Miếng bánh ngọt thứ bốn mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dắt tay.

"Cậu..."

"Anh..."

Hai người đồng thanh nói, lại đồng thanh im lặng, Dư Niên cong mắt, mỉm cười, "Anh nói trước đi."

" Ừ, " Tạ Du gật đầu, ngón tay vô thức co lại, "Cậu . . . Bây giờ còn lạnh không?"

Lạnh?

Dư Niên nhớ lại, mình vừa mới đứng ở lề đường cố ý hà hơi vào tay, bèn vội vàng lắc đầu nói, "Không lạnh, trong xe rất ấm, còn có hương tuyết tùng."

Tạ Du nhớ rằng Dư Niên đã từng nói cậu nhớ được mùi trên người hắn, lỗ tai hơi nóng lên, giọng nói cũng vô thức nhỏ xuống, "Ừm, vậy là ổn rồi." Nói xong, hắn cảm thấy hơi nóng bèn nới lỏng cà vạt một chút, cởi nút áo trên cùng ra.

Hắn như vậy, ít đi vài phần nghiêm túc, nhiều thêm vài phần biếng nhác và thư giãn.

Dư Niên tỉ mỉ quan sát đồ Tạ Du đang mặc, cúc tay áo ngọc bích, cà vạt màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng và áo len, bên ngoài là áo khoác Cashmere màu xám đậm.

Chắc sẽ không bị lạnh đâu.

Thu lại ánh nhìn, Dư Niên chớp mắt, cố ý hỏi một cách chậm rãi, "Anh có phiền nếu đêm nay anh ngủ trễ hoặc thức luôn không?"

Hô hấp Tạ Du ngừng lại, "Cái gì?"

Nụ cười của Dư Niên càng đậm hơn, "Tôi nói là, ngài Tạ, anh có phiền nếu tôi mời anh đi tới chỗ này một lúc không?"

Tạ Du nắm chặt tay, giữ cho giọng nói ổn định, "Không phiền."

Tôi rất muốn đi cùng với cậu.

Rạng sáng có rất ít xe chạy, đường xá vắng bóng người. Xe việt dã chạy thẳng một đường tới phía Tây thành phố, rời khỏi khu vực nội thành, cuối cùng dừng dưới chân một ngọn núi nhỏ.

Dư Niên mở cửa xe đứng xuống đất, xung quanh hoang vắng, thiếu thốn ánh đèn. Tạ Du bảo tài xế chờ ở chỗ này, sau đó đi tới đứng bên cạnh Dư Niên.

Kéo phéc-mơ-tuya của áo khoác lên, Dư Niên quơ quơ đèn pin điện thoại, "Chúng ta đi thôi, đích đến ở giữa sườn núi, trời tối ên sẽ đi chậm hơn, chắc phải cần hai ba chục phút."

Hai người đi vào trong rừng, Dư Niên đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện, "Hàng năm tôi sẽ tới đây khoảng một, hai lần, ngọn núi này rất nhỏ, không có cảnh đẹp gì hết, người tới ít, cũng không có bị khai phá, cho nên không có đường bằng phẳng, hơi khó đi."

Đi tới một sườn đá đầy rêu xanh, Dư Niên đưa tay ra với Tạ Du, "Chỗ này hơi khó đi mà anh lại đi giày da nữa, tôi kéo anh qua nhé?"

Tạ Du nhìn bàn tay Dư Niên đưa tới, ánh mắt ngừng lại, nhẹ nhàng đưa tay ra, một giây tiếp theo bàn tay liền được nắm chặt.

Bước một bước lớn vượt qua chỗ khó đi, hai người giống như quên mất điều gì, tay vẫn nắm chặt không buông.

Đã là đầu mùa đông, trong rừng rất ít côn trùng, lá rụng cành khô đầy đất, khi đạp lên sẽ phát ra tiếng vang giòn tan. Gió lạnh thổi qua, tiếng chim hót thưa thớt, đôi lúc vạt áo choàng của Tạ Du quét qua những cành lá thấp bé, vang lên tiếng xào xạc.

Tạ Du nhìn đường đi dưới chân mình, thỉnh thoảng sẽ không tự chủ nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người. Mặc dù bởi vì đường khó đi, nhưng ——

Dắt tay.

Giống như uống một hớp rượu mạnh nguyên chất, mạch máu toàn thân sôi trào, tất cả các dây thần kinh dồn dập truyền đến cảm giác mẫn cảm nhất.

" Chờ một chút."

Nghe giọng nói của Tạ Du, Dư Niên đang cẩn thận phân biệt phương hướng bước chậm lại, quay đầu hỏi, "Sao vậy?"

Vừa dứt lời, trong phút chốc Dư Niên liền cảm thấy mùi tuyết tùng mát lạnh cách mình rất gần —— Tạ Du áp sát cậu, nâng tay gạt cành cây rủ xuống sắp đụng phải đỉnh đầu cậu sang một bên.

"Cậu có thể đi rồi."

Dư Niên hoàn hồn, cười, "Tôi không chú ý tới nó, cảm ơn anh."

Đi thêm một đoạn nữa, thấp thoáng có tiếng nước chảy truyền tới, Dư Niên thở dốc, "Sắp tới rồi, vừa nãy suýt chút nữa tôi nghĩ chúng ta đi sai đường."

Tạ Du hơi tiếc nuối, nếu như đi sai đường thì tốt biết mấy.

Đến nơi, Dư Niên buông tay, xoay người nói với Tạ Du, "Chính là chỗ này."

Nhiệt độ trên tay đột nhiên biến mất, Tạ Du cảm thấy mất mát, hắn đút tay vào trong túi áo choàng dài, theo bản năng muốn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của Dư Niên trên tay mình thêm chút nữa.

Mượn ánh sáng điện thoại, Tạ Du quan sát bốn phía, "Nơi này là?"

Xung quanh tĩnh lặng, Dư Niên sợ kinh động đến mấy con chim nên giọng nói nhỏ hơn bình thường rất nhiều, giống như thì thầm, "Anh ngửi được không, có mùi hoa mai."

Lúc này Tạ Du mới phát hiện, " Ừ, rất nhạt."

" Đúng vậy, bây giờ vẫn chưa tới mùa, cũng không có nhiều hoa lắm." Dư Niên đi mấy bước, "Nơi này có một hồ nước, hàng năm nước chảy xuống dọc theo vách đá. Bên bờ hồ mọc một cây mai, không biết đã ở đó bao lâu rồi. Khi tôi còn bé, ông ngoại thường xuyên tới ngắm hoa mai rồi vẽ vời, cũng tiện tay mang tôi theo."

Cậu chỉ ngôi đình nhỏ bên cạnh, "Đấy là Ỷ Mai Đình, ông ngoại tôi xây đó. Chúng tôi thường mang đồ theo sưởi ấm pha trà ở trong đấy, nếu hứng lên còn có thể bắt cá trong hồ lên nướng."

Hai người đi vào đình gỗ, ngồi xuống, Tạ Du hỏi, "Khi còn bé cậu thường xuyên tới đây chơi à?"

"Đúng vậy, vào mùa hè chỗ này sẽ có nhiều loại hoa dại, có cả đom đóm, lại mát nữa. Tôi rất thích chơi ở đây, nhưng ở đây có nhiều muỗi lắm, cắn nhiều rất ngứa. Còn vào mùa đông mặc dù lạnh nhưng hoa mai nở sớm, thơm lắm, xung quanh cũng yên bình, lúc tôi không vui sẽ tới đây ngồi một lúc."

Dư Niên vừa nói xong bèn ngồi xổm xuống, lấy ra một cây nến dự trữ và bật lửa ở trong góc đình, đốt nến lên bỏ vào trong đèn bão, đặt lên bàn.

Gió lạnh trên núi, nước chảy trong hồ, hương mai thoang thoảng, ánh nến trong phòng, ánh trăng bên ngoài, bầu không khí thật hài hòa.

Ánh nến ấm áp soi sáng bóng đêm, Dư Niên tìm đề tài trò chuyện, "Đồ ăn mấy ngày trước anh đưa tới rất ngon. Cá pecca hấp ăn rất ngon, tôi ăn hết cả đĩa cá luôn, mà sườn xào chua ngọt cũng chẳng còn miếng nào. Sức ăn của tôi khiến quản lý kinh hãi luôn, mấy ngày nay ngày nào cũng nhắc tôi, nhất định phải chú ý quản lý hình tượng, không thể bị mập."

Tạ Du phản đối, "Cậu quá gầy, phải ăn nhiều hơn."

Dư Niên cười lên, con ngươi được ánh nến chiếu vào thành màu hổ phách nhạt, "Cho nên anh mới đưa tới nhiều thức ăn như vậy sao?"

" Ừ." Tạ Du gật đầu, còn nhấn mạnh, "Cậu quá gầy, " lại lúng túng quan tâm, "Mấy ngày nay. . . cậu có mệt lắm không?"

"Mấy ngày nay hả? Cũng ổn, cũng không tính là quá mệt, " Dư Niên bấm đầu ngón tay đếm, "Đầu tiên quay quảng cáo mỹ phẩm của Florence mất bốn ngày, có điều thành phẩm cũng không tệ. Mặc dù đạo diễn cực kỳ nghiêm khắc, nhưng tôi học được rất nhiều, sau đó ba ngày ở lì trong nhà sáng tác nhạc."

"Sáng tác cho album của cậu sao?"

" Ừ, việc tìm người viết ca khúc hơi khó khăn, nên tôi tự viết tự hát luôn." Dư Niên không quá để tâm, quay sang hỏi Tạ Du, "Còn anh thì sao? Có phải cũng gặp khó khăn không?"

Tạ Du hiểu, "Cậu đọc báo hả?"

"Đúng vậy, trước khi tôi ra khỏi nhà đúng lúc thấy tin tức được phát lại, nói công ty đầu tư Hoàn Vũ gặp sự cố." Dư Niên nói, tay trái chống cằm, tay phải giống như cầm một cái ly vô hình, nhìn Tạ Du, "Có muốn làm một ly chúc mừng không?"

Tạ Du rũ mắt, cũng đưa tay lên, cụng ly với Dư Niên, nghiêm túc nói, "Cạn ly."

Cuối tháng mười một, một luồng gió lạnh đổ bộ vào Ninh thành, gần như là vừa ngủ một giấc, đứng dậy ra đường thấy ai cũng cũng mặc áo lông quàng khăn quanh người. Mà quảng cáo của Dư Niên cũng chính thức được tung ra, dường như chỉ vừa qua một đêm mà trạm xe buýt, trạm xe điện ngầm, tường ngoài siêu thị, khắp nơi đều dán poster quảng cáo lớn của Florence, góc dưới cùng bên phải viết —— phát ngôn viên của mỹ phẩm Florence, Dư Niên.

Cùng lúc đó, hình ảnh quảng cáo cũng bắt đầu xuất hiện dày đặc trên tivi và trên mấy tòa nhà lớn, ngay cả quảng cáo hiển thị trực tuyến của weibo cũng là ảnh Dư Niên cầm son môi Psychedelic sea.

"—— là một fan sự nghiệp của Dư Niên, tui khen ngợi mắt chọn tài nguyên của Niên Niên! Florence xuất thân danh môn, có dòng máu thuần khiết của Hersey, phẩm vị là ở chỗ đó đấy! Còn nữa! Quảng cáo đẹp muốn chết! Tui thài!"

"—— chời ơi! Bộ đồ Dư Niên mặc trong quảng cáo kia đẹp quá! Tui thổi bạo khuôn mặt của anh tui lần thứ một trăm! Trên tàu điện ngầm nghe mấy cô gái bên cạnh tám chuyện tiểu ca ca trên poster đẹp trai quá, lặng lẽ tự hào ha ha ha! Anh tui siu cấp đẹp trai!"

"—— Dư Niên với thương hiệu thật xứng đôi vừa lứaaa! Quý khí tận sâu trong xương mà ra nhưng lại không hề ngạo mạn! Toàn thân cao thấp ngay cả cọng tóc chỗ nào cũng tỏa ra khí thế thượng đẳng!"

"—— chỉ vì để lấy được thẻ nhân vật tặng ngẫu nhiên của Dư Niên, tui đã mua hai mươi cây son! Tặng thẻ nhân vật ngẫu nhiên quần què, đây tuyệt đối là âm mưu kinh doanh! ! Nhưng Florence à, anh thành công rồi, em mua!"

Ngay sau đó, tin "Fans xếp hàng chụp chung với biển quảng cáo của Dư Niên" ở trang đầu đều được ồ ạt share lại, mà lượng click vào ảnh quảng cáo của Dư Niên cũng thong thả leo lên.

Mạnh Viễn đang thảo luận lịch trình trong ngày với Dư Niên trong phòng làm việc, thuận tay mở điện thoại nhìn một cái, lập tức cười, "Niên Niên, cậu có biết danh hiệu một tài khoản đại V tặng cậu là gì không?"

Dư Niên tò mò, "Danh hiệu gì?"

"Máy gặt hot search!" Mạnh Viễn cười bò, "Ha ha ha, cái danh hiệu này tả đúng thật! Quảng cáo vừa tung ra, ngoại trừ hot search thương hiệu theo lệ mua vào, thì còn có hai cái hot search liên quan tới cậu vào top 10 đấy."

Dư Niên xấu hổ cười một tiếng, hỏi Mạnh Viễn, "Mạnh ca, cái show tạp kĩ hồi trước anh nói ấy, Minh Hi cũng sẽ đi hả? Nhưng mấy ngày trước cậu ấy mới nói với tôi là cậu ấy vẫn còn ở đoàn phim chưa quay xong nữa."

Mạnh Viễn gật đầu, " Ừ, người giao thiệp của tổ tiết mục còn cố ý nói với tôi là bọn họ đã quyết định để Hạ Minh Hi bay thẳng về trường quay vào hai ngày đó. Như vậy cũng được, hai người các cậu thân với nhau, lúc quay cũng thoải mái không ít."

"Ừm, được rồi. Vậy tôi về tiếp tục xem lại các tập trước đây."

"Ok" Mạnh Viễn bỏ máy tính bảng xuống, dặn dò, "Cũng đừng ngủ muộn quá, chín giờ sáng mai tôi đến đón cậu đi sân bay."

Buổi tối, Tạ Du tắm xong mặc áo ngủ màu đen viền bạc đi ra, đúng lúc đó Khúc Tiêu Nhiên gọi video call tới. Nhấn nhận cuộc gọi, Tạ Du còn chưa lên tiếng đã nghe Khúc Tiêu Nhiên nóng nảy, "Vờ lờ, Tạ Tiểu Du, cậu làm cái gì vậy?"

Tạ Du cầm khăn lông, thuận tay lau tóc mình, bình tĩnh hỏi, "Làm gì?"

Khúc Tiêu Nhiên tức giận, chuyển camera sang bên cạnh, chờ Tạ Du nhìn rõ rồi quay camera về mặt mình, "Cậu nhìn đi! Núi mỹ phẩm Florence chất đống trên đất còn cao hơn tôi là cái mẹ gì vậy? Mà tất cả còn là phiên bản giới hạn! Tôi có makeup đâu mà cần đống mỹ phẩm này? Tạ Tiểu Du, có phải cậu hiểu lầm tôi cái gì đó không?"

Tạ Du để khăn lông qua một bên, cầm điện thoại, gửi screenshot trong album ảnh qua, nghiêm túc thì thầm, "Tôi phải mua để chứng minh năng lực bán hàng của Niên Niên cực kỳ xuất sắc."

Trong video, Khúc Tiêu Nhiên há miệng, ngớ ra, "Đây là bình luận trên weibo của fans? Sau đó cậu lập tức chạy đi mua?"

" Ừ." Tạ Du gật đầu, "Vẫn còn một đợt đang giao tới nữa."

Nói xong, Tạ Du nhấn mạnh, "Hàng limited, mỗi hộp sẽ có ba tấm thẻ nhân vật, ngày mai tôi tới lấy."

"Ờ." Khúc Tiêu Nhiên chết lặng, "Được rồi, cậu vui là được."

Cúp video, Tạ Du do dự nếu không thì gửi tin nhắn cho Dư Niên vậy, không nghĩ rằng đúng lúc đó, trong khung chat của Dư Niên đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

"Chúc ngủ ngon, hi vọng tối nay anh có một giấc mơ đẹp."

Con ngươi Tạ Du dịu dàng, thầm nghĩ, nếu như nguyện vọng của cậu trở thành sự thật, vậy tối nay nhất định tôi sẽ mơ thấy cậu.

Hắn nhanh chóng trả lời, "Ngủ ngon."

---------------------------------------

Editor: Hu hu nay em high quá mọi người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net