TG6 : Trở về thời thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai(25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------------------


Báo ứng của Địch Tuấn Thanh giống như theo nhau lần lượt mà tới.

Ở nhà mấy ngày nay, hắn trơ mắt nhìn cha cùng mẹ mình đều bị cảnh sát mang đi không chỉ một lần. Tuy rằng chỉ là hỏi chuyện, hơn nữa cùng ngày liền đưa trở về. Nhưng mà đối với Địch Tuấn Thanh cùng Địch gia mà nói, chuyện này vẫn tương đương là chuyện lớn nghiêm trọng như cũ.

Bởi vì, loại gia tộc như Địch gia này, cho dù thật sự liên quan tới chuyện này cũng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng đem chính chủ đều mang đi như vậy. Trừ khi là thật sự đã xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng.

Muốn thay trời.

Nhóm nhị thế tổ trong vòng này, mỗi một người đều có khứu giác tương đối nhạy bén. Bọn họ tự nhiên có thể cảm nhận được Địch gia đang rơi vào thế nguy nan. Chỉ là bọn họ hiện tại còn chưa thể xác định được rốt cuộc loại gian nan này là tạm thời, hay là liên tục trong thời gian dài.

Mà liên lụy theo đó mà trở nên xấu hổ, chính là vị trí của Địch Tuấn Thanh trong nhóm người.

Địch gia lớn mạnh bao lâu, thì hắn ở cái nhóm người này liền diễu võ dương oai được bấy lâu.

Nếu đổi thành nhóm con nhà giàu chỉ chăm lo tới việc học, mặc dù trong lòng có suy nghĩ nhưng mà ít nhất mặt ngoài sẽ không biểu hiện đến quá mức rõ ràng. Nhưng loại như bọn người kia thì lại khác.

Nhóm người có thể tụ tập cùng nhau đi bắt nạt người khác, nghĩ cũng biết là chỉ toàn những tên thích ăn chơi hoang toàng.

Mà trong những kẻ này, người có ánh mắt thiển cận cũng có không ít. Thời điểm Địch Tuấn Thanh một lần nữa quay lại trường học, rõ ràng phát hiện chính mình bị một ít người xa lánh.

"Bọn mày có ý gì?" Địch Tuấn Thanh theo thói quen muốn đi vào phòng học mà bọn chúng thường hay tụ tập, kết quả lại bị ngăn cản.

Nghẹn ở nhà nhiều ngày như vậy, tính tình của Địch Tuấn Thanh đã sớm bị đè ép tới cực điểm, hận không thể giây tiếp theo liền ra tay đánh người, kết quả lại hung hăng mà bị đẩy ra ngoài.

"Thôi đi Địch thiếu, tình huống nhà mày như thế nào chính mày còn không rõ ràng sao? Nghe nói trên người mẹ mày có mạng người, trên người cha mày có kinh doanh trái pháp luật?"

"Mấy cái đó đều là tung tin vịt!" Địch Tuấn Thanh cắn chặt răng, cảm giác được sự nhục nhã trần trụi từ bọn chúng.

"Ồ, tung tin vịt." Rất rõ ràng, mặc kệ là cái gì, nói vậy nhóm người này đều không tính toán buông tha hắn. Cho nên rất nhanh Địch Tuấn Thanh liền nghe được một người trong đó nói.

"Có phải hay không thì mày cũng nên cách xa bọn tao một chút đi. Bọn tao chính là công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Địch Tuấn Thanh gắt gao mà nhìn chằm chằm bọn chúng "Tao cho rằng, lúc bọn mày lấy thuốc từ trong tay tao thì liền không xem là thứ tốt lành gì rồi. Nếu tao có tội, bọn mày cũng giống vậy là thông đồng làm bậy!"

"Cút con mẹ mày đi, giả bộ dạng đại thiếu gia cái gì chứ!" Một người trong đó khống chế không được tính tình, đi lên liền đá một chân tới trên người Địch Tuấn Thanh.

Ngay sau đó, hai người liền đánh nhau. Những người khác cố ý giúp đỡ một bên, trên người Địch Tuấn Thanh bị thương không ít.

"Thôi thôi, cùng một tên sa cơ thất thế nói làm gì chứ?" Bọn chúng dìm Địch Tuấn Thanh xuống để khuyên bảo một người, nhưng quay đầu cũng nói với Địch Tuấn Thanh "Mày cũng hiểu rõ chuyện trong vòng của chúng ta. Tiếng nói của bọn tao cũng không phải lớn, nên không phải cái gì cũng đều có thể tự giải quyết. Trong nhà thúc giục bắt đưa ra thái độ, bọn tao cũng không dám vi phạm."

Nói xong, một đám người làm bộ làm tịch vào trong phòng học, nhốt Địch Tuấn Thanh ở ngoài cửa.

Kỳ thật bọn chúng có một vài phần không quá ngu ngốc. Trong nhà nói tất nhiên là dặn dò trong nhà, nhưng mà trong lòng bọn chúng cũng có tính toán của riêng mình. Địch Tuấn Thanh đúng thật là có thể dẫn bọn chúng đi tìm không ít việc vui, nhưng sau lưng những việc vui đó cũng có không ít phiền toái.

Tựa như chuyện thuốc vi phạm lệnh cấm kia của Địch Tuấn Thanh, lúc trước trong nhà không biết còn lười quản bọn chúng, bên này sự tình vừa ra, tất cả đều không thể thiếu việc bị ăn đánh. Quan trọng nhất vẫn là bọn chúng oán hận Địch Tuấn Thanh lôi kéo bọn chúng đi đắc tội với Lục Bạch.

Lục gia là thế gia đứng đầu thành phố kia. Đặc biệt là Lục gia ít người, con cháu nhà chính tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, còn đều vô cùng bình thường. Một tên Lục Hoàn là có thể đủ sức mà trấn trụ bọn chúng.

Loại tình huống như Lục Bạch, cho dù nhà chính có nhận trở về hay không thì cũng đều không phải người mà bọn chúng có thể dễ dàng đắc tội.

Cái khác không nói, chỉ cần nhìn xuất thân nhà chính của tên cảnh sát trẻ tuổi kia, hằng ngày đến trước mắt Lục Bạch còn bị đóng sập cửa vào mặt, còn có Lục Hoàn đại diện Lục gia thường thường đưa đồ tới, liền biết Lục gia đối với Lục Bạch là có thái độ gì.

Lúc trước bọn chúng bị Địch Tuấn Thanh xúi giục nên lăn lộn Lục Bạch tàn nhẫn như vậy, nghĩ cũng biết cuối cùng là có kết cục gì.

"Bọn mày nói xem, chuyện chụp ảnh kia Lục Bạch còn nhớ rõ không?"

"Tao nào biết được! Có nhớ hay không cũng không quan trọng. Ngày đó tao nói rồi, chụp xong thì đi luôn, bọn mày một hai phải đổi nơi chụp!"

"Mẹ nó! Chiếm tiện nghi ai cũng đâu có thiếu mặt đúng không?"

"Vậy cũng không phải thật sự chơi nó! Còn không phải là dùng chân sao?"

Mồm năm miệng mười nói một hơi, cuối cùng vẫn là đem tức giận đều ném đến trên người Địch Tuấn Thanh "Đều là do cái tên ngu dốt Địch Tuấn Thanh kia. Bằng không Lục Bạch lớn lên còn tốt, nhưng rõ ràng cũng không phải cái loại diện mạo em gái này. Con gái bình thường không chơi, chơi ngay phải người khó ăn."

"Nói mấy cái đó cũng không đúng. Nếu Lục Bạch thật sự muốn trả thù, chúng ta ai cũng chạy không thoát. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bọn mày cảm thấy nếu chúng ta hung hăng mà bắt nạt Địch Tuấn Thanh một trận, Lục Bạch có bỏ qua cho chúng ta không?" 

"Cái này khó mà nói lắm. Nhưng mà đúng là tao thấy không vừa mắt Địch Tuấn Thanh từ lâu rồi."

"Vậy trước tiên cũng từ từ lại nói tiếp. Tao nghe ông già nhà tao nói, Địch gia hiện tại đúng là phiền toái không nhỏ, nhưng cái gì cũng đều có vạn nhất, Địch Tuấn Thanh còn là kẻ thù lâu nhớ dai."

"Tao mặc kệ mấy cái đó, cách làm hiện tại của chúng ta đã đắc tội với hắn rồi, hà tất lại phải suy nghĩ chuyện khác?"

Dăm ba câu của đám người, trên cơ bản liền đem sự việc của Địch Tuấn Thanh chốt xong.

Quả nhiên, thời gian tiếp theo, Địch Tuấn Thanh bị xa lánh tương đối lợi hại. Thời điểm những thủ đoạn hắn từng dùng để đùa bỡn người khác toán bộ được trả lại trên người chính mình, Địch Tuấn Thanh mới biết cái gì gọi là địa ngục nhân gian chân chính.

Bị đánh ngược lại là chuyện dễ dàng nhất. Điều chân chính làm hắn sinh ra cảm giác suy sụp kỳ thật là bạo lực lạnh vô cùng vô tận.

Thời điểm bản thân bị ném cục đá rơi trúng người đến vỡ đầu chảy máu, người xung quanh lại đến cả một ánh mắt quan tâm cũng đều không thèm liếc qua, Địch Tuấn Thanh mới lần đầu tiên cảm nhận được sự sụp đổ.

Tính cách của hắn cố chấp vô cùng, tự nhiên không có khả năng bởi vậy mà nhận thua. Nhưng mà hắn đã không còn là Địch thiếu nhất hô bá ứng trước kia, hiện tại chỉ là một kẻ có gia cảnh sa sút, tùy thời sẽ biến mất ở trong vòng xã giao mà thôi.

Ngày hôm nay, Địch Tuấn Thanh lại bị nhóm người này tìm cớ đánh cho một trận. Điện thoại của hắn bị tới xuống cống thoát nước, ngay cả việc gọi điện thoại cho quản gia xin giúp đỡ cũng đều làm không được.

Mà điều càng làm hắn khốn khổ hơn, là thành tích.

Trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy thành tích học tập của mình có gì quan trọng. Nhưng hiện tại hắn lại không thể không để tâm tới.

Bởi vì giáo viên vừa mới tìm hắn nói chuyện, tính gộp cả hai phía đều là cùng một ý tứ, thành tích kỳ thi lần này của hắn quá nát, nếu không để ý, chỉ sợ phải nghỉ học.

Nhưng trên thực tế, thành tích của Địch Tuấn Thanh thật ra còn ở mức trung bình, số người thành tích nát hơn hắn kỳ thật có rất nhiều. Chỉ là những người đó so với hắn có quyền thế hơn, các giáo viên không muốn ở thời buổi rối loạn này gây ra mấy sự việc tương tự, đơn giản đem hắn đuổi đi.

Thời điểm Địch Tuấn Thanh từ văn phòng giáo viên đi ra, không biết bị ai hắt cho một thân nước bẩn. Mơ hồ có vị chua của nước dưa hết hạn, còn có hương vị nước sát trùng khi rửa sạch nhà vệ sinh mới phải dùng đến.

Địch Tuấn Thanh không dám nghĩ lại, sợ lại nghĩ nhiều thêm một giây liền bị nơi phát ra thứ nước bẩn đó làm cho nôn ra.

Mà những người xung quanh khi ngửi thấy được mùi hương trên người hắn như vậy cũng sôi nổi trốn tránh né thành một đường. Địch Tuấn Thanh trong nháy mắt cảm thấy bản thân mình cô độc tới cực điểm.

Nhưng một màn này lại là chuyện ngày thường hắn nhìn thấy nhiều nhất. Chỉ là trước kia hắn là người tàn nhẫn đứng xem, hiện tại biến thành chó nhà có tang.

Địch Tuấn Thanh nói không nên lời tư vị trong lòng là cái gì, chỉ có thể trước tiên tìm người mượn điện thoại để gọi quản gia tới đây.

Kỳ thật vừa rồi hắn có thể ở trong văn phòng giáo viên gọi điện thoại.

Địch Tuấn Thanh vẫn là sĩ diện, không muốn dùng dáng vẻ hiện tại này từ văn phòng quay về để người ta cười nhạo một hồi.

Nhưng trong trường học, sao có thể sẽ có người dám cho Địch Tuấn Thanh mượn điện thoại?

Bọn họ hiện tại muốn cùng Địch Tuấn Thanh phân rõ giới hạn còn không kịp. Cuối cùng, Địch Tuấn Thanh tìm được một người trước kia cùng hắn chơi cũng không tệ lắm.

"Cậu cho tôi mượn điện thoại dùng một chút thì có làm sao?" Tên nhóc này lá gan rất nhỏ, Địch Tuấn Thanh trước kia xem ở mặt mũi quan hệ hợp tác giữa hai nhà nên đối với gã rất chiếu cố. Gặp lúc người khác khi dễ gã, hắn cũng thường xuyên che chở.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện tại hắn nghèo túng, người này liền tính là vì báo ơn cũng nên cho hắn mượn dùng điện thoại một chút. Kết quả, người này thế nhưng ngay cả một chút đường sống cũng đều không lưu lại cho hắn.

Nói hai ba câu, cư nhiên đẩy hắn ra rồi bỏ chạy.

Địch Tuấn Thanh cảm nhận được sự bất lực nói không nên lời.

Nhưng mà lúc tới chỗ rẽ hành lang của năm hai, hắn lại vừa vặn gặp được Hàn Trăn và Lục Bạch.

Hàn Trăn cũng vừa nhận được thành tích, cầm phiếu điểm cùng Lục Bạch nói gì đó.

Lục Bạch mỉm cười nghe, ánh mắt rất ôn nhu, dưới sự chờ mong của Hàn Trăn mà duỗi tay sờ sờ đầu của gã.

Hàn Trăn kỳ thật cao hơn một chút so với Lục Bạch, nhưng bộ dạng cúi đầu muốn được khen của gã lại như là đứa nhỏ không muốn lớn nép ở trong lòng Lục Bạch.

Có lẽ một màn này quá mức ấm áp, Địch Tuấn Thanh đột nhiên cảm thấy chói mắt đến khó chịu.

Hắn lùi lại phía sau một bước, lại không cẩn thận kinh động hai người.

Hàn Trăn thấy hắn, phản ứng đầu tiên chính là đem Lục Bạch che ở phía sau.

Nhưng mà Lục Bạch lại thong thả ung dung đánh giá hắn một hồi, thuận miệng hỏi một câu "Địch thiếu muốn báo án không?"

"........" Lửa giận của Địch Tuấn Thanh trong nháy mắt bùng nổ ra ngoài "Lục Bạch, tôi sẽ không thua!"

Địch Tuấn Thanh khí thế mười phần, những lời này càng là nói đến vô cùng chắc chắn.

Hắn hận Lục Bạch, cho dù bây giờ là quan hệ đổi chỗ cho nhau, hắn cũng có thể đem khoảng thời gian này trở thành nằm gia nếm mật.

Vốn dĩ đúng là rất khó vượt qua. Cũng không biết vì cái gì, từ nháy mắt khi nhìn thấy Lục Bạch, Địch Tuấn Thanh chỉ cần nghĩ đến những điều mà bản thân đang chịu đựng này là những thứ Lục Bạch từng phải chịu, hắn lại đột nhiên cảm thấy vô cùng thống khoái.

Loại khoái cảm tự ngược thình lình xuất hiện này làm ánh mắt khi hắn nhìn Lục Bạch cũng trở nên càng thêm hưng phấn hơn.

Hàn Trăn mẫn cảm nhận thấy được hắn đang không có ý tốt, khống chế không được một phen đẩy Địch Tuấn Thanh ra "Thu lại cái ánh mắt không sạch sẽ đó của anh đi!"

Mẹ của Hàn Trăn chính là người bị hại năm đó. Người cha chính là một kẻ rác rưởi, con trai nghĩ cũng biết không phải nhân vật ưu tú gì.

Rắn chuột một ổ, đều là người khốn nạn.

Địch Tuấn Thanh nhìn Lục Bạch như vậy, không ngoài chỉ có một nguyên nhân, dục vọng.

Mà loại dục vọng này, một khi Lục Bạch yếu thế liền sẽ bị Địch Tuấn Thanh không chút khách khí đoạt lấy toàn bộ.

Trước đây, gã không bảo vệ được mẹ mình, để chính mình sinh ra cũng nhiễm tội lỗi. Như vậy lần này, gã ít nhất cũng muốn bảo vệ thật tốt Lục Bạch.

Nhưng Lục Bạch lại nhẹ nhàng đè lại bả vai của gã, đi đến trước mặt Địch Tuấn Thanh, từ trên cao nhìn xuống hắn nói một câu "Địch Tuấn Thanh, cậu đương nhiên sẽ không thua. Tôi chờ gặp cậu ở tòa án."

"Đi thôi, không cần bởi vì loại người này mà làm bẩn tay mình."

Lục Bạch rời đi phóng khoáng. Nhưng một câu này của cậu lại làm đỉnh đầu của nhóm phú nhị đại lúc trước từng bắt nạt Lục Bạch bao phủ một mảnh sương mù.

Bọn chúng dùng Địch Tuấn Thanh làm tế phẩm cũng không thể lấy lòng được Lục Bạch. Cậu vẫn luôn không từ bỏ việc thanh toán những chuyện xảy ra lúc trước.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net