Trở về sau khi xuyên nhanh (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------

Trở về sau khi xuyên nhanh, vai chính công từng bị ta ngược đều cùng ta xuyên về rồi (12)

----------------------------------


"Hửm?" Hạ Cẩm Thiên rốt cuộc luyến tiếc lạnh nhạt Lục Bạch. Vốn dĩ gặp phải nhiều chuyện như vậy, khó được lúc yếu thế, anh nếu còn không tiếp lời, tâm tư Lục Bạch mẫn cảm nói không ngừng còn sẽ suy nghĩ lung tung, không có cách nào an tâm để nghỉ ngơi.

Lục Bạch thấy anh có ý tứ mềm xuống, càng thêm ra sức yếu thế. Thậm chí mấy lời tình chàng ý thiếp không có chừng mực cũng đều có thể thuận lợi nói ra.

Hạ Cẩm Thiên đối với cậu một chút biện pháp cũng đều không có, chút tức giận trong lòng cũng rất nhanh bị Lục Bạch dỗ đến tan thành mây khói.

"Để anh nhìn xem da mặt của em đi nơi nào rồi?" Không cam lòng nhéo mặt Lục Bạch một phen, Hạ Cẩm Thiên cúi đầu nhìn mặt Lục Bạch "Anh thấy em nơi nào cũng không đau!"

Lục Bạch đi qua thời điểm tinh thần căng chặt, hiện tại lơi lỏng cả người đều không có sức lực, cũng chỉ có thể mềm mại rúc ở trong lòng Hạ Cẩm Thiên, trợn tròn mắt nhìn anh.

Rõ ràng là người đã trải qua mưa gió, nhưng cố tình mỗi lần ánh mắt Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên đều sạch sẽ thanh triệt, bên trong chỉ có thâm tình nồng đậm không thể hòa tan được.

Hạ Cẩm Thiên mềm lòng muốn chết, ôm Lục Bạch vào trong lòng chặt hơn chút nữa, nhẹ giọng dỗ cậu "Ngủ đi, học trưởng ở đây rồi!"

"Vâng. Học trưởng ngủ ngon."

Một giấc này của Lục Bạch ngủ thật sự sâu.

Phía sau Hạ Cẩm Thiên ôm cậu đến bệnh viện như thế nào, phẫu thuật xử lý miệng vết thương như thế nào, Lục Bạch hoàn toàn không biết. Cậu thậm chí đều không ở 24 tiếng sau phẫu thuật tỉnh lại, mà là ước chừng ngủ ba ngày ba đêm.

Ba ngày này, Lục Bạch xem như nghỉ ngơi không tồi. Nhưng mà bên ngoài lại sớm loạn thành một đoàn.

Người trong vòng đều biết Lục Bạch ở trước buổi lễ đính hôn bị kim chủ cũ bắt đi. Chuyện này vốn dĩ là chuyện vô cùng nhục nhã. Mà thời điểm khi Quản Tùng và Long Kiêu bị mang lên xe cảnh sát, Từ Duệ bị bắt được, đồng thời bắt được loạt chứng cứ mà nhiều năm trước không cách nào lấy được, mọi người tức khắc bị chân tướng bày ra trước mặt làm cho chấn kinh.

Lục Bạch thế nhưng căn bản không phải cái gì mà chim hoàng yến chỉ biết lấy sắc thờ người như mọi người tưởng tượng, ngược lại là mồi nhử được cảnh sát đóng gói xếp vào bên người mấy thương nhân tinh anh trong xã hội thượng lưu.

Không chỉ là ba người này, bao gồm ba kim chủ khác của Lục Bạch cũng tội danh chồng chất không thể kể hết giống vậy.

"Trách không được sau khi thiệp mời lễ đính hôn được pháp ra người nhà Hạ gia lại có loại phản ứng này, đây đều là làm bộ cho người ta thấy đúng không?"

"Ngẫm lại cũng đúng, Hạ Cẩm Thiên cùng thế hệ giao hảo không ít, không có đạo lý cùng ngày đính hôn trước cửa có thể giăng lưới bắt chim."

"Quản gia truyền bát quái cũng rất kỳ quái. Hạ gia trước nay cũng không phải cái loại tùy tiện để người khác nói bát quái không tốt về nhà mình."

Nhưng mà những bừng tỉnh đại ngộ đó, vào thời điểm nhìn thấy tin tức về tội danh tương quan cuối cùng của đám người Từ Duệ liền biến thành sự khủng bố phát lạnh sau lưng.

Giữa bọn họ có không ít người từng cùng sáu người này giao lưu. Lúc trước chỉ cảm thấy không thể hợp tác lâu dài, đều không phải người lương thiện gì. Nhưng ai có thể nghĩ đến, sáu người này thế nhưng đều là tội phạm hình sự hàng thật giá thật, hợp ở bên nhau, phạm vào một quyển hình pháp. Mạng người trong tay càng là vô số kể.

Đặc biệt là Từ Duệ, chỉ riêng một mình hắn, mạng người trên tay đã có gần 30 người.

Càng miễn bàn Từ Duệ trước khi bị truy bắt là đại lão giới giải trí. Thủ hạ quản lý công ty càng là loạn thành một đoàn, được xưng là nhà thổ trong vòng đỉnh lưu.

Chỉ nghe tên này liền biết Từ Duệ rốt cuộc gây ra tai họa cho bao nhiêu người vô tội.

Còn về Long Kiêu càng là hơn thế, Long Kiêu dùng người làm thí nghiệm, sản xuất ra thuộc vi phạm lệnh cấm, xếp người vào trong quân đội. Hắn thậm chí còn tạo nhóm lính đánh thuê cho riêng mình, ăn không biết bao nhiêu tiền lãi từ chiến tranh, kế hoạch đổ bể, tội danh khiến người giận sôi.

Mà bốn người phía Quản Tùng cũng giống vậy không phải thứ tốt lành gì, chuyện dơ bẩn trong tay bọn chúng cũng đều là những chuyện không hiếm lạ.

Mà lúc này đây, công lao trong đó của Lục Bạch cũng được Hạ Cẩm Thiên hoàn hoàn toàn toàn công bố ra ngoài.

Trước kia che giấu không nói là bởi vì còn chưa có nhổ cỏ tận gốc, Hạ Cẩm Thiên sợ những sự chú ý của ngoại giới khiến cho an toàn của Lục Bạch càng gia tăng thêm nhiều tai họa ngầm.

Nhưng hiện tại đã khác, sáu người này đã đền tội, dựa theo tội danh của bọn chúng thì chỉ có một con đường chết. Không bao giờ sẽ có người sinh ra uy hiếp đối với Lục Bạch. Hạ Cẩm Thiên cũng không muốn để Lục Bạch đeo trên lưng những tội danh khó nghe đấy nữa.

Dù sao rất nhiều thời điểm, mạnh mẽ cũng không có nghĩa là không biết đau. Nếu Lục Bạch thật sự đối với những lời đồn đãi vớ vẩn đó không gì có thể tác động được, vậy lúc trước cậu cũng sẽ không do dự không quyết trong mối quan hệ với anh.

Hạ Cẩm Thiên cái gì cũng đều hiểu rõ, cho nên anh muốn giúp Lục Bạch không có nỗi lo về sau.

Huống chi, ở trong lòng Hạ Cẩm Thiên, A Bạch của anh chính là người sạch sẽ nhất. Ai cũng không thể nói một câu không hay về cậu.

Phảng phất giống như câu chuyện kỳ ảo, làm mồi nhử còn có khởi tử hồi sinh vô cùng thần kỳ. Cái tên Lục Bạch ngay lập tức đã được công chúng biết tới.

Tùy theo mà đến, chính là mọi người đối với cậu kính nể, cùng lúc đó càng thêm khiển trách sáu người Từ Duệ.

Phòng bệnh của Lục Bạch cũng trở nên náo nhiệt.

Lục Bạch trong thế giới hiện thực kỳ thật không có bạn bè, bởi vậy nằm viện ba ngày trừ bỏ Hạ Cẩm Thiên và người bên Hạ gia cũng vẫn luôn không có người khác tới thăm cậu.

Nhưng mà ngăn không được rất nhiều bác sĩ cùng hộ sĩ biết chân tướng sẽ tò mò chú ý nhiều hơn tới cậu. Dưới tình huống không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên cũng không có ngăn cản những người có thiện ý này tới gần.

Mà bên phía Hạ phu nhân sau khi nghe nói Lục Bạch nằm viện càng là tự mình mang theo quản gia trực tiếp tới đây.

Thời điểm Lục Bạch tỉnh dậy, vừa lúc nghe thấy Hạ phu nhân đang đỏ con mắt quở trách Hạ Cẩm Thiên.

"Con nói con xem! Lúc trước không phải đáp ứng chắc chắn lắm sao, khẳng định không có việc gì là không có việc gì nên mẹ với ông con mới đồng ý kế hoạch mà các con nói. Như thế nào lại bị thương nặng như vậy?"

"Con không nghe thấy bác sĩ nói sao? Viên đạn ảnh hưởng đến xương cốt rất nhiều. Nếu không cẩn thận chăm sóc, về sau sẽ chịu khổ không ít đấy! A Bạch thích vẽ tranh, lỡ vẽ không được sẽ khó chịu." Hạ phu nhân vừa nói xong, nước mắt cũng đi theo rơi xuống.

Hạ Cẩm Thiên không có cách nào, chỉ có thể đứng im nghe mắng. May mắn Lục Bạch tỉnh lại kịp thời, cũng coi như là cứu vớt anh.

Hạ phu nhân vừa thấy Lục Bạch tỉnh liền nhanh chóng giúp đỡ kêu bác sĩ tiến vào.

Sau một phen kiểm tra tỉ mỉ, xác định Lục Bạch không có chuyện gì, lúc này mới xem như yên lòng.

"Về sau cũng không thể hù dọa mẹ như vậy." Sờ sờ đầu của Lục Bạch, giúp cậu đem tóc mái dài vuốt sang một bên, Hạ phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng thật ra còn có tâm tư trêu chọc Lục Bạch "Đám nhỏ các con làm việc đúng là không hiệu quả, tóc dài quá, trước khi đính hôn cũng không thể tu bổ cho cẩn thận một chút."

"Đừng có học theo anh con, hấp tấp bộp chộp, một chút tinh ý cũng không có."

Thanh âm Hạ phu nhân ôn nhu, nhưng thân thể của Lục Bạch dưới sự an ủi của bà lại cứng đờ.

Cậu nghe được rành mạch, Hạ phu nhân tự xưng là "mẹ". Nhưng trên thực tế, cuộc đời từ khi sinh ra đến bây giờ, Lục Bạch chưa từng có sự tồn tại của khái niệm "mẹ" này. Trong lúc nhất thời thế nhưng không biết phải đáp lại như thế nào.

Rõ ràng trong lòng đang nóng bừng lên, nhưng trong miệng lại một câu cũng đều nói không nên lời.

Hạ phu nhân nhìn ra được Lục Bạch luống cuống tay chân, cũng không ép cậu nói chuyện. Dứt khoát đứng lên, thuận tiện giao không gian lại cho Hạ Cẩm Thiên.

Vừa mới tỉnh lại, so sánh với vợ chồng son còn có nhiều lời muốn nói hơn. Còn về chuyện sửa miệng, đính hôn đều đã đính rồi, sớm muộn gì Lục Bạch cũng phải gọi mà thôi.

Nghĩ như vậy, Hạ phu nhân đơn giản liền mang theo quản gia quay về. Tuổi của bà cũng không nhỏ, canh giữ bên người Lục Bạch hai ngày cũng vô cùng mỏi mệt.

"Ai, rốt cuộc là không bằng năm đó." Hạ phu nhân nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên thấy Lục Bạch, nho nhỏ một cục, cuộn tròn ở trên giường Hạ Cẩm Thiên, tấm chăn thật dày đắp lên cơ hồ nhìn không ra trên giường có người nằm.

Chỉ chớp mắt, tiểu thiếu niên xinh đẹp đã trưởng thành thành một thanh niên có thể một mình đảm đương một phía rồi.

Hạ phu nhân sờ sờ khóe mắt, quản gia nhanh chóng thò lại gần khuyên một câu "Phu nhân đừng khổ sở, về sau đều là ngày lành."

"Đúng vậy! Về sau đều là ngày lành." Hạ phu nhân đứng ở cửa xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào bên trong phòng bệnh. Hạ Cẩm Thiên không biết từ khi nào đã bò lên trên giường, thật cẩn thận ôm Lục Bạch vào trong lòng. Ánh mặt trời ấm áp như vậy, rất có vài phần hương vị năm tháng yên bình.

Tức khắc tâm tình cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

"Đi thôi! Chúng ta về nhà, buổi tối hôm nay canh mà đầu bếp nấu khẳng định có thể sử dụng được." Trong mắt Hạ phu nhân cũng nhiều thêm rất nhiều ý cười.

Mà trong phòng, Lục Bạch vừa mới tỉnh lại đã bị Hạ Cẩm Thiên hôn lấy, trong lúc nhất thời có điểm chưa kịp hồi thần.

"Rất xin lỗi học trưởng, làm anh lo lắng rồi." Lục Bạch nắm lấy tay Hạ Cẩm Thiên, ngữ khí phá lệ thành khẩn.

Hạ Cẩm Thiên ôm cậu càng thêm chặt, trịnh trọng nói một câu "Một lần cuối cùng."

"Vâng. Anh yên tâm!" Lục Bạch gật đầu.

Xúc tua của Chủ Thần trong thế giới hiện thực đã cắt hết, nói vậy tình huống của Chủ Thần đã vô cùng suy yếu. Chờ học trưởng đem thế giới hiện thực hoàn toàn bình định. Thời điểm bọn họ rời đi chính là lúc Chủ Thần cần phải đối mặt với sự phán quyết cuối cùng.

Có thể phán quyết thần, chỉ có pháp tắc. Mà có thể đưa thần lên bàn phán quyết, chỉ có thiên phạt.

Lục Bạch nghĩ, cậu cùng học trưởng thật đúng là trời sinh một đôi, nhất định phải đời đời kiếp kiếp, bạch đầu giai lão.

Dựa vào trong lồng ngực Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch không có trước tiên hỏi tình huống của sáu người kia. Thật vất vả mới yên ổn mọi chuyện, cậu chỉ muốn hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian hạnh phúc cùng Hạ Cẩm Thiên ở bên nhau.

Nhưng mà phán quyết của sáu người Từ Duệ lại tiến hành đâu vào đấy.

Hai tháng sau, tội danh của sáu người lần lượt định xuống, không hề nghi ngờ chính là tử hình.

Lục Bạch làm nhân chứng, cuối cùng vẫn phải cùng nhau lên tòa án làm chứng.

Đối với người bình thường mà nói, để người bị hại hoặc làm chứng kỳ thật chính là đem những chuyện khó nói từng phải chịu trải qua một lần nữa.

Nhưng cảm xúc của Lục Bạch trong suốt quá trình thẩm vấn trên tòa án đều vô cùng ổn định, thậm chí đến ngữ khí lên án cũng không có, bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác.

Nếu đổi thành người khác khả năng sẽ bị nghi ngờ, nhưng loại thái độ này của Lục Bạch, ở trong mắt mọi người lại là vô cùng đương nhiên.

Cậu làm mồi nhử cho cảnh sát nhiều năm như vậy, canh giữ vị trí gần nhất bên đám cặn bã này. Nếu ngay cả việc cơ bản nhất như khống chế cảm xúc cũng không làm được, chỉ sợ cũng không thể tồn tại đứng ở tòa án lên án hành vi phạm tội chồng chất của bọn chúng.

Màn thẩm vấn dài dòng ước chừng dùng thời gian một ngày.

Thời điểm Lục Bạch đi ra, Hạ Cẩm Thiên đã chờ sẵn ở ngoài cửa.

"Học trưởng, chúng ta.......qua bên đó nhìn một chút nhé!" Lục Bạch cúi đầu, giống như là mệt mỏi dựa vào trên ghế xe.

Hạ Cẩm Thiên tức khắc hiểu rõ nơi mà cậu nói là nơi nào.

Chắc hẳn là mộ phần chôn di vật Lục Bạch năm đó vì hai mươi người đồng bạn chết oan uổng của mình mà lập nên.

Năm đó Lục Bạch bán chính mình cho Long Kiêu mới có thể mua mộ địa, chỉ khóc ở ngày hạ táng đó một lần rồi sau này không còn đặt chân tới nữa.

Cũng may hiện tại bên trong quan tài trống rỗng rốt cuộc đã có thân thể lá rụng về cội. Lục Bạch du đãng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể có cơ hội vì những đồng bạn lưng đeo oan khuất đó mà khóc một trận thỏa thích.

Trên đường, Lục Bạch mua một bó hoa bách hợp.

Bọn họ xuống xe trước cổng nghĩa trang, Hạ Cẩm Thiên nhìn Lục Bạch ôm hoa chậm rãi đi hướng lên núi.

Anh không có cùng Lục Bạch đi lên đó, anh biết, Lục Bạch cần một chút thời gian. Đi an ủi những oan hồn không thể nhắm mắt, cũng là an ủi vết thương chồng chất hai mươi mấy năm của mình.











-------------------

Cắn ngươi: Nhớ ra vẫn còn một trận đấu với Chủ Thần nữa nhỉ :'>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net