TG6 : Trở về thời thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

-----------------------------------


Bài đăng này, nếu không có hệ thống quạt gió thêm củi, cuối cùng chỉ có thể trở thành bài đăng oán giận mỗi ngày có vô số trên mạng.

Nhưng theo Lục Bạch lâu như vậy, hệ thống tự nhiên cũng biết phải làm như thế nào mới chuẩn xác khiến cho nó nóng lên.

Hệ thống đem bài đăng này, tag rất nhiều đại V*. Bao gồm cả đại V của công chúng, thậm chí đến phóng viên giới giải trí cũng đều không buông tha.

(*) Đại V: Tài khoản người nổi tiếng có đánh dấu V.

Địch gia cho dù dựa vào internet để lập nghiệp, cũng không có cách nào một tay che trời. Bọn họ xem chuẩn chuyện này của Lục Bạch ở khu vực đó không ai có thể quản, nhưng nếu trực tiếp đâm thủng trời, chưa chắc không đạt được kết quả năm đó Lục Bạch đứng trước đài truyền hình nhảy lầu để lấy cái chết minh oan.

Sau đó chính là, vì cho thấy đây đều không phải là không mở miệng cầu cứu, mà là thật sự có chuyện lạ, hệ thống đem nhật ký mà lúc trước Lục Bạch từng viết cũng dựa theo mã hóa, làm thành bản đồ trưởng thành, đăng hết lên trên Weibo.

Cha mẹ, bạo lực học đường, giáo bá nhà giàu trong trường học một tay che trời, hơn nữa một tính từ mấu chốt là một trăm vạn cũng đủ để khiến cho đại đa số người xem chú ý.

Mà ngay sau đó, lại nhìn đến những dòng nhật ký được cho ra hấp thụ ánh sáng đó, liền càng thêm bởi vậy mà lo lắng.

Bởi vì giữa những dòng giấy trắng mực đen đó, tràn đầy đều là máu cùng nước mắt của người bị hại. Mặc dù chàng trai viết quyển nhật ký này là người kiên cường như thế nào.

Ngày 13 tháng 9, thời tiết sáng sủa

Tôi chưa bao giờ gặp qua người ác ôn vô pháp vô thiên giống như Địch Tuấn Thanh. Tôi chính mắt nhìn thấy hắn đẩy một bạn học ngã trên mặt đất, sau đó ra lệnh cho cậu ấy liếm giày của mình. Phảng phất như chính mình là một quốc vương.

Tôi ra tay ngăn lại. Cũng không phải muốn nổi bật, chỉ là đơn thuần đứng về phía chính nghĩa. Địch Tuấn Thanh nói, tôi sẽ hối hận.

Không, tôi sẽ không. Con người dù như nào cũng không thể mất đi điểm mấu chốt làm người.

***

Ngày 21 tháng 9, thời tiết sáng sủa

Tôi lần thứ hai báo án. Tôi rốt cuộc hiểu ra vì sao ở trong tường học này, tất cả mọi người đều không dám phản kháng Địch Tuấn Thanh. Không phải bởi vì bọn họ không có lương tri*, chỉ là bởi vì bọn họ khiếp sợ.

(*) Lương tri: Khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tiễn cuộc sống.

Nhóm thiếu niên nhà giàu có tiền, giáo bá, còn có những kẻ con ông cháu cha, Địch Tuấn Thanh là thủ lĩnh của bọn chúng, thoải mái tiêu xài tiền tài cùng quyền thế mà phụ huynh của bọn chúng mang đến cho bọn chúng.

Còn về phần những người còn lại, không phải bởi vì cha mẹ bọn họ đi làm ở những xí nghiệp liên quan đó, thì cũng chính là bản thân khiếp sợ, sợ hãi quyền thế cùng những tên tuổi làm cho người ta kinh sợ mà nhắm chặt miệng lại.

Dù sao bọn chúng mỗi năm học chỉ lựa chọn một học sinh để khi dễ. Này đã là lệ thường của trường này.

Nhưng Địch Tuấn Thanh lại đem loại lệ thường này phát huy càng thêm đáng sợ. Ban đầu chỉ là đám người bọn hắn khi dễ. Nhưng mà sau đó Địch Tuấn Thanh lại hy vọng người của toàn trường đều cùng nhau khi dễ.

Hắn tuyên bố treo giải thưởng, chỉ cần có người có thể nghĩ ra thủ đoạn tốt nhất để đùa giỡn "con chuột" thì sẽ được một khoản tiền kếch xù.

Vẫn còn là học sinh, nhưng đã học xong thủ đoạn rác rưởi một tay che trời kia của tư bản. Tôi sẽ không khuất phục! Tôi nhất định phải vạch trần tội ác của bọn chúng!

***

Ngày 25 tháng 9, thời tiết không biết

Suốt một buổi sáng, tôi bị người trói ở một căn phòng nhỏ tối tăm. Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng mà tôi có thể cảm nhận được những đòn đánh không ngừng rơi xuống trên có bao nhiêu đau đớn.

"Mày lại báo án đúng không?"

"Nhìn tao bị cảnh sát gọi ra ngoài lớp để tra hỏi tình huống mày rất đắc ý phải không?"

"Rất đáng tiếc a! Bạn học mâu thuẫn. Ha ha ha ha ha ha!"

"Đồ lạc loài, ông đây dạy cho mày bài học đầu tiên về xã hội, không tiền không thế thì cứ chui rúc ở dưới cống đi. Nếu còn có lần sau, tao đánh gãy chân của mày!"

Đây là câu nói cuối cùng tôi nghe được trước khi hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, trời đã tối rồi, tôi nhặt lên điện thoại bị người lẳng đi. Báo án. Đáng tiếc, lần này sau khi cảnh sát lập án, ngay cả người hiềm nghi cũng đều tìm không thấy.

Bởi vì tôi bị che lại mắt, không có cách nào chuẩn xác chỉ ra và xác nhận.

Tôi không biết sắc trời hôm nay là cái dạng gì, nhưng tôi cảm thấy, chắc hẳn là màu xám.

***

Ngày 26 tháng 9, thời tiết âm u

Hôm nay tôi lại bị bọn chúng trả thù. Có lẽ là sợ tôi bị đánh chết, nên bọn chúng càng có nhiều cách tra tấn lên tinh thần.

Cởi đồ? Nhục nhã?

Tôi nghĩ tôi đều không sợ. Nếu bọn họ dám đăng lên mạng, tôi đây liền thật sự có chứng cứ. Có chứng cứ bọn chúng phạm tội!

***

Ngày 27 tháng 9, thời tiết sáng sủa

Giấc ngủ của tôi càng ngày càng không tốt, trong mơ đều là bản thân mình sợ hãi gào rống xin tha. Tôi không tin tôi sẽ dễ dàng nhận thua như vậy. Tôi sẽ không. Tôi vĩnh viễn không nhận thua.

***

Ngày 28 tháng 9, thời tiết sáng sủa

Tôi nói cho mẹ biết, mẹ nói, là tôi gieo gió gặt bão, xen vào việc của người khác. Em trai ở trong phòng xem phim truyền hình, âm thanh cười rất lớn. Tôi cầm hành lý, rất nhanh rời khỏi nhà. Hôm nay nhật ký là viết ở MacDonala.

Tôi không có sợ hãi việc trở về trường học, tôi chỉ là muốn.......nghỉ một lát.

Theo ngày tháng tăng dần, nhật ký của Lục Bạch cũng càng ngày càng ít lời.

Mà từ ngữ thể hiện cảm xúc ở trong đó cũng càng ngày càng nhiều.

Đau đớn cùng suy sụp gần như song hành với cậu thời gian nửa học kỳ. Mà trờ bỏ cái này ra, thì chính là sự cổ vũ của cậu đối với chính mình.

Tôi không sợ hãi, tôi có thể nhẫn nhịn, tôi có thể làm được, tôi nhất định phải tìm được chứng cứ tố giác bọn chúng.

Rõ ràng nét chữ cứng cáp đã đầy tràn sự thù hận, nhưng Lục Bạch vẫn như cũ gắt gao bảo vệ cho sự chính nghĩa trong lòng, muốn cầu viện tới pháp luật.

Thời gian dài như vậy, Lục Bạch một lần cũng đều không có khóc, nhưng người xem xong nhật ký, lại không kìm được mà đồng loạt đỏ vành mắt.

Một tiếng đồng hồ đầu tiên, những đại V cùng phóng viên giải trí được tag đó đều không có ai nhúc nhích. Mà nhóm luật sự viện trợ pháp luật bị tag đợt thứ hai vẫn còn đang lặng yên quan sát sự tình để lấy quyết định.

"Đây là sự thật à?" Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng bọn họ. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền tự cho mình đáp án khẳng định "Đây là sự thật. Những cái này đều là sự thật!"

Nếu không, một học sinh bình thường như Lục Bạch, vì cái gì sẽ biết tên của nhiều phú hào thương nghiệp như vậy chứ?

Nhưng mà cho dù như vậy, bọn họ cũng rõ ràng mà hiểu một đạo lý.

Chuyện này của Lục Bạch, nếu thật sự muốn xen vào, chỉ sợ là phải đâm thủng trời.

Khác với mấy vụ bạo lực học đường khác, chuyện này của Lục Bạch, sau lưng đề cập đến hào môn quá nhiều, chẳng lẽ thật sư phải vì đứa nhỏ này mà đâm thủng một mảnh trời sao?

Mấy vụ học sinh bạo lực học đường muốn cho hấp thụ ánh sáng này, trong đó có hai người, hiện tại căn bản mẹ nó còn không biết chôn ở chỗ đất nào!

Bọn họ có thể xả thân cho nổ tung cái hố phân này. Vậy người nhà bọn họ thì sao?

Một mình một người, tự nhiên có thể xả thân vì nghĩa. Nhưng bọn họ lại không có quyền yêu cầu người nhà của mình phải vì mình mà gánh vác sức nặng của phần chính nghĩa này.

Đại khái qua hơn ba tiếng đồng hồ, bài đăng này của Lục Bạch vẫn lẻ loi không có người xem như cũ. Tất cả những người đại V bị tag vào đều giống như đã chết.

Trong lòng hệ thống nóng như lửa đốt "Bọn họ đều không có lương tâm sao?"

Lục Bạch "Không vội, chính là như vậy mới tốt. Chờ đi."

Loại tình huống này, Lục Bạch đã đoán được từ trước rồi.

Nếu không phải thật sự tứ cố vô thân, ban đầu Lục Bạch cũng không cần nhảy lầu ở đối diện đài truyền hình.

Cho nên, nhóm đại V này không chia sẻ bài đăng là rất có khả năng.

Nhưng mà càng không có xuất đầu lộ diện như vậy, đối với Lục Bạch mà nói, ngược lại chính là một cục diện tốt.

Chủ Thần đem cậu bức đến đường cùng, có huyết hải thâm thù với cha mẹ, như vậy học trưởng cũng nên xuất hiện rồi. Đây cũng là lý do vì sao Lục Bạch lại kêu hệ thống tag từng phóng viên giải trí đến những tài khoản đại V ở trên mạng.

Trước mắt Lục Bạch không có điện thoại, còn nợ một phần tiền thuốc men. Tương lai quay trở về trường học, chỉ sợ cũng phải hai ba tháng sau. Hiện tại tương đương với việc cậu bị nhốt ở trong bệnh viện này. Thân thể có bệnh tật, liền hạn chế tự do của cậu.

Hệ thống: "Vậy chẳng phải là ngồi im chờ chết?"

Nó thật sự lo lắng lần này Hạ Cẩm Thiên không có thời cơ để xuất hiện.

Lục Bạch lại lắc đầu: "Sẽ không. Học trưởng nhất định đang đợi ta. Chỉ là hiện tại anh ấy còn chưa biết."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Nháo, nháo đến càng lớn càng tốt."

Không khác so với tính toán của Lục Bạch, mãi cho đến khi mẹ của Lục Bạch lần thứ hai tới phòng bệnh của cậu náo loạn một phen, bài đăng kia của Lục Bạch cũng không có bị người phát hiện.

Mà lúc này đây, Lục Lộc cũng cùng đi tới.

Hệ thống hận đến nghiến răng nghiến lợi "Hai cái tên khốn ngu dốt này sợ không phải là muốn bức chết ngươi đấy chứ?" 

Cảm xúc của Lục Bạch vô cùng bình tĩnh "Khá tốt, tra một chút xem camera theo dõi của bệnh viện ở nơi nào. Tìm một góc chết không có camera cho ta."

Cúi đầu nhìn thoáng qua chân của chính mình, ánh mắt của Lục Bạch hơi hiện lên một tia áy náy.

Nếu không phải ngoài ý muốn, Lục Bạch cũng không muốn tổn thương thân thể của nguyên thân. Nhưng mà hiện tại chính là không còn cách nào.

"Nếu có thể sống sót, tôi nghĩ, cho dù là cậu cũng nguyện ý trả giá một ít đại giới đúng không?"

Hệ thống mơ hồ cảm thấy không ổn. Mà Lục Bạch cũng đã nhấc chân xuống giường.

Động tác của cậu rất gian nan. Sau khi thuốc tê hết tác dụng, đau đớn từ miệng vết thương làm sắc mặt cậu trắng bệch.

Nhưng Lục Bạch vẫn là gian nan đem chính mình chuyển tới trên xe lăn.

"Đi ra ngoài nói chuyện, đừng ảnh hưởng những người khác nghỉ ngơi." 

Sau khi Lục Bạch phẫu thuật xong liền chuyển tới phòng bệnh chung. Bên trong trừ bỏ Lục Bạch còn có hai đứa nhỏ cũng nằm viện. Một người trong số đó đang ngủ, Lục Bạch rõ ràng là không muốn quấy rầy người khác.

Lục Bạch gian nan đẩy bánh xe xe lăn, mẹ của Lục Bạch chán ghét nhìn thoáng qua tay đẩy cũ nát của xe lăn, căn bản không có ý tứ tới đẩy cho cậu.

Còn về Lục Lộc, cũng không muốn lây dính mấy thứ này. Vì thế, chờ thời điểm Lục Bạch đem xe lăn đẩy đến hành lang, thời gian cũng đã qua mười phút.

Lục Lộc không đợi Lục Bạch thở lại bình ổn liền đã truy hỏi cậu "Lục Bạch, quyển nhật ký kia anh đã giấu ở nơi nào rồi?"

"Em muốn nhật ký của anh làm cái gì?"

"Làm cái gì anh còn không biết sao?" Trên mặt Lục Lộc không có nửa điểm ôn nhu như khi đối mắt với Địch Tuấn Thanh, hoàn toàn là lạnh nhạt cùng chán ghét.

"Anh để lại quyển nhật ký kia, mục đích lớn nhất chính là vì hãm hại Địch Tuấn Thanh không phải sao?"

"Hãm hại?" Hai chữ này của Lục Lộc làm Lục Bạch cảm thấy vô cùng buồn cười.

Nhưng Lục Lộc lại vẫn tiếp tục nói "Trường học cũng là xã hội thu nhỏ, là chính anh không có làm rõ ràng nguyên nhân đã một mình mà xông vào, dùng cái tinh thần chính nghĩa mà tự anh cho là đúng yêu cầu một đám thiếu niên sinh bệnh."

"Là chính anh muốn làm chúa cứu thế, như vậy anh nên tự mình gánh vác lấy phần nhân quả này. Ai bắt anh phải làm Jesus Cơ Đốc?"

Lục Bạch thình lình bật cười "Cho nên ý của em là, Địch Tuấn Thanh bọn họ đều có bệnh?"

"Đương nhiên! Đứa nhỏ lớn lên ở trong bạo lực, thời thơ ấu như thế nào sẽ không để lại bóng ma tâm lý? Anh đều không nhìn thấy sự thống khổ của bọn họ sao?"

Lục Bạch dùng sức từ trên xe lăn đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lục Lộc một hồi.

"Cậu cảm thấy những chuyện tôi làm đều là không đúng. Địch Tuấn Thanh bọn họ làm mới là đúng, phải không?"

"Đương nhiên!" Lục Lộc hoàn toàn không có nhận thấy được nguy hiểm.

Nhưng mà giây tiếp theo, Lục Bạch đột nhiên chế trụ lấy cổ y, dùng sức đẩy hướng tới cái ống máy sưởi bên cạnh.

"A —— " Lục Lộc phát ra một tiếng thét chói tai, nháy mắt cả người đều hỏng mất. Lại mở mắt ra, phát hiện khoảng cách giữa đầu của y với máy sưởi chỉ còn một đoạn ngắn.

Lục Bạch không buông tay ra, mà là cúi đầu ở bên tay y nói từng câu từng chữ "Lục Lộc, tôi cũng là lớn lên ở trong bạo lực gia đình, tuổi thơ của tôi cũng có bóng ma tâm lý cực lớn. Nếu cậu cảm thấy cách làm của tôi không đúng, vậy từ nay về sau, tôi liền sẽ dùng phương thức của Địch Tuấn Thanh đối phó lại cậu."

"Nếu đối với cậu mà nói, lấy bạo chế bạo mới là cách làm tốt nhất. Tôi đây về sau cũng dùng phương thức đồng dạng đối phó cậu, thế nào?"

"......." Lục Lộc run rẩy nhìn chằm chằm Lục Bạch. Mẹ của Lục Bạch ở bên cạnh rốt cuộc từ trong hoảng hốt phản ứng lại, lập tức xông lên đẩy Lục Bạch ngã đến trên mặt đất.

Lục Bạch ngã thật mạnh xuống đất, thân thể không sao, nhưng mà miệng vết thương trên đùi lại bị mở ra, máu tươi chảy đầy, nhiễm đỏ thạch cao.

Tiếng thét chói tay của Lục Lộc thu hút sự chú ý của hộ sĩ gần đó, hộ sĩ thấy chân của Lục Bạch cũng hoảng sợ, nhanh chóng kêu bác sĩ lại đây.

"Cháu, cháu muốn báo án." Lục Bạch giữ chặt ống tay áo của hộ sĩ "Mẹ của cháu cùng em trai, ngược đãi cháu......."

Chuyện bạo lực học đường của Lục Bạch có lẽ lấy không được chứng cứ trực tiếp, nhưng chứng cứ bạo lực gia đình lại ở ngay trước mắt. Xử lý cái bên ngoài mới có thể đạp đổ bên trong.

Lục Lộc muốn ra mặt thay cho Địch Tuấn Thanh, như vậy Lục Bạch cũng không ngại để y trả giá một ít đại giới trước.

Ít nhất, cậu không thể lại để cha mẹ của Lục Lộc tiếp tục trở thành người giám hộ của mình được. Càng không cho phép bọn họ dựa vào thân phận người giám hộ này, cướp đoạt quyền lợi truy cứu tội danh của đám người Địch Tuấn Thanh của mình!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net