TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (41)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (41)

----------------------------------


Một đống câu hỏi này, cho dù là Lục Bạch cũng không biết phải phản bác từ chỗ nào.

Năm đó cấp cao quân đội thành lập Hiệp hội Omega, mục đích chính là vì để chiếu cố những cựu binh Omega đã xuất ngũ này. Lúc ấy cấp cao nghĩ rất tốt đẹp, suy xét đến việc sau khi nhóm cựu binh Omega trở về với gia đình, kết hôn gả chồng. Trước đó những người chiến hữu đa số đều là Alpha, trong suy nghĩ của bọn họ, người phía quân đội không thuận tiện để chăm sóc bọn họ, thường xuyên thăm hỏi gia đình, nhưng Hiệp hội Omega thì không giống. Trong đấy đều là Omega, còn có không ít người đã từng là chiến hữu cũ. Mỗi tháng tự mình đi lĩnh trợ cấp không chỉ để phòng ngừa có người cố tình giả mạo, còn là muốn xác định tình trạng của những cựu binh Omega có thật sự tốt hay không. Dù sao, tận mắt thấy mới là thật nhất.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, sau khi vị cấp cao kia qua đời, người tiếp nhận của quân đội đấu không lại tư bản, nhanh chóng bị kéo xuống nước.

Vốn dĩ là nơi bảo vệ Omega, giờ ngược lại biến thành vũ khí làm tổn thương bọn họ.

Chỉ là những lời này, cho dù là Lục Bạch hay Sở Nhiên, ai cũng không thể nói trước mặt Alpha kia. Bởi vì giống như điều ông ta nói, hai xác nửa mạng người, bất luận là lời giải thích hoàn mỹ như thế nào cũng đều là vô nghĩa và thừa thãi.

Tên Alpha kia thấy bọn họ không nói gì, cũng không nán lại thêm mà rời đi. Bên cạnh có hàng xóm thấy vậy nhịn không được thở dài.

Lục Bạch tiến lại gần hỏi một câu, "Bác biết tình huống cụ thể của gia đình này không?"

Hàng xóm kia là một Beta, nhưng cũng là người nhiệt tâm và lương thiện, "Thảm lắm! Tôi nhận ra cậu, cậu là cái người ở trên TV lúc trước đúng không?"

"Đúng vậy, cháu là Lục Bạch. Hôm nay chúng cháu đến thăm bọn họ."

"Thăm cũng vô dụng." Hàng xóm vỗ vỗ ngực, "Cả nhà người ta đối với các cậu đã lạnh thấu tim."

Tình huống mà người hàng xóm biết đến cũng không khác biệt lắm với lời chất vấn của Alpha kia. Mà trong đó không ngờ còn cất giấu oan tình lớn hơn nữa.

Hai người này đã từng đến quân đội xin giúp đỡ.

"Tôi vẫn nhớ rất rõ, hôm đó là một ngày tuyết lớn, Tiểu Nguyệt Tử còn chưa có ra đời! Vừa mới xong xuôi tang lễ cho đứa bé, hai người họ liền đến chỗ quân đội. Kết quả hai ngày sau mới trở về, nghe nói là về chờ tin tức. Một cái tin này chờ chính là hai mươi năm. Cơ thể của vị bên trong kia cũng hoàn toàn suy sụp."

Nói mấy câu đơn giản cũng đã giải thích vì sao đôi vợ chồng này lại oán hận quân đội như thế.

Có lẽ không phải bởi vì những lời đồn đãi vớ vẩn, cũng không phải vì lòng người thay đổi, mà là bởi vì ở thời điểm bọn họ cùng đường nhất, những người nói quân đội là nơi hậu thuẫn cho Omega bọn họ lại không duỗi tay kéo họ một lần. Cho nên tâm bọn họ lạnh, tín nhiệm đã giao phó cũng thu về.

Lục Bạch đứng ở trước cửa trầm mặc, sau một lúc lâu suy nghĩ, vẫn gõ cửa một lần nữa.

Lần này Alpha kia không xuất hiện, ngoài dự đoán là Omega bên trong ra mở cửa.

Y thấy Lục Bạch, lại liếc mắt một cái đánh giá Sở Nhiên, như bừng tỉnh mà duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Sở Nhiên, cười nói, "Đã lớn như vậy rồi. Em trai cậu có khỏe không?"

"Đều khá ổn." Sau khi gặp mặt, Sở Nhiên nhận ra vị Omega này. Từ rất nhỏ anh và Sở Phồn đã lớn lên ở quân đội, gần như mỗi Omega trong quân đội đều từng bế qua bọn họ. Vị này trước khi xuất ngũ cũng là quân hàm thiếu tá, Sở Nhiên thường xuyên thấy bóng dáng của y ở phòng thí nghiệm.

Trên mặt Omega mang theo ý cười, tuy rằng tái nhợt và gầy yếu nhưng không dữ dằn như Alpha lúc trước.

"Vào đi! Bên ngoài lạnh đấy."

Y chủ động mở cửa để hai người vào nhà. Bởi vì nguyên nhân cơ thể y không tốt, người chồng Alpha liền trang hoàng nhà cửa vô cùng ấm áp, sợ y bị khói thuốc làm ho khan nên có bài trí không ít hoa tươi. Rõ ràng là căn nhà rất đơn sơ, nhưng mỗi chi tiết đều toát lên sự ấm áp.

Lục Bạch và Sở Nhiên ngồi ở trên sô pha, Omega rót cho cả hai mỗi người một ly trà tuyết lê. Sau đó ba người cầm ly nước lên uống, lại rời vào im lặng.

Cuối cùng vẫn là Omega mở miệng nói chuyện trước, "Tôi biết ý đồ của các cậu khi đến đây, chuyện trên mạng tôi cũng thấy rồi."

"Vậy ngài có suy nghĩ gì?" Mặc dù đã xuất ngũ nhiều năm, vị này rõ ràng vẫn có theo thói quen dùng hình thức giao tiếp trực tiếp, thẳng thắn giữa quân nhân. Cho nên Lục Bạch cũng dứt khoát hỏi rõ thái độ của y.

"Thái độ của tôi chính là tôi không đi." Nếu nói Alpha kia là dùng một loại phương thức hung dữ phát tiết về phía Lục Bạch và Sở Nhiên, vậy thì Omega này chính là dùng một loại thái độ vừa lý trí lại bình tĩnh bày tỏ cho bọn họ biết vì sao bản thân lại muốn từ chối.

Sở Nhiên lại lần nữa mở miệng xin lỗi, "Lúc trước ngài đến xin giúp đỡ nhưng quân đội không làm gì, là lỗi của chúng tôi."

"Cậu nhận sai cũng không có ích gì." Omega xua tay, "Tôi đã từng làm ở phía cấp cao, lực lượng của tư bản lúc trước lớn mạnh tới trình độ này, tôi cũng từng chứng kiến rồi. Nếu không vì sao Hiệp hội Omega lại biến thành cái bộ dạng như hôm nay? Cho nên, đúng là tôi oán giận thật, nhưng cẩn thận phân tích thì chúng tôi cũng có lỗi sai. Tôi có thể chọn thời gian đầu tháng đi lấy, nhưng tôi không làm. Rõ ràng chồng tôi có thể cùng tôi đi, nhưng mà ông ấy không làm. Bởi vì tôi sắp sinh nên lười muốn động đậy, nhưng lại không muốn từ bỏ khoản tiền này. Mà chồng tôi quen thói biết tôi độc lập, mạnh mẽ, xem nhẹ việc tôi chỉ là một người đang mang thai. Đủ loại nguyên do chồng lên nhau, cuối cùng gây thành quả đắng."

"Chuyện quân đội mặc kệ, tôi thật sự hận. Đối với Hiệp hội Omega, tôi càng hận đến cùng cực. Nhưng với chính bản thân mình, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Cậu có hiểu rõ ý của tôi không?"

"Hiểu rõ." Từ một góc độ nào đó mà nói, tính cách của vị Omega này và Lục Bạch khá giống nhau. Có thù báo thù, có oán báo oán, sẽ không chỉ biết oán trách người khác mà còn vô cùng bình tĩnh xem kỹ lại bản thân. Cho nên y tuy rằng đã nguội lạnh, nhưng loại nguội lạnh này cũng không đủ để trở thành lý do y từ chối.

Lấy ra một cuốn vở thật dày, y ra hiệu bảo Lục Bạch mở ra xem.

"Sau khi tôi xuất ngũ, có trải qua một thời gian ở Hiệp hội Omega. Sau đó thật sự vì chịu đủ sự lục đục nội bộ nên mới rời đi. Trong này là những cựu binh vẫn luôn liên lạc với tôi mấy năm qua. Nếu cậu muốn liên hệ, có thể thử gọi điện cho bọn họ xem. Còn muốn nhiều sự trợ giúp hơn thì tôi cũng không giúp được."

Nhưng mà Lục Bạch lại đột nhiên hỏi y một câu, "Ngài muốn báo thù không?"

"Cái gì?" Omega không hiểu.

"Vụ án mà bộ vũ trang tiếp nhận xử lý không có thời hạn khởi tố, chỉ cần Omega xin giúp đỡ, chúng tôi sẽ điều tra. Chúng tôi độc lập với Hiệp hội Omega, cũng không lệ thuộc vào quân đội. Nhận quân hàm là vì để có được tư cách giữ súng thôi. Nếu ngài bằng lòng, chúng ta có thể tạm thời bỏ qua việc mời trở lại, chỉ nói vụ án năm đó."

"..." Biểu cảm bình tĩnh luôn thường trực trên mặt Omega cuối cùng cũng có dao động, nhưng rất nhanh, chút dao động này đã biến mất, "Rất khó. Nếu thật sự muốn tra, nói không chừng bên phía quân đội sẽ phải chịu liên lụy. Hiện tại dư luận loạn như vậy, quân đội lăn lộn không nổi đâu."

"Có thể! Không phá thì không xây được. Ban đầu cấp cao quân đội thành lập Hiệp hội Omega chính là vì bảo đảm lợi ích của đồng đội mình. Hiện giờ toàn giới Omega đều biết có chuyện thì đi xin giúp đỡ từ Hiệp hội Omega, không có đạo lý người được lợi lúc ban đầu lại thành người bị hại được. Nếu ngài bằng lòng tin tưởng tôi, cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ tra ra manh mối của chuyện năm đó."

Omega nhìn Lục Bạch, trên mặt Lục Bạch tràn đầy đều là sự nghiêm túc cùng thành khẩn. Sau một lúc lâu trầm tư, cuối cùng y vẫn đi vào phòng trong lấy một cuộn băng ghi hình ra giao cho Lục Bạch, "Đây là đoạn băng năm đó từ Hiệp hội Omega điều tra ra được. Hiện tại tên tội phạm đó đã là cấp cao của Hiệp hội Omega, đứng sau lưng còn là thế gia, cậu thật sự muốn động vào hắn sao?"

"Tất nhiên. Công bằng đến muộn có lẽ không thể đền bù cái gì, nhưng ít nhất cũng có thể an ủi vong hồn, để người an giấc ngàn thu."

Lục Bạch nói xong, thật sự mang theo đồ rời đi. Omega nhìn theo cậu đi ra ngoài. Suốt hai mươi năm qua, lần đầu tiên y cảm thấy, có lẽ oan tình của mình năm đó có thể có hy vọng.

Cầm di động, y vào một nhóm chat đã từng vô cùng náo nhiệt, nhưng hiện tại đã rất lâu không có người nói chuyện, gửi một tin nhắn.

[Mới vừa rồi người của quân đội và Lục Bạch tới nhà. Cậu ấy nói muốn vì đứa con của tôi lật lại bản án năm đó.]

Ước chừng qua vài phút vẫn không có người nhắn lại, chỉ là trong thâm tâm Omega này hiểu rõ, những người đó không nói lời nào, nhưng bọn họ đều thấy được, cũng đều ghi tạc trong lòng.

Quân đội, nơi mà năm đó bọn họ từng hi sinh để bảo vệ, đã tàn nhẫn từ chối bọn họ, vứt bọn họ đang không ngừng xin giúp đỡ ở bên ngoài cửa lớn. Hiện tại lại muốn đền bù, y cũng rất muốn biết, loại đền bù đến muộn này cuối cùng có thể làm tan trái tim đã đóng băng của bọn họ hay không.

Sờ bình thuốc trong tay, Omega đột nhiên nhớ lại lúc thanh niên còn sinh hoạt ở trong quân đội. Đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm y hồi ức lại rõ ràng những năm tháng tốt đẹp đó như vậy.

Mà lúc này Lục Bạch và Sở Nhiên đã ở trên xe quay trở về. Lục Bạch mở đoạn băng ghi hình ra xem xét, lọt vào tai chính là những lời nhục mạ cực kỳ khó nghe.

[Nhìn mày lì lợm la liếm như vậy, so với ăn xin tới cửa xin ăn có khác gì nhau không?]

[Chiến tranh kết thúc lâu như vậy rồi, mỗi ngày cầm tiền nộp thuế của chúng tao làm trợ cấp cho mấy cựu binh Omega chúng mày, trong lòng cũng phải thấy áy náy chứ hả? Đối với chúng tao cũng nên tôn trọng chút đi.]

Vị cựu binh Omega này rõ ràng là một người có giáo dưỡng, hơn nữa cố kỵ đứa con trong bụng nên không muốn xảy ra xung đột quá lớn. Nhưng ngay sau đó, lời nói lọt vào tai lại càng thêm khó nghe. 

[Chồng mày hình như chưa từng cùng mày đi lấy tiền trợ cấp nhỉ? Mày thật sự có chồng chứ? Hay đứa bé trong bụng mày là mang từ chiến trường về đấy?]

Nếu nói lúc trước vẫn là chỉ cây dâu mà mắng câu hòe*, thì hiện tại chính là sự nhục nhã trần trụi. Mặc dù Omega này có giáo dưỡng tốt cũng không chịu đựng được. Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, cái người phụ trách kia lại ra lệnh cho Alpha bảo tiêu của mình trực tiếp đẩy ngã y.

Có thai chín tháng lại ngã mạnh như vậy, Omega ở ngay hiện trường có dấu hiệu muốn sinh. Vậy mà mặc cho y đau đớn, thần trí không rõ, những người đó lại còn ngồi cắn hạt dưa xem diễn.

[Chậc chậc chậc! Hóa ra bọn họ cũng biết ăn vạ cơ đấy! Nhanh đứng lên đi, mày vốn dĩ sắp sinh rồi, đứng giả vờ giống như chúng tao hại mày.]

[Cười chết tôi rồi, cậu xem bộ dạng quay cuồng của hắn kìa! Hóa ra không đứng dậy được. Nhìn giống như cái gì nhỉ? Đúng rồi, đúng rồi, như con chó què ấy!]

Mãi một lúc lâu sau, khi Omega kia hoàn toàn rơi vào hôn mê, bọn chúng mới nhận ra thật sự xảy ra chuyện rồi, lúc này luống cuống tay chân gọi xe cứu thương.

Hình ảnh đến đây kết thúc.

Sắc mặt Lục Bạch đã u ám tới cùng cực, ngay cả tài xế lái xe cũng phẫn nộ nhăn lại mày.

"Bây giờ em muốn làm gì?" Sở Nhiên dò hỏi Lục Bạch.

Lục Bạch ngắm nghía cây súng trong tay, "Việc công xử theo phép công."

Nửa giờ sau, tại văn phòng Hiệp hội Omega, vị cấp cao gây ra mọi chuyện lúc trước bị binh lính Omega của bộ vũ trang Lục Bạch mang theo bắt lại, lôi ra khỏi Hiệp hội Omega, trực tiếp đưa vào Cục Cảnh Sát.







---------------------------

Cắn ngươi: Ehehe trầm kẻm tới độ cười điên luôn :')))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net