TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (3)

-------------------------------


Muốn chứng minh hiệu quả thuốc của Lục Bạch rất dễ dàng. Đơn giản thành phần thuốc mà cậu nhắc tới bên trong đều là đồ chơi tình dục của cửa hàng.

Lục Bạch muốn thiết bị, ông chủ đương nhiên sẽ đưa cho cậu đầy đủ.

Dáng vẻ lúc Lục Bạch điều chế thuốc vô cùng chuyên chú. Cậu nửa rũ mắt, lông mi màu lông quạ khi nhìn xuống dưới rủ thành cái bóng, càng hiện rõ ra ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ. Mặc dù quần áo trên người trông chật vật và rách nát, nhưng cũng không che giấu được bộ dạng vô cùng lóa mắt của cậu ở trong đám người.

Một Beta tiến tới bên tai ông chủ, nói nhỏ, "Mấy người này chạy ra từ Lục Viện đấy, chỉ sợ là phiền phức lớn."

Ông chủ cong khóe môi cười cười, "Hơn nữa còn là phiền phức không nhỏ. Cái thôn vừa hoang vắng vừa lạnh lẽo này làm gì có Alpha nào sẽ bỏ Omega lại đây? Cậu nhìn vết thương sau gáy của cậu ta chưa? Là dấu vết để lại sau khi xóa đánh dấu. Chỉ sợ là đứa con bị vứt bỏ của một gia tộc lớn nào đó."

"Vậy, vậy chúng ta có thể xảy ra chuyện không?"

"Sẽ không. Ông đây cũng không phải người ăn chay." Trên mặt ông chủ đều là vẻ không sao cả, "Chỉ cần cậu ta có thể phối ra được thuốc, tôi sẽ có biện pháp đưa cậu ta đi."

"Biết chuyện này đáng giá bao nhiêu không? Làm không tốt thì việc vào trong nội thành cũng không được. Omega này không đơn giản, bây giờ chuyện nhỏ không tốn sức gì, có lẽ sau này còn có thể sử dụng được." Ông chủ kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ đặc biệt của Lục Bạch.

Chỉ là còn có một chút chuyện ông ta không nói rõ. Đây cũng không phải ngày một ngày hai ông ta không vừa mắt với tác phong của Lục Viện.

Ông ta và Lục Bạch trao đổi đồng giá, thuận tiện còn có thể đạp một cước vào mặt Lục Viện, cớ sao lại không làm?

Sờ sờ ảnh chụp chung đặt ở trên quầy, ông chủ nheo lại đôi mắt ánh lên vẻ u ám.

Động tác của Lục Bạch rất nhanh, chưa đến mười phút thuốc đã được điều chế xong. Lục Bạch đưa cho một Beta đứng gần cậu nhất.

"Uống xong sẽ không chết luôn đấy chứ?" Beta kia cười hì hì, trêu chọc một cách vô thức.

Lục Bạch cũng không đáp lại, chỉ là ý bảo hắn uống nhanh đi.

Beta kia cũng không trêu đùa nữa, uống một hơi cạn sạch. Nửa phút sau, trong phòng bắt đầu xuất hiện một mùi hương nhàn nhạt như mùi bạch ngọc lan. Dù là Beta cũng có thể phân biệt được, đây là mùi pheromone chỉ có Omega mới có thể phát tán ra.

"Đậu má!" Ánh mắt khiếp sợ của mọi người ngay lập tức đổ dồn lên trên người Lục Bạch.

Lục Bạch lại chỉ nhìn về phía ông chủ.

Ông chủ lưu loát cất phương thuốc vào túi, sau đó nói với Lục Bạch, "Đưa người của cậu tới chỗ này. Nửa giờ sau, tôi mang các cậu xuất phát!"

Thành công! Lục Bạch và Bùi Hằng liếc nhìn nhau, đồng thời lộ ra ý cười.

Lục Bạch còn muốn ở lại chuẩn bị vài thứ, vậy nên Bùi Hằng chạy nhanh trở lại hẻm nhỏ, mang đồng bọn giấu ở nơi đó tới cửa hàng.

Thời gian khẩn cấp, bọn họ bất chấp tất cả dứt khoát dựa theo yêu cầu của ông chủ cải trang thành vũ công nữ nhận được lời mời đi vào trong nội thành khiêu vũ.

Tuy rằng đều là con trai, nhưng 17-18 tuổi là thời điểm chưa có phát triển hoàn toàn. Lục Bạch điều chế ra một loại thuốc khiến màu da của mọi người thay đổi, lại cẩn thận hóa trang, sau khi mặc váy áo của vũ công nữ vào, cũng không có cách nào liên tưởng bọn họ với đám người trốn chạy lúc trước.

Động tác ông chủ nhanh nhẹn, bên phía Lục Bạch vừa sắp xếp xong, ông ta đã lái xe chuẩn bị mang bọn họ đi về phía nội thành bên kia.

Còn về phía ông lão, đã được bọn họ sắp xếp thỏa đáng, giấu ở trong cốp xe đựng đồ chơi tình dục, trang điểm thành một con búp bê bơm hơi. Chỉ chờ đến địa điểm an toàn lại đưa ông lão đưa lên đằng trước.

Quả nhiên, ông chủ này không hổ với danh xưng hô là người có quyền trong trấn, lộ trình rời khỏi trấn nhỏ có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Mọi người ngừng thở ngồi yên tĩnh trong xe nhìn phong cảnh không ngừng lui về phía sau, trầm mặc đếm khoảng cách rời đi.

Lục Viện tuy rằng có bối cảnh, nhưng chân tay cũng không phải trải rộng cả nước. Mà những kẻ thù đó của bọn họ, cũng chưa chắc có biện pháp lật cả thế giới để tìm kiếm bọn họ. Đặc biệt là dưới tình huống không biết mục đích cuối cùng của bọn họ là gì, lại càng không thể điều tra một cách chính xác. Cho nên, chỉ cần bọn họ rời khỏi trấn nhỏ, là có thể hoàn toàn tự do!

Nhưng mà dù vậy, ở thời điểm đi tới giao lộ cao tốc có khoảng cách gần nhất với trấn nhỏ, bọn họ vẫn bị người cản xe lại.

"Từ từ! Mấy người là đang làm gì mà nhiều người chen chúc một xe như vậy?" Thái độ người tới kiểm tra cực kỳ ngang ngược.

Ông chủ cũng không tức giận, cười hì hì kéo cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm vô cùng xinh đẹp của đám người Lục Bạch, còn để lộ cả cách ăn mặc.

"Mang theo vào nội thành kiếm chút tiền, đều là các vũ công nữ thôi. Như thế nào? Cảm thấy hứng thú? Nếu không tôi trực tiếp xuống xe nhường chỗ cho mấy anh lên chơi một phát nhé?"

Ông chủ kề sát vào tai của người kiểm tra kia nói nhỏ, "Đừng nhìn vào vẻ ngoài mà đánh giá, kinh nghiệm hơi bị nhiều đấy! Biết hầu hạ người khác như thế nào hết rồi."

"Mẹ nó! Cút cút cút! Ghê tởm chết đi được!" Phản ứng đầu tiên của người nọ chính là đẩy ông chủ ra.

Hắn tốt xấu gì cũng là từ nội thành ra tới đây, loại vũ công nữ trong trấn nhỏ này, ngày thường hầu hạ những người nào không cần nghĩ cũng biết. Còn cái gì mà kinh nghiệm phong phú, có khi trên người đám này đều có bệnh đường sinh dục.

Bị điều đó làm ghê tởm đến không chịu được, người nọ lập tức cho đi.

"Vậy được rồi! Chúng tôi đi trước, về sau có rảnh thì ghé tiệm chơi nha! Tôi còn có gói cao cấp đó."

Ông chủ trước khi đi không quên kéo một chút sinh ý, lại khiến người kiểm tra kia ghê tởm đến muốn nôn ra.

Mà xe cũng thuận lợi đi vào đường cao tốc, khoảng cách từ trấn nhỏ đến Lục Viện càng ngày càng xa. Thẳng đến khi bọn họ thấy địa phương tiếp theo, điều này đại diện cho việc bọn họ cuối cùng cũng chạy ra khỏi biển khổ.

"Cuối cùng, cuối cùng cũng tự do rồi!" Bùi Hằng nhịn không được đỏ mắt, mặt khác mấy thiếu niên kia cũng đều không khống chế được mà khóc òa lên.

Những thiếu niên mà ông lão mang theo chạy trốn lần này, gần như đều là sinh ra hoặc lớn lên ở Lục Viện. Từ thời thơ ấu bọn họ vẫn luôn sinh hoạt trong bóng đêm, trơ mắt nhìn cha mẹ của mình bị tra tấn, rơi vào điên cuồng. Thậm chí có đứa từ nhỏ đã được mẹ mình dạy dỗ phải giả điên giả khùng như thế nào để bảo vệ bản thân.

Bọn họ giống như là hoa ở trong bùn lầy, cảnh ngộ càng khó khăn, sinh hoạt càng hèn mọn. Nếu trong lòng không phải còn có giấc mộng tự do xa xôi không thể với tới, chỉ sợ cũng giống như cha mẹ, cuối cùng an nghỉ ở trong nhà xác lạnh băng của Lục Viện.

"Nếu tôi có biện pháp, nhất định phải giết chết người cha kia của tôi!" Bùi Hằng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ của hắn là chính thất, cùng cha hắn liên hôn gia tộc. Sau đó bởi vì cha hắn gặp được Omega có độ xứng đôi 90% liền thất tín bội nghĩa, vứt bỏ mẹ hắn, còn làm công ty của ông ngoại Bùi Hằng phá sản. Cuối cùng, vì lót đường cho con trai của Omega có độ xứng đôi 90% kia, cha Bùi Hằng mặc dù đã ly hôn cũng không buông tha cho mẹ của hắn, còn tự mình đưa hai người bọn họ vào bệnh viện tâm thần.

Lúc đó Bùi Hằng mới chỉ có bốn tuổi, nhưng lại có thể nhớ rõ ràng vẻ mặt xấu xí của cha mình.

Cho nên từ nhỏ hắn đã thề, chỉ cần có thể chạy thoát, nhất định phải vì mẹ mà báo thù. Chỉ là hắn không nghĩ tới chính là, chạy ra được đã vô cùng gian nan, mà sau khi chạy thoát rồi, rốt cuộc phải trả thù như thế nào lại càng thêm mê mang.

Sau khi niềm vui mừng vì được tự do qua đi, Bùi Hằng và ba thiếu niên khác đều lâm vào nỗi bàng hoàng.

Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện, thật ra bản thân cũng không có năng lực gì để sinh tồn.

Mà lúc này Lục Bạch vẫn luôn không nói chuyện lại đang cân nhắc một chuyện khác ở trong lòng.

"Hắn nói độ xứng đôi là có ý gì?" Đây là lần đầu tiên Lục Bạch tiếp xúc với giả thiết về ABO. Tuy đã hiểu rõ thế giới có sáu loại giới tính, pheromone giữa AO có thể hấp dẫn lẫn nhau cũng có thể dễ như trở bàn tay đùa nghịch, nhưng cái độ xứng đôi này lại làm cậu cảm thấy nghi hoặc.

Dù sao cái giả thiết bối cảnh giống loại này, khiến Omega giống như trở thành một tồn tại chuyên để cho Alpha hưởng dụng. Lại thêm độ xứng đôi, là hi vọng nhóm Omega đấu đá lẫn nhau để tranh giành một Alpha có độ xứng đôi cao?

Mẹ nó đây có khác gì biến Omega trở thành máy móc sinh dục đâu? Dù sao mục đích của độ xứng đôi cao như vậy, chỉ là vì để sinh con!

Hệ thống ý đồ dùng tình yêu để giải thích, "Cái này cũng có thể đại biểu cho việc giữa AO có lực hấp dẫn lẫn nhau mà! Độ xứng đôi càng cao thì độ dung hợp pheromone của cả hai càng nhiều."

"Vậy nếu Omega này đột nhiên không còn pheromone nữa, Alpha kia sẽ lập tức chuyển tình yêu sang đối tượng khác à?"

"Hoặc là nói, nếu có Omega 90%, vậy sau này xuất hiện một người có độ xứng đôi 95%, hắn sẽ vứt bỏ Omega ban đầu để đi tìm cái mới?"

"Cái này cùng trại nuôi heo để sinh sôi nảy nở heo con có khác gì nhau? Lời thề non hẹn biển lúc trước toàn là đánh rắm à?" Lục Bạch cảm thấy cái giả thiết này mẹ nó cũng quá vô nghĩa.

Nhưng nói đến cái này, cậu lại nghĩ tới một chuyện khác, "Đối tượng công lược lần này là Long Kiêu đúng không? Độ xứng đôi giữa hắn và tôi cao chứ?"

Hệ thống nhanh chóng đi tra, sau đó liền rơi vào im lặng.

"Là 0% à?" Long Kiêu xuống tay tàn nhẫn như vậy, Lục Bạch còn tưởng rằng bản thân và hắn là trời sinh bất hòa.

Nhưng hệ thống lại ngơ ngẩn mà trả lời, "Là 99%."

Lục Bạch: "..."

Hệ thống: "Nhưng nghe nói độ xứng đôi giữa Lục Nguyên và Long Kiêu là 100%."

Lục Bạch theo bản năng phản bác: "Chuyện này không có khả năng!"

Hệ thống đọc lại nguyên văn ba lần: "Trong truyện chính là nói như vậy!"

Lục Bạch: "Trước khi máy bay gặp rủi ro, Lục Nguyên căn bản còn chưa phân hóa, cậu ta và Long Kiêu làm thí nghiệm kiểu gì?"

"Có lẽ là sau khi trở về..."

"Vậy càng không thể!" Lục Bạch sờ sờ vết thương sau cổ, "Cậu còn nhớ rõ chỗ này vì sao lại có vết thương không?"

"Lục Nguyên nói trong lúc máy bay gặp nạn cậu ta ngoài ý muốn mà phân hóa, bởi vì bị tôi hãm hại cho nên tuyến thể bị tổn thương. Hơn nữa vì mất trí nhớ nên không thể không làm giải phẫu cắt bỏ đi tuyến thể."

"Sau khi trở về, cậu ta vẫn luôn là một Beta."

"Hả? Vậy vì sao mọi người xung quanh đều nói độ xứng đôi của bọn họ là 100%?" Hệ thống hoàn toàn rơi vào mê mang.

Nhưng Lục Bạch cẩn thận tự hỏi, lại ra được một kết luận khác, "Vậy chỉ có thể nói lên rằng, Lục Nguyên thật sự không phải kẻ đơn giản. Có lẽ chuyện cậu ta bị mất trí nhớ đều là giả vờ."

"Không, không thể nào!" Hệ thống hoàn toàn ngây ngốc.

Lục Bạch lại đem những chi tiết có thể dùng được trong nội dung tiểu thuyết kéo tơ lột kén tách ra.

"Có hai điểm đáng ngờ. Thứ nhất, là thời gian Lục Nguyên phân hóa."

"Dựa theo lẽ thường mà nói, thời gian cặp song sinh phân hóa hẳn phải tương đồng. Nhưng năm đó 17 tuổi tôi phân hóa thành Omega, Lục Nguyên lại không có phân hóa thành công, cậu ta chỉ đơn thuần bệnh nặng một thời gian. Bác sĩ nói, là bởi vì phân hóa không hoàn toàn."

"Nhưng bởi vì trên người Lục Nguyên thường xuyên có pheromone bí ẩn tỏa ra, cho nên mọi người mới có thể vẫn luôn nói cậu ta cũng là Omega. Trên thực tế, đến thời điểm xảy ra tai nạn máy bay, Lục Nguyên chưa có phân hóa."

"Bởi vậy, tôi nghi ngờ, thời điểm năm đó tôi phân hóa, thật ra Lục Nguyên cũng đã phân hóa rồi! Chỉ là cậu ta sau khi phân hóa và trước khi phân hóa không có thay đổi gì, bởi vì cậu ta phân hóa thành Beta."

"Vậy hắn che giấu làm gì chứ?"

"Bởi vì Long Kiêu." Lục Bạch nói vô cùng sắc bén, "Long gia là thế gia, sẽ không cho phép một Beta trở thành vợ của người thừa kế. Cho nên Lục Nguyên căn bản không dám nói cho bất kì kẻ nào, bao gồm cả cha mẹ cậu ta chuyện bản thân là Beta."

"Hơn nữa từ nhỏ Lục Nguyên đã lấn áp tôi một cái đầu ở khắp nơi, càng sẽ không bằng lòng để giới tính của tôi trở thành ưu thế nghiền áp cậu ta."

"Cho nên cậu ta dùng thời gian hai năm để bịa đặt một lời nói dối."

"Lời nói dối gì?"

"Omega sau khi xóa bỏ tuyến thể, cần thời gian hai năm mới có thể hoàn toàn chuyển hóa thành Beta. Mà cậu ta muốn lợi dụng thời gian mấy năm này nhằm che đậy việc mình chưa bao giờ là Omega. Sau đó trở về, hãm hại tôi, bản thân thì gả vào Long gia."

"Long gia không phải không cho phép Beta vào cửa sao?"

"Đúng vậy, nhưng Lục Nguyên có thể nói mình không phải Beta thật sự, mặc dù đã không còn tuyến thể nhưng vẫn giống Omega, có thể sinh con. Chỉ là tỷ lệ rất thấp thôi."

"Còn dưới điều kiện Long Kiêu kiên trì thuyết phục, mẹ của hắn chỉ có thể đồng ý cho Lục Nguyên vào cửa."

"Vậy tên Long Kiêu kia cũng quá ngu rồi, vậy mà đến loại chuyện này cũng tin được."

"Chưa chắc như vậy." Lục Bạch giống như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, "Cậu không cảm thấy tai nạn máy bay xảy ra có chút kỳ lạ sao?"

"Vì sao nhiều người trên máy bay không chết cũng bị thương như vậy, nhưng một Omega yếu ớt như tôi lại có thể lông tóc không tổn hao gì trở về?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net