TG4 : Sau khi bị tra nam từ hôn, ta gả cho đại lão cha nuôi tàn tật của hắn (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------


Bạc Ngạn hơi hơi nhướng mày.

Lục Bạch diễn càng thêm hăng say "Bác sĩ, ngài nhất định phải cứu tôi! Tôi còn trẻ như vậy, nhất định phải có được một thân thể khỏe mạnh."

"Cái gì? Máu cũng có vấn đề, phải thay tủy? Có thể có thể! Tôi một hồi sẽ kêu người đem tên em trai kia của tôi trói lại mang đến đây kiểm tra."

"Không sợ, cho dù nó cùng tôi không có độ tương thích cũng không vấn đề gì. Dù sao tôi vẫn còn bố ruột mẹ ruột, nhất định sẽ có thể có một người phù hợp!"

'Cạch' một tiếng, như là người ở ngoài cửa kia sợ tới mức làm rơi điện thoại.

Lục Bạch và Bạc Ngạn cùng nhau quay đầu nhìn về phía cạnh cửa. Lần này, cửa không có một bóng người, chắc là sợ bị bọn họ phát hiện, cho nên trực tiếp chạy mất.

Bạc Ngạn thấy thế, xem tình huống của Lục Bạch đã tốt lên rất nhiều. Vừa lúc anh vốn dĩ cũng là muốn thay ca tan tầm, dứt khoát mang theo Lục Bạch rời đi.

Lục Bạch trước khi đi, liền dặn dò lão quản gia cùng tài xế một phen, sau đó mới rời đi cùng Bạc Ngạn.

Tuy rằng đều biết đây là thế giới nghỉ phép, nhưng hai người vẫn là vô cùng cẩn thận. Rốt cuộc chờ đến khi tới chỗ ở của Bạc Ngạn, anh mới mở miệng hỏi Lục Bạch "Nhiệm vụ lần này của em hình như không giống lúc trước?"

"Vâng." Lục Bạch gật đầu "Muốn em làm tra nam."

Bạc Ngạn cũng là người trong giới, phía trước đại khái nghe nói qua chuyện nhà Lục gia, tức khắc hiểu rõ ngọn nguồn sự tình.

Đương nhiên cũng hiểu rõ cách làm hiện tại của Lục Bạch không có gì đáng trách. Xác định Lục Bạch lần này là thật sự không có nguy hiểm, Bạc Ngạn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhớ mong Lục Bạch còn không thoải mái, Bạc Ngạn liền thúc giục cậu nhanh chóng thay quần áo ngủ.

"Trong nhà học trưởng có phòng cho khách?" Lục Bạch đứng tại chỗ đánh giá.

Thân phận của Bạc Ngạn ở thế giới này hơn phân nửa cũng là hào môn, nếu không loại chung cư cao cấp riêng tư như này, chỉ dựa vào mức lương của bác sĩ liền gánh không nổi.

Bạc Ngạn thấy cậu biết rõ còn cố hỏi, cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng cuối cùng cũng không nỡ để Lục Bạch ngủ một mình, dứt khoát đem người ôm đến trong phòng của mình.

"Ngủ đi, anh bồi em." Bạc Ngạn sờ sờ mái tóc của Lục Bạch, đem đứa nhỏ hướng trong lồng ngực ôm ôm.

Lục Bạch trở mình, để toàn bộ phía sau lưng đều dựa vào ngực anh, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ rồi.

Bạc Ngạn nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu, cũng dần dần lâm vào ngủ say.

Lục Bạch cùng học trưởng của cậu, xem như là xa cách lâu ngày mới gặp lại nhau, tận tình hưởng thụ năm tháng an yên.

Nhưng mà Lục gia lúc này lại loạn thành một đoàn.

Cha của Lục Bạch tuy rằng là một tên nhát chết, còn là một tên gay khốn nạn lừa hôn. Nhưng ông ta dù sao cũng lăn lộn trong hào môn nhiều năm như vậy, trong tay vẫn có chút nhân mạch. Sau khi do thám biết được Lục Bạch tính toán đi bệnh viện, ông ta liền nhanh chóng tìm người đi nghe lén, muốn nhìn xem Lục Bạch rốt cuộc đi khám bệnh gì.

Kết quả tin tức truyền đến từ bên kia điện thoại cơ hồ dọa bọn họ đái ra quần.

Lúc trước, rất nhiều lời nói về Lục Bạch đều là bọn họ thuận miệng nói. Một cái là vì thể hiện ra sự khốn nạn của Lục Bạch, một cái khác là vì muốn dựa vào việc bôi đen thanh danh của Lục Bạch để thể hiện chuyện lão gia tử xác thật bất công, mà làm người khác xem nhẹ sự thật bản thân bọn họ chính là đám phế vật lên không nổi mặt bàn.

Đặc biệt là chuyện sinh đứa thứ hai, thời điểm có Lục Tường, Lục Bạch mới hai tuổi, cậu sao có thể cưỡng bách bọn họ sinh đứa thứ hai, vì làm cái gì mà kho máu dự phòng? Hoàn toàn là bởi vì bọn họ phát hiện đứa nhỏ này cùng chính mình không thân, hơn nữa lão gia tử càng thích cậu hơn nên mới muốn sinh đứa thứ hai để dễ nắm giữ.

Kết quả hiện tại, Lục Bạch thế nhưng thật sự muốn chứng thực?

Cầm của Lục Tường vừa mới được nắn lại, sau khi nghe thấy đoạn tin tức kia, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn.

"Không được! Con phải bỏ trốn. Mẹ, mẹ mau cho con chút tiền! Con muốn chạy trốn. Con mới không làm kho máu cho tên cặn bã kia."

"Mẹ, mẹ, mau cứu con a!" Lục Tường sợ tới mức cả người phát run.

Nếu đặt ở lúc trước, nó khẳng định sẽ không lo lắng. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, phản ứng liên tiếp của Lục Bạch làm cho nó có loại dự cảm, Lục Bạch lần này là nói được làm được.

Dù sao, dù sao anh ta có khả năng mắc bệnh nan y a!

Ban đầu nó còn cảm thấy Lục Bạch có phải có điểm biến hóa cảm xúc quá mức nhanh chóng hay không, hiện tại nghĩ lại, rõ ràng đều là thuận lý thành chương.

Lục Bạch khả năng bị áp bức quá mức lợi hại cho nên sống không được lâu. Người sắp chết, liền muốn tìm đường chết. Cho nên Lục Bạch mới không nghĩ nhẫn nhịn nữa, chỉ muốn thống khoái. Thậm chí muốn mang theo cả nhà cùng chết!

"Lục Bạch khẳng định là điên rồi! Mẹ, chúng ta nhanh chạy thôi! Đi tới nhà ông ngoại!" Lục Tường liên tục khuyến khích cha mẹ chạy trốn. Nhưng mà nó lại không có phát hiện, ánh mắt của cha Lục mẹ Lục khi nhìn nó đã sớm xuất hiện biến hóa.

Hai người này dù sao cũng sống lâu hơn Lục Tường mười mấy năm, tự nhiên suy xét cũng nhiều hơn so với Lục Tường.

Lời nói kia của Lục Bạch quá rõ ràng, căn bản là không chỉ theo dõi một mình Lục Tường, mà là theo dõi cả nhà bọn họ.

Nếu Lục Tường kiểm tra độ tương thích không thành công, liền phải lôi kéo hai vợ chồng bọn họ cùng đi!

Loại sự tình này, cho dù mẹ Lục về nhà mẹ đẻ cũng vô dụng. Đám người nhà mẹ đẻ của bà ta, lấy cha của bà ta cầm đầu, đều cực kỳ thích Lục Bạch.

Nếu nghe nói Lục Bạch bệnh nặng, chỉ sợ hận không thể lôi kéo cả nhà đều đi kiểm tra độ tương thích giúp Lục Bạch, nói chi là giúp bà ta chạy trốn.

Cho nên, bọn họ không thể trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ Lục cũng tuyệt không muốn chính mình phải cùng Lục Bạch làm kiểm tra độ tương thích.

Mặc kệ là lấy mất bộ phận gì, khẳng định đối với thân thể đều có ảnh hưởng rất lớn. Bà ta muốn bảo đảm chính mình khỏe mạnh. Rất hiển nhiên, cha Lục cũng là suy xét như vậy.

Vì thế, hai người bọn họ đồng thời đem tầm mắt dừng ở trên người Lục Tường.

"Đi ngủ trước đi! Ba có biện pháp, đến ngày mai thì tốt rồi." Cha Lục dùng lời ngon tiếng ngọt lấp liếm, giống như đang dỗ dành con trai ngoan.

Lục Tường nửa tin nửa ngờ, nhưng mẹ Lục cũng theo sau hướng nó bảo đảm, sáng mai liền mang theo nó chạy trốn, Lục Tường cuối cùng cũng chỉ có thể trở lại phòng nằm ngủ.

Nhưng mà nó trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, sáng sớm hôm sau, nó không những không có chờ được tin tức cha mẹ đến dẫn nó cùng nhau rời đi, ngược lại chờ đến quản gia mang theo bác sĩ tới cửa lấy mẫu.

"Các người không được làm vậy! Tôi không cho phép! Tôi muốn báo cảnh sát!" Lục Tường gần như sụp đổ, vết thương trên người ngày hôm qua trải qua một đêm lên men, liền trở nên càng thêm đau đớn. Các nơi truyền đến đau xót làm nó căn bản không có cách nào tránh thoát được khỏi hai bảo tiêu.

Mà luật sư cùng theo tới đưa ra thư đồng ý khiến cho nó hoàn toàn ngây ngốc.

"Cái, cái này không phải tôi điền, không có liên quan gì đến tôi!"

"Tôi còn chưa có thành niên, cho dù ký tên cũng không có hiệu lực pháp lý."

"Không sao cả, Lục phu nhân cùng Lục tiên sinh đã đồng ý."

"Cái gì? Ba mẹ đều đồng ý?" Lục Tường liều mạng lắc đầu, hoàn toàn không thể tin được những gì chính tai mình vừa nghe thấy. Mà thời điểm giấy trắng mực đen được đặt ở trước mặt, nó mới đột nhiên phản ứng lại, hóa ra những điều bọn họ nói đêm qua đều là vì để lừa gạt mình lưu lại không gấp gáp chạy trốn.

Dù sau, y theo cái tư thế muốn đồng quy vu tận kia của Lục Bạch, nếu chính mình thật sự chạy trốn, Lục Bạch khẳng định sẽ đè ép hai người bọn họ đi làm kiểm tra tương thích.

Cho nên, vì không phải làm kiểm tra, bọn họ liền lựa chọn hy sinh nó.

Lục Tường đột nhiên phát giác, chính mình là thật sự bị vứt bỏ.

Nhưng mà trình độ đáng sợ của sự việc còn không dừng lại tại đây.

Lục Bạch thật sự kêu luật sư cùng quản gia mang theo Lục Tường đến trường để thôi học.

Dùng cách nói của Lục Bạch, không cố gắng học tập, vậy dứt khoát đừng lãng phí tiền mà cậu cực cực khổ khổ kiếm được. Không học thì đi làm công.

Trong trường học, Lục Tường lôi kéo tay của giáo viên không ngừng mà khẩn cầu "Thầy giáo, thầy giáo mau cứu em. Lục Bạch thật sự phát điên rồi, hắn muốn khí quan trong cơ thể em, còn không cho em đến trường, muốn cầm tù em. Thầy mau cứu em a!"

Lão quản gia nghe thấy những lời này tức khắc tức giận đến muốn đòi mạng. Lục Bạch là làm việc quá độ, thân thể yêu cầu phải chậm rãi điều dưỡng không sai. Lời nói đó của Lục Tường, đều là những điều lúc trước bọn họ lấy tới để bôi xấu Lục Bạch.

Hiện tại ngược lại biến thành Lục Bạch hãm hại nó. Vì thế lão quản gia trực tiếp kêu luật sư lên "Nhanh chóng đem người mang đi, nhị thiếu gia như thế nào lại phát điên rồi?"

"Tôi không điên! Là các người điên rồi! Các người đều muốn hại tôi!"

Quá khứ Lục Tường ở trong trường học chính là vô pháp vô thiên, Lục Bạch nơi nơi xử lý cục diện rối rắm cho nó cho nên cũng từng cùng giáo viên của Lục Tường nói chuyện vài lần với nhau.

Bởi vậy, giáo viên của Lục Tường căn bản không tin lời nó nói. Rất rõ ràng, Lục Bạch tuy rằng luôn bận rộn, nhưng vẫn làm huynh trưởng một cách tận tâm tận lực. Hơn nữa Lục Bạch tiếp người đãi vật vẫn luôn vô cùng lễ phép. Cùng chưa bao giờ ỷ vào việc mình là thiếu gia hào môn mà làm xằng làm bậy. Đều là cẩn thận thay Lục Tường đứng ra xin lỗi người khác.

Quan trọng nhất chính là, lão quản gia mang đến giấy khám bệnh của bác sĩ, Lục Tường đêm qua bị thương, yêu cầu tĩnh dưỡng.

Giáo viên liền càng thêm tin tưởng, Lục Bạch là vì chiếu cố em trai mới để nó thôi học. Hơn nữa còn tính toán kết thúc học kỳ liền trực tiếp đưa đi nước ngoài.

Vì thế, giáo viên nói lời thấm thía dặn dò Lục Tường "Nhất định phải nghe lời anh trai, hắn đều là vì muốn tốt cho em."

Lục Tường hoàn toàn tuyệt vọng.

Nó bị lão quản gia cùng bảo tiêu vây quanh, sau khi đưa lên xe, liền bị mang đi thực tập ở một nhà xưởng.

Lời nói của Lục Bạch một chút cũng chưa sai, cậu là thật sự tìm được công việc cho Lục Tường, hơn nữa nghiêm khắc dựa theo những chuyện lúc trước Lục Tường bố trí cậu mà đối đãi với Lục Tường.

Không cho nó đi học, bắt nó đi làm công việc vất vả, tiền lương đến một phần cũng không được cầm trong tay, trọng điểm là, bữa cơm của nó chỉ có thể ăn đồ ăn thừa không có mùi vị. Đừng nói đến sơn hào hải vị, chính là đến thịt cũng đều không thấy được một khối.

Đi làm còn bị bắt làm việc, nếu làm không xong, liền cơm đều không có để ăn.

Bất quá mới chỉ hơn nửa ngày, Lục Tường cũng đã sống không bằng chết. Nó bắt đầu không ngừng hối hận, vì sao lúc trước không đối xử với Lục Bạch tốt một chút, vì sao không quản được miệng của chính mình.

Mà sự hối hận của Lục Tường cũng không thể làm Lục Bạch mềm lòng. Chỉ biết cậu càng lăn lộn trắng trợn táo bạo hơn.

Ai có thể nghĩ đến, Lục Bạch mới vừa đem nhóm người này đuổi ra khỏi nhà, sau lưng đã kêu chuyên viên kiểm định chất lượng của một công ty tư nhân đến Lục gia.

Cậu đem tất cả đồ đạc mà hai vợ chồng Lục gia còn có Lục Tường có được đều tính toán giá cả, sau đó tìm người tạo một tài khoản trên trang web hàng second-hand xa xỉ để rao bán.

(*) Second-hand: Second hand được hiểu vui nghĩa là "hàng qua tay", chính xác hơn thì đó là những mặt hàng đã được sử dụng sau đó bán lại cho người tiêu dùng tiếp theo. Đa số đồ second hand là hàng không được mới. Vì nó đã qua sử dụng, nên không thể nào tránh tình trạng gặp một số lỗi nhỏ.

Người Lục gia có thói quen áp bức Lục Bạch, cho nên những mặt hàng xa xỉ đó, đặc biệt là đồ yêu cầu định chế riêng, tất cả đều được mua tốt nhất.

Bởi vậy, mấy thứ này mới vừa được treo lên, liền có không ít người chú ý tới.

Mẹ Lục sau khi dọn ra khỏi Lục gia thì liền trở về nhà mẹ đẻ. Cố kỵ thể diện, bà ta vẫn luôn không nói qua với bất kỳ kẻ nào rằng bản thân là bị đuổi ra ngoài.

Ỷ vào việc cha cùng anh trai đều đưa tiền, cho nên mặc dù Lục Bạch đã đóng băng tài khoản trong tay bà ta, cũng không tiếp tục bắt bà làm công kiếm tiền, nhưng bà ta vẫn có thể duy trì được sự giàu có hằng ngày của mình.

Mỗi ngày cùng nhóm chị em thân thiết đi uống trà, mua sắm quần áo, lại làm đẹp các kiểu.

Chỉ là hôm nay, một đám chị em mặt hoa da phấn mời từ trong tiệm spa đi ra, chuẩn bị tìm một cái khách sạn 6 sao đi ăn xong uống trà, liền nghe thấy một người trong đám đó kinh ngạc liếc nhìn mẹ Lục một cái, sau đó nhịn không được cười trộm hai tiếng.

Sau đó, vài người khác cũng đều thường thường đánh giá bà ta, ánh mắt vừa như xem trò vui vừa ngấm ngầm hại người mang lại cảm giác không tốt.

"Mấy người rốt cuộc làm sao vậy?" Mẹ Lục cuối cùng nhịn không được nữa.

Kết quả bà ta liền nhìn thấy được lễ phục, nhẫn được định chế riêng, còn có một ít trang sức khác của mình đang được bán đấu giá ở trên mạng.

"Cái, cái này nhất định là do thằng con bất hiếu kia của tôi làm!" Phản ứng đầu tiên của mẹ Lục chính là Lục Bạch.

Nhưng mà trong lòng mấy người chị em khác đều không thích hợp.

"Yên tâm, chúng tôi đều hiểu. Nhất định là do đứa con trai lớn không bớt lo kia của phu nhân." Còn trong lòng đều là, xem ra vị này chính là thật sự nghèo đến điên rồi, bằng không như thế nào đến thể diện cũng từ bỏ để đem mấy thứ này bán ra bên ngoài chứ!

Mẹ Lục căn bản giải thích không được. Cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ quay về nhà.

Kết quả mới vừa tiến vào cửa, liền nhìn thấy cha của mình đang nắm chặt lấy tay Lục Bạch, vành mắt đỏ bừng.

Đang ngồi bên cạnh, chị dâu nhà mình rõ ràng là đã khóc, ngay cả anh trai cũng vẫn luôn khó chịu đến chỉ biết kéo tóc.

Lục Bạch nhỏ giọng nói với ông ngoại "Cháu biết ông ngoại thương cháu, nhưng cháu cũng không biết còn có thể sống được bao lâu. Lần đấu thầu này, xem như cháu vì Lục gia tận tâm lần cuối. Nếu có thể thành, về sau cháu không còn nữa, Lục gia cùng nhà cậu cũng có thể dựa vào cái kế hoạch này duy trì ít nhất 50 năm vinh quang. Cháu cũng không cô phụ sự giao phó của ông nội và ông ngoại."

"Cháu trai, đứa bé ngoan, đều là hai nhà chúng ta chậm trễ cháu a!"

Mí mắt phải của mẹ Lục lập tức bắt đầu giật điên cuồng, bản năng của bà ta cảm thấy Lục Bạch nhất định không có ý tốt.

Chờ sau khi luật sư của xí nghiệp gia tộc nhà mẹ Lục Bạch đến nơi, bà ta cũng rốt cuộc hiểu ra Lục Bạch muốn làm cái gì.

Thằng đó thế nhưng liền dùng dăm ba câu cùng với cái kế hoạch chó má gì đó, đem tất cả tiền nhà mẹ đẻ đều lấy đi!







--------------------------

Tác giả có lời muốn nói

Lục Bạch: Ai nha, ta thật đúng là một đứa bé lanh lợi!


---------------------------

Cắn ngươi: Đưa người ta về nhà mình, còn đưa nhau lên giường, nhưng chỉ để ngủ ('。_。`)

Lỗi tôi, đã quá tin tưởng vào anh, anh Bạc Ngạn ạ 눈_눈


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net