?"

"Vì thoát khỏi diện liên quan." Lục Bạch nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Đăng luôn cả danh sách mà lúc trước hội trưởng Hiệp hội Omega muốn dự tuyển lên đi."

"Cái này tôi không có."

Lục Bạch cười: "Tôi có."

Hệ thống khiếp sợ: "Làm sao anh biết được cái đó?"

Trong giọng nói của Lục Bạch hiếm khi có một tia khoe khoang, "Học trưởng cho tôi."

Hệ thống sửng sốt, Lục Bạch không gọi là Sở Nhiên, cũng không phải gọi Pháp Tắc, mà là dùng xưng hô "học trưởng" trước đây. Như vậy nhìn thì bình thường, nhưng thật ra xưng hô thân mật cũng đã là giới hạn cao nhất Lục Bạch có thể làm được.

Mà điều khiến hệ thống đau lòng nhất, vẫn là trong giọng nói của Lục Bạch có sự thỏa mãn đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra được.

Hệ thống hiểu rõ, Sở Nhiên có được sự thiên vị như vậy, có lẽ là do Lục Bạch một đường lăn lê bò lết, lần đầu tiên chạm vào được một chút ánh sáng.

Mặc dù cuộc sống vẫn khó khăn và không công bằng như cũ, nhưng Lục Bạch lại có thể thật cẩn thận che chở một chút ánh sáng như vậy, chiếu sáng chính bản thân mình.

Hệ thống đột nhiên khổ sở thay cho Lục Bạch, nhưng nó không có nói ra, mà làm theo lời Lục Bạch nói. Lục Bạch cũng đang yên lặng suy tính, chờ kết quả lên men của hai việc này.

Dù sao bản thân chuyện Lục Bạch bị Hiệp hội Omega từ chối đã giảm bớt đi sự liên quan giữa cậu và Hiệp hội. Mà Lục Nguyên là vị hôn thê lúc trước của Long Kiêu, thời gian còn hôn ước lại rơi vào trong phạm vi được Hiệp hội Omega đề cử, điều này sẽ một bước đẩy Hiệp hội Omega tới bên cạnh Long Kiêu.

Đây là một đoạn chiến tranh không có khói thuốc cũng không có bất cứ đánh nhau gì, điều quyết định thắng thua ở đây, không chỉ là về năng lực bày trận, mà còn so về vận may mắn.

Nhưng Lục Bạch biết rõ, mình chưa từng có may mắn. Cho nên cậu muốn bảo đảm mỗi một nước cờ của mình đều đi cực kỳ chính xác.

Mà trước mắt điều Lục Bạch cần phải quan tâm cũng không chỉ ở trên mạng, càng phiền phức hơn vẫn là hiện thực.

Đúng là ban ngày cậu ra oai phủ đầu làm người tham gia sắm vai cảnh sát tạm thời trở nên tỉnh táo. Nhưng người tốt chỉ cần sống ở trong chảo nhuộm, khi nào bị nhuộm đen cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Dựa vào phản ứng buổi sáng của hắn cũng biết người này không phải loại có ý chí cực kỳ kiên định, sau này có lẽ còn sẽ lên men càng thêm âm trầm.

Dù sao, hắn trơ mắt nhìn những cảnh sát thật khác bừa bãi quát mắng phạm nhân, bản thân theo chân so sánh với bọn họ, cùng với nói là chơi đồ hàng, không bằng nói là sợ hãi Lục Bạch cho nên giống như con chó kẹp chặt cái đuôi lại. Chỉ cần trở lại ký túc xá sẽ bị những người đó cười nhạo.

Mặc dù kỳ túc xá của bọn họ cách nhau một tấm kính, hắn nghe không rõ cụ thể những cảnh sát thật đang nói cái gì. Nhưng chỉ cần bọn họ cười, hắn sẽ nghi ngờ có phải đang cười nhạo mình hay không. Chỉ cần bọn họ mở miệng, hắn sẽ nghi ngờ có phải đang bàn tán về mình hay không. Chỉ cần bọn họ vươn ra ngón tay, hắn sẽ nghi ngờ có phải đang chỉ trỏ mình hay không.

Cứ thế mãi, lòng người tất nhiên thay đổi.

Nhưng người tham gia sắm vai phạm nhân cũng giống vậy.

Tuy rằng tạm thời an toàn làm cho bọn họ có thể rúc ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng giữa trưa ăn cơm, khi đồ ăn từ bên ngoài cửa sổ được đưa vào, bọn họ mới hiểu rõ cảnh ngộ hiện tại của chính mình.

Nhạt nhẽo vô vị, giống như nước luộc không cho muối. Đồ ăn như vậy nếu ở bên ngoài, bọn họ sẽ không bao giờ ăn.

Nhưng sau khi trải qua một hồi phong ba ban ngày, bọn họ vậy mà cũng yên lặng ngồi ăn. Thậm chí không có bất cứ người nào kháng nghị "Đồ ăn này còn chẳng bằng cơm cho heo ăn."

Trước màn hình TV, khán giả khó được lúc nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp, đều sôi nổi thở một hơi nhẹ nhàng.

[Ngày đầu tiên đã trôi qua. Ăn xong cơm chiều chính là thời gian nghỉ ngơi.]

[Đúng! Tôi cảm thấy chỉ cần tên cảnh sát kia không mắc lỗi, bọn họ chắc chắn có thể bình an vượt qua hai tuần này.]

Thật có thể sao?

Lục Bạch không cảm thấy như vậy. Dù sao cách vách bọn họ còn có một đám tội phạm như hổ rình mồi. Hơn nữa những người này phục tùng bọn họ cũng không phải là phục tùng như vẻ bên ngoài.

Pháp luật bằng bạo lực đã làm cho bọn họ sinh ra sợ hãi từ đáy lòng. Mà loại sợ hãi này một khi sinh ra, liền đại diện cho việc bọn họ bởi vì hoàn cảnh mà hoàn toàn nhập diễn, coi bản thân trở thành tội phạm nơi này.

Quả nhiên, cơm chiều qua đi, chính là im lặng kéo dài.

Con người của hiện tại, điện thoại luôn không rời tay. Thế giới giả tưởng cũng là cuộc sống, bọn họ không có khả năng rời xa khỏi những ngày tháng không có internet.

Mà dạ dày có đồ ăn, sau khi ăn no, cơ thể của bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy trống rỗng.

Nhưng bây giờ bảo bọn họ nói chuyện với nhau, bọn họ lại không dám. Chỉ có hai người trước khi tiến vào đã quen biết, ghé vào cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện.

Tội phạm ở nhà tù đối diện nhìn thấy, đều nhịn không được cười nhạo một tiếng.

"Mấy người cười cái gì?"

"Cười bọn mày diễn không giống." Trong đó có một người ngồi xổm bên cạnh song sắt, nhìn vào bên trong, "Không ai nói cho bọn mày biết, trong ngục giam cũng chia ba bảy loại sao?"

"Có ý gì?" Âm lượng lúc nói chuyện với nhau không được quá lớn, bởi vậy thật sự có người vì lòng hiếu kỳ mà tới gần nghe gã đang nói cái gì.

"Bọn mày rất nhàm chán đúng không? Vốn dĩ chính là sắm vai nhân vật, không bằng chơi thật một chút!"

"Hiểu biết lẫn nhau giữa bọn mày quá ít đấy! Ít nhất phải biết cả bọn phạm vào tội gì mới vào đây, vậy mới biết làm như thế nào để né tránh nguy hiểm."

"Ví dụ như cục cưng bé nhỏ kia của bọn mày." Người này nhại lại cách gọi mà tên cảnh sát thật gọi Lục Bạch trước đó, "Bọn mày nghe rồi đó, nó là tội phạm giết người, hơn nữa mạng người trên tay không ít. Mày thấy vòng điện cực kia không? Đây là tượng trưng cho nguy hiểm. Toàn bộ nhà giam đặc biệt cũng không có mấy người đeo. Trước khi cục cưng kia tới, chỉ có một thằng nhóc mới tám tuổi đã giết cả nhà là phải mang vòng điện thôi. Omega có thể nguy hiểm như vậy, bản thân bọn mày phải học được việc né xa ba thước."

"Vậy tiếp theo thì sao?"

"Tiếp theo là đầu óc phải nhanh nhẹn." Dựa theo lời giải thích của người này, muốn sinh tồn ở trong nghà giam, ngoại trừ giá trị vũ lực ra thì còn phải có đầu óc, càng cần dựa vào nhân mạch và tiền tài. Có rất nhiều loại tội phạm kinh tế chính là người xuất sắc trong đó.

Mà người đang giảng quy tắc cho bọn họ cũng chính là tội phạm kinh tế. Rất rõ ràng, người này tuy rằng tay nhỏ chân nhỏ, nhưng những người ở bên cạnh lại vô cùng khách khí với gã.

Lục Bạch dừng ánh mắt cảnh cáo ở trên người người kia, nhưng người nọ lại khiêu khích liếc nhìn lại Lục Bạch một cái.

Ý tứ kia là, "Tao nói đó, mày lại có thể làm gì được tao?"

Cái loại người chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn này tất nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội mê hoặc lòng người nào. Bọn hắn đã tịch mịch quá lâu, khó được có lúc tìm ra trò hay, làm sao có thể bỏ qua?

Mà cái loại phân chia giai cấp này cũng thật sự khiến cho nhóm tham gia thực nghiệm hứng thú. Ngoại trừ Lục Bạch và thanh niên Beta rúc trong một góc ngay từ đầu đã không thích nói chuyện ra, những người còn lại tụ thành một đống, ngồi ở xung quanh song sắt hứng thú bừng bừng nghe những chuyện mà trước đây bọn họ chưa từng được nghe.

Bao gồm cả người xem đang ngồi trước màn hình TV cũng đều nghe vô cùng nghiêm túc.

[Hóa ra trong nhà giam còn có loại chuyện này.]

[Nhưng cũng rất chân thật. Người tới nơi đó đều chia ba bảy loại. Có bản lĩnh, có nhân mạch thì dù ngồi tù cũng muốn thoải mái hơn một chút. Mà những ông lớn bản thân đã lợi hại sẵn rồi đó lại càng tự do, khắp nơi đều có người hầu hạ bọn họ.]

Không ít người tham gia vào thảo luận, cảm thấy khắp nơi đều là xã hội loại nhỏ. Cho dù là trong nhà giam cũng giống vậy.

Mà bên phía Lục Bạch, sau khi giải thích những chi tiết về địa vị phạm nhân trong nhà giam xong, nhóm tham gia thực nghiệm nhịn không được dò hỏi, "Như vậy loại phạm nhân nào có địa vị thấp nhất?"

Lục Bạch nhạy bén phát hiện, thanh niên luôn ngồi trong góc kia trên mặt ngay lập tức xuất hiện vẻ khủng hoảng. Không chỉ có như thế, ngay cả tầm mắt của tên tội phạm kia cũng dừng ở trên người thanh niên.

"Nơi này của bọn mày không phải có một người sao?" Giọng nói của gã tràn ngập trêu chọc và dụ hoặc, "Bọn mày không chú ý tới à? So với một đám cương dương như bọn mày mà nói, hắn càng giống thái giám bất nam bất nữ hơn."

"Mày, mày nói bậy bạ gì đó!" Thanh niên kia theo bản năng mở miệng phản bác.

Ngay lập tức tất cả mọi người chuyển dời ánh mắt đến nơi hắn đang ngồi.

"Haizz, xem ra mày cũng tự hiểu rõ mình!" Giọng điệu của tên tội phạm kia mang theo sung sướng, "Tới nào! Có tế phẩm mới."

Tất cả tội phạm bên phòng giam đối diện đứng ở bên cạnh song sắt, tầm mắt tham lam không ngừng vờn quanh ở trên người thanh niên kia.

"Chậc, mông không tệ, cong mẩy."

Beta theo bản năng dùng chăn che bản thân lại. Một động tác này lại càng khiến đám người kia cười nhạo thêm bừa bãi hơn.

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Nhóm người tham gia thực nghiệm đều không rõ nội tình.

Tên tội phạm kia cuối cùng cũng vạch trần đáp án, "Bởi vì hắn là tội hiếp dâm! Biết không? Tội hiếp dâm ở trong nhà giam là tầng thấp nhất, mà những người này ở trong nhà giam đặc biệt của chúng ta cũng có cách gọi khác."

"Là cái gì?"

"Đồ công cộng của nhà giam."







-----------------------

Cắn ngươi: Anh Lục nhà chúng ta phần sau sẽ ngầu như pồn cầu lunnnnn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net