TG6 : Trở về thời thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------


Mặt trái cảm xúc mà hai đời Lục Lộc sở hữa gần như đều trong nháy mắt này bị Lục Bạch thổi bùng lên.

Có kêu tên của tôi không?

Đúng vậy! Có kêu tên của Lục Bạch không?

Địch Tuấn Thanh đương nhiên sẽ không, bởi vì Địch Tuấn Thanh căn bản không có đem Lục Lộc trở thành Lục Bạch, mà là thời điểm nhìn Lục Lộc, trong đầu cũng chỉ có Lục Bạch.

Hắn từ trên người y tìm được bóng dáng của Lục Bạch, hơn nữa vì để cho y càng giống Lục Bạch hơn liền tận lực làm thương tổn y, làm y khổ sở, làm y ở trên giường phải khóc lóc.

Đều là Lục Bạch sai, y sở dĩ không được hạnh phúc, đều là do Lục Bạch mang đến!

Lục Lộc đột nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ, Lục Bạch dẫn y đi ra ngoài chơi. Những đứa bạn đó đều vô cùng thích nghe theo lời Lục Bạch.

Cho dù bởi vì gây ra chuyện gì đó bị Lục Bạch răn dạy, bọn họ cũng muốn vây quanh bên người Lục Bạch, tranh nhau cướp vị trí người có quan hệ tốt nhất với Lục Bạch.

Sau khi đi học, thiên phú của Lục Bạch thường thường, chỉ có thể năng là còn tính không tồi. Nhưng cậu lại càng thêm được hoan nghênh. Đám nam sinh chơi bóng rổ đều sẽ rủ cậu đầu tiên.

Mặc kệ là hoạt động gì, chỉ cần Lục Bạch đi, lập tức liền có rất nhiều người báo danh theo.

Cậu giống như một mặt trời nhỏ, tản mát ra ấm áp, làm tất cả mọi người đều thích mình.

Mà Lục Lộc cùng Lục Bạch lớn lên giống nhau, chỉ là nhỏ hơn hai tuổi lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Quan trọng là, có Lục Bạch ở phía trước, mặc kệ y làm cái gì thì trong mắt mọi người xung quanh cũng đều là dối trá và không đáng nhìn.

Thậm chí còn có người, bởi vì y cùng Lục Bạch là anh em nên mới có thể liếc y nhiều thêm một cái.

Nhưng rõ ràng Lục Bạch mới chính là cái người hèn mọn kia, bộ dạng cậu ở nhà khát cầu cha mẹ giống như một con chó ghẻ không ai muốn.

Lục Lộc hận không thể khiến toàn bộ người trên thế giới đều nhìn thấy được đằng sau một Lục Bạch ngăn nắp tươi sáng là cái dạng dơ bẩn và ti tiện như thế nào.

Thở phì phò, Lục Lộc gắt gao mà nhìn thẳng vào gương mặt của Lục Bạch, gần như là nguyền rủa nói ra kết cục đời trước của cậu "Mày sẽ chết! Hiện tại đừng có đắc ý!"

"Lục Hoàn tới thì có thể thế nào? Hắn bảo hộ không được cả đời của mày! Hơn nữa, Lục gia vĩnh viễn sẽ không nhận lại mày."

"Mày chính là đứa con hoang!"

Lục Hoàn tức khắc thay đổi biểu tình. Nhưng Lục Bạch lại lắc đầu tỏ vẻ không để ý, tiếp theo, cậu dùng ngữ khí bình tĩnh nói với Lục Lộc "Vậy cũng mạnh hơn so với cái loại lòng lang dạ sói như cậu."

Lục Bạch quay đầu liếc mắt nhìn cha mẹ của Lục Lộc một cái, nói thẳng ra tính toán của bản thân "Địch Tuấn Thanh đã thành niên, cùng người vị thành niên như Lục Lộc phát sinh quan hệ, cho dù Lục Lộc có phải tự nguyện hay không, Địch Tuấn Thanh đều phải chịu trách nhiệm pháp luật."

"Cho nên, tôi hy vọng hai người mau chóng mang Lục Lộc đi làm giám định vết thương."

"Thứ hai, cái nhà này của các người, biết vì sao tôi muốn lấy lại không?"

"Không vì gì khác, chỉ bởi vì sự tình buổi sáng ngày hôm nay Lục Lộc đã làm."

"Đương nhiên, hiện tại không cần các người ngay lập tức cho tôi đáp án. Tôi chờ các người đến ngày mai."

"Còn về việc sau này các người đề ra nghi vấn như thế nào, chính là việc của các người."

Nói xong, Lục Bạch cùng Lục Hoàn liền rời đi.

Trong nháy mắt khi cửa nhà Lục Lộc đóng lại, bên tai Lục Bạch nghe được tiếng khóc của mẹ Lục Lộc, cùng với tiếng răn dạy của cha Lục Lộc.

Nghĩ cũng biết, chờ đợi Lục Lộc chính là một hồi mưa rền gió dữ của gia đình.

Mà đây cũng là mục đích của Lục Bạch.

Lúc trước một nhà Lục Lộc có được cuộc sống tốt đẹp như vậy, đều là đến từ chính cậu. Cho nên hiện tại cậu chuẩn bị thu hồi lại toàn bộ, không cho không nữa.

Còn về Lục Lộc, y thánh mẫu như vậy, muốn cứu rỗi người này, cứu rỗi người kia, không bằng trước hết cứu rỗi gia đình của y một chút đi.

Thời điểm bị dồn tới đường cùng, người luôn được nuông chiều ở trong ấm no như Lục Lộc, không biết y còn có thể có dũng khí thẳng tiến không lùi theo đuổi cái tên chó bệnh là Địch Tuấn Thanh hay không?

Làm bảo bối nhỏ của cha mẹ suốt hai đời, cũng nên để cho bọn họ dựng lên cái gương, nhìn xem Lục Lộc rốt cuộc là cái dạng rác rưởi gì!

"Cho nên bọn chúng thật sự sẽ đi báo án sao?" Hệ thống vô cùng lo lắng, nó cảm thấy một nhà Lục Lộc lá gan nhỏ như vậy, nhất định sẽ không đi.

Lục Bạch: "Bọn họ sẽ đi."

"Đối với Lục Lộc mà nói, chuyện này là hắn cùng Địch Tuấn Thanh ngươi tình ta nguyện. Nhưng đối với hai vợ chồng kia thì khác, bọn họ sẽ cảm thấy con trai của mình bởi vì ngây thơ nên mới bị lợi dụng."

"Ngươi là cố ý làm cho bọn chúng phát hiện?"

"Đúng. Năm đó Lục Bạch thừa nhận ủy khuất lớn như vậy, bọn họ cũng không có làm gì cả, thậm chí trực tiếp làm ngơ. Cho nên hiện tại cũng nên làm cho bọn họ nhấm nháp một chút cái gì gọi là hối tiếc không kịp chân chính. Thuận tiện xem diễn một chút. Loại tiết mục chó cắn chó này thật sự không thường gặp mà."

Hơn nữa Lục Bạch cũng thật sự rất tò mò, thời điểm Lục Lộc đối mặt giữa gia đình và tình yêu, y sẽ lấy hay bỏ bên nào.

Lấy hay bỏ bên nào? Đương nhiên là lựa chọn tình yêu.

Lục Lộc đã sắp điên rồi, y trăm triệu lần không nghĩ tới, cha mẹ y thế nhưng thật sự muốn mang y đi làm cái gì mà kiểm tra thương tích.

"Con không đi! Con đã nói là do con tự nguyện, cha mẹ điên rồi sao?"

"Mồm miệng Lục Bạch đều là dối trá, căn bản không phải như vậy!"

"Tuấn Thanh không có chèn ép con. Chúng con chỉ là yêu thích nhau bình thường mà thôi."

Lục Lộc đã hoàn toàn quên mất, hiện tại bản thân chỉ là một thiếu niên năm nhất vô cùng bình thường, đã không thể độc lập kinh tế, tuổi tác cũng không có bất cứ quyền lợi tự chủ lựa chọn nào.

Mà y càng kiên định ồn ào nói đám người Địch Tuấn Thanh vô tội như vậy, liền càng khiến cha mẹ cảm thấy bọn chúng chính là có tội! Lục Lộc đã bị mê hoặc đến căn bản phân không rõ ràng cái gì gọi là trắng đen phải trái!

Lục gia gà bay chó sủa, Lục Lộc cuối cùng lấy cái chết đe dọa mới không làm cha mẹ cưỡng ép đưa y tới Cục Cảnh Sát.

Nhưng trả giá đại giới chính là bị nhốt ở nhà, nơi nào cũng không đi được.

Lòng Lục Lộc nóng như lửa đốt.

Tâm tư của Địch Tuấn Thanh hay thay đổi, y hiện tại lại bị vây nhốt hoàn toàn, cũng không biết sau này còn có hy vọng trở lại quỹ đạo ban đầu hay không.

Trong lòng Lục Lộc tất cả đều là suy sụp, nằm ở trên giường nhỏ giọng khóc thút thít.

Mà bên phía Cục Cảnh Sát lúc này, cảnh sát đang làm hồ sơ cho đám người Địch Tuấn Thanh.

Đám nam sinh này, nhỏ nhất còn đang vị thành niên, lớn nhất cũng chỉ mới 18 tuổi.

Chỉ là chờ từng người giám hộ của bọn chúng tới cũng phải đợi một hồi lâu. Cuối cùng rốt cuộc đám người kia cũng tới, còn mang theo luật sư miệng lưỡi xảo trá.

Tuy rằng bọn họ đều hiểu đây tuyệt đối không có khả năng là hiểu lầm bình thường, chính là cuối cùng lấy không được chứng cứ càng thêm hữu hiệu nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người bọn chúng rời đi.

"Lão đầu, chúng ta không thể để bọn chúng đi như vậy được! Anh ngẫm lại xem, hôm nay nếu không phải anh trai em cùng Lục Bạch bọn họ phát hiện kịp thời, tình huống của đứa nhỏ kia sẽ như thế nào?" Cảnh sát trẻ tuổi Lục Tây là người chi nhánh của Lục gia kia cả người đều không ổn.

Mời vừa rồi thời điểm làm hồ sơ, gã căn bản chính là cố nén lửa giận. Cả người đều phải nén thành quả bóng.

Loại thuốc này gã cũng từng nghe nói qua.

Là người trong vòng lấy ra tới, chuyên môn dùng cho mấy tiểu tình nhân không nghe lời.

Nói trắng ra là, uống phải một viên, người nọ liền không phải là người, mà chính là con rối của dục vọng. Chờ hiệu quả của thuốc qua đi, trên cơ bản liền phế đi một nửa.

Đặc biệt là con trai ăn phải, thương tổn càng là suốt đời.

Thứ này sẽ làm bọn họ thất thủ với cương dương lại không có cách nào phát tiết, chỉ có thể thông qua phía sau mới được. Nhưng nhóm người này rõ ràng không phải cái loại ôn nhu gì, một hồi lăn lộn như vậy, sợ không phải chính là muốn đem người sống sờ sờ lăn lộn đến chết.

Cái người tên Viên Vũ kia, vừa thấy chính là đứa nhỏ có tính cách đặc biệt hiếu thắng. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hơn phân nửa là sống không nổi.

Chưa đến nửa tháng, cũng đã có hai vụ nổi lên.

Lục Bạch hiện tại còn nằm ở bệnh viện, đám súc sinh Địch Tuấn Thanh này chuộc tội còn không kịp lại đã đem bàn tay tội ác hướng tới người khác!

"Lão đầu, anh nhìn đứa bé kia xem! Anh liếc nhìn nó một cái! Nó mới chỉ mười sáu tuổi thôi sao?"

Viên Vũ vốn dĩ đã nhỏ hơn bạn học, lại có gương mặt nhỏ nhắn. Cậu ta lúc trước không cảm thấy sợ hãi, mãi sau khi đến Cục Cảnh Sát nghe rõ chân tướng, mới biết được sắp sửa phát sinh trên người mình chính là chuyện gì, tức khắc cả người đều không ổn.

Mà cậu ấy lúc này, còn đang ở phía sau cuộn tròn trong lồng ngực của mẹ mình, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn giống như là học sinh trung học.

Lục Tây vừa nhìn liền cảm thấy khổ sở trong lòng "Anh nói xem, chúng ta phải cùng nó nói như thế nào, nói rất xin lỗi, bởi vì không có chứng cứ gì nên chỉ có thể làm như vậy. Mời cậu về nhà, sau này chú ý an toàn nhiều chút, có việc nhớ liên hệ?"

Cảnh sát trưởng cũng không có biện pháp. Hắn vào ngành nhiều năm, nhìn thấy những chuyện này không biết bao nhiêu lần. Nhưng thứ như pháp luật, nói trắng ra, cùng với nói là trói buộc, không bằng nói là điểm mấu chốt cuối cùng của đạo đức con người.

Nhưng mà nhóm người giống như đám Địch Tuấn Thanh này, căn bản không có gì gọi là điểm mấu chốt đạo đức, trong mắt cũng không có pháp luật.

Bọn chúng biết rõ như thế nào chuẩn xác tránh đi lỗ hổng của pháp luât, cũng biết bản thân nên làm như thế nào mới có thể giành được kết quả tốt nhất. Bảo đảm chính mình vẫn luôn không bị pháp luật kìm hãm.

Đây là điều bi ai lớn nhất của người bị hại.

"Con mẹ nó!" Nhìn cảnh tượng cảnh sát trưởng đi vào phòng nghỉ, khuyên bảo mẹ con Viên Vũ, Lục Tây cảm giác một phen lửa nóng tất cả đều đã cháy đến ngực.

Sau khi thay ca, chuyện thứ nhất mà gã phải làm chính là chạy tới phòng bệnh của Lục Bạch.

Gã đã biết thân phận của Lục Bạch, bởi vậy lại càng thêm đồng tình với người em trai trước đây mình chưa bao giờ gặp qua này.

Nói đến cũng khéo, thời điểm gã đuổi tới phòng bệnh của Lục Bạch, vị luật sư lúc trước Lục Bạch xin giúp đỡ cũng có mặt.

Đang cùng cậu còn có Lục Hoàn thương lượng cái gì đó.

Gã đi qua, vừa lúc cùng nhau gia nhập nghiên cứu.

"Ý của cậu là, thuốc này khả năng không phải đến từ người khác, chính là từ trong tay Địch Tuấn Thanh tuồn ra ngoài!?"

"Đúng! Cha của Địch Tuấn Thanh, trong tay không sạch sẽ."

"Cái này tôi cũng nghe nói qua!" Luật sư tuy rằng không phải người hào môn, nhưng mà cũng không thiếu chuyện cùng hào môn quen biết.

Tự nhiên cũng biết trong nhà Địch Tuấn Thanh là cái dạng gì.

"Nhưng mà mọi việc phải có chứng cứ, không thể bởi vì nghe đồn liền định tội cho người ta."

Lục Bạch nghĩ nghĩ "Nếu có thể tra được nơi phát tán ra loại thuốc này thì sao?"

"Vậy chính là trọng tội!"

"Cho nên chúng ta chậm rãi điều tra."

"Hiện tại liền tra? Không sợ rút dây động rừng?"

"Muốn chính là rút dây động rừng. Chỉ có khi lo lắng nơi phát tán bị lộ ra, cha của Địch Tuấn Thanh mới có thể tạm thời buông bỏ sự che chở đối với Địch Tuấn Thanh, hơn nữa bắt đầu chuyên tâm vào sự nghiệp."

"Thứ Địch Tuấn Thanh hiện tại ỷ vào, còn không phải là tài nguyên của gia tộc sao? Một khi tài nguyên giảm bớt, với năng lực của hắn không cần nghĩ cũng biết không thể một bước lên trời như bây giờ!"

"Mặt khác, tôi còn có một biện pháp khác nữa."

"Nói thử xem nào?"

"Con rết trăm chân, chết mà không ngã, cần phá hủy từ trong nội bộ mới có thể tiêu diệt hoàn toàn."

"Địch Tuấn Thanh làm hại nhiều gia đình phải sợ hãi suốt ngày như vậy, bản thân lại quá vui vẻ thoải mái, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không công bằng."

"Mặt khác, cũng là vì để hắn tạm thời đừng đem tầm mắt bạo lực học đường đặt ở trên người những bạn học khác."

"Tôi sớm tặng cho hắn một chút chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Lục Bạch cùng Lục Hoàn nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Địch Tuấn Thanh có một người em trai đẻ hoang được nuôi ở nông thôn!"










--------------------

Cắn ngươi: Chẳng lẽ là đấu đá gia tộc như trong truyền thuyết :))))?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net