TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (48)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-----------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (48)

-----------------------------------


Công việc tiếp theo phải làm giải quyết tốt hậu quả của vụ án Long Kiêu còn rất nhiều. Chờ đến khi thật sự sóng yên biển lặng, xử lý hết những người cần xử lý, người nên sửa lại án xử sai cũng đã tiến hành sửa lại án xử sai, bao gồm cả việc bởi vì các thế gia lần lượt thay máu hoặc rơi đài khiến cho nền kinh tế rung chuyển cũng bình phục xong, thời gian đã qua một năm sau.

Hôm nay là ngày giỗ của Long Kiêu giả.

Trước tiên Lục Bạch xin nghỉ cùng lúc cả bên quân đội lẫn Hiệp hội Omega. Mang theo bó hoa đã sớm mua đi đến nghĩa trang. Đi cùng với Lục Bạch còn có thư ký. Hiện tại cậu không chỉ là sự tồn tại vô cùng quan trọng với Hiệp hội Omega, mà còn đối với cả quân đội. Cho nên dù là nghỉ ngơi ra ngoài tảo mộ thì bên người cũng sẽ có lính cần vụ hoặc thư ký đi theo. Chủ yếu là phụ trách vấn đề an toàn của cậu, cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ thực lực của Lục Bạch rất lớn mạnh.

Đối với sự cẩn thận của quân đội, Lục Bạch cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa cậu cùng với những cựu binh Omega đó ở chung rất tốt. Sự nhiệt tình chấp nhất của những cựu binh đó làm Lục Bạch cảm thấy mình giống như đang sống ở giữa nơi ấm áp.

"Tôi còn tưởng ngài muốn đi thăm mộ của Long Kiêu." Phát hiện nơi mà Lục Bạch đi tới là phần mộ của những người gặp tai nạn máy bay năm đó, thư ký của Lục Bạch rất là kinh ngạc.

Lục Bạch đơn giản "ừ" một tiếng, nhưng cũng không định giải thích.

Hệ thống lại tò mò truy hỏi, "Anh thật sự không muốn đi xem ngôi mộ của Long Kiêu sao? Ít nhất đạp hai cái cũng là báo thù."

Lục Bạch hỏi lại nó, "Không cần thiết, cậu sẽ tảo mộ cho một món đồ đến người cũng không xứng sao? Đối với loại người như Long Kiêu, nếu hắn còn có linh hồn, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là không nhớ tới hắn, dù chỉ một chút ý nghĩ thoáng qua. Hắn nằm mơ cũng hy vọng tôi nhớ hắn cả đời, cậu nói xem còn có cái gì so với việc tôi hoàn toàn không để bụng, thậm chí nghĩ cũng không thèm nghĩ mới là cách trả thù tốt hơn chứ?"

Nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ những nhân thân vô tội đã chết trong tai nạn máy bay, Lục Bạch nhắm mắt lại thay mỗi người bọn họ cầu nguyện. Sau đó cậu xuống núi, rời đi, trước sau không đến một tiếng đồng hồ.

Tiếp theo, Lục Bạch tới một viện điều dưỡng chính quy. Lúc trước sau khi Long Kiêu thật được cứu ra đã được quân đội sắp xếp cho ở chỗ này. Trải qua một năm trị liệu, anh ta đã khôi phục lại rất nhiều. Thấy Lục Bạch tới, anh ta vui mừng vẫy vẫy về phía Lục Bạch.

Hệ thống kiểm tra một chút, "Giá trị hảo cảm 100! Giá trị hảo cảm này lấy cũng dễ dàng quá."

Lục Bạch mỉm cười, hỏi thăm một chút tình huống dạo gần đây của Long Kiêu thật.

Long Kiêu thật nhìn thì là một người trưởng thành, nhưng nhiều năm bị giam cầm đã làm tâm trí của anh ta vẫn luôn dừng lại ở lúc tám tuổi.

Đứa nhỏ ở tuổi này tâm tư cực kỳ đơn thuần. Cho dù độ xứng đôi cao tới 99% thì ánh mắt khi anh ta nhìn Lục Bạch cũng hoàn toàn là tín nhiệm cùng khát vọng thân cận, không có bất cứ tạp niệm khác nào xen lẫn vào bên trong.

Huống chi, anh ta chỉ là tâm trí trẻ nhỏ, chứ không phải nhược trí. Ngày đó cảnh tượng Lục Bạch xông vào cứu anh ta còn rõ ràng ở trước mắt. Anh ta biết mạng của mình là Lục Bạch cứu, bản thân có thể ở lại trong phòng bệnh sạch sẽ, còn tràn ngập ánh sáng như vậy để dưỡng bệnh cũng là do Lục Bạch sắp xếp. Cho nên sự cảm kích của Long Kiêu thật đối với Lục Bạch cũng là phát ra từ nội tâm.

Thấy Lục Bạch, anh ta liền muốn cười với cậu, còn muốn gọi cậu một tiếng anh trai nhỏ. Mặc dù anh ta có nghe người ta nói mình lớn tuổi hơn Lục Bạch.

"Lần sau, lần sau khi nào tới nữa?" Lục Bạch ngồi một lúc thì muốn đi, Long Kiêu thật có chút luyến tiếc.

Lục Bạch sờ đầu của anh ta, "Chờ anh xuất viện, tôi sẽ tới đón. Rất nhanh thôi."

Trước đó hộ sĩ cũng nói đại khái không đến một tuần nữa là anh ta có thể xuất viện trở về Long gia dưỡng bệnh. Cho nên không đến mấy ngày là có thể nhìn thấy Lục Bạch.

Long Kiêu rút lại bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Lục Bạch, ngoan ngoãn tạm biệt cậu. Lục Bạch lại dặn dò hộ sĩ vài câu, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

Hệ thống nhìn tình cảnh này, thật sự có chút thổn thức.

Nhớ lại ngày đó Lục Bạch vừa mới tới, quả thực khó khăn vô cùng. Khi mới chạy thoát ra khỏi Lục Viện, một bên phải mang theo ông lão nội gián, một bên không ngừng diễn kịch tính kế đánh cờ với Long Kiêu. Cái cảm giác một hơi mắc nghẹn ở cổ họng này làm hệ thống cũng khẩn trương theo. Nhưng hiện tại lại có thể biến thành cảnh tượng ấm áp và bình thường như vậy, giống như toàn bộ thế giới đều được Lục Bạch tinh lọc.

"Haizz, ký chủ nhà ta thật sự quá là lợi hại!" Hệ thống đối với Lục Bạch là kính nể từ trong ra ngoài.

Lục Bạch lại cười trêu nó một câu, "Vậy thế giới tiếp theo có thể nhẹ nhàng một chút được không?"

"Dựa theo đạo lý thì có thể! Theo quy định của tổng cục xuyên nhanh, ba thế giới đạt được 100% nhiệm vụ là có thể đi vào một thế giới nghỉ phép. Thế giới nghỉ phép cách tổng nhiệm vụ vài dặm, là nơi chuyên môn giúp ký chủ thả lỏng. Tôi đã đổi xong cho anh rồi! Chờ đến khi nhiệm vụ ở đây kết thúc, chúng ta có thể đi nghỉ phép!" 

Hệ thống ngoài miệng nói như vậy, nhưng tâm lý cũng khá lo lắng. Dù sao có hai tên khốn nạn như Chủ Thần và Thiên Đạo này, tuy rằng thế giới nghỉ phép của Lục Bạch ngoài mặt nhẹ nhàng đơn giản, nhưng nói không chừng sau lưng sẽ có chuyện xấu gì đó xảy ra ở bên trong.

Nhưng Lục Bạch lại thật sự không thèm để ý. Cậu cẩn thận nghiên cứu sự phân chia khó khăn ở các thế giới, phát hiện có mấy hệ số khó khăn. Trong đó quan trọng nhất vẫn là thân phận.

Nếu thân phận thân xác Lục Bạch xuyên vào càng thấp, thì khả năng xoay người sẽ càng nhỏ, hệ số khó khăn lại càng lớn. Mà cái thế giới nghỉ phép này, cho dù cốt truyện cuối cùng là dạng gì, chỉ cần thân phận của Lục Bạch ở trong đó không thấp, vậy thì Lục Bạch có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức. Ít nhất cậu không cần lo bản thân sẽ bị một ít chủ nghĩa đặc quyền áp chết, cũng không cần phải thật cẩn thận đi tìm chỗ dựa, phải cân nhắc làm như thế nào để cân bằng quyền thế mới có thể bảo vệ chính mình khỏi nguy hiểm. Từ điểm này nhìn lên cũng xem như có ưu thế rất lớn.

Bởi vậy, một người một hệ thống ở não bộ trò chuyện qua lại, rời khỏi viện điều dưỡng Long Kiêu thật đang ở.

Lại qua một năm, Hiệp hội Omega hoàn toàn thay máu. Tuy rằng lúc trước trong lúc thế gia cầm quyền để lại không ít rắc rối rất lâu vẫn chưa xử lý sạch sẽ được hết, thỉnh thoảng sẽ có một ít phiền phức nhỏ nhảy ra ngoài. Nhưng ít nhất phương hướng đã chính xác.

Lục Bạch phân chia quyền lợi cho những cựu binh, đồng thời bản thân cũng tiến vào quân đội. Cậu không lên chiến trường, mà tiến vào phòng thí nghiệm làm dược sĩ của Sở gia.

Đây là đề án mà Lục Bạch nguyên chủ đang nghiên cứu lúc còn đi học, là thuốc ức chế của Omega. Một loại thuốc có thể trợ giúp Omega thuận lợi vượt qua kỳ động dục hơn. Cho dù lúc ấy phương thuốc này bị Lục Nguyên lấy đi, nhưng nguyên chủ vẫn không từ bỏ, tiếp tục tính toán tối ưu hóa.

Ở trong mắt Lục Bạch, quyền lợi của Omega cuối cùng vẫn phải tự mình nắm giữ ở trong tay. Chỉ cần quần thể Omega này có thể đứng lên, vậy thì cái gọi là quyền bình đẳng căn bản không cần bắt cứ kẻ nào hỗ trợ. Bởi vì con người đều có thể tự mình lấy lại công đạo. Mà chuyện bây giờ Lục Bạch phải làm chính là tiêu trừ tai họa ngầm trên người Omega, giúp nhóm Omega hoàn toàn thoát khỏi sự tra tấn của kỳ động dục.

Loại mong muốn này ở trong mắt người ngoài quả thật là trái với quy luật tự nhiên của cuộc sống. Nhưng mười năm sau, phòng thí nghiệm của Lục Bạch lại rộ lên tiếng hoan hô của thắng lợi.

Cuối cùng cậu cũng điều phối ra được loại thuốc này, không chỉ như thế, loại thuốc này còn có tác dụng mạnh hơn nữa. Sau khi dùng, tác dụng phụ của giải thuật xóa bỏ đánh dấu cũng sẽ biến mất hơn phân nửa. Nói cách khác, có loại thuốc này thì nhóm Omega không bao giờ phải lo lắng việc làm phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu sau khi ly hôn sẽ có ảnh hưởng tới tính mạng.

Lục Bạch đã phá hỏng một lợi thế trói buộc bọn họ từ tay Alpha.

Ngày hôm ấy, toàn bộ diễn đàn Omega đều sôi trào. Mỗi một Omega đều bởi vậy mà cảm thấy hưng phấn.

Sở Nhiên đón Lục Bạch tan làm, nhìn Lục Bạch được mọi người vây quanh đi ra ngoài, anh không có chen ngang, mà là không dấu vết trộn lẫn vào trong đó. Thậm chí còn đi ở vị trí cách Lục Bạch gần nhất.

Lục Bạch quay đầu đối diện với anh, Sở Nhiên khẽ cười. Lục Bạch cũng cười, nhưng tay để xuôi bên người lại lặng lẽ nắm lấy tay Sở Nhiên. Người xung quanh cảm nhận được bầu không khí giữa hai người, vì thế đều tìm vội cái cớ để rời đi.

Sở Nhiên vẫn luôn đưa Lục Bạch về nhà, lại không có ý định lên tầng ngồi. Đây là sự ăn ý không cần phải nói ra giữa hai người. Sở Nhiên sẽ ở thời điểm Lục Bạch cần mà yên lặng đứng ở phía sau cậu, mà Lục Bạch cũng sẽ chia sẻ mỗi một vinh dự mà mình có được cùng với Sở Nhiên.

Bọn họ chưa bao giờ nói chữ "yêu", nhưng ở trong mắt người ngoài, so với bất cứ một cặp đôi ân ái nào bọn họ đều sâu đậm, bền lâu hơn.

Tình huống cơ thể của Lục Bạch ở thế giới này không được xem là quá tốt, nhưng lại ngoài ý muốn trường thọ. Có lẽ là vì sự tình phải làm quá nhiều, Lục Bạch vững chắc bận rộn hơn bốn mươi năm. Chờ đến thời điểm cậu bệnh nặng rời khỏi thế giới này, vinh dự và huy hiệu mà cậu nhận được đã sớm chất đầy tủ đựng đồ. Còn về phần trên mạng và diễn đàn Omega, càng là nơi nơi đều có người cầu phúc cho Lục Bạch.

Không chỉ bởi vì Lục Bạch làm ra cống hiến cho Hiệp hội Omega và quyền bình đẳng của Omega, hay thuốc mà cậu chế tạo giúp Omega đã sắp biến thành món đồ có thêm tự tin đứng lên từ trong khuất nhục. Càng là bởi vì lúc trước Lục Bạch ở trong phát sóng trực tiếp cuộc thực nghiệm Lucifer đã giáo huấn cho Omega một đạo lý, chỉ cần bản thân muốn, vậy thì cho dù có bao nhiêu khó khăn cũng nhất định có cách để bò ra ngoài.

Một Lục Bạch như vậy, ở trong lòng rất rất nhiều Omega đã không chỉ là một thần tượng, mà còn là anh hùng thật sự!

Trong phòng bệnh, Lục Bạch nhìn Sở Nhiên đang ngồi ở bên giường bệnh, luôn cảm thấy cảnh này quá mức quen thuộc. Bởi vì lần trước, lần trước nữa, đều là anh ở bên cạnh cậu phút cuối đời.

Nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Lục Bạch nhẹ giọng hỏi Sở Nhiên, "Còn tới tìm em chứ?"

Sở Nhiên gật đầu, "Anh sẽ luôn theo em."

Trái tim Lục Bạch bởi vì những lời này của Sở Nhiên mà vô cùng an tâm. Cho dù cái cảm giác hoảng hốt khi linh hồn thoát ly thể xác đến gần, chút an tâm này cũng làm tâm trạng của Lục Bạch không có bất cứ thay đổi gì.

Hệ thống phát ra nhắc nhở: [Nhiệm vụ thế giới thứ ba hoàn thành, giá trị hảo cảm của đối tượng công lược 100, cấp bậc hoàn thành SSS, độ vừa ý của người hứa nguyện SSS.]

Chỉ là lần này, hệ thống không có khuyên Lục Bạch nghỉ ngơi ở trong thế giới của Chủ Thần, mà dùng một giọng điệu vui sướng nói, "Lục Bạch, Lục Bạch~ Chúng ta đi nghỉ phép thôi!"

"Đi!" Lục Bạch cũng khó được lúc vui vẻ, "Đến thế giới nghỉ phép chơi nào!"

Cảm giác quen thuộc khi không gian thay đổi truyền đến. Sau khi Lục Bạch mất trọng lực một chút thì mở mắt ra, bất ngờ phát hiện bản thân đang đứng trong phòng học của một trường cấp ba. Đồng phục trên người vô cùng sạch sẽ, trong tay còn ôm một quyển tập đề luyện Toán Olympic. 

Chỉ là xung quanh đứng không ít người, mà phía sau còn đi theo một cậu nhóc đẹp trai trên dưới 18 tuổi. Vóc dáng rất lùn, làn da cũng trắng, trong đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt, đáng thương vô cùng. Giống như chỉ cần cậu ta chớt mắt một cái là nước mắt kia có thể chảy xuống mặt.

Lục Bạch nhíu mày, không kịp nói chuyện đã bị người bên cạnh đẩy một cái. Lục Bạch quay đầu nhìn, là một nam sinh khoa thể dục cao to. Một số học sinh ở độ tuổi này đúng là thời điểm sức sống tràn đầy, đừng nhìn gã động thủ trước nhưng giọng điệu khi gã nói chuyện với Lục bạch lại phá lệ đúng lý hợp tình.

"Lục Bạch, mẹ nó cậu chính là tên khốn nạn! Đồng Đồng có gì không tốt? Cậu năm lần bảy lượt không cho cậu ấy thể diện như vậy, cậu có ý gì? Hai người các cậu có hôn ước đấy!"

Hôn ước? Lục Bạch quét mắt nhìn thiếu niên phía sau một cái. Giống như cảm nhận được sự nghi ngờ của cậu, nước mắt của thiếu niên tên Đồng Đồng kia ngay lập tức rơi xuống, càng có vẻ là một đứa nhỏ đáng thương bị bắt nạt.

Chỉ là lời nói ra rất ý vị thâm trường, "Đừng, mọi người đừng nói anh Bạch như vậy. Anh ấy chỉ là không thích tớ mà thôi, không có làm gì sai cả."

Lời nói hèn mọn như vậy nhanh chóng làm ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn Lục Bạch trở nên tràn ngập sự khiển trách hơn. Hai chữ "trai tồi" đều đã viết ở trong mắt bọn họ.

Lục Bạch ở trong não bộ bình tĩnh nói với hệ thống, "Thế giới nghỉ phép tốt đẹp mà cậu nói đâu?"

Mà hệ thống sau khi tiếp thu toàn bộ tin tức của thế giới này cũng nhịn không được phun ra một câu, "ĐM!"

Tiểu thuyết của thế giới nghỉ phép này có tên là ⟪Sau khi bị trai tồi từ hôn, tôi gả cho cha nuôi tàn tật nhà giàu của hắn⟫.

Không thể nghi ngờ, Lục Bạch chính là thằng trai tồi được nhắc tới trong tên tiểu thuyết kia.








------------------------

Cắn ngươi: *Vỗ tay* Và chúng ta cuối cùng cũng đã kết thúc thế giới thứ ba đầy sóng gió này, tình yêu của Sở Nhiên và Lục Bạch khiến tôi vừa ao ước vừa tiếc nuối, mặc dù ở thế giới này anh bé đã sống lâu hơn hai thế giới trước, còn anh lớn thì vẫn luôn là người nhìn Lục Bạch chết đi, người ở lại luôn là người buồn hơn mà nhỉ? 

Thế giới thứ tư có vẻ ngắn hơn, cũng là thể loại tui khá thích, đó là thanh xuân vườn trường. Ôi chẳng lẽ chúng ta lại được gặp lại anh lớn với thân phận là học trưởng sao? Ỏ ỏ ỏ(◉Θ◉) 

Mà hình như chúng ta lại phải gặp một đứa giống như Lục Quỳnh và Dịch Văn Trác rồi, đừng ám anh bé tui nữa mà, thà cường cường tui còn đỡ chửi hơn á, khóc hoài muốn nhai đầu luôn quá:)))

Hãy tiếp tục ủng hộ truyện này nhé, iu mọi người :3333


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net