TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (40)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

---------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (40)

---------------------------------


Năm chữ "bạo lực có giới hạn" từ trong miệng Lục Bạch nói ra thật sự có phần quá vô nghĩa. Phát sóng trực tiếp mới vừa kết thúc, cảnh tượng phía trước Lục Bạch động một chút là đánh tơi bời những Alpha đó còn lưu ở trong đầu, rõ ràng ngay trước mắt mọi người. Một đấm đã đánh gục một người, đến đám tội phạm thật sự ở phòng bên cạnh cũng bị cậu thu thập đến dễ bảo, mẹ nó ai dám động thủ với cậu?

Không ít người tưởng tượng một chút cảnh Lục Bạch dẫn người đi ra ngoài bảo vệ Omega. Cái này trông có khác gì với lão đại ra phố tuần tra không?

Chỉ cần Lục Bạch đứng ở chỗ kia, đến một câu cũng không cần nói, những gia đình bắt Omega gả chồng đổi lễ hỏi, những Alpha vô sỉ bạo lực gia đình, còn cả những công ty ác ý tiến hành sa thải Omega đều không dám hó hé một lời.

Nhóm người này, ngày thường Hiệp hội Omega tiến hành hòa giải đều vô cùng khó khăn. Dù sao một người hai người đều là kẻ miệng mồm lươn lẹo, người của Hiệp hội Omega lại không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Thậm chí có kẻ táo bạo, đến an toàn của thành viên Hiệp hội Omega đi phối hợp cũng khó có thể bảo đảm.

Nhưng chỉ cần có Lục Bạch ở đó, dưới vũ lực tuyệt đối, còn có vấn đề gì không thể ngồi xuống "cẩn thận" thương lượng chứ?

Bởi vậy, Lục Bạch thành lập bộ vũ trang ở Hiệp hội Omega, ngoài ý muốn đến cấp cao cũng không phản đối quá lớn. Chỉ là trong đó có cá biệt cảm thấy không hài lòng.

"Thân phận của Lục Bạch có phải quá đặc biệt rồi không? Bình thường Hiệp hội Omega là khu vực trung gian, cậu ta đeo quân hàm tiến vào, chẳng lẽ là người của quân đội cài cắm vào để thâu tóm Hiệp hội?"

Nhưng rất nhanh đã bị người bên cạnh phản bác, "Anh không nhìn thấy hắn mang súng à? Hoặc là cảnh sát, hoặc là có quân hàm, bằng không hắn làm sao có tư cách xứng mang súng?"

"Thiếu tá, quân hàm này thật không nhỏ, có thực quyền. Mấy người cũng không phản đối?"

"Là anh luẩn quẩn trong lòng thì có! Lục Bạch tới, có cái gì không tốt? Vốn dĩ rất nhiều chuyện đều không dễ quản, về sau để cho bọn họ đi làm trước không phải khá tốt sao? Hơn nữa có quân đội ở đó, danh tiếng của Hiệp hội Omega cũng sẽ được đề cao không ít, đây là song thắng."

Đúng vậy, Lục Bạch và quân đội nhập cuộc cuối cùng cũng dần dần làm công chúng tin tưởng vào Hiệp hội Omega.

Ngay sau khi Lục Bạch nhận chức, dùng danh nghĩa bộ vũ trang giải quyết hai việc cũng làm không ít người chấn động.

Lục Bạch mang theo người, phối hợp với cảnh sát đi phá một công ty bán hàng đa cấp. Cứu từ bên trong ra hơn 100 người bị hại vô tội. Trong đó có một nửa là Omega.

Tin tức sau đó mọi người mới biết được, hóa ra người báo án lại chính là Lục Bạch. Nguyên nhân gây ra là trong công ty bán hàng đa cấp có một Omega đột nhiên bị bệnh, vì không để có người chết, công ty đó sai người đi đến hiệu thuốc ở bên cạnh tùy tiện mua chút thuốc về.

Ông chủ hiệu thuốc là một người có lòng nhiệt tình với cổ đạo, ông còn tưởng rằng Alpha này ngược đãi Omega trong nhà, vì thế liền gọi điện cho bên bộ vũ trang của Lục Bạch xin giúp đỡ.

Sau khi Lục Bạch dẫn người tới, cảm thấy có chỗ không đúng, vì thế một Omega của bộ vũ trang đã đi thăm dò một chút. Quả nhiên, phát hiện có vấn đề. Trực tiếp vây bắt công ty bán hàng đa cấp này.

Mà một cái khác là một vụ trọng án bán dâm. Có một gái gọi báo án, nói mình bị cha mẹ bắt ép, bán vào hội sở làm người phục vụ. Lục Bạch tìm hiểu nguồn gốc, trực tiếp bắt cái hội sở kia.

[Trời ạ, động tĩnh này đúng là không nhỏ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà còn có thể nhìn thấy Hiệp hội Omega quản loại chuyện này!]

[Đúng vậy! Tôi cứ tưởng rằng ngày thường Hiệp hội Omega chỉ biết giở giọng quan, hóa ra bọn họ còn làm cả chuyện này thật.]

[Haizzz, nếu ở tỉnh lẻ cũng có bộ vũ trang thì tốt rồi. Bây giờ chỉ có Hiệp hội Omega ở thủ đô mới có.]

Mà câu này vừa mới đăng lên, bên phía Lục Bạch cũng nhanh chóng triển khai ý tưởng. Danh tiếng sau khi lan rộng, chuyện đầu tiên làm chính là chiêu binh. Các nơi quản lý của bộ vũ trang đồng loạt đăng thông báo tuyển dụng, loại hình nhân viên tuyển chọn tương đối tiêu chuẩn, yêu cầu là cựu binh Omega đã xuất ngũ.

[A! Cựu binh Omega đã xuất ngũ? Là người đã từng lên chiến trường sao? Sức chiến đấu chẳng phải sẽ rất mạnh?]

[Là rất lợi hại! Thật ra bên cạnh nhà tôi có một cựu binh Omega đã xuất ngũ. Tôi nhớ rõ trong khu chúng tôi lúc ấy có tên trộm đột nhập, cái chú đó dùng một chân đạp cho gã ta bay xa hơn hai mét.]

[Đậu má! Vậy nếu thật sự mời vào được, không phải bộ vũ trang quá trâu bò sao? Tôi đi tra danh sách những binh lính đã xuất ngũ mấy năm qua của quân đội, người lớn tuổi nhất hiện tại cũng đã 50 tuổi.]

[Đàn ông đang tuổi sung sức nha! Quá trâu bò. Tôi thật sự rất mong chờ.]

Trên diễn đàn Omega, tất cả đều là âm thanh ồn ào muốn nhanh chóng nhìn thấy ngày thành lập bộ vũ trang ở tỉnh lẻ. Nhưng trôi qua tầm ba bốn ngày, ngoại trừ nhân viên cũ do Lục Bạch điều từ thủ đô xuống, thì đến một cựu binh bộ vũ trang ở tỉnh lẻ cũng không chiêu mộ được.

Long Kiêu nghe thuộc hạ truyền lại tin tức, nhịn không được bật cười, "Cũng bình thường. Lòng người đều là lớn lên từ thịt, nếu thật sự trở nên lạnh lẽo cũng che không được nhiệt."

"Chỉ là tổn thất của chúng ta thật ra..." Thuộc hạ có chút đau lòng. Ông chủ phía sau của hội sở mà Lục Bạch kê biên tài sản chính là Long Kiêu.

Nơi chắp nối mối quan hệ tốt nhất, một cái là trên bàn ăn, một cái chính là phụ nữ. Mà loại người nào trong hội sở cũng có, là nơi thuận tiện nhất để Long Kiêu tra xét manh mối. Kết quả Lục Bạch dựa vào đơn báo án của một gái gọi, trực tiếp đóng cửa hội sở duy nhất để thu thập tin tức, nên có vẻ tổn thất rất lớn.

Long Kiêu lại cười lạnh một tiếng, "Tổn thất là tất nhiên. Cậu cho rằng con điếm kia tại sao có thể từ trong hội sở chạy thoát ra ngoài?"

Lục Bạch chính là con chuột có kinh nghiệm nhất trong việc vượt ngục, có thể thần không biết quỷ không hay từ trong tay hắn chạy thoát ra. Còn cái gì mà Lục Bạch không làm được.

Chỉ là không quan trọng. Cái bộ vũ trang này của Lục Bạch bây giờ chính là một quả bom nổ chậm. Những cựu binh đó chỉ lần chậm chạp không chiêu mộ được, cho dù quân đội xin lỗi thì cũng rất khó khôi phục được thanh danh lần thứ hai.

Bởi vì chỉ khi những cựu binh đó bằng lòng giao thác tín nhiệm một lần nữa, lời xin lỗi của quân đội mới có sức thuyết phục, mới có thể khiến cho công chúng dưới sự cảm động viên mãn lại càng thêm tin tưởng quân đội. Nhưng một khi những cựu binh đó từ chối, như vậy quân đội cho dù có khóc lóc thảm thiết đến chết cũng tuyệt đối không có bất cứ hiệu quả gì.

Đến lúc đó, hắn chỉ cần quạt gió thêm củi là xong. Sáng tạo anh hùng quân đội làm được, Long Kiêu hắn càng có thể làm tốt hơn.

Huống chi, Lục Bạch là anh hùng mà quân đội dựa trên sự nổi tiếng và sự ủng hộ của khán giả trên mạng xã hội sáng tạo ra. Nhưng những cựu binh đó, bọn họ chính là anh hùng chân chính.

Trước mắt phải để cho mọi người ý thức được, cái gọi là các loại duy trì quyền bình đẳng Omega của quân đội thật ra cũng chỉ là bởi vì áy náy, chứ không phải thật sự tôn trọng. Thậm chí đến lúc Omega của mình quân đội còn không bảo vệ được, quân đội cũng sẽ hoàn toàn bị đẩy vào thế tội nhân.

Lục Bạch cho rằng tạm thời tách biệt ra khỏi Hiệp hội Omega là có thể tránh được kết cục chém giết, vậy cậu thật là quá ngây thơ rồi.

Mà bên phía quân đội lúc này, Sở Nhiên và Lục Bạch đang cùng nhau xem tư liệu. Còn Sở Phồn cứ nôn nóng đi qua đi lại.

Thời gian chiêu binh đã qua gần một tuần nhưng vẫn không có bất cứ cựu binh nào tới cửa. Tình huống như vậy đã khiến không ít người bắt đầu hoài nghi, thậm chí đã bị đưa lên mạng để bốn phía thảo luận.

Tin tức của những cựu binh đó cũng bởi vì danh sách quân nhân xuất ngũ nên đã sớm lọt ra bên ngoài, nếu thật sự trước sau không người tới cửa, chỉ sợ dư luận cũng sẽ cầm cự không được.

Mà bên phía Lục Bạch thật sự cần sức người. Bởi vì phương thức xử lý sự việc của bộ vũ trang và bộ phận khác của Hiệp hội Omega hoàn toàn trái ngược, trên cơ bản giống như hệ thống cảnh sát và hệ thống tòa án.

Sự việc được đưa tin đến bộ vũ trang, chỉ cần ra quân là không thể giảng hòa bằng thiện chí được nữa. Vấn đề dân sự, trực tiếp giúp người đi tòa án lập án. Vấn đề hình sự, cảnh sát lập tức vào cuộc điều tra lấy lời khai. Trong vòng một ngày, nhanh chóng tìm kiếm manh mối, lấy được bằng chứng để xử lý vụ việc.

Đương nhiên, trong đó khẳng định cũng có những Omega tương đối mềm yếu, bản thân không dám đứng lên, bên phía bộ vũ trang giúp đỡ báo án vậy mà còn tới Cục Cảnh Sát nộp tiền bảo lãnh cho tên chồng bạo lực gia đình.

Đối mặt với loại tình huống này, bộ vũ trang trực tiếp tỏ vẻ, về sau kiểu Omega như vậy xảy ra chuyện thì cứ trực tiếp đưa tin để Hiệp hội Omega đi hòa giải. Đơn vị giải quyết bằng bạo lực không phải nơi lo chuyện bao đồng. Chính bản thân người đó muốn sống như vậy, cũng bằng lòng để bị đánh, vậy còn tìm đến bọn họ làm gì?

Loại thái độ đơn giản, thô bạo này rất nhanh đã gây ra tranh luận.

[Lục Bạch cũng quá sốt ruột với có chút cực đoan rồi đó. Người ta tới báo danh khẳng định là muốn tìm kiếm sự che chở, quay đầu lại đi nộp tiền bảo lãnh tên chồng chính là còn có tình cảm. Cái thái độ của cậu ta giống như Omega bị hại kia là tội nhân vậy!]

[Thôi đi! Là ông tự biên tự diễn thì có. Bộ vũ trang người ta không có mặc kệ nha, được không? Ngay từ đầu đã nói rõ, bộ vũ trang lập ra là vì trợ giúp những Omega không có cách nào thoát ly gia đình hoặc là hiện tại đã có gia đình nhưng bị chèn ép bạo lực khôi phục tự do. Chính là giải quyết bằng bạo lực! Cái loại lấy bạo lực gia đình làm trò tình thú này người ta không rảnh quản, kêu mấy người đi tìm Hiệp hội Omega thì có vấn đề gì à?]

[Tôi cảm thấy bộ vũ trang đã làm rất tốt rồi. Vốn dĩ Omega và Alpha ly hôn đều rất khó khăn. Phí phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu, phí bảo dưỡng sau đó, còn có vấn đề sinh tồn sau khi rời đi, vấn đề chỗ ở, những chuyện này bộ vũ trang đều giúp đỡ giải quyết. Có thể thoát khỏi lại không chịu, muốn ở lại cho bị đánh, chính bản thân không tự đứng lên thì dựa vào cái gì bắt người ta giúp?]

[Đúng đó, chính mình một hai muốn quỳ, hiện tại lại oán trách người khác không lót cho mình một cái đệm ở dưới đầu gối. Cái loại muốn cái này còn đòi cái kia không phải là muốn chạy lên trời đấy chứ?]

Trên mạng bởi vậy xé nhau đến túi bụi, nhưng cuối cùng dư luận dạo qua một vòng lại lần nữa trở về chuyện bộ vũ trang chiêu mộ không được cựu binh lúc trước.

[Cho nên, bộ vũ trang tốt như vậy, quân đội và Lục Bạch đều có ý nghĩa và cống hiến rất lớn đối với quyền bình đẳng của Omega, vì sao những cựu binh đó thà trốn đi cũng không muốn trở lại hỗ trợ chứ?]

[Không phải quân đội có ý nghĩa rất quan trọng đối với họ sao?]

Những lời này trực tiếp khiến cho người bên phía chính phủ và Lục Bạch á khẩu không trả lời được. Vô cùng hiển nhiên, nếu vấn đề không được giải quyết, dư luận rất nhanh sẽ nghiêng về một bên công kích Lục Bạch và quân đội.

Mà Lục Bạch lúc này lại cùng với Sở Nhiên đi tới một căn nhà nhỏ ở ngoại thành thủ đô, thăm hỏi một quân nhân Omega đã xuất ngũ. Nhưng còn chưa vào được cửa đã bị chồng của Omega này đẩy ra ngoài.

"Cút cút cút! Chúng tôi mãi mới có mấy năm sống yên ổn, cậu nhanh đi ra ngoài cho tôi!"

Lục Bạch đứng ở bên ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy trong phòng có người ho khan đứt quãng. Mà trong phòng tỏa ra mùi thuốc cũng làm Lục Bạch nhanh chóng phán đoán ra chức vụ năm đó cựu binh Omega này nắm giữ ở trong quân đội hẳn là dược sĩ.

Đã vào trong quân đội thì chứng tỏ năng lực không tệ, chứng bệnh đơn giản như vậy cũng có thể tự chữa khỏi. Vì sao Omega bên trong ho khan thành như vậy, lại đến miếng nước cũng không uống?

Lục Bạch và Sở Nhiên liếc nhìn nhau, tạm thời nghe theo ý kiến của Alpha kia rời khỏi sân nhà. Nhưng bọn họ lại không có đi luôn, mà đứng ở cửa chờ.

Ước chừng đứng đợi hai tiếng đồng hồ, âm thanh ho khan cuối cùng cũng dần im lặng. Mà Alpha kia cũng từ bên trong đi ra.

"Sao mấy người còn chưa đi?" Ông ta nhíu lại lông mày, rõ ràng có địch ý rất lớn đối với quân đội, "Mấy người cũng thấy rồi đấy, tình huống cơ thể của vợ tôi vô cùng không tốt, nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Không có khả năng đi cái bộ vũ trang gì đó đâu!"

Lục Bạch lại nhẹ giọng hỏi ông ta, "Là vợ của ông không muốn đi, hay là ông không cho ông ấy đi?"

Một câu này nháy mắt thổi bùng sự tức giận của Alpha lên. Nhưng ông ta còn tính là người có phong độ, tức giận cũng không có ra tay với Lục Bạch, mà hướng ngay mũi kiếm đến người cũng là Alpha - Sở Nhiên, "Cậu là cấp cao của quân đội phải không? Mấy cậu hỏi chuyện là ai không muốn đi, vậy tôi cũng có một việc muốn hỏi lại các cậu."

"Những cựu binh Omega đã xuất ngũ chẳng lẽ không phải cũng tham gia quân ngũ giống các cậu sao? Tiền trợ cấp binh lính Alpha đều trực tiếp chuyển vào ngân hàng, vì sao trợ cấp của cựu binh Omega lại phải tự mình mỗi tháng đúng hạn đến Hiệp hội Omega lĩnh? Chậm một giây, một đồng cũng không cho."

"Cậu hỏi tôi vì sao thân thể của vợ tôi không tốt đúng không? Tôi đây liền nói cho cậu biết! Bởi vì năm đó em ấy đang mang thai đến tháng thứ chín, nhưng vì lãnh cái tiền trợ cấp chó má kia mà phải chịu chê cười ở Hiệp hội Omega, còn bị đẩy một cái. Đứa bé khó sinh không kịp chờ mổ ra đã trực tiếp ngạt thở chết."

"Đúng thật vợ tôi là cô nhi được quân đội các cậu nuôi lớn, nhưng cha của em ấy lúc trước là vì đánh giặc mới không còn mạng. Mà vợ tôi, năm đó ở trên chiến trường cũng là vì mất nửa cái mạng nên mới phải xuất ngũ! Còn cả con của chúng tôi nữa."

"Hai xác nửa mạng người, quá đủ rồi! Các người nếu còn tình người thì mẹ nó đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa!"








-----------------------------

Cắn ngươi: Làm chương 40 cho tròn, không thì bức bối lắm :)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net