TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (6)

--------------------------------


Lục Bạch là người đã từng trải qua thế giới giải trí, bị dư luận làm lễ rửa tội nhiều năm, tự nhiên cũng hiểu rõ dạng nội dung gì là thứ công chúng thích nhất.

Cậu dùng ngôi thứ nhất viết bài, tỏ vẻ tất cả đều là tự bản thân trải qua. Không có quá nhiều từ ngữ giả tạo khoa trương, Lục Bạch dùng bức tranh thủy mặc đơn giản nhất miêu tả lại tình huống của Lục Viện.

Đồng thời cậu kết hợp với lời Hồ Hàm nói, tự thuật hết lại tình huống của đứa bé lúc ấy vào trong bài viết.

[Có thể tiến vào Lục Viện, ngoại trừ những người bị hãm hại giống như tôi, còn lại chính là kẻ điên thật sự. Mà đứa nhỏ này, làm tôi cảm thấy sợ hãi.

Thậm chí ban đêm tôi không dám ngủ, chỉ có thể chờ tới ban ngày người nhà của nó tới thăm hỏi nó, hoặc là nó bị mang đi trị liệu thì tôi mới có thể ngủ yên một lát.

Ánh mắt của nó rất là đáng sợ, vô tình trông thấy như đang nhìn một cái xác không hồn. Nhưng tôi biết, đây chỉ là nó đang che giấu. Thời điểm nó đánh giá tôi, như là đang đánh giá một miếng thịt.

Ngày đó, tôi nghe trộm được bác sĩ và hộ sĩ cãi nhau. Ở trong đôi câu vài lời, tôi mới biết được một sự thật. Chính là đứa nhỏ này căn bản không phải bị tâm thần, mà là có hai nhân cách. Càng đáng sợ hơn chính là, nhân cách thứ hai của nó là nhân cách chân chính phản xã hội.

"Nó sẽ giết người!" Bác sĩ nói, chặt chẽ mà khắc ở trên người tôi, sự sợ hãi của tôi đối với nó càng thêm to lớn. Tôi bắt đầu dần dần hạn chế thời gian ở trong phòng bệnh, trốn ở một góc ít người nhìn thấy. Tôi muốn tránh xa nó.

Mỗi lần người nhà của nó tới đây, tôi đều gấp không chờ nổi muốn nghe được tin tức mang đứa nhỏ này đi, đưa tới một bệnh viện khác trị liệu từ trong miệng bọn họ. Chỉ là cái gì cũng không có. Đúng vậy, không chỉ là không có. Ở buổi tối kia, tôi lại trốn đi một lần nữa, muốn có một giấc ngủ yên tĩnh, trước mặt tôi liền xuất hiện bóng dáng của một đứa trẻ.

Ánh trăng đem cái bóng tối đen ấy kéo chuẩn xác đến dưới chân tôi. Tôi ngửi được rõ ràng trên người nó có mùi máu tươi.

Tôi che miệng, hô hấp đều ngừng lại.

Đại khái như đã qua cả một đời, cuối cùng tôi cũng thấy cái bóng đó rời đi. Nhưng tôi biết, không phải là nó không phát hiện ra tôi, mà là tạm thời buông tha cho tôi.

Đẩy cửa ra, tôi thấy trên then cửa có một dấu tay máu hết sức rõ ràng. Đây là nó đang cảnh cáo tôi, kêu tôi không cần phải nhiều lời, cũng không cần xen vào chuyện cỉa người khác.

Sáng sớm hôm sau, người đàn ông ở phòng bên cạnh từng xảy ra xung đột với nó đã chết. Tên của hắn là Tần Kiến, là một Beta. Nghe nói sinh thời là một minh tinh, sau đó bởi vì gặp chút chuyện nên phát điên rồi bị đưa vào đây. Bọn họ nói là Tần Kiến tự sát, nhưng tôi biết không phải. Không chỉ không phải tự sát, mà hơn nữa hắn còn là bị một đứa bé giết chết.

Nhưng tôi không dám nói lời nào. Bởi vì sáng sớm hôm sau, lúc tôi trở về phòng bệnh, cha mẹ của đứa bé cũng tới, bọn họ nói muốn dẫn nó xuất viện.

Trước khi đi, đứa bé đó quay đầu lại nở nụ cười với tôi, trên mặt tất cả đều là dáng vẻ vui mừng hồn nhiên. Nhưng giây tiếp theo, nó vươn một bàn tay, làm thành tư thế khóa miệng, ánh mắt cũng trở nên ác độc lại khủng bố.

Tôi biết là nó đang cảnh cáo tôi, cảnh cáo tôi không cần xen vào việc của người khác.

Sau khi nó xuất viện không bao lâu thì nhà của nó xảy ra án giết cả nhà. Tôi biết, nó lại ra tay.

Nghe nói cảnh sát đã bắt giữ nó để quy án, hơn nữa còn nhốt ở phòng đặc biệt trong ngục giam. Nhưng tôi cảm thấy nó sẽ không vì vậy mà dừng tay.

Tôi nghe được tỉ lệ tử vong ở ngục giam đặc biệt mấy năm nay rất cao, tôi nghĩ, chuyện này nhất định là có liên quan tới nó.]

Áng văn này của Lục Bạch viết vô cùng chân thực, vô cùng phù hợp với sở thích của mọi người. Hệ thống xem xong thì ngơ ngác, nhịn không được hỏi Lục Bạch, "Sao anh còn biết viết mấy cái này?"

Lục Bạch thuận miệng trả lời: "Thời điểm làm thế thân cho người ta, có một bạch nguyệt quang là tác giả trên mạng cho nên tôi cũng phải biết một chút."

Hệ thống: "Không phải chứ? Bọn họ còn bắt anh làm cái này?"

Lục Bạch cười khẽ một tiếng: "Người nếu muốn sống, cho dù đối phương kêu cậu làm gì thì cậu đều phải làm."

Hệ thống đột nhiên nhớ tới một số ký ức từng chợt lóe trong não bộ của Lục Bạch ở thế giới trước. Nó rất muốn hỏi Lục Bạch, những thiếu niên mà anh tế bái đó rốt cuộc là người nào. Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng được, hơn nữa Lục Bạch cũng sẽ không nói cho nó biết.

Mà Lục Bạch đúng là không có ý muốn giải thích với hệ thống. Cậu sửa sang lại bài viết, hơn nữa sau khi đăng lên còn trực tiếp dùng điện thoại liên hệ với một công ty marketing có thể làm tăng nhiệt độ bài viết, gửi một số tiền không lớn không nhỏ, đủ để đẩy nhiệt độ bài viết của Lục Bạch lên trang đầu.

Mà điều Lục Bạch muốn cũng chỉ như vậy.

Trong tay bọn họ không có bất cứ chứng cứ gì tố cáo Lục Viện, nhưng bản thân Lục Viện cũng không phải sạch sẽ không chê vào đâu được. Nhân viên y tế bên trong bệnh viện đó có vấn đề, cho dù là bệnh viện điều dưỡng tư nhân cũng không có cách nào tẩy trắng được điểm này.

Chỉ cần bài viết của Lục Bạch nhận được sự chú ý, bên phía Lục Viện nhất định phải nghĩ biện pháp ứng phó với sự lên án và ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

Bên trong bận rộn không ngừng nghỉ, bọn họ sẽ không có thời gian tới thu thập đám người chạy trốn Lục Bạch.

Đặc biệt là kiểu như Lục Bạch. Long gia giận dữ lôi đình, Lục Viện miếu nhỏ, khẳng định nhận không nổi. Cho nên bọn họ nhất định sẽ tận lực che giấu chuyện này, bao gồm cả cha của Bùi Hằng cũng sẽ bị giấu giếm giống vậy.

Dù sao Lục Viện còn cần mấy nhà quyền cao chức trọng đó trợ giúp mình giải quyết phiền phức. Chỉ khi đám người Lục Bạch, Bùi Hằng còn bị giam ở trong Lục Viện, Long Kiêu và cha của Bùi Hằng mới có thể ra mặt bảo lãnh cho.

Xem ra Lục Viện ngày thường nhìn người còn tính đến lợi ích.

Nhưng mấy người Bùi Hằng lại có chút lo lắng, "Thật sự có thể thành công chứ? Dù sao chuyện này cũng đã qua lâu rồi."

"Nhưng nhiệt độ vẫn còn. Hơn nữa năm sau còn cao hơn năm trước." 

Trong lòng Lục Bạch hiểu rõ, càng là án tử có tranh luận, càng là nội dung quỷ quyệt thì càng dễ dàng lôi kéo sự quan tâm và thảo luận của mọi người. Huống chi, so với những suy đoán nuôi ma quỷ, giải thích rõ ràng của Lục Bạch càng khoa học và phù hợp lẽ thường hơn.

"Hơn nữa các em cũng nói rồi, cái đuôi của Lục Viện không ít. Thời điểm tuyên truyền lúc đầu cũng thật sự có không ít người không rõ nội tình đưa người bệnh vào để trị liệu đúng không?"

"Người gặp chuyện không chỉ có một, em nói xem, nếu có người đứng lên tố cáo, những người đằng sau có theo đó lần lượt đứng lên tố cáo không?"

"Không chỉ vậy, vị bác sĩ năm đó còn sống đấy! Sau khi lớn chuyện, sẽ luôn có người nói ra sự thật, lấy ra chứng cứ. Đến lúc đó Lục Viện dùng toàn thời gian vội vàng rút mình ra khỏi án tử còn không kịp, thì càng không có khả năng thoát ra để tới bắt chúng ta."

"Còn về phía những kẻ thù kia của chúng ta, ngoại trừ bên phía nhà ông cụ được báo tin ra, còn lại tất cả mọi người sẽ bị giấu nhẹm đi. Hơn nữa đứa cháu trai bất hiếu kia của ông cụ vì để tránh khỏi việc bị trách cứ, bọn họ còn sẽ trợ giúp Lục Viện giấu giếm. Như vậy thời gian để lại cho chúng ta càng nhiều hơn."

Quả nhiên giống như lời Lục Bạch nói.

Công ty marketing kia đẩy lực một phát, bài viết của Lục Bạch nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.

Lúc bắt đầu còn có người ở dưới khinh thường nhìn lại, nói loại này cũng quá bình thường, không phải là lừa người mù chứ?

Nhưng dần dần, lúc sau nhiều người hơn, một ít chi tiết rất nhỏ đã bị người có tâm chú ý tới.

[Sao tôi lại cảm thấy chủ bài đăng này nói rất là đúng? Tôi đã đi tra một chút, thật sự có nơi gọi là bệnh viện tâm thần Số Sáu. Hơn nữa đúng thật là lúc trước trong miệng cảnh sát cũng nói đứa bé này chạy chữa ở nơi đó. Lục lại mấy bài báo cũ, thời điểm phỏng vấn hàng xóm còn cố ý nói đứa bé kia tinh thần có vấn đề.]

Chủ bình luận vô cùng cẩn thận đưa ra chứng cứ đã tìm thấy. Bởi vậy, từ lầu một này bắt đầu, càng ngày càng nhiều người phát hiện sự vi diệu trong đó.

Ví dụ như, vì sao năm đó ngay từ đầu cảnh sát không phát hiện ra hung thủ là đứa bé. Là bởi vì đứa bé là đa nhân cách, nhân cách chủ của nó cũng không biết việc nhân cách thứ hai đã làm.

Lại ví dụ như, sau khi đứa trẻ bị bắt giam, tỉ lệ tử vong ở ngục giam đặc biệt đúng thật có gia tăng.

Còn có, chính là phỏng vấn sau đó, bạn bè cùng với láng giềng của cha mẹ đứa trẻ đều tỏ vẻ đứa nhỏ này tinh thần có vấn đề. Nhưng trên thực tế, trước nay lại chưa từng nói qua nội dung chính xác về tình trạng bệnh của nó.

Chỉ có một thân thích của đứa nhỏ khi được phỏng vấn nhịn không được buột miệng nói ra, "Không phải nằm ở trong Lục Viện sao? Tại sao lại ra ngoài?"

Những chi tiết này, tất cả đều vô cùng trùng hợp với bài viết của Lục Bạch. Nháy mắt bài viết này liền biến thành lời giải đáp cho chân tướng nghi án trong lòng của rất nhiều dân mạng.

Mọi người cũng bắt đầu điên cuồng chia sẻ bài viết và thảo luận vô cùng sôi nổi.

Tất cả phát triển đều giống như kế hoạch của Lục Bạch.

"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Bùi Hằng đã xem Lục Bạch thành người tâm phúc.

Lục Bạch vỗ vỗ đầu cậu ta, đồng thời đem số tiền mặt mà ông chủ để lại cho bọn họ chia ra một phần lớn, giao cho Bùi Hằng, "Ba người các em ở lại đây nghỉ ngơi, thuận tiện chăm sóc ông cụ. Còn có thuốc cho mấy ngày tới đã được điều chế xong, em nhớ rõ đúng giờ thì đút cho ông ấy dùng."

"Chỉ hai người đi thôi sao? Có phải quá nguy hiểm không?"

"Không sao, càng ít người càng tốt. Mục đích của chúng ta là quang minh chính đại mang người đi, mà không phải quậy đến khắp nơi đều biết. Mục tiêu càng ít, chúng ta càng dễ chạy trốn."

Sau đó cậu quay đầu nhìn về phía Hồ Hàm, trong mắt có chút ý cười.

"Anh Bạch?" Hồ Hàm tuy rằng khó hiểu, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Lục Bạch lại tràn đầy tin tưởng.

Lục Bạch vỗ vỗ đầu Hồ Hàm: "Cục cưng bé nhỏ, chúng ta tới cải trang một chút nào."

Một giờ sau, một cặp chị em xinh đẹp như hoa đi ra khỏi khách sạn. 

Hai chị em đều da trắng chân dài. Em gái mặt nhỏ mắt to, ánh mắt khi nhìn người khác rất là ngượng ngùng. Có lẻ như ít khi mặc váy nên đi đường luôn theo bản năng dựa vào người chị mình.

Nhưng mà so với em gái ngây ngô, khí chất của người chị này lại hoàn toàn đối lập.

Một mái tóc quăn cuộn sóng màu hạt dẻ, vẻ duyên dáng thành thục lộ ra nói không nên lời. Khuôn mặt tươi cười, lông mi cong vút cùng môi đỏ khẽ nhếch giống như một lưỡi câu, khiến những người đi ngang qua đều cảm thấy trái tim của mình bị câu đi một chút, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Đôi chị em như hoa này, chính là Lục Bạch và Hồ Hàm cải trang thành.

"Anh, anh Bạch..." Hồ Hàm túm lấy ống tay áo của Lục Bạch, luôn cảm thấy nửa người dưới mặc váy lạnh căm căm.

Lục Bạch trấn an vỗ vỗ đầu của nó, "Đừng sợ, rất đáng yêu."

Không liên quan tới đáng yêu, là nó không có cảm giác an toàn mà! Hồ Hàm nhịn không được đè lại vạt váy ngắn dưới thân, lại nhìn quần jean trên người Lục Bạch, cảm thấy rất khó hiểu, "Dựa theo lý thuyết mà nói, không phải anh nên mặc váy ngắn sao?"

Ánh mắt Lục Bạch mang theo kinh ngạc, "Vậy lúc chạy trốn thì phải làm sao? Mặc váy không dễ vận động."

... Cho nên vì sao lại bắt nó mặc váy ngắn như vậy? Hồ Hàm đột nhiên phát hiện ý cười trong mắt Lục Bạch, nhịn không được kháng nghị nói, "Anh Bạch!"

"Được rồi, được rồi. Ai bảo em đáng yêu như vậy, trang điểm lên liền nhịn không được!" Lục Bạch chịu hết nổi phải bật cười. Cậu từng học qua lớp giả giọng, vậy nên dễ như trở bàn tay biến giọng nói vốn dĩ dịu dàng, nam tính thành giọng nói thành thục, khí phách của con gái.

Hơi thở ập tới bên tai, Hồ Hàm nhịn không được đỏ mặt.

Lục Bạch nhéo má nó một cái, "Trẻ nhỏ phải ồn ào, nhốn nháo như vậy mới tốt. Sau này ở trước mặt anh không được ra vẻ trưởng thành. Có anh che chở em rồi!"

Hồ Hàm không dám đáp, nhưng trong lòng lại bởi vì những lời ấm áp này của Lục Bạch mà trở nên ấm áp, vành mắt cũng dần dần đỏ lên.

Chỉ là nó vẫn nhịn xuống. Dù sao bây giờ đang ở bên ngoài, hai người bọn họ trang điểm thành như vậy rất gây chú ý, không thể khiến cho mọi người xôn xao hơn nữa.

Một đường không nói chuyện, Lục Bạch và Hồ Hàm tại sáng sớm hôm sau đuổi tới thành phố mà Hồ Hàm sống trước đây.

"Chúng ta làm cách nào lén mang chị em mang ra ngoài ạ?" Trong lòng Hồ Hàm vô cùng lo lắng.

Bọn họ một người là Beta vị thành niên, một người là Omega nhu nhược, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng đều rất khó cướp chị gái từ trong cái nhà kia ra ngoài.

Lục Bạch nghĩ nghĩ, hỏi nó: "Em biết thị trường dân công chỗ này ở đâu không?"

"Là ở gần ga tàu hỏa."

Lục Bạch gật đầu: "Vậy vừa lúc, chúng ta đi thôi!"

Hồ Hàm không rõ: "Đi nơi đó làm gì ạ?"

Lục Bạch cười: "Đương nhiên là thuê bảo vệ để đoạt người  rồi!"

Theo như lời Hồ Hàm nói, tên Alpha đánh dấu chị của nó trong nhà có chút tài sản, nhưng cũng không thuộc trong giới hào môn. Chỉ là lại chết vì sĩ diện, tự xưng là dòng dõi thư hương.

(*) Dòng dõi thư hương: Dòng dõi có học ( Thư: sách vở, Hương: hương khói. Khói hương truyền từ đời này qua đời khác ).

Càng là như vậy thì càng dễ để hành sự. Chỉ cần quậy cho thật lớn, không lo bọn họ không thả người.

"Nhưng lúc trước đều đã quậy tới lên báo mà chị em vẫn..."

"Bởi vì cô ấy nghĩ đến em, lo lắng tính mạng của em gặp nguy hiểm nên chỉ có thể khuất phục. Nhưng hiện tại đã không giống nữa. Chính em đứng ra cứu cô ấy, em nói xem, cô ấy sẽ vứt bỏ tính mạng để bảo vệ em trai mình, hay tiếp tục sống cùng với kẻ khốn nạn kia?"

"Em phải có niềm tin đối với chị của mình. Có lẽ Omega có cơ thể yếu ớt, nhưng bọn họ cũng là người có tôn nghiêm, sẽ không cam tâm tình nguyện làm vật nuôi của Alpha."

"Xin lỗi anh Bạch, là em sai rồi."

"Quan tâm quá dễ bị loạn. Đừng sợ." Lục Bạch mang theo Hồ Hàm hào phóng, thoải mái đi tới thị trường thuê dân công.

Nửa giờ sau, Lục Bạch và Hồ Hàm cùng hơn ba mươi dân công, đông đảo ồ ạt chạy tới nhà chị của Hồ Hàm đang ở.

Hơn ba mươi người dân công này, mỗi người đều có dáng người cường tráng, trên thân tản ra mùi vị pheromone của Alpha trẻ tuổi, vừa mới mẻ lại bá đạo.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net