TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (35)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (35)

------------------------------------


Rất nhanh trong nhà giam đặc biệt vang lên tiếng chuông, người của quân đội đi đến mang tên cảnh sát giả ra ngoài. Mà Lục Bạch cũng nhân cơ hội mở vách tường của phòng tối ra, tên Beta ở bên trong đã gần như điên rồi.

Gã lảo đảo ngã từ bên trong ra ngoài, Lục Bạch duỗi tay đỡ được gã, khiến cả người gã nhào vào trong lòng Lục Bạch.

Ngẩng đầu, cả người gã không chịu được khống chế mà run run. Đột nhiên trở lại dưới ánh mặt trời, cho dù là ánh mặt trời âm u của nhà thì đối với gã mà nói cũng đồng nghĩa với sự cứu rỗi.

"Tôi..." Gã muốn nói chuyện, nhưng giọng nói quá mức nghẹn ngào lại xa lạ đến nỗi làm gã không dám tiếp tục. 

Giống như đã ở trong phòng tối cả một đời, ngay cả thời gian trôi đi đều không cảm nhận được, đến cơ thể của mình cũng không có cảm giác. Như một du hồn bị giam cầm ở trong bóng tối, không có thực thể, không có không gian, chỉ có sự sợ hãi vô biên vô tận.

Gã túm lấy quần áo của Lục Bạch. Trên người cậu ấm áp, cùng hương thơm pheromone dịu nhẹ, lành lạnh của hoa bạch trà làm gã cảm nhận được bản thân vẫn còn sống.

Gần như tham lam ôm lấy Lục Bạch, gã đã hoàn toàn không khống chế được lực đạo, tư duy cũng cứng đờ, ánh mắt dại ra nhìn Lục Bạch như nhìn tấm gỗ duy nhất cứu mạng mình, sợ buông tay sẽ mất đi lần nữa.

Mà Lục Bạch lần này bất ngờ cũng không đẩy gã ra, chỉ lạnh giọng hỏi gã, "Từ an toàn của cậu là gì?"

"..." Tên Beta kia há miệng thở hổn hển, lại tìm không thấy âm thanh. Mãi một lúc lâu sau gã mới nhẹ giọng nói ra hai chữ, "...Về nhà."

Lục Bạch lôi gã từ trong lòng mình ra, đẩy vào trong lòng một chiến sĩ quân đội tới đây đón người. Người nọ run rẩy bị mang đi. Mà hai người nằm trên mặt đất sau khi hoàn hồn cũng nhanh chóng nói ra từ an toàn.

Thật đáng sợ, đây không phải là cuộc thực nghiệm nữa, mà chính là luyện ngục của nhân gian. Mới chỉ ngắn ngủi một tuần đã không chỉ làm suy giảm đi khát vọng làm người tự do của bọn họ, thậm chí đến sự chính trực và kiêu ngạo cũng đều bị bòn rút đến không còn gì cả.

Ngày tháng như vậy, dù chỉ một ngày thì bọn họ cũng không muốn chịu đựng. Cho dù có cho bọn họ nhiều tiền hơn nữa cũng không cần. Bọn họ sẽ phát điên!

Con người chính là như vậy. Một khi có người rời đi trước, vậy thì sau đó sẽ có liên tiếp người rời đi theo. Cuối cùng chỉ còn lại một người, chính là Lục Bạch.

Chỉ huy của bên quân đội tới đón người là Sở Nhiên. Anh đứng ở trước mặt Lục Bạch, giống như muốn dò hỏi, cậu không định rời đi sao?

Lục Bạch không nói chuyện, chỉ cùng Sở Nhiên đứng nhìn nhau. Trên cổ tay cậu còn chưa gỡ vòng điện cực xuống, thỉnh thoảng có dòng điện lưu phát ra, không ngừng mang đến cho Lục Bạch đau đớn như cũ.

Cậu tiến vào nhà giam một tuần, vì khống chế thế cục trong nhà giam đã nhiều lần kích mở vòng điện cực. Nếu lại tiếp tục như thế, cho dù tinh thần của Lục Bạch có thể chịu đựng thì cơ thể của cậu cũng chống đỡ không nổi. Chỉ cần nhìn cơ thể đã gầy ốm đi rất nhiều sau một tuần của Lục Bạch là có thể hiểu rõ, những thương tổn thời gian qua không phải không có ảnh hưởng gì đến cậu.

Trên phát sóng trực tuyến, không ít khán giả đã sớm chịu không nổi nữa. Bọn họ thật sự đau lòng cho Lục Bạch. Đau lòng cậu trải qua quá nhiều trắc trở, cũng đau lòng cậu đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương, vậy mà còn có thể trưởng thành trở thành một người ưu tú như thế.

[Tôi khóc mất rồi. Không biết vì sao nước mắt tôi không ngừng rơi được. Vốn dĩ cậu ấy cũng là một Omega được yêu thương mà lớn lên, nhưng hiện tại lại bắt ép chính mình thành như vậy.]

[Tôi là dược sĩ, tôi đã theo dõi cuộc thực nghiệm nhiều ngày rồi, lần đầu tiên hy vọng Lục Bạch chủ động từ bỏ. Tình huống cơ thể của cậu ấy rất nguy hiểm, phải được dùng thuốc ngay lập tức. Pheromone của cậu ấy vô cùng hỗn loạn, tốt nhất cần một Alpha có độ phù hợp cực cao ở bên cạnh, nếu không tinh thần dần dần buông lỏng, cậu ấy sẽ bị pheromone hỗn loạn ép cho phát điên.]

[Tôi là một Alpha, trước khi thực nghiệm này bắt đầu tôi thật sự xem thường Omega, nhưng hiện tại tôi không thể không nói một cậu, Lục Bạch trâu bò!]

Mà bên phía diễn đàn Omega, càng là tiếng khóc vang trời.

[Lục Bạch cũng quá khổ sở rồi, tên Lục Nguyên kia rốt cuộc là cái loại rác rưởi gì vậy chứ?]

[Đừng nói Lục Nguyên, mọi người không cảm thấy quân đội cũng rất ngu ngốc sao? Toàn bộ đều nói từ an toàn rời khỏi rồi, tại sao bọn họ lại bổ sung nhóm người tham gia mới? Cứ dứt khoát kết thúc không được sao?]

[Tôi cũng không muốn thấy thực nghiệm tiếp tục nữa. Quá tàn nhẫn! Bọn họ tìm người từng được huấn luyện từ trước, hoặc là thật sự mạnh mẽ tới tham gia cũng được mà. Mấy người thành phố bình thường đó thật sự không có khả năng!]

Nhưng mà tin tức quân đội đưa ra nhanh chóng khiến cho những khán giả chú ý tới thực nghiệm đều rơi vào trầm mặc rất lâu.

Bọn họ công bố lý lịch của những người tham gia thực nghiệm. Hoàn toàn trái ngược với điều mà công chúng tưởng tượng, những người tham gia thực nghiệm này đến từ mọi tầng lớp trong xã hội.

Người sắm vai cảnh sát là nhân tài từng học ở trường cao đẳng. Vốn dĩ ở đơn vị công tác là tổ trưởng, tương lai cũng coi như là một người thành công. Nhưng lời đồn thổi và hoàn cảnh lại éo hắn thành một kẻ xấu xa, ác độc.

Mà những Alpha từng bị châm ngòi dụ dỗ ở ngày đầu tiên cũng không phải là dân thành phố nhỏ bé ở tầng dưới chót chưa gặp qua việc đời. Trong đó 80% đều đã từng trải qua nghĩa vụ quân sự.

Còn về cái tên Beta trước đó dám họa thủy đông dẫn để bản thân tránh được một kiếp kia vậy mà lại là ông chủ của một hiệu sách. Ngày thường sống rất yên lặng và trầm tĩnh. 

Cho nên, rốt cuộc vì sao chỉ sau một ngày ngắn ngủi tiến vào ngục giam, bọn họ đã biến hóa nhanh đến như vậy?

Cuối cùng là vì nguyên nhân gì?

[Nhân tính chính là như thế đó!] Có người nhịn không được cảm thán, [Càng là bình thường, càng là chưa từng trải qua, càng dễ dàng phó mặc cho số phận, bảo sao thì làm vậy.]

[Nhưng tôi không cảm thấy như thế!] 

Có người tuổi trẻ nhiệt huyết lập tức mở miệng phản bác, nhưng rất nhanh đã bị vả mặt. Có bình luận nhảy ra nói người này lúc trước theo trào lưu chế nhạo Lục Bạch là "đồ chơi miễn phí". Có lẽ là chưa kịp nhớ, có lẽ là đã quên, mặc dù hiện tại hắn đã thay đổi cái nhìn đối với Lục Bạch thì bình luận ban đầu vẫn chưa được xóa.

Chuyện cũ bị đào lại, ngay lập tức trăm từ bao biện, cuối cùng chỉ có thể bất lực phẫn nộ cuồng nộ ném xuống một quả bom, [Mấy người chỉ nói tôi, thế bản thân mấy người chưa từng mắng cậu ta sao?]

Kịch bản xé mặt "giết địch một ngàn, tự tổn hại 800".

Đúng vậy! Những người này đặc biệt nhanh quên. Ngày đó có ai là không xuôi theo chiều gió, thuận miệng mà chửi rủa Lục Bạch chứ? Nhưng thời điểm đó kết quả không theo ý bọn họ, bọn họ cũng chỉ là kịp thời xóa bình luận rồi ngậm miệng lại.

Trên mạng còn xuôi chiều gió như thế, có thể đối mặt với một người xa lạ không ngừng nói ra những lời ác độc, chỉ bởi vì nghe được đôi câu vài lời ngôn luận không phù hợp với yêu thích của bọn họ. Huống chi là nhóm người tham gia thực nghiệm sớm chiều ở chung cùng với đám tội phạm trong nhà giam?

Lục Bạch bất khuất, có thể giữ được sự bình tĩnh của mình là bởi vì cậu là người mạnh mẽ, chứ không phải do bản chất con người lớn mạnh. Mà một người mạnh mẽ có lẽ không có liên quan gì tới giới tính, xuất thân, hoàn cảnh của người đó, hoàn toàn phải nhìn vào việc người đó có dũng khí muốn chống cự lại tất cả hay không.

[Hình như tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao lúc trước cái người phụ trách của quân đội dù phải chịu áp lực lớn như vậy cũng muốn đưa Lục Bạch vào thực nghiệm rồi. Cậu ta thật sự làm người khác vô cùng chấn động.]

[Đúng vậy! Tôi tự nghĩ, nếu tôi mà là Lục Bạch, sau khi chịu đựng quá nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ rất khó đứng lên lần nữa.]

[Tôi cũng là một Omega, hiện tại vẫn luôn chịu đựng bạo lực gia đình từ nhà chồng. Ngay cả khi sinh con xong, bọn họ cũng ghét bỏ tôi vô dụng. Lúc trước tôi cảm thấy đời này của mình cứ như vậy thôi, bởi vì sợ rằng sau khi rời khỏi gia đình sẽ không có cách nào để sống sót, cũng sợ sau khi xóa vết đánh dấu sẽ không thể một mình vượt qua kỳ động dục. Nhưng Lục Bạch làm tôi hiểu ra, tôi cũng có thể!]

[Từ trước đến nay, người có thể cứu chúng ta đều không phải là Hiệp hội Omega, càng không phải là quyền bình đẳng. Mà chính là chúng ta!]

Càng khiến mọi người kinh ngạc chính là Omega này vậy mà thật sự vào trưa hôm đó đưa ra giấy chứng nhận ly hôn. Thậm chí người đó còn không chờ nổi muốn ngay trong ngày làm phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu.

[Tiền trên người chỉ có không đến 300 đồng, chi phí để bảo dưỡng vết thương sau đó tôi cũng không có, nhưng mà tôi không sợ. Có thể chịu đựng mười mấy năm tra tấn ở cái gia đình đó, tương lai còn có khó khăn và khổ sở gì mà tôi không thể vượt qua, không thể chịu đựng chứ?]

Mà Omega có hoàn cảnh giống như vậy còn không chỉ có một người.

Quá điên cuồng, ai cũng không nghĩ tới, sự xuất hiện của Lục Bạch đánh thức không phải là những Omega luôn ồn ào đòi quyền bình đẳng, mà là kéo những Omega ở tầng dưới chót bấy lâu nay vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng tất cả những bất bình đẳng đứng lên.

Lần đầu tiên bọn họ nhận thức được rằng, hóa ra khi người ta bị dồn đến đường cùng, ngoại trừ chịu đựng nắm chặt lấy cục đá trên vách núi chênh vênh, thì cũng có thể dứt khoát buông tay, nhảy xuống dòng sông bên dưới.

Cắt đứt đường lui để xông ra. Bọn họ còn không sợ cuộc sống như luyện ngục nhân gian, chẳng lẽ lại sợ giãy giụa tìm đường sống ở dưới lòng sông sao?

Trong khi đó, ở một khách sạn nhỏ gần kề thủ đô, Hồ Hàm đút thuốc và nước cho chị mình là Hồ Duyệt uống. Hai ngày trước kỳ phát tình của Hồ Duyệt đột nhiên bắt đầu, Hồ Hàm tìm rất lâu mới có thể mua được cho cô chút thuốc.

Vốn dĩ nó còn chuẩn bị sẵn tinh thần nếu Hồ Duyệt không chịu đựng nổi nữa thì tìm cho cô một Alpha, nhưng Hồ Duyệt lại cứng đầu nhịn xuống.

"Chị vất vả rồi." Hồ Hàm ôm lấy bả vai gầy yếu của chị mình.

Hồ Duyệt lại lắc đầu cười, "Không vất vả. Vào ngày chị sảy thai, anh Bạch đã hỏi chị..." Trên người Hồ Duyệt không có chút sức lực, nhưng từng câu chữ lại nói rất rõ ràng, "Cậu ấy hỏi chị, giữ hay không giữ đứa bé?"

"Chị nói không giữ. Sau đó...cậu ấy thì thầm nói một câu với chị. Cậu ấy nói, người có thể báo thù chỉ có chính bản thân chị."

"Cho nên sau đó chị lại cùng Lục ca diễn kịch, đến cả em cũng bị lừa gạt."

Hồ Duyệt cười, "Chính bởi vì màn kịch kia chị mới hiểu ra, không có gì không qua được. Chỉ cần ta đứng lên, có dũng khí tiến về phía trước, những vết nhơ, sỉ nhục đó đều là chất dinh dưỡng có thể khiến ta trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn. Em nhìn anh Bạch xem, cậu ấy còn mang theo chúng ta tiến về phía trước đấy thôi!"

Hồ Hàm chớp chớp mắt, cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.

Lục Bạch trong TV bình tĩnh lại mạnh mẽ, rõ ràng hiện tại không có người ở bên cạnh, nhưng cậu lại dùng cách thức của chính mình dạy bọn họ làm như thế nào dựa vào bản thân đường đường chính chính từ bùn đất bò ra ngoài.

Mà những người khác hiển nhiên đều có suy nghĩ như vậy.

Cuộc thực nghiệm này tuy rằng nhấp nhô, ở giữa có các loại khó khăn và tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng quân đội vẫn hoàn thành được mục tiêu của bọn họ.

Mà cái nhìn của công chúng về Omega cũng đã khác xưa, tuy rằng không có lập tức thay đổi nhưng bởi vì Lục Bạch mà trở nên dễ chịu hơn. Như vậy đợi một thời gian nữa, chờ tới khi những Omega đồng dạng giãy giụa ở trong khó khăn đó có thể dựa vào bản thân đứng ra, vậy thì quyền bình đẳng của Omega cũng sẽ hoàn toàn đạt được. 

Đương nhiên điều này vẫn cần Hiệp hội Omega và phía trên không ngừng mà dẫn đường như cũ. Nhưng tóm lại là một khởi đầu tốt đẹp.

Thực nghiệm cuối cùng vẫn phải kết thúc sớm hơn dự định dưới sự biểu tình của công chúng. Lục Bạch là đối tượng cuối cùng rời khỏi thực nghiệm, được Sở Nhiên tự mình mang quân đội tới đón trở về.

Ra khỏi nhà tù, Lục Bạch dừng ở trước cửa lớn của nhà giam đặc biệt, đứng ở bên ngoài ánh mắt trời chính là Sở Nhiên.

Lục Bạch cất bước, đi đến trước mặt anh. Sở Nhiên giang hai tay, ôm cậu vào trong lòng, dùng sức siết chặt.

Lục Bạch nhẹ nhàng cười, "Học trưởng, em đã trở về."

Giọng nói của Sở Nhiên đặc biệt dịu dàng, "Mừng em trở về."

Đây là bí mật chỉ có Sở Nhiên và Lục Bạch mới biết được. "Học trưởng" là từ an toàn của Lục Bạch.










----------------------------------

Cắn ngươi: Mọi người có để ý mấy lần tác giả đều miêu tả anh công đứng dưới ánh mặt trời khum, tui nghĩ đó là đại diện cho việc anh ấy chính là ánh sáng duy nhất chiếu rọi cuộc đời gập ghềnh, tối tăm của Lục Bạch, là người duy nhất mà Lục Bạch dịu dàng.

Có thể có nhiều người nghĩ rằng tình yêu của hai người quá nhanh, quá vội vàng, nhưng nó vẫn luôn ngày một lớn, ngày một đầy hơn thôi. Chỉ mong thế giới này bé Bạch có thể sống lâu hơn một chút với anh công của bé T^T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net